Huyết Yêu và Nhãn Đan cùng bay lên không trung, họ đáp lại trên ngọn một cành cây trong rừng. Nhãn Đan nói với Huyết Yêu:

“Ngươi không phải đối thủ của ta, ngươi quên lần trước ngươi đã bị thương nặng thế nào rồi sao?”

Huyết Yêu không xem lời nói ấy vào mắt, hắn nói rất vô tư:

“Lần trước ta chỉ là một tên thần mới chập chững bước vào nghề. Ngươi tưởng lần này ta còn yếu như vậy à?”

“Phải thử mới biết.”, Nhãn Đan nhe răng cười.

Nói xong Nhãn Đan bay vào đánh tay đôi với Huyết Yêu, mỗi lần gã dùng chi trước tấn công Huyết Yêu đều bị hắn dùng cánh quạt chặn lại được. Hắn giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng đỡ từng đòn của Nhãn Đan, môi không quên nở một nụ cười thánh thiện đến rợn người.

Hai người đánh nhau trên không trung, mỗi chiêu thức sử dụng đều làm cả khu rừng như một đống đổ nát, chim bay tứ tán, những loài vật khác chạy tán loạn khắp nơi.

Nhãn Đan dùng răng cạp trúng vai của Huyết Yêu, nhưng hắn không hề nao núng, hắn ghì đầu gã vào vai mình rồi xoay người hướng xuống đất. Lưng của Nhãn Đan chạm mạnh xuống đất, miệng hắn phun ra một ngụm máu cộng với chất nhầy nhầy. Huyết Yêu phóng lên đứng thẳng lưng, hắn không hề bị thương chổ nào ngoài vết cắn như gãi ngứa mà Nhãn Đan ban cho, cú va chạm vừa rồi Nhãn Đan lãnh đủ. Huyết Yêu thì thào:

“Ngươi không còn nhanh nhạy như trước.”

“Và ngươi đã giỏi hơn xưa.”, Nhãn Đan gật đầu công nhận.

Huyết Yêu chấp tay sau lưng chờ Nhãn Đan đứng thẳng dậy, hắn không phải loại người tấn công người ta khi họ đang yếu sức. Quả nhiên, Nhãn Đan không cho Huyết Yêu đợi lâu, hắn đã đứng dậy được, từ cái miệng tròn đầy răng của gã kéo dài ra như vòi của một con voi, cái vòi ấy phóng tới bám trụ trước ngực của Huyết Yêu, gã rút máu trên người hắn sang cơ thể mình.

Huyết Yêu cầm cái vòi ấy bằng cả hai tay rút nó ra (phải mất rất nhiều sức lực mới rút hẳn nó ra khỏi ngực mình), Nhãn Đan mất thế chưa kịp rút cái vòi lại đã bị Huyết Yêu xoay một vòng rồi ném lên trời đồng thời hắn bay lên theo hướng bay của Nhãn Đan.

Nhãn Đan cầm được một nhánh cây, nhờ vậy cơ thể của gã được giữ thăng bằng trên không. Gã không ngờ lần này đấu với Huyết Yêu mất sức như vậy, lần trước gã đã khiến hắn bị thương rất nặng, có lẽ hắn cũng muốn trả lại cho gã một chút lợi tức. Gã hít một hơi phóng xuống đất. Từ nảy đến giờ gã với Huyết Yêu chỉ đánh bằng tay không, chưa sử dụng pháp lực. Gã cười một cái, cái miệng to tròn không thể nhếch lên khiến nụ cười của gã méo xẹo rất khó coi.

Nhãn Đan nhìn trời gầm lên, cuồng phong từ đâu kéo đến mây đen chê kín cả bầu trời, những cơn mưa ồ ạt trút xuống, gã đấm tay về phía bên phải lại đấm một cái về phía bên trái, hai bên cánh tay dơ lên cao khiến những cành cây rời ra theo ý gã, rồi gã chưởng tay về phía Huyết Yêu, những cành cây vừa nảy hướng về phía Huyết Yêu xông tới.

Huyết Yêu bay thụt lùi dùng quạt chém nát những cành cây, một cành cây tre xuyên qua bả vai bên phải và ghim cả người Huyết Yêu dính chặt vào một thân cây đại thụ trong rừng. Huyết Yêu cắn răng ngăn không cho máu tuông ra nơi khóe miệng, hắn thở phì phò dùng hai tay rút cành tre ra khỏi người mình.

Nhãn Đan không giống như Huyết Yêu, gã thừa cơ hội Huyết Yêu đang chật vật rút cây tre ra ngoài liền động thủ tiếp, gã thành công chưởng một chưởng khác vào người Huyết Yêu khiến hắn văng ra xa, lần này Huyết Yêu không ngăn được máu bật ra khỏi khóe môi. Hắn loạng choạng đứng dậy, máu nơi bả vai rỉ xuống ướt hết tà áo của hắn, trông không ghê rợn lắm bởi vì màu máu giống màu áo của hắn.

Huyết Yêu đứng vững bằng hai chân, hắn giơ quạt ra phóng hàng ngàn phi tiêu nhỏ vào Nhãn Đan; gã cũng né tránh một cách vô cùng khó khăn, cơ thể của gã không linh hoạt bởi vậy đã ăn trọn mấy chục mũi tên cấm lên ngực trần.

“Ta với ngươi đánh chắc tới mai cũng không phân nổi thắng bại và ngươi nghĩ xem người của ngươi trong kia có an toàn không?”

Nhãn Đan cố đánh vào tâm lý của Huyết Yêu, gã phát hiện trong mắt của Huyết Yêu hiện lên một tia lo lắng. Gã chỉ đợi có thế, gã dùng hết nội công của mình chưởng vào Huyết Yêu, lần này Huyết Yêu dùng thần lực cản lại. Hai người đứng hai đầu dùng hết công lực của mình nhằm đánh thắng đối phương, đòn này chính là đòn quyết định, ai thua trước sẽ nhận hết thương tổn. Chưởng lực của Huyết Yêu màu đỏ còn chưởng lực của Nhãn Đan màu xanh, khi hai luồng khí xanh đỏ chạm vào nhau cây xanh trong rừng rung chuyển, mật đất cũng rung như động đất. Hai luồng chưởng lực nâng hai người lên không trung. Huyết Yêu và Nhãn Đan đều tập trung toàn bộ lực đạo vào bàn tay phải rồi chưởng về đối phương, chưởng lực này mạnh tới mức hất văng cả hai ngươi ra hai bên.

Nhãn Đan thổ huyết ngã xuống đất tạo một âm thanh rất lớn; Huyết Yêu cũng vậy, hắn văng ra nhưng hắn kịp thời dùng thần lực tiếp đất, hắn nhổ ra một ngụm máu và rất khó mới đứng vững.

Nhãn Đan chạy bằng tứ chi tới chổ Huyết Yêu còn hắn đã xòe cánh quạt ra chân đạp vào không khí rồi lướt nhẹ trên không, hai người một lần nữa gặp nhau, móng tay dài ngoằm của Nhãn Đan bị cánh quạt của Huyết Yêu chặn lại, hai người vẫn chưa phân thắng bại.

Trời mưa vẫn rơi nặng hạt, những hạt mưa rơi lộp bộp lên mặt cùng tấm lưng của hai người, làm ướt vạt áo của họ, nhưng họ không mấy quan tâm, điều họ thật sự quan tâm chính là ai là kẻ thắng cuộc sau cùng.

Trúc Chi bị mưa làm ướt hết cả quần áo, máu của Nhất Uy vẫn chưa ngừng chảy, cô kéo Nhất Uy về phía mình chê mưa cho cậu vì trời mưa càng làm vết thương của Nhất Uy chảy nhiều máu hơn.

Tuyết Mai đang bận kéo Bạch Lam vào một góc tránh mưa (Bạch Lam vẫn còn sống nhưng hơi thở rất yếu, không nên để ả ta dính nước mưa), cô căm ghét Nhãn Đan còn Bạch Lam chưa gây hại cho cô điều gì cả, nếu không tính lúc nảy suýt nữa đã chết dưới tay ả.

Trúc Chi bực bội nói:

“Làm sao mới cởi bỏ dây trói này được?”

Bạch Lam lúc này nghe được tiếng của Trúc Chi liền nói rất nhỏ:

“Máu của người phàm, dùng máu của người phàm thuần chủng không lai tạp nhỏ lên sợi dây, chúng sẽ biến mất.”

Nhất Uy nhấn mạnh không cho Trúc Chi liều lĩnh dùng máu của mình cứu cậu thoát khỏi sợi dây đáng nguyền rủa này, nhưng Trúc Chi bướng bỉnh:

“Tui không thể vác theo cậu chạy được, chúng ta còn phải đi tìm Huyết Yêu, lần trước đấu với Nhãn Đan anh ấy bị thương rất nặng. Dùng máu của tui một chút không sao hết.”

Nói rồi cô dùng thanh bảo bối rạch một đường dài trên tay của mình, dùng máu nhỏ vào sợi dây, quả nhiên máu nhỏ đến đâu sợi dây liền biến mất đến đó. Đến khi mặt của Trúc Chi tái nhợt đi, sợi dây cũng không còn trói Nhất Uy nữa.

Nhất Uy đau lòng nhìn cánh tay đanh bị thương của Trúc Chi, cậu rất muốn ôm cô ấy vào lòng một cái muốn cảm ơn cậu đã giúp mình, vết thương của cậu vẫn còn chảy máu nhưng cậu cảm thấy tốt hơn khi chân tay có thể hoạt động bình thường và linh hoạt.

Nhất Uy nói với ba cô gái:

“Tôi sẽ chạy ra ngoài xem Huyết Yêu và Nhãn Đan, mọi người ở yên một chổ, tôi thấy mái ở gian bên cạnh không bị hất tung, mọi người vào đó trú mưa đi.”

Trúc Chi ném thanh kiếm Kim Quy cho Nhất Uy còn cô phụ Tuyết Mai đỡ Bạch Lam vào gian bên cạnh, quả nhiên gian bên này sạch sẽ hơn và không hề bị nước mưa trút xuống. Trúc Chi và Tuyết Mai đặt Bạch Lam lên trên giường, Trúc Chi để ý thấy một cây cung màu bạc rất bắt mắt, cô định đưa tay chụp lấy cung tên đã bị Bạch Lam ngăn lại:

“Đừng đụng vào nó, rất nguy hiểm. Ta có lần vô tình đụng phải suýt nữa mất tông cánh tay đây. Chủ nhân nói đó là cây cung của con gái vua Thủy Tề, là của ngài ấy lượm được trong một trận hỗn chiến.”

Trúc Chi gật đầu nói “Cảm ơn.” với Bạch Lam rồi thu mình ngồi trên giường chờ đợi. Cô thật sự không thích sự chờ đợi này một chút nào, không biết tình hình của họ ngoài kia ra sao rồi. Cô cứ thế nhìn ra ngoài đăm chiêu nửa muốn chạy ra xem thế nào, nửa lại muốn ở lại bảo vệ hai người.

Bạch Lam nói với Trúc Chi trong cái tủ phía đầu giường có mấy lọ thuốc trị thương khi thấy máu trên tay của cô cư không ngừng chảy. Trúc Chi chạy tới gơm hết tất cả các lọ mà cô thấy. Bạch Lam chỉ vào lọ thuốc màu xanh duy nhất trong mấy lọ thuốc, ả khó khăn với tay lấy nó rồi bôi vào vết thương mình trước mặt Trúc Chi, ả sợ cô không tin mình nên thử thuốc trước.

Nhất Uy cầm thanh kiếm chạy trong mưa, mắt mở căng muốn tìm hình bóng của hai người bọn họ. Khi cậu tới nơi đã thấy hai người đang tập trung dùng chưởng lực ép sát đối phương. Nhất Uy không biết có nên bay vào giúp Huyết Yêu đánh Nhãn Đan hay không thì Huyết Yêu gầm lên:

“Đừng tìm cách xen vào. Ta với hắn còn món nợ cũ cần giải quyết. Trở lại bảo vệ cô ấy đi. Bạch Lam không dễ đối phó như các ngươi tưởng, đừng tin vào cô ta quá.”

Nhãn Đan không biết nguyên nhân nào giúp Nhất Uy thoát khỏi sợi dây tự tay gã đã làm, gã đoán là Bạch Lam đã nói ra bí mật của sợi dây cho nhóm Nhất Uy biết, còn huyền cơ trong đó là gì gã không đoán ra được. Bạch Lam chắc phải có lý do mới tiết lộ chuyện quan trong như thế cho họ, nếu không gã nhất quyết không tha cho sự phản bội nho nhỏ này của cô ả, bởi vì gã biết Nhất Uy chính là con tốt sau cùng gã dùng để uy hiếp Huyết Yêu.

Nhất Uy tức tốc rời đi, cậu quá không thận trọng, dù sao Bạch Lam cũng là tiểu yêu thần ở bên phê của Nhãn Đan, sao cậu có thể vì một chút xao động trong lời nói của cô ta mà nhất thời không đề phòng như vậy. Nếu cô ta thật sự lợi dụng điểm yếu của Trúc Chi (cô ấy dễ mủi lòng và quá tin vào mặt tốt của người khác) mà gây bất lợi cho cô ấy thì sao.

Nhất Uy vội vàng chạy vào trong nhà, cậu không thấy điều nguy hiểm mà trong lòng vẫn lo sợ trên cả quảng đường về. Bạch Lam nằm thoi thóp một góc giường có Trúc Chi và Tuyết Mai bên cạnh biểu lộ sự lo lắng trên nét mặt. Khi thấy Nhất Uy vừa đến, giọng Trúc Chi đượm buồn:

“Chắc cô ấy không qua khỏi mất, vết thương từ thanh kiếm nên khó lành, thuốc điều trị không mấy tác dụng lắm.”

Trúc Chi hối hận cực độ, có phải cô đã quá vội vàng khi đã đâm ả quá nhanh, Trúc Chi tự trách mình:

“Em… Đáng lý ra em không nên làm đau chị.”

Nhất Uy đặt tay lên vai Trúc Chi an ủi:

“Trong trường hợp đó nếu cậu không ra tay, có thể người chết là Tuyết Mai hoặc chúng ta. Đừng tự trách mình nữa.”

Bạch Lam nói rất nhỏ, dường như sinh khí của ả cạn kiệt mất:

“Phải đó… Ta.. không trách cô… trách chúng ta sinh ra đã là đối thủ… Ta.. sợ mình không đợi được chủ nhân…”

Trúc Chi lấy hết sức bình sinh gọi to trong vô vọng:

“HUYẾT YÊU!”

Cô không biết tại sao lại cô lại gọi to tên Huyết Yêu, cô chỉ biết mỗi lần gọi tên hắn ít ra trong lòng cô còn nuôi được hy vọng, mỗi lần cô gặp chuyện hắn đều xuất hiện đúng lúc, cô mong lần này cũng vậy.

Huyết Yêu nghe tiếng Trúc Chi gọi mình liền trở nên gấp rút, hắn biến mất rồi nhanh như chớp lại xuất hiện sau lưng của Nhãn Đan chưởng vào lưng gã một chưởng rất mạnh, rất có thể chưởng lực đó có đến sáu phần thần lực của hắn. Hắn phải giải quyết Nhãn Đan nhanh hơn mới có thể đến bên họ, không thể mãi đánh nhau dưới trời mưa như thế.

Nhãn Đan không biết được Huyết Yêu còn có chiêu thức đó, gã văng ra xa, gã thổ huyết, đầu gối khụy xuống đất, lục phủ ngủ tạng của gã như nát vụn. Lần này, gã không gượng dậy nổi nữa.

Huyết Yêu đến bên gã nói:

“Ngươi thua rồi, đừng cố chống cự, theo ta về chốn lao tù của ngươi đi.”

Nhãn Đan thở dốc, gã đã thua, gã không chối bỏ điều đó, gã muốn mình chết dưới tay Huyết Yêu hơn là trở lại chốn ngục tù một mình với bốn bức tường rồi gặm nhắm nỗi dày vò về cái chết của Tuyết Vân.

Huyết Yêu cúi người nâng Nhãn Đan dậy, gã bỏ mặc cho Huyết Yêu làm điều đó với mình, gã cũng không còn sức phản kháng nói chi bước đi.

Không hiểu sao trời ngừng mưa, giông tố cũng cuồng phong dữ dội ban nảy cũng tan biến theo sự thua cuộc của Nhãn Đan. Huyết Yêu dùng thần lực biến vào trong ngôi nhà.

Huyết Yêu thấy Trúc Chi và cả Tuyết Mai ngồi trên giường, Bạch Lam đang hấp hối, hắn thả Nhãn Đan ra rồi đến đứng bên cạnh Nhất Uy. Nhãn Đan nhìn thấy Bạch Lam đang nằm đó, mắt nhắm tịt hơi thở rất yếu, gã cũng nhìn thấy vết thương trên bụng của ả, gã đoán được vừa xảy ra một trận đánh cũng ngang ngửa trận của gã và Huyết Yêu.

Trúc Chi thấy Nhãn Đan liền mừng rỡ, cô chạy nhào xuống kéo tay gã lại bên giường. Nhãn Đan hơi ngạc nhiên nhìn cô, đây là lần đầu cô chịu chạm vào người gã, lúc mới tới đây còn tỏ ra chán ghét gã, gã bỏ mặc cho đôi tay đó kéo gã đi hay do gã không còn sức phản kháng nữa.

Trúc Chi nói với Bạch Lam:

“Nhãn Đan tới rồi, chị gượng dậy đi.”

Bạch Lam nghe thấy tên Nhãn Đan quả nhiên tỉnh lại, miệng nở một nụ cười mãn nguyện. Trúc Chi đưa tay của Nhãn Đan cho Bạch Lam cầm lấy. Khi bàn tay Bạch Lam cầm lấy bàn tay của Nhãn Đan, gã bất chợt cảm thấy một cơn chua xót tràn về từ tận đáy lòng, bàn tay ả rất lạnh. Gã và ả đã cùng vào sinh ra tử với nhau rất nhiều lần, ả còn là người cứu gã ra khỏi lao ngục, khi ấy ả bị thương rất nặng phải mất hai tháng mới có thể khôi phục nguyên khí. Gã không biết nên đối mặt với ả như thế nào trong giờ phút này.

Gã nghe Bạch Lam nói:

“Chủ.. nhân..”, Bạch Lam nói rất khó khăn, “Bạch Lam ở bên cạnh ngài cũng hơn ngàn năm… Giờ Bạch Lam sợ.. không thể ở bên cạnh ngài thêm nữa… sợ không còn ai chăm sóc ngài nữa.. không còn ai ngồi nghe ngài luyên thuyên về tất cả mọi chuyện trên đời dưới đất nữa…”

Bạch Lam ho rất nhiều, không khí trong căn phòng trùng xuống theo tiếng ho của Bạch Lam. Nhãn Đan ngồi xuống bên cạnh ả vẫn đang nắm chặt tay ả, vẫn hoang mang không biết tại sao ả lại hấp hối và nói những chuyện kì cục.

“Bạch Lam hy vọng kiếp sau vẫn là người của ngài. Ngài phải biết trên đời này không phải chỉ có Tuyết Vân mới không để ý đến dung nhan của người, Bạch Lam cũng không màn chuyện đó…. Bạch Lam chỉ cần ngài mỗi ngày hạnh phúc vui vẻ là đã yên tâm rồi…. Chuyện của Tuyết Vân, ngài đừng tự trách bản thân mình nữa… Ngài dù sao cũng để con của nàng được sống….”

Nhãn Đan cố ngăn bản thân gầm lên, gã tuy đối xử với Bạch Lam không tốt như đối với Tuyết Mai nhưng gã vẫn xem ả như đứa em gái bé nhỏ của mình, gã không muốn ả chết như vậy.

“Bạch Lam đã cố giết họ, họ chỉ vì tự vệ mới đánh nhau với Bạch Lam. Đừng trách ai cả. Ngài… ngài sẽ nhớ Bạch Lam chứ, cho dù Bạch Lam sẽ chết, ngài sẽ nhớ chứ?”

Nhãn Đan không trả lời, gã im lặng nhìn đôi mắt sầu thảm của Bạch Lam mà trầm luân vào một nổi buồn man mát. Gã thật sự muốn nói “Sẽ nhớ.”, thế nhưng như vậy không giống tác phong làm việc của gã, gã không thể trở nên yếu mềm như vậy được.

Trúc Chi tức giận ngó trân trân Nhãn Đan, gã không thể nói cho cô ấy yên lòng hay sao. Cô thật muốn đánh vào đầu của gã một cái cho gã tỉnh táo lại. Cô nói:

“Suy nghĩ trong lòng mình như thế nào cũng không nói ra được, còn tự nhận là người tình sâu nghĩa nặng với Tuyết Vân. Ông có biết chị ấy ở bên ông bấy nhiêu ngày là yêu ông bấy nhiêu ngày hay không. Một tình yêu thầm lặng không mưu cầu gì cả, đến tôi còn cảm động, sao ông lại không mảy may gì thế. Đúng là yêu tinh vô tình nhất mà.”

“Ta trước giờ không nói được những lời dễ nghe… Ta…”

Huyết Yêu lườm Trúc Chi, hắn nhìn cũng biết chính cô là người đã đâm Bạch Lam, vết thương từ kiếm Kim Quy hắn có thuốc giải, đó cũng chính là viên đan dược hắn đã từng cho Tố Nga và mẹ của cô ấy dùng. Hắn lấy ra từ trong túi gấm của mình đưa vào miệng Bạch Lam, kéo Trúc Chi ra đằng sau hắn trừng mắt nhìn cô ý trách cô lại lo chuyện bao đồng.

Bạch Lam nuốt lấy viên đan dược, ả cảm thấy khí huyết đang được lưu thông, vết thương không còn bỏng rát nữa, hơi thở của ả cũng dần dần ổn định lại. Cô ả không tin được Huyết Yêu lại cứu mình lần nữa, ả ân hận nhìn Huyết Yêu, lời cảm ơn nghẹn ngào trong cổ họng.

Huyết Yêu nói:

“Ta ghét nhìn cảnh người khác chia tay chia chân, hai người cứ ở trong tù mà hàn huyên tiếp, không cần nói lời ly biệt nữa, vết thương của ngươi ít nhất ba tháng mới lành, đừng cố nói nhiều.”

Bạch Lam chảy nước mắt không dám đối mặt với Huyết Yêu:

“Đa tạ… Là muội không tốt với huynh, vậy mà huynh lấy ân báo oán.. Muội không…”

“Đã bảo đừng nói nhiều.”

Huyết Yêu nói một lời sau cùng:

“Đánh cũng đánh rồi, thua cũng thua rồi, người chết cũng đã chết rồi, quá khứ cũng chỉ là quá khứ, chí ít ngươi không thấy đôi mắt của Nhất Uy rất giống Tuyết Vân sao? Con của nàng còn sống, chính ngươi ngày đó không ra tay với nó, như vậy nàng dưới cửu tuyền cũng tha thứ cho ngươi rồi.”, Huyết Yêu nhìn trực diện vào đôi mắt đỏ như máu của Nhãn Đan và nói tiếp, “Có muốn gặp lại nàng không, mặc dù nàng ta không còn hình dạng con người mà chỉ là một hồn ma ngàn năm, nếu ngươi vẫn muốn gặp ta giúp ngươi.”

Nhãn Đan mở to đôi mắt đỏ như máu nhìn Huyết Yêu, trong lòng rạo rực một niềm vui khôn tả. Gã còn có thể gặp lại nàng, hy vọng nàng có thể tha thứ lỗi lầm của gã. Cho dù bị giam cả ngàn năm nữa gã vẫn mãn nguyện.

Bạch Lam cũng vui lây niềm vui của chủ nhân, rồi đây sau khi cô khỏe lại hai người lại cùng nhau hàn huyên những chuyện trên trời dưới đất. Bạch Lam nói với Nhãn Đan:

“Ngài cứ đi gặp nàng một lần, Bạch Lam sẽ đợi người quay trở về.”

“Được.”, Nhãn Đan đáp một cách sảng khoái, gã nói một câu thật lòng với Huyết Yêu, “Đa tạ, không đánh sẽ không làm bạn, từ nay về sau ta và huynh bỏ hết ân oán xưa.”

Huyết Yêu không nói chỉ đứng đó nhẹ nhàng gật đầu. Hắn phất tay một cái Trúc Chi, Nhất Uy và Tuyết Mai biến mất, chỉ còn lại Nhãn Đan và Bạch Lam ở lại trong căn phòng với gã.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play