Hải Phong tò mò làm sao Nhất Uy và Trúc Chi biết được nó là kẻ giết ba mẹ mình. Nó nhớ nó không hề để lộ bất kỳ sơ sót nào, ngay cả cuốn nhật ký mà ba mẹ để lại một sơ hở nhỏ cũng không lộ ra nửa điểm nghi vấn nào. Làm sao hai con người luôn luôn xuất hiện trong tầm mắt nó lại di chuyển đến Đà Lạt và điều tra vụ án này mà nó không hề hay biết. Không lẽ một phượng hoàng tinh cũng có thể nhìn ra tất cả ký ức trong một căn phòng.
Hải Phong không nghĩ như vậy. Nó nhớ lại rất rõ ngày giết chết họ, vụ án được khép lại với lý do: Cả hai cùng nhau tự tử bằng cách thiêu sống chính mình. Thực ra, chính nó là người đã châm lửa thiêu sống họ.
Hải Phong thuộc tuýp người trầm lặng, thích làm tất cả một mình, hầu như không có bạn bè gì cả. Không giống những gì nó đã kể cho Trúc Chi và Nhất Uy nghe, nó đâu phải một đứa ăn chơi leo lỏng bên ngoài. Ngược lại, Hải Phong luôn ở trong nhà một mình.
Một hôm, ba mẹ Hải Phong đi xa vài tuần. Nó đã lẻn vào phòng làm việc của họ. Nó đã phát hiện họ không phải những nhà khảo cổ học bình thường. Họ là pháp sư nắm trong tay vận mệnh đặc biệt. Nó âm thầm đánh cắp những cuốn sách của họ, kể cả cuốn nhật ký mà họ để một cách cẩu thả trên bàn, có lẽ họ không ngờ có ngày thằng con trai yêu quý của họ sẽ phát hiện bí mật của họ.
Hải Phong khám phá tất cả về Âm giới. Những cuốn sách về sinh vật bóng đêm, cách tiêu diệt ma quỷ, cách hồi sinh những ác linh, tất cả đều có trong cuốn sách gia truyền của gia đình nó.
Ba mẹ Hải Phong cùng bốn cặp vợ chồng pháp sư khác đang nắm trong tay những mảnh ghép dẫn đến một kho báu đầy giáp trị. Nó đã nổi lòng tham muốn giữ kho báu cho riêng mình. Nó lặng lẽ lấy địa chỉ từng nhà, nó muốn có tất cả mảnh ghép. Nhưng trong cuốn sách đã nói, mảnh ghép được truyền từ đời này sang đời khác trong gia đình. Chỉ có cách duy nhất chiếm lấy mảnh ghép là giết tất cả, phải thiêu chết người nắm giữ mảnh ghép. Sau khi họ chết, mảnh ghép sẽ thoát khỏi đống tro tàn.
Hải Phong lập nhiều kế hoạch giết người, mà không có kế hoạch nào giống nhau cả. Nó phải tiếp cận bốn gia đình còn lại, giết họ và cướp lấy bản đồ. Nó đã triệu hồi kha khá tên làm việc cho mình và thành công giết được họ.
Ba mẹ nó đã phát hiện ra mọi chuyện, họ có vẻ kinh hãi tột độ. Họ sợ Gia Khánh sẽ đến phán tội nó. Họ đã khuyên nhủ nó ra đồn công an thú tội, muốn nó chịu phạt trước pháp luật trước khi Gia Khánh biết đến tội trạng của nó.
Nó còn nhớ mẹ nó đã từng nói:
“Ba mẹ hoàn toàn thất vọng về con. Tại sao con tàn nhẫn như vậy. Giết một người đã khiến linh hồn con người ta không lành lạnh như xưa nữa rồi. Đằng này con giết đến sáu người. Con không phải là quái vật. Con không thể để cho hắn ngửi được mùi sát khí. Nếu hắn đến đây, con nhất định sẽ chết chắc.”
Hải Phong không hề tỏ ra hối hận với những việc mình làm. Nó quan tâm cái gã sẽ đến giết nó hơn, vị thần phán xét có quyền năng kết tội tất cả mọi người trong Tam giới. Nó hỏi:
“Hắn là ai?”
