Vô Ảnh kịp thời xuất hiện chém bay đầu con quái vật. Máu của nó bắn ra tung tóe, bắn vào mặt Tuấn Tú khiến anh tỉnh dậy. Anh hoang mang nhận ra có người lạ trong nhà, anh lập tức chạy xuống giường bật đèn lên.
Vô Ảnh thở phì phò, ném thanh kiếm lưỡi hái sang một bên. Khuôn mặt anh vẫn còn bàng hoàng, sợ sệt. Anh đứng đó ngó đăm đăm con quái vật chết dưới sàn nhà, rồi lại ngước lên nhìn Tuấn Tú.
Vô Ảnh đi tìm Nhất Uy, Trúc Chi cả ngày nay, nhưng chẳng thấy đâu. Hôm qua tụi nhỏ đi xem phim, hôm nay lại chẳng thấy tụ tập gì. Anh còn tưởng họ đến nhà Tuấn Tú chơi nữa cơ. Dù sao hôm nay cũng là cuối tuần, dám họ đã đến đây lắm. Mà anh có linh cảm xấu từ trước nên dịch chuyển thẳng vào nhà. Không ngờ, anh nghe tiếng động lạ, tiếng rít dài của sinh vật bóng đêm từ trong phòng Tuấn Tú. Và may mà anh vào kịp, nếu không Tuấn Tú đã trở thành ma không đầu.
Tuấn Tú trợn trừng hai mắt nhìn xác chết con kỳ đà khổng lồ trong phòng mình. Anh ôm ngực nhảy hai bước đến gần và chụp lấy cánh tay của Vô Ảnh. Anh lắp bắp kinh hãi:
“Con thú đó...định...định tấn công em sao?”
Vô Ảnh rét run:
“Anh không dám tưởng tượng nếu anh đến chậm một giây thì chuyện gì xảy ra nữa.”
Tuấn Tú rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Dù sao đứng bên cạnh mình là Vô Ảnh, anh ấy cũng là thần rất mạnh. Anh hỏi liền:
“Nhưng mà anh làm gì ở nhà em đêm hôm như vầy?”
Vô Ảnh kéo Tuấn Tú ra ngoài. Việc trông thấy xác chết của kỳ đà khổng lồ khiến anh kinh tởm, mùi máu nồng nặc khiến sóng mũi anh cay cay. Vừa ra khỏi phòng, Vô Ảnh trả lời ngay:
“Anh đến đây tìm Trúc Chi và Nhất Uy thông báo vài tin xấu. Nhưng anh tìm hoài không thấy tụi nó.”
“Anh qua nhà thằng Lâm chưa?”
“Anh không thấy nó ở đâu hết.”
Vô Ảnh bắt đầu kể sơ sơ vài chuyện đã xảy ra. Anh nhấn mạnh chuyện Huyết Yêu đã bị giam trên thiên cung. Anh ấy lo lắng nhóm người Trúc Chi gặp chuyện không hay nên đi tìm khắp nơi.
Con kỳ đà đã bị nhốt gần trăm năm qua, không lý nào nó lại xuất hiện trong phòng Tuấn Tú một cách tình cờ được. Vô Ảnh mấy năm qua lưu lạc trong Âm giới, anh biết được không ít chuyện. Chúng đã bị nhốt lại bằng bùa chú cực mạnh, phải có kẻ cố ý thả chúng ra, nếu không anh không tin chúng tự mình ra khỏi chuồng được. Chúng lại tìm Tuấn Tú đầu tiên sau khi xuất chuồng, chuyện này còn đáng nghi hơn nữa. Anh phải báo cáo cho Huyết Yêu biết. Có kẻ đang muốn hãm hại hắn và cả nhóm người của hắn đây mà.
“Có một người giúp anh gặp được Huyết Yêu mà thôi. Chúng ta lập tức đến trường gặp Ngư Lâm.”
Tuấn Tú gật đầu đồng ý. Nhưng Vô Ảnh chợt nhớ ra gì đó, anh đứa Tuấn Tú đến nhà Huyết Yêu lục tìm trong kho vũ khí của hắn lấy mọi thứ có thể giúp được họ. Nào là súng, kiếm, đao và cả cung tên. Anh đồ rằng họ sẽ cần tới vũ khí nếu giáp mặt với lũ quái vật. Vì anh thực sự không biết còn bao nhiêu sinh vật kinh dị ở ngoài kia. Xong xuôi, hai người liền dịch chuyển đến trường.
Thủy vương rút cuộc đã xuất hiện, ông ta trông rất vội vã. Ông đến ôm lấy Trúc Chi và ra hiệu cho hai người Tiểu Bạch và Nhất Uy đi theo mình. Họ đi vào một gian phòng nhỏ. Thủy vương đặt Trúc Chi nằm xuống. Ông nói:
“Vật mà Huyết Yêu muốn đưa cho ta đâu?”
Tiểu Bạch đưa ngay chiếc hộp màu vàng cho Thủy vương. Ông cầm lấy rồi đặt vào một cái chén. Ông cắt một chút máu của mình hòa vào viên đan dược. Ông giả chúng thật nhuyễn, rồi cho vài miệng của Trúc Chi.
“Ra ngoài đợi một chút.”
Nhất Uy và Tiểu Bạch ra ngoài chờ đợi. Họ sốt ruột nhìn vào bên trong. Một luồng khí màu bạc phóng ra khỏi cửa khiến cả hai té nhào, ngã xuống đất. Tiếng hét hãi hùng đầy đau đớn của Trúc Chi vang vọng, tạo nên một đợt sóng âm truyền ra bên ngoài. May mà Tiểu Bạch ôm lấy Nhất Uy nằm xuống đất, nếu không cả hai người sẽ bị thứ âm thanh đó cắt đứt lìa.
Mãi một giờ sau, Thủy vương mới đi ra ngoài. Ông nói với Tiểu Bạch:
“Ta đã làm xong việc cần làm. Con vào tắm rửa thay quần áo cho cháu ngoại của ta nhé. Nó vẫn chưa tỉnh lại đâu. Ta đã để sẵn quần áo mới trên giường rồi.”
Nhất Uy rời đi cùng Thủy vương, cậu đẩy Tiểu Bạch vào bên trong khi thấy khuôn mặt nó hơi trắng bệch. Chắc nảy giờ nó đang lo lắng cho Trúc Chi. Bây giờ tình hình của cô đã ổn, chuyện này khiến mọi thứ trở nên dễ thở hơn.
Trong lúc đó, Thiên Thanh và Thanh Lâm phóng xe máy chạy ra khỏi bệnh viện. Hai anh em chạy như bay. Anh cố tình chạy đường tắt, vì anh sợ nếu mình chạy ngoài đường lộ, hai sinh vật đó có thể gây hại cho người vô tội.
Hai sinh vật bóng đêm bay trên đầu hai người. Chúng dí sát móng vuốt trên đầu họ. Một con còn dùng mỏ mổ trên đầu Thiên Thanh, nhưng anh né được. Với tài lái lách của Thiên Thanh, anh đã tránh được hai cú tấn công khác từ trên cao của chúng. Thanh Lâm la làng la xóm, đổ mồ hồi ướt nhẹp. Nó cứ tưởng đã bị chúng xơi tái rồi. Nó hồi hộp ôm chặt cứng Thiên Thanh. Pha rượt đuổi vừa rồi như cảnh hành động trong mấy bộ phim Mỹ.
May mà bệnh viện gần trường, hai người chỉ mất mười phút đã đến nơi. Hai anh em bỏ chiếc xe ngay tại cổng, leo hàng rào vào bên trong.
Thanh Lâm chạy đến phòng bảo vệ, tay đập cửa liên hồi, miệng thì hét toáng lên:
“Bác ơi, cứu tụi con với.”
Ngư Lâm từ bên trong đi ra, mặt mày vẫn còn nét bơ phờ, rõ ràng vừa bị hai anh em nhà họ Diệp đánh thức. Bác khó chịu ra mặt. Phải biết rằng bác không thích bị sấp nhỏ làm phiền chút nào, đặc biệt còn là ban đêm như vầy. Nó khiến bác nghĩ ngay đến chuyện tệ hại nào đó sẽ xảy ra.
Thanh Lâm hình như không quan tâm đến khuôn mặt không được vui của bác bảo vệ. Nó chỉ nói:
“Bác nói với con là bác biết giết mấy sinh vật đầu rắn mình chim đi.”
Ngư Lâm chưa kịp hỏi vì sao hai người lại muốn tiêu diệt đám sinh vật kia thì chúng đã đứng thù lù trong sân. Chúng khép lại đôi cánh lại, đứng thẳng bằng tứ chi. Mắt nhìn vào thân ảnh của Thanh Lâm và Thiên Thanh.
Lúc này Thiên Thanh mớ thấy đôi mắt lồi màu đen, không có lòng trắng của chúng. Anh kinh hãi té xuống đất. Anh là thám tử, có cảnh tượng nào mà anh chưa từng nhìn thấy. Nhưng thú thật việc nhìn thấy một sinh vật gớm ghiếc như vậy là lần đầu tiên trong đời.
Ngư Lâm đi đến trước mặt chúng. Ông trở nên lo lắng. Những sinh vật này đã bị giam mấy trăm năm rồi, không ai có khả năng thả chúng ra trừ người canh cổng. Mà cái người được giao nhiệm vụ canh chừng đám yêu quái này lại là Huyết Yêu. Hắn lạo bị giam trong thiên cung, nhất định không phải hắn đã thả chúng ra.
Ngư Lâm ra hiệu cho Thiên Thanh và Thanh Lâm đi vào phòng làm việc của mình. Còn ông trừng mắt nhìn chúng, tay lôi ra một thanh kiếm mỏng dài – thanh Giao Long.
Hai sinh vật nhận thấy người trước mạnh có thần lực, mà lại có khả năng giết được chúng. Chúng quay qua nhìn lấy nhau, rồi sải cánh bay đi.
Ngư Lâm phóng một đống tro xung quanh phòng mình và dặn dò:
“Không được bước ra khỏi vòng tròn nửa bước. Bác sẽ quay lại sau khi giết chúng.”
“Dạ.”, Thanh Lâm chắc chắn sẽ không làm chuyện dại dột nào. Nó kéo tay anh của nó vào bên trong.
Thiên Thanh khó hiểu nhìn lấy Thanh Lâm. Rõ ràng thằng em mình biết chuyện gì mà anh không biết. Nó biết đến đây bác bảo vệ sẽ giúp đỡ hai người. Anh rất muốn biết thân thế của bác bảo vệ, dường như bác ấy không phải người thường. Anh cũng muốn biết đám sinh vật kia lại là ai. Anh nắm lấy cánh tay của Thanh Lâm rồi mỉm cười gian manh. Anh ghì đầu Thanh Lâm xuống bàn, ép nó nói tất cả những gì mà nó biết.
Vô Ảnh và Tuấn Tú vừa đến nơi đã thấy phòng bảo vệ sáng đèn. May quá, Vô Ảnh kéo tay Tuấn Tú chạy vào bên trong. Anh thất vọng tràn trề khi thấy Thiên Thanh và Thanh Lâm ngồi đó.
Thanh Lâm vui mừng khi thấy Hiếu Minh đi vào, bên cạnh còn có Tuấn Tú. Nó tưởng hai người biết nó đang gặp nguy hiểm mà đến đây thăm thì có chút cảm động. Nó nhào tới ôm Tuấn Tú một cái, rồi quay sang ôm lấy Hiếu Minh. Vô Ảnh bực bội kéo nó ra khỏi người mình.
Tuấn Tú hỏi:
“Sao chú mày ở đây?”
Thanh Lâm xị mặt xuống:
“Em tưởng hai người biết tin em bị tấn công nên đến.”
Vô Ảnh trầm mặc:
“Mày cũng bị tấn công bởi sinh vật bóng đêm ư?”
Thanh Lâm gật đầu. Nó nhìn khuôn mặt căng thẳng của anh thì đoán được: Vô Ảnh cũng bị tấn công như nó. Lúc này nó mới bắt đầu lo lắng:
“Anh đừng có nói với em là tụi mình trở thành mục tiêu của ai đó nhé.”
“Anh e rằng chúng ta đang gặp nguy hiểm kinh người. Huyết Yêu đã bị giam giữ. Có kẻ muốn nhân cơ hội này hãm hại chúng ta, muốn Huyết Yêu bị đả kích.”
“Vậy anh đến đây tìm bác bảo vệ, đúng không?”
Vô Ảnh gật đầu. Anh trở nên lo sợ cho nhóm Trúc Chi. Nếu họ đã bị tấn công như thế, anh lo rằng nhóm Trúc Chi không thoát khỏi nguy hiểm. Cô không còn khả năng tự bảo vên mình như Nhất Uy và Tiểu Bạch.
Thiên Thanh từ từ tiến lại gần họ. Thanh Lâm đã bổ cập một chút thông tin giật gân hơi mơ hồ. Rằng một thế giới khác tồn tại song song với thế giới con người. Rằng Nhất Uy là con lai của Kim Quy và một phượng hoàng tinh. Rằng Trúc Chi là tiểu ma vương, sở hữu thanh kiếm của Quỷ nào đó. Rằng Huyết Yêu là thần giữ của, là “chủ xị” của cả nhóm, trong đó có cả Thanh Lâm. Và Hiếu Minh thực chất là Vô Ảnh nhập xác, anh ta là một vị thần tiên tên Hữu Lực. Câu chuyện chỉ toàn tóm tắt nhân vật và anh không kịp hiểu hết mọi chuyện đã xảy ra ra sao. Anh lần đầu biết đến một thế giới linh dị khác đã đủ sốc rồi, lại còn biết đám sinh vật này rất có thể gây hại cho con người.
Thiên Thanh không kịp hỏi gì đã nghe được tiếng động lớn bên ngoài. Cả nhóm chạy ra ngoài xem.
Họ bị bao vây bởi đàn thú dữ khác. Ba người Tuấn Tú, Thiên Thanh và Thanh Lâm không có vũ khí. Điều này quá bất lợi, nên Vô Ảnh ném cho họ số vũ khí vừa lấy được.
Vô Ảnh nói to:
“Chúng ta phải chiến đấu với chúng thôi. Mỗi người chọn một thứ mà mình dùng được đi. Hoặc chúng ta giết chúng, hoặc mọi người bên ngoài đều gặp nguy hiểm.”
Vô Ảnh nói như thể họ chỉ sống trong ngày hôm nay. Những người còn lại nghe mà thấm nhuần từng chữ của anh nói. Họ cũng đồng ý với anh về việc này. Hơn nữa họ đều là trai tráng, Thiên Thanh còn từng là công an hình sự, lẽ nào Thiên Thanh để những người vô tội gặp nguy hiểm ư.
Thiên Thanh chụp lấy khẩu súng trường lên ngắm nghía, đã từ lâu anh luôn mong có ngày cầm loại súng này trên tay. Anh giỏi dùng súng, vì thế anh chọn nó.
Thanh Lâm chụp lấy nỏ liên châu - loại nó thần bắn được nhiều mũi tên cùng một lúc. Trước đây, Thanh Lâm đã từng sử dụng rồi, nên rất nóng lòng được cầm nó một lần nữa.
Tuấn Tú chọn một khẩu súng lục, nhỏ gọn. Anh không giỏi dùng cung tên, không giỏi dùng kiếm thuật. Vì thế Huyết Yêu đã đào tạo anh tài bắn súng bên cạnh việc chế tạo thảo dược. Anh hy vọng tối nay anh không quá mất mặt trước Thanh Lâm.
Vô Ảnh dặn dò:
“Chém đứt đầu hoặc bắn nát đầu của chúng là được “
Cả bốn người bước ra khỏi vòng tròn bảo vệ mà Ngư Lâm tạo ra. Họ đứng thành một hàng ngang trước mặt lũ quái vật, nhiệt huyết dâng trào. Như thường lệ, Thanh Lâm là người bắn đầu tiên để bắt đầu cuộc chiến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT