Huyết Yêu kéo Trúc Chi lẫn ba người còn lại về phía mình, hắn chạm năm đầu ngón tay vào đỉnh đầu của Đổng Cô, hắn cũng muốn nhìn thấy nguyên nhân vì sao Vô Âm lại bị trói bởi một lời nguyền giết chốc, bởi vì hắn biết người đã trói gã vào lời nguyền này là ai. Ngày trước hắn và Vô Âm là bạn chí cốt, cùng một thầy dạy dỗ. Hai người chia tay nhau một đoạn thời gian khá dài, Vô Âm trở thành Ngô Thiếu Sơn - Ngô tướng lĩnh trực tiếp chỉ huy cấm quân bảo vệ Đại la thành, còn hắn theo một vị tiên nhân trở thành một thần giữ của. Cả hai gặp lại nhau một vài lần trong vài dịp Huyết Yêu đi tìm những món đồ bị nguyền rủa, còn gã truy tìm hung thủ gây án mấy vụ nhỏ nhỏ trong kinh thành.

Huyết Yêu nhớ lại lần cuối cùng gặp Vô Âm, gã đã nhờ hắn đến truyền lời cho Tâm An cô nương rằng gã không đến gặp nàng, gã nhờ hắn nói với nàng hãy quên gã đi, lý do vì sao gã lại trở nên như thế Huyết Yêu đã cố hỏi nhiều lần nhưng gã không trả lời. Từ đó gã biến mất dạng. Sau đó hắn nghe được tin tức có một con quỷ tên Vô Âm – người đến từ bóng đêm lấy hết mọi tiếng động và giết những ai được chủ nhân chỉ điểm. Hắn đã cố bao nhiêu lần muốn gặp Vô Âm, nhưng đều thất bại. Chỉ đến khi gã xuất hiện giết Trúc Chi và Nhất Uy, hai người mới lại gặp nhau.

Không chỉ Đổng Cô mà có cả Nhóm Huyết Yêu đều nằm trong vùng ký ức của Vô Âm. Huyết Yêu đã sử dụng thần lực của mình đưa cả bốn người còn lại cùng vào ký ức của Vô Âm được Đổng Cô khai mở. Hắn chỉ cần thâm nhập cái đầu của ả trong khi ả đọc suy nghĩ của người khác hoặc đang soi rọi quá khứ của người khác thì hắn cũng nhìn được mọi thứ mà ả nhìn thấy.

Bọn họ dừng lại trong lễ hội đua thuyền hàng năm, họ nhìn thấy Vô Âm mặc áo thị vệ đang đứng nghiêm trang một gốc trước điện Hàm Quan (một trong những cung điện được vua xây dựng cho hoàng thất ngồi cùng nhau xem hội đua thuyền), đứng bên cạnh là những cấm quân dưới trướng của Vô Âm. Mặt gã sắc lạnh nhìn xung quanh, gã không hứng thú đặt những chiếc thuyền đua vào mắt.

Trúc Chi liếc mắt nhìn sang thấy Đổng Cô nở một nụ cười rất đẹp, đôi mắt hướng về phía Vô Âm đầy tình ý, có lẽ ả cũng đang nhớ lại khoảnh khắc này.

Đổng Cô nhẹ nhàng di chuyển về phía con sông, nơi mà những tay đua thuyền đang chuẩn bị xuất phát, có bốn chiếc thuyền trên đó gần mười người cầm cây chèo đang tập trung hướng mắt về phía đích. Trúc Chi lần đầu chứng kiến cảnh tượng có một không hai này nên cũng hồ khởi chạy theo đằng sau Đổng Cô. Hai người con gái đi song song với nhau bỏ mặc đám con trai lang đi theo sau với vẻ bất đắc dĩ.

Trúc Chi hỏi Đổng Cô:

“Người đó không phải Thiếu Sơn của chị sao?”

Đổng Cô mỉm cười gật đầu. Trúc Chi hỏi tiếp:

“Hai người quen nhau như thế nào? Nhìn trang phục có thể đoán anh ấy là cấm quân.”

“Huynh ấy là Ngô thiếu úy đứng đầu các tướng của cấm quân, văn võ song toàn lại tuấn mỹ. Muội nhìn xem các cô nương có ai lại không bị khuôn mặt lạnh lùng đó hấp dẫn đâu, các thiếu nữ đến đây xem hội đua thuyền hay xem các chàng ấy ta cũng không chắc.”

Trúc Chi chọc ghẹo:

“Vậy còn tỷ tỷ đây đến xem ai? Đua thuyền hay huynh ấy?”

“Ta đương nhiên đến xem đua thuyền.”, Đổng Cô nhìn xuống dưới đất mặt đỏ lên, Trúc Chi biết ả đích thị đang nói dối nhưng cô quyết không vạch trần lời nói dối nho nhỏ này.

Bỗng một âm thanh “Bịch” vang lên từ phía bên kia sông, Trúc Chi chạy nhanh tới đó xem thế nào, hình như có ai đó té xuống nước.

Trúc Chi thấy có một bóng người bay ngang qua đỉnh đầu mình, người đó hành động rất nhanh, chân đạp trên sóng nước rồi nhảy xuống đúng nơi có người rơi xuống. Lúc người ấy lên bờ Trúc Chi mới thấy rõ đó là Vô Âm trên tay đang ôm một cô nương xé nước bay lên không trung và đáp xuống gần nơi cô đứng.

Vô Âm cầm đôi má xinh đẹp của thiếu nữ luôn miệng nói:

“Cô nương.”

Vị cô nương đó khi Trúc Chi nhìn kỹ chính là Tâm An – tên thật của Đổng Cô. Linh hồn của Đổng Cô thấy Trúc Chi ngó chằm chằm hai người liền giải thích cho cô hiểu:

“Lúc đó là ta cố ý nhảy xuống đấy.”

“Cái gì?”, Trúc Chi cảm thán, “Chuyện nguy hiểm như vậy tỷ cũng làm được, nếu lúc đó không phải Vô Âm xuống cứu mà một anh thị vệ khác nhảy xuống thì không phải công dã tràng sao?”

“Huynh ấy vượt trội nhất trong đám đó, ta đương nhiên có lòng tin mới mạo hiểm như vậy.”

“Vậy tính ra ảnh trúng kế mỹ nhân của tỷ sao?”

Đổng Cô cười gật đầu.

Một mảnh ký ức khác lại xuất hiện. Lầm này, Trúc Chi thấy Tâm An tay cầm hộp gì đó đang đứng trước cửa hoàng thành, mắt cứ dáo dác nhìn vào bên trong. Có một thị vệ ra nói với Đổng Cô:

“Ngô thiếu úy không thể ra gặp Tâm An cô nương, mời cô nương về cho.”

“Vậy huynh làm ơn giúp ta chuyển cái này cho huynh ấy, nói là ta đa tạ huynh ấy đã cứu ta.”

Thị vệ nhìn thấy đôi mắt ươn ướt của Tâm An thì không đành lòng từ chối liền đưa tay nhận lấy hộp đồ cô đưa. Tâm An nói “Đa tạ” rồi rời đi, mặt buồn rười rượi. Trúc Chi thấy trong mắt thiếu nữ Tâm An lúc đó chỉ có nhu tình chứ nào chứa hận ý như lúc hai người đánh nhau ban nảy. Rất có thể xảy ra chuyện gì đó khiến đôi tình nhân hiểu lầm nhau.

Thiếu Sơn đứng trên tòa thành cao chót vót nhìn xuống vị cô nương đang đứng phía dưới, mặt hắn nở một nụ cười. Rõ ràng gã nhìn thấy nàng lại không xuống gặp nàng. Gã cầm trong tay hộp mà thị vệ đưa cho mình ngắm nghía và mở ra, bên trong là một đai lưng màu đen thêu mây núi trên đó. Thiếu Sơn bật cười:

“Nàng nghĩ tên ta là Thiếu Sơn nên mới thêu hình núi sao?”

Thiếu Sơn đưa chiếc đai lưng lên mũi ngửi ngửi, nó vẫn còn động lại một chút mùi hương của Tâm An. Gã thì thầm (Đổng Cô kéo Trúc Chi nhích lại thật gần mới có thể nghe được gã nói gì):

“Tâm An…. Vật này ta sẽ giữ thật kỹ.”

Đổng Cô dứng cạnh Trúc Chi hơi sửng người, ả xúc động:

“Ta không biết huynh ấy lại trân trọng chiếc đai thất lưng ấy đến thế, chưa bao giờ ta thấy huynh ấy mang nó ở bên mình.”

Những chuyện giữa Đổng Cô và Vô Âm cứ dần dần hiện ra rõ mồn một. Đổng Cô luôn là người chủ động tìm đến bên Vô Âm, hôm nay đưa đồ ăn, hôm sau đưa cái áo do chính tay mình may, có hôm lại còn mặt dày chờ đợi mỏi mòn ở ngoài cửa thành hòng gặp được người trong lòng đi ngang qua.

Hôm đó trời mưa rất to, Tâm An ngồi trong mái đình gần sông Tô Lịch, cô nhìn ngắm bầu trời nhìn ngắm mọi thứ và suy nghĩ về Thiếu Sơn. Cô cất lên tiếng hát, bài hát như nỗi lòng tương tư của cô. Cô đã gửi một lá thư hẹn Thiếu Sơn đến gặp mặt, một người con gái thời đó lại hẹn một chàng trai ra gặp mặt phải có dũng khí lớn cỡ nào. Tâm An ngồi đó hy vọng người đừng khiến cô đợi quá lâu.

Bỗng dưng tiếng hát của cô hòa vào tiếng sáo của ai đó, tiếng sao du dương da diết, Tâm An ngước lên nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của Thiếu Sơn, nàng e thẹn đứng dậy, hai tay đan chặt vào nhau vô cùng hồi hộp. Thiếu Sơn nói giọng trách mắng:

“Nếu ta không ra đây, cô nương định sẽ ở đây suốt đêm sao?”

“Là ta hẹn trước. Ta cũng không muốn thất hẹn.”

“Là một cô nương không nên ra ngoài vào ban đêm, rất nguy hiểm.”

“Ngài lo cho ta sao? Ta còn tưởng ngài không ra.”

Hai người đứng bên cạnh nhau nhìn ngắm trời mưa, Tâm An lén lút nhìn chàng trai mình yêu với ánh mắt si mê cuồng dại. Trúc Chi thấy rõ ràng Thiếu Sơn nhẹ nhàng cầm lấy tay của Tâm An nói nhỏ với nàng:

“Từ nay về sau, nàng không cần chủ động đến tìm ta nữa.”, gã chầm chậm cầm lấy bờ vai của Tâm An xoay người nàng đối diện với mình, gã nhìn vào đôi mắt của người con gái gã yêu rồi nói, “Đổi lại, ta sẽ tìm nàng, lo cho nàng, chịu trách nhiệm với nàng.”

Tâm An ôm lấy Thiếu Sơn mà khóc, trong tiếng nấc nghẹn của nàng có pha chút vui mừng hạnh phúc. Thiếu Sơn cuối cùng cũng bị tấm chân tình của nàng làm cho động tâm. Gã cũng ghì chặt tấm lưng của nàng vào lòng.

Cảnh lại chuyển sang một ký ức khác, lần này Trúc Chi thấy hai người vẫn đứng trong mái đình ấy, cũng vào một ngày trời mưa, Tâm An hát khúc hát mà Trúc Chi biết, giọng hát đượm buồn da diết. Thiếu Sơn không thích bài hát buồn như vậy, gã đã nói với Tâm An rằng:

“Lời bài hát đó không hợp với cảnh tình của hai ta, lần sau nàng đừng hát ca từ đó nữa.”

Trúc Chi cũng nghe rõ ràng từ miệng của Thiếu Sơn rằng gã hứa sẽ không bao giờ bỏ rơi cô, gã sẽ nhờ bà mai qua nhà nàng hỏi cưới nàng.

Đổng Cô nói cho Trúc Chi nghe:

“Đó là lần cuối ta gặp huynh ấy.”

Bỗng nhiên cả đám người bị dội ngược trở ra khỏi ký ức của Vô Âm khi cùng nhìn thấy một làn khói màu trắng kì lạ chắn giữa họ và ký ức tiếp theo của Vô Âm. Đổng Cô bị nội thương ngay cả Huyết Yêu cũng nôn ra máu. Vô Âm mắt đỏ rực nhìn hai người như muốn ăn tươi nuốt sống, bị người khác đọc tư tưởng rất khó chịu, gã đã phải cố chịu đựng nhưng không thể gắng gượng thêm nữa, có một sức mạnh vô hình nào đó không cho phép những người kia tiếp tục lần mò trong tư tưởng của gã.

Đổng Cô ôm ngực nằm xuống đất, vì bị Vô Âm đẩy ra khỏi ký ức nên ả bị trọng thương, nơi trái tim của ả cũng thoáng đau nhói. Ả khó lắm mới lại nhìn thấy những ký ức xưa mà dường như bản thân ả đã quên được mấy phần, lại bị gã đẩy ra ngoài.

Huyết Yêu không vừa lòng chuyện Vô Âm làm, chuyện khiến hắn đau đầu hắn vẫn chưa biết rõ, hắn vẫn chưa biết lý do tại sao Vô Âm lại tự nguyện trói linh hồn của mình vào một lời nguyền giết chốc, sắp biết được lại bị đẩy ra ngoài. Trong ký ức của Huyết Yêu, Vô Âm không hề gây thù chuốt oán với một ai khác, người đã trói gã với lời nguyền này là một người tàn độc, hắn biết chỉ có một cách cứu lấy Vô Âm mà cách này vô cùng nguy hiểm cho cả hắn và gã cho cả những ai muốn cứu linh hồn của gã chính là tìm ra nguyên nhân Vô Âm bị trói buộc bởi lời nguyền này là gì.

Vô Âm nói giọng ồm ồm:

“Không phải ta là người đẩy các người ra, có một thế lực nào đó không muốn các người dạo bước trong đó, hoặc sức mạnh của ả không đủ mạnh.”

Trúc Chi, Vô Âm, Nhất Uy và Thanh Lâm cũng bị văng ra ngoài. Vì họ là người bình thường nên chỉ bị đau nhẹ ở phần sau gáy, riêng Vô Ảnh cũng bị thương một chút do quỷ khí của gã. Trúc Chi bò dậy nói với Huyết Yêu:

“Lần trước anh chẳng phải nói có một cách giúp anh ấy ư?”

“Ta biết có một cách vô cùng nguy hiểm. Người trói linh hồn huynh ấy với lời nguyền giết chốc là một kẻ ta quen biết, người đó rất tàn ác, muốn gặp kẻ này còn khỏ hơn lên trời. Chỉ có điều ta không biết được lý do tại sao huynh ấy lại bị trói buộc với nó. Cách đương nhiên là có, nhưng phải tìm ra nguyên nhân mới giúp được.”

Vô Âm nói:

“Các ngươi không cần giúp ta, ta chỉ giết ả là xong, đừng tìm cách cản trở.”

Trúc Chi châm chọc:

“Dù anh biết được chị ấy chính là người trong lòng của anh, anh vẫn muốn giết chị ấy?”

Nhất Uy mở miệng nói giọng khàn khàn:

“Ta có cách khôi phục ký ức của hắn.”

Huyết Yêu nhìn Nhất Uy hơi lo ngại, giọng nói này ngữ điệu ấy chắc chắn không phải Nhất Uy, đích thị là thần kiếm trong người Nhất Uy nói vọng ra qua đôi môi của cậu ấy. Huyết Yêu tức giận nói:

“Một lần nữa ngươi dám chiếm thân thể của Nhất Uy, đừng trách ta.”

Nhất Uy nhếch mày, cậu không nhượng bộ Huyết Yêu mà nói:

“Huyết Yêu, chúng ta coi như là bằng hữu thân thiết ta mới nhắc nhở ngươi, phần linh khí của Kim Quy nằm trọn trong bổn kiếm. Đáng lý ngươi nên giúp Nhất Uy sở hữu hoàn toàn sức mạnh từ bổn kiếm hơn là lo những chuyện bao đồng nhảm nhí. Bổn kiếm đang đợi ngươi toàn tâm toàn ý chỉ dạy cho Nhất Uy, nhưng ngươi toàn khiến bổn kiếm thất vọng. Vào những lúc quan trọng nếu bổn kiếm không ra tay tương trợ Nhất Uy có thể đã mất mạng rồi. Ngươi không muốn tìm ra thanh kiếm ấy trước sao? Ta có linh cảm sẽ có người tìm nó trước chúng ta, nhất khi biết được tiểu ma vương tồn tại trên đời này.”

Phần hồn của Nhất Uy điên tiết nói:

“Đừng nói nhiều, hãy vào vấn đề chính. Ngươi nói có cách giúp họ ta mới cho ngươi hiện thân, còn nhiều lời đừng trách ta, ta sẽ bẻ gãy thanh kiếm này.”

Thần kiếm bực mình đáp trả:

“Thật không hiểu nổi ý chí của ngươi, Nhất Uy. Cha của ngươi hoàn toàn sở hữu được bổn kiếm.”

“Ta không phải Kim Quy, đừng trông chờ vào những chuyện viễn vông nữa.”

“Nhưng ta không thể thần phục bởi cậu nếu như cậu không có ý chí chiếm hữu ta. Cậu phải muốn có ta như vậy ta mới có thể hoàn toàn thuộc về cậu. Sau này gặp những kẻ thù mạnh hơn ta không thể cứ chiếm lấy thân xác của cậu mà chiến đấu thay cậu được.”

Nhất Uy tự nói một mình như một thằng điên, nếu Thanh Lâm chưa biết chuyện chắc chắn sẽ cho rằng cậu bị tâm thần phân liệt ngay. Huyết Yêu nhận ra những lời thần kiếm nói đều có lý. Đáng lý hắn nên trợ giúp Nhất Uy sở hửu thần kiếm, nhưng những việc của hắn đếm không xuể không thể nào tập trung cho Nhất Uy được, hắn định sau khi xong chuyện với Vô Âm sẽ giúp Nhất Uy một tay.

Nhất Uy cũng biết thần kiếm chỉ có ý tốt, đôi mắt của cậu vẫn một bên xám một bên đen trông hơi kì dị. Thần kiếm nói tiếp:

“Lần này ta sẽ giúp ngươi một lần Huyết Yêu, ta sẽ giúp tên đó khôi phục ký ức, lần sau tự mình làm lấy bổn kiếm nhất định không xen vào. Ngươi đừng quên, bổn kiếm mặc dù chỉ là một thanh kiếm nhưng vẫn là một thần kiếm, tuổi thọ của bổn kiếm có khi còn hơn cả ngươi.”

Trúc Chi nói:

“Được rồi, đừng gây nhau nữa, nếu thần kiếm như anh tự tin như vậy thì giúp chúng tôi đi, dù sao chúng ta cũng cùng một đội với nhau, anh còn nhiều lần giúp đỡ chúng tôi như vậy.”

Thần kiếm gật đầu khen ngợi Trúc Chi. Hắn quay sang nói với Huyết Yêu:

“Cách này tuy đơn giản nhưng không hề giản đơn, nó rất nguy hiểm. Muốn giải lời nguyền cho Vô Âm chỉ có cách giết kẻ đã đặt lời nguyền đầu tiên, kẻ đã biến Vô Âm thành một tên sát thủ.”

Huyết Yêu tỏ ra kiên nhẫn:

“Ta biết. Ta biết kẻ đó là ai, nhưng muốn tìm kẻ đó cũng không đơn giản gì.”

Thần kiếm nói tiếp:

“Việc giấu ký ức của một linh hồn đòi hỏi phải có pháp lực cự kì cao, ta nhắc lại: một con quỷ, tà thần, pháp sư hay yêu tinh không có loại pháp lực này; người này chắc chắn là một thần tiên. Có điều ta không hiểu được, thần tiên nào lại có hứng thú tham gia vào mấy vụ trộm ký ức của ác thần?”

Huyết Yêu nói tiếp:

“Trừ phi vị thần tiên này không muốn phần ký ức đã trộm mất đó bị người khác phát hiện, có nghĩa là một phần ký ức của Vô Âm có ảnh hưởng lớn đến người này nên mới ra tay cướp đoạt.”

“Đúng vậy.”, thần kiếm cười rồi nói, “Ta sẽ giúp hắn khôi phục ký ức, chuyện điều tra giao lại cho mấy người, ta không giỏi khoản này. Hứa với ta xong chuyện này hãy giúp Nhất Uy mạnh lên, như vậy ta mới yên tâm say giấc ngủ không hiện lên lo chuyện vớ vẩn của các người.”

Nhất Uy cáu tiết:

“Vào chuyện chính đi, làm thế nào khôi phục được ký ức của Vô Âm.”

“Cái này phải nhờ cô ta.”, Thần kiếm trong thân xác của Nhất Uy chỉ tay về phía Trúc Chi.

Trúc Chi không biết thần kiếm có ý gì khi nói như thế, cô không có mối liên hệ mật thiết nào với Vô Âm ngoài bài hát của đôi tình nhân Thiếu Sơn – Tâm An, mà cô khó mà biết được tại sao mình biết đến nó.

Chẳng để Trúc Chi và mọi người đợi lâu, thần kiếm giải thích ý của mình:

“Cô có linh khí rất mạnh mặc dù đã được Huyết Yêu chê đi bằng sợi dây chuyền kia nhưng không qua được mắt của bổn kiếm, tức những người có thần khí khác cũng sẽ nhìn ra được.”

Trúc Chi hỏi:

“Điều này thì liên quan gì tới việc cứu Vô Âm.”

“Liên quan đến mọi thứ.”, Thần kiếm nói, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt về phía Nhất Uy, họ muốn nghe Nhất Uy nói tiếp (thật ra người đang nói là thần kiếm trong người cậu), duy chỉ có Huyết Yêu hơi tránh né chuyện linh khí của Trúc Chi hắn thật lòng không muốn thần kiếm nói về nó ngay lúc này, thời điểm này chưa thực sự thích hợp để Trúc Chi biết về nó.

Thần kiếm không hiểu được nổi lòng của Huyết Yêu, hắn cứ nói huỵch toẹt ra:

“Nếu biết sử dụng linh khí của mình, cô cũng sẽ là một người hữu ích đấy.”, Nhất Uy quay sang đối diện trực tiếp với Huyết Yêu, “Giờ vào việc chính, ta đoán ngươi đang sở hữu một bảo bối của Thủy Hà – con gái của vua Thủy Tề. Theo như ta được biết trên cung tên ấy có một viên ngọc màu bạc đặc trưng của cổ, viên ngọc này chứa sức mạnh vô cùng lớn còn ngang ngửa với viên ác ngọc đính trên thanh kiếm của Quỷ nữa, nó không những có thể hồi phục nguyên khí của người ta mà còn giúp họ lấy lại những ký ức vốn mất đi. Chỉ có điều….”

Thanh Lâm rên rỉ:

“Chỉ có điều gì nữa? Liệu có nguy hiểm đến tính mạng cậu ấy không?”

“Đương nhiên có. Phải hỏi cô ta có chịu giúp Vô Âm lấy lại ký ức không.”

Huyết Yêu nói:

“Cách này không phải ta không biết, còn tưởng ngươi có cách nào hay ho hơn, rút cuộc cũng muốn cô ấy trở thành con tốt thí mạng.”

Vô Ảnh liếc Nhất Uy, gã tức giận:

“Con tốt thí mạng có nghĩa là gì? Một thần kiếm như ngươi dám dùng mạng sống của cô ấy đem đi thí sao? Ta không cho phép.”

Thần kiếm căm giận nhìn Vô Ảnh, hắn rút thanh kiếm trên thắt lưng của Nhất Uy ra và hướng vào trái tim của Vô Ảnh mà đâm tới, hắn còn nói thêm giọng trở nên tà ác:

“Một con quỷ như ngươi không có tư cách nói chuyện với bổn kiếm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play