“Mỗi nơi hắn đến, thời gian ngưng động, hắn sẽ thiêu chết những ai phạm tội, ngay cả linh hồn của họ cũng sẽ không còn.”
“Thần phán xét.”, Hải Phong thì thầm, “Vậy thì đổ tội cho hắn đi.”
Hải Phong dùng kiếm gỗ gia truyền, nhẫn tâm đâm họ ngã xuống đất. Nó thiêu sống họ. Khi lấy được tấm bản đồ còn lại, nó biến mất cùng những cuốn sách, cố tạo chứng cớ ngoại phạm cho mình. Lúc này, nó gặp được Mạnh Quân cùng hợp tác với gã đến bây giờ.
Hải Phong cản được nhát kiếm của Nhất Uy. Nó để ý đến thanh kiếm này. Nó mỉm cười kì dị. Tất nhiên nó nhận ra thanh kiếm này. Đây là thanh kiếm Kim Quy, một thanh kiếm của rùa thần. Như vậy, thân phận của Nhất Uy đã quá rõ ràng. Cậu mang dòng máu của Rùa.
Hải Phong tươi cười nói:
“Mạnh Quân sẽ vui lắm nếu tao đem đầu mày về. Mày không phải là con của Kim Quy ư? Và con nhỏ Trúc Chi đó, tao cũng sẽ lấy đầu của nó.”
Nhất Uy không bận tâm lắm, càng không sợ những gì nó nói là sự thật. Cậu dứt khoát đáp trả:
“Thắng được tao đã hẳn mong thắng được chị ấy.”
Nhất Uy không quên những lời Huyết Yêu đã nhắc nhở cậu và Trúc Chi về Hải Phong khi mới quen biết cậu ta:
“Ta đã đến nhà thằng bé xem qua một chút. Quả nhiên cả hai người bị thiêu chết. Nhưng ngọn lửa không phải lửa của Âm giới hay của thần phán xét. Đó là ngọn lửa do con ngườ tạo ra. Và ta cũng đã điều tra một chút về thằng bé hàng xóm kia, nó không phải một thằng bé ham chơi như lời nó đã kể. Nó đã nói dối, nghĩa là nó đang che giấu chuyện gì đó.”
Kể từ đó, họ luôn cảnh giác cao đọi về Hải Phong. Họ luôn luôn tránh tiếp xúc đến mức tối đa, luôn giả vờ giả vịt thân thiết với nó nếu cần thiết. Họ đã nghi ngờ nó sát hại ba mẹ nó từ lâu. Chỉ đến khi ngày Tiểu Bạch bị giết, nó đã âm thầm theo dõi và nhìn ra bộ mặt thật của Hải Phong.
Vào đêm cuối cùng trong tang lễ, Tiểu Bạch đã cho họ thấy hình dáng của kẻ giết người. Trúc Chi kết luận:
“Như vậy, Hải Phong là người cho Mạnh Quân mượn xác. Nó cũng là người hiến tế rất nhiều mạng người và thần vật quý hiếm. Cũng là nó đã giết hại động vật trong vườn quốc gia. Cũng lại là nó giết người, vu oan cho Hồ ly ngàn năm. Chính vì vậy, chị không hề nhìn ra điềm báo cái chết nào cả. Vì nó là con người.”
Nhất Uy lo lắng:
“Bây giờ phải làm sao? Nó đã biết chị là phượng hoàng, nó đã giết chết mẹ chị, ý em là Tiểu Bạch. Em đoán nó là người để lại bức thư kia.”
Huyết Yêu cũng nhập hội:
“Điềm báo về gã thợ săn quỷ của cô. Ta đoán đó không phải về cái chết của Hải Phong mà là cái chết của gã. Mạnh Quân sẽ ra tay nếu hôm đó cô không ra tay cứu mạng nó.”
Nhất Uy bị chém trúng bả vai, vết chém kéo dài xuống tận thắt lưng, trông rất đáng sợ. Hai người ngừng lại một chút nhìn lấy đối phương.
Nhất Uy và Hải Phong đã đồng thời đả thương nhau cùng một lúc. Vết thương trên vai Nhất Uy nghiêm trọng hơn vết chém nhẹ trên lưng mà cậu đã dành cho Hải Phong.
Hải Phong nhìn vết thương đang loang máu ướt cả nửa người bên vai trái của Nhất Uy thì nhếch môi cười nhạo. Rõ ràng nó cho rằng trình kiếm thuật của Nhất Uy thua xa nó. Nó đắc ý cười:
“Tao đâu phải là con người bình thường nữa. Mạnh Quân đã cho tao phần sức mạnh của gã và mày sẽ chết nhanh hơn mày tưởng tượng nhiều lắm.”
Nhất Uy ôm vai lùi về phía sau. Cậu đã sai lầm khi không dùng toàn lực với Hải Phong. Cậu còn cho rằng nó chỉ là một người bình thường không có thần lực như cậu. Cậu phải thay đổi cách nhìn với nó và bắt đầu dốc hết sức mình thôi. Mục đích phải bắt sống Hải Phong theo kế hoạch mà Huyết Yêu đã giao. Cậu buông lời:
“Như vậy tao sẽ không cần nương tay nữa. Không cần nghĩ vì chúng ta không cân sức cân tài mà nhường cho mày.”
Hải Phong nổi lên sát khí đầy mặt. Nó gầm lên:
“Giỏi tưởng tượng.”
Huyết Yêu trước đó đã nói qua kế hoạch của họ. Hắn không hề lo ngại chuyện Mạnh Quân hồi sinh cơ thể của mình, làm như hắn nắm chắc phần thắng trong tay vậy. Trong điểm này, Nhất Uy hoàn toàn tin tưởng hắn có thể làm tốt. Cậu đã nghe hắn nói rõ ràng:
“Mạnh Quân cho rằng thứ giết chết hắn đã chôn cùng Quỷ vương. Hắn không ngờ Trúc Chi đang nắm trong tay bảo bối giết được hắn.”
Huyết Yêu lo ngại tứ đại hung thần hơn. Vì thế hắn giao cho Nhất Uy trở về nhà Trúc Chi canh chừng. Bởi vì Mạnh Quân nhất định sẽ phái người đến lấy đầu phượng hoàng.
Huyết Yêu và Trúc Chi sẽ lên núi Hoàng Liên Sơn chặn Mạnh Quân lại. Trong khi đó, Vô Ảnh và Tiểu Bạch cũng có nhiệm vụ riêng. Vô Ảnh được giao nhiệm vụ ngăn cản Thanh Băng, kẻ luôn khao khát gieo rắc dịch bệnh xuống nhân gian. Huyết Yêu lo sợ những người vô tội sẽ gặp nguy hiểm. Đương nhiên hắn đã cho Vô Ảnh một vài thứ đối phó với Thanh Băng.
Tiểu Bạch đã mạnh hơn trước rất nhiều. Nó không những giấu mình tài đến mức không một gã thần tiên hay ma quỷ nào phát giác ra được, mà còn sử dụng rất thuần thục thần khí của nó. Nó lại còn có khả năng đọc được nổi khiếp sợ thầm kín của người khác. Vì vậy, Huyết Yêu muốn nó giấu mình, quan sát động tĩnh khắp nơi một lượt và chờ đợi hiệu lệnh của hắn.
Vẫn còn ba trong số tứ đại thần lực mà họ cần đối phó, mà binh lực của hắn không đủ. Hắn chỉ còn cách chiêu mộ những người khác, mong họ giúp sức, đặc biệt là Địa mẫu, bà ấy nhất định muốn bắt tứ đại hung thần trước khi chúng kịp tìm đến bà ấy.
Vừa rồi Mạnh Quân đã sử dụng Vọng Âm, Huyết Yêu đã kịp ngăn cản nó trước khi nó kịp làm hắn và Trúc Chi bị thương.
Trúc Chi níu lấy vạt áo của Huyết Yêu, cố trụ vững bằng hai chân. Cô kinh ngạc thốt lên:
“Mạnh Quân sử dụng được Vọng Âm?”
Huyết Yêu gật đầu. Trúc Chi tiếp tục nói, giọng không vui vẻ gì:
“Anh không định nói cho tui biết lý do anh chậm chạp khiến hắn có cơ hội hồi sinh là gì, đúng không?”
Huyết Yêