Trúc Chi do dự muốn hỏi hắn sao biết những người này bị giết mà không đến sớm hơn thật, Huyết Yêu hiểu được suy nghĩ của cô khi chỉ mới nhìn thấy nét mặt bi thống của cô. Cô thầm khen ngợi hắn. Cô cũng cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy cảnh xác chết nằm nối đuôi nhau như thế này, rõ ràng có người tới báo thù vì nhìn vào xác chết cô nhận ra rằng kẻ giết người chỉ giết họ cho thỏa mãn lòng gã mà thôi. Trúc Chi hỏi Huyết Yêu với mong muốn hắn giải đáp cho mình:
“Nhưng anh đã cứu Nhất Uy, như vậy có xem đã thay đổi lịch sử không?”
Huyết Yêu nhấn mạnh:
“Lúc đó thằng bé chỉ là đứa bé sơ sinh, một mình nó đâu thay đổi được lịch sử, với lại nó sống ở thời của cô mà.”
Trúc Chi nói sang chuyện khác:
“Người giết họ là Nhãn Đan?”
Huyết Yêu gật đầu, hắn kéo cô về núp một gốc trong căn nhà, bởi hắn nghe có tiếng động mở cửa ngoài hiên. Một người đàn ông ở độ tuổi 25 cao khoảng 1m85, tóc búi thành búi tròn cao trên đỉnh đầu, khuôn mặt tuấn mỹ đầy ma mị hoàn toàn giống với khuôn mặt của Nhất Uy, chỉ khác mỗi màu mắt – màu mắt của Nhất Uy màu đen còn người đàn ông này màu xám tro, anh ta mặc một bộ quần áo thời nhà Lý điển hình màu xanh đen, điều duy nhất mà người đàn ông này gây chú ý cho Trúc Chi: Anh ta đeo một chiếc thất lưng y hệt với chiếc thất lưng của Nhất Uy. Trúc Chi liền đoán người đó là Kim Quy trong lời đồn, cô không có tâm tình nhìn kĩ dung nhan của anh ta nữa thay vào đó lại quan sát kĩ vẻ mặt của anh ta.
Người đàn ông lao nhanh vào trong căn phòng, anh ta ôm cái đầu của người con gái bị rạch nát bụng đang nằm dưới đất, anh ta đau đớn thét lên, Huyết Yêu lập tức dùng tay bịt tai Trúc Chi lại, hắn sợ tiếng thét của Kim Quy khiến tai của người phàm chảy máu. Cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay của hắn, cô thoáng cảm động sâu sắc.
Kim Quy ôm khối cơ thể cứng đờ của người con gái anh yêu vào lòng, miệng lẩm bẩm muốn tru di tam tộc kẻ đã giết nàng. Anh ôm cô ấy đứng dậy đi ra ngoài. Huyết Yêu và Trúc Chi theo sau bén gót.
Kim Quy dừng lại tại một khu rừng rậm, nơi chôn cất của nhiều người khác, ngày xưa nghĩa trang đều ở chổ hoang vu như thế, Trúc Chi có thể hiểu được. Cô không còn thấy anh ta khóc lóc thêm một lần nào nữa. Anh ta tự tay đào mộ cho cô ấy. Trúc Chi không hiểu, Kim Quy cũng là thần sao anh ta lại không tự mình biến ra một cái quan tài cho cô, nghĩ thì hỏi ngay, cô quay sang hỏi Huyết Yêu:
“Có chuyện gì với Kim Quy? Tui không thấy anh ta thi triển phép thuật.”
Huyết Yêu thành thật trả lời:
“Bởi vì có tình cảm với người phàm, hắn ta bị thu hồi pháp lực, giờ hắn chỉ giống như một gã nam nhân bình thường. Nhưng đừng xem thường hắn, tuyệt kĩ võ công của hắn vẫn đủ để giết Nhãn Đan đấy.”
“Tui không thấy anh xuất hiện. Lúc này thời đó, anh đã ở đâu?”
“Cô tưởng ta là người rỗi hơi đứng ngồi một chổ hả?”
“Tui đâu phải ý đó đâu.”
“Lúc ta tới mọi chuyện đã xảy ra rồi. Ta tìm kiếm Kim Quy rất lâu, hắn đã rời đi nơi nào ta không biết. Sau một thời gian, hắn quay về tìm ta, hắn kể cho ta nghe chuyện của hắn và nhờ ta giúp hắn chiến đấu với Nhãn Đan. Ta đồng ý ngay.”
“Nói vậy, anh ấy biết chính Nhãn Đan là người gây ra án mạng.”
“Đúng vậy. Hắn còn biết Nhãn Đan cũng có người trong lòng, hắn đợi thời cơ giết chết tất cả bọn họ, nhưng Nhãn Đan lại một lần nữa chạy thoát khỏi lòng bàn tay của hắn. Khó khắn lắm mới tìm ra Nhãn Đan, nên hắn đã nhờ đến sự trợ giúp của ta. Chúng ta đã có một trận chiến nảy lửa, ta bị thương nặng, Nhãn Đan bị bắt nhốt lại một nơi bị ếm bùa, còn Kim Quy chọn cái chết để gặp gỡ người trong lòng của hắn.”
“Tro phượng ở đâu mà có đây?”
“Người vợ của Nhãn Đan là một con phượng hoàng. Ta nghe nói Kim Quy đã đốt cô ta thành tro và giấu tại mộ của vợ mình. Ta muốn dùng nó trao đổi với Nhãn Đan, hy vọng thành công.”
“Tui tưởng phượng hoàng được sinh ra từ đóng tro tàn chứ, không phải nó là sinh vật bất tử hả?”
“Ai bảo cô thế?”
Trúc Chi lí nhí đáp:
“Tui xem phim.”
Huyết yêu không thèm nhìn Trúc Chi lần nào nữa, hắn cũng không nói chuyện với cô. Trúc Chi còn bức rức chuyện khác, chuyện tro phượng hoàng cần tìm đáng lý chưa xuất hiện lúc này mới phải, lúc này vợ của Kim Quy mới chết, sao có tro của phượng ở đây được, Trúc Chi muốn phê bình Huyết Yêu rằng hắn đã đưa cô trở về sai thời điểm, vậy mà Huyết Yêu một lần nữa cho thấy hắn có khả năng đọc được suy nghĩ của cô một lần nữa, hắn nói khẽ:
“Ta không biết mộ của cô ấy ở đâu nên mới chọn thời điểm này quay về đây. Xong chuyện chúng ta lại phải vào trong gương đồng một chuyến nữa.”
“Có một chuyện tui không hiểu lắm, anh từng nói anh không đủ dũng khí làm việc này một mình, chuyện đó là chuyện gì?”
Huyết Yêu không trả lời, có một số chuyện hắn không muốn nói với cô, hắn không muốn cô bận lòng thêm. Trúc Chi tiếp tục không buông tha cho Huyết Yêu:
“Còn nữa, tại sao Kim Quy lại chôn tro phượng hoàng chung với người tình của mình.”
“Hỏi nhiều quá đấy.”
Huyết Yêu bực mình ôm cô vào trong lòng, rồi chui lại vào trong gương đồng. Trúc Chi lập tức nhắm mắt, trong thâm tâm của cô đang sôi máu, mỗi lần cô hỏi hắn những câu quan trọng hắn đều không muốn trả lời. Biết hắn lạnh nhạt với cô như vậy, cô thà không đi theo hắn còn hơn.
Hai người lại chui ra từ gương đồng. Lần này họ đứng trước mộ của Tuyết Vân, cỏ mộ um tùm như không có người chăm sóc, có vẻ rất lâu rồi kể từ khi cô và Huyết Yêu đứng tại đây lúc nảy. Cô thấy Huyết yêu cúi xuống lôi ra một túi gấm màu xám, chắc chứa tro của phượng hoàng trong đó, hắn đứng dậy chìa tay ra cho cô nắm, cô quá quen với hành động này nên không còn cảm thấy hồi hộp nữa. Chỉ mất nửa tiếng họ đã xuất hiện lại trong nhà của Trúc Chi.
Tuấn Tú và Thanh Lâm ngồi chờ đợi nảy giờ cuối cùng cũng thấy hai người xuất hiện, họ quá đỗi vui mừng. Thanh Lâm còn suýt nữa nhảy ra ôm chầm lấy Trúc Chi cho thỏa lòng lo lắng nảy giờ. Cậu ngó nhìn xem có Nhất Uy đi cùng với hai người hay không, Trúc Chi thấy vậy liền nói:
“Tụi này mới trở về lấy một thứ thôi, chưa đi gặp Nhất Uy.”
Thanh Lâm quay sang Huyết Yêu ngỏ ý:
“Thưa thầy, trước khi thầy đi cứu Nhất Uy, em muốn thầy đồng ý một chuyện.”
Huyết Yêu liếc Tuấn Tú, anh liền run run nói nhỏ:
“Em kể cho nó nghe hết mọi chuyện em biết rồi.”
Huyết Yêu nhìn Tuấn Tú như kiểu “Ta sẽ xử ngươi sau.”, rồi hắn qua sang Tuấn Tú lạnh nhạt nói:
“Cứ việc nói, thầy không có nhiều thời gian cho em nói những chuyện vớ vẩn như chuyện em không muốn tin vào thế giới khác đang tồn tại song song với thế giới con người đâu đấy.”
“Không phải.”, Thanh Lâm khẳng định, “Em cũng muốn tham gia trận chiến giành lấy thanh kiếm. Em sẽ không trở nên vô dụng, em biết dùng súng, biết bắn cung, lại có võ đầy mình, em muốn tham gia vào đội."
Huyết Yêu không nghe nhầm, ánh mắt cương quyết, giọng nói của cậu lại đanh thép khiến Huyết Yêu hơi cảm động. Hắn không nở từ chối Thanh Lâm, nhưng đồng ý với cậu ấy đồng nghĩa với việc tăng thêm một gánh nặng trên vai của hắn. Thanh Lâm thấy vẻ mặt chần chừ của Huyết Yêu liền nói thêm một câu:
“Em không muốn đứng ngoài nhìn bạn bè mình vào sinh ra tử mà không giúp được gì hết. Thầy cho em vào đội đi.”
“Được.”, Huyết Yêu trả lời, hắn túm lấy tay Trúc Chi muốn cô đi cùng với hắn, “Ta có kế hoạch dành cho cô.”
Trúc Chi không hiểu ý của hắn là gì, đã thấy hắn quay sang nhìn Thanh Lâm, hắn quăng vào mặt cậu ấy vài câu trước khi cùng cô biến mất hẳn:
“Lần sau đừng dùng khẩu súng thường, nó không có tác dụng với ma quỷ, ta sẽ giao lại cho cậu khẩu súng thần của ta, cậu phải dùng nó cho thật tốt, không phải lúc nào ta cũng tin tưởng vào ai đâu, đừng làm ta thất vọng.”
Nói rồi Huyết Yêu biến mất cùng với Trúc Chi. Thanh Lâm vẫn chưa tin Huyết Yêu lại cho mình gia nhập nhóm nhanh như thế, cậu còn nghĩ sẽ rất khó mới thuyết phục được thầy ấy cơ. Tuấn Tú ganh tỵ rõ ra nét mặt:
“Anh còn chưa có vũ khí xịn xò như thế đâu. Nhất Uy có thanh kiếm giấu ở thất lưng; Ngân Chi có thanh bảo bối nhỏ xíu, trước đó Huyết Yêu đã tặng cho nó cây trâm đẹp lắm.”
“Thầy ấy có làm buổi tiệc gia nhập nhóm không nhỉ?”
“Đợi cứu Nhất Uy về đã đi. Anh nói trước thầy của em hay quạu lắm chứ không có hiền như hồi nảy đâu.”
Thanh Lâm gật đầu tỏ ra đã hiểu ý của Tuấn Tú. Sau đó hai người quyết đinh lôi bộ cờ tướng ra đánh vài ván trong khi đợi hai người kia trở về.
Huyết Yêu và Trúc Chi dừng lại trong một ngôi nhà hoang trong khu rừng, Trúc Chi cảm thấy khu rừng này rất quen, hình như cô đã từng thấy nó rồi, và cô chợt nhớ ra đây chính là nơi đã chôn Tuyết Vân. Cô ngửi thấy mùi hôi thối từ căn nhà, từ bên trong phát ra một luồng khói trắng xóa giống như ma trơi.
Huyết Yêu ra hiệu cho Trúc Chi giữ im lặng và đi theo mình. Hắn nghe tiếng nói chuyện phát ra từ căn nhà:
“Đáng lý hắn phải tới rồi mới phải, Huyết Yêu mà ta biết luôn luôn đúng giờ.”
“Chủ nhân không cần lo lắng, nhất định hắn sẽ tới, thuộc hạ biết rõ hắn là người thế nào mà.”
Giọng con gái nghe rất quen, Trúc Chi đã từng nghe qua rồi, cô ta nói vậy tức là người quen của Huyết Yêu. Cô lập tức nhìn vào hắn, cô thấy mặt của hắn tím tái vì tức giận, hắn lầm bầm rõ ràng từng chữ một:
“Bạch Lam.”
Trúc Chi chợt nhớ ra Bạch Lam – người từng đưa cô đến sào huyệt của thủy quái để cứu Huyết Yêu, ấy vậy mà ả ta lại ở trong kia trò chuyện cùng Nhãn Đan, không lẽ chính ả ta phản bội Huyết Yêu. Điều này lý giải được nhiều điều, việc Nhất Uy là hậu duệ thần Kim Quy, việc Nhất Uy giống Kim Quy như thế nào, việc Nhất Uy đang ở đâu, đó là lý do Nhãn Đan biết được mọi thông tin ở phê họ. Không phải ả ta từng nói Huyết Yêu là người đã cứu mạng ả ta sao, sao ả lại phản bội hắn như vậy?
Huyết Yêu phất tay làm tung bay cả cánh cửa hoang tàn kia, hắn thong thả nhấc chân đi vào trong căn nhà, mặt không một tia cảm xúc, Trúc Chi cũng vậy, không hiểu sao khi biết được chính Bạch Lam là người đã phản bội Huyết Yêu cô rất muốn băm vằm ả ta ra hàng trăm mảnh, bởi vì cô biết tâm trạng của một người bị người thân của mình phản bội đau đớn ra sau.
Nhãn Đan nhìn thấy Huyết Yêu đi cùng một cô gái nhỏ xinh xắn, khí huyết của gã đập nhanh, gã muốn bay đến cắn phập những chiếc răng của gã vào cổ của cô và hút cạn máu. Nhưng khi gã nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của cô, gã biết rằng cô không giống như những cô nương bình thường khác, cô không sợ khi nhìn thấy gương mặt của hắn, đôi mắt kiên cường của cô gợi cho hắn nhớ về nàng.
Nhãn Đan từ từ tiến về phía cô, gã định đưa tay vuốt đôi gò má của cô đã bị cô hung hăng dùng thanh bảo bối đâm một nhát vào mu bàn tay, khiến gã rỉ máu. Gã thụt lùi, mặt đầy xúc động nhìn cô, trước giờ cũng chỉ có nàng mới dám đụng vào người hắn như thế. Trúc Chi vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng nhìn gã. Huyết Yêu đứng bất động chưa biết phản ứng ra sao, cũng hơi sửng sốt với thái độ của Trúc Chi, theo như hắn biết về cô, cô chưa bao giờ ra tay một cách độc ác như vậy với ai (trừ phi họ đe dọa đến tính mạng của cô như Bạch Câu Hồn).
Bạch Lam mặt hầm hầm nhanh chân phóng tới tát vào má của Trúc Chi một cái, vừa giờ tay lên vừa nói:
“Ngươi dám làm chủ nhân bị thương?”
Nhưng Trúc Chi kịp lúc chụp được đôi tay của Bạch Lam bằng tay trái, cô nhếch môi cười đồng thời tay đang cầm thanh bảo bối dứt khoát đâm xuống vai của Bạch Lam một cách chuẩn xác, cô ta ra rú lên đau đớn, Trúc Chi đạp cô ta ngã xuống đất, nhìn thanh kiếm đang dính đầy máu mà giận dữ nói:
“Còn cô dám phản bội anh ấy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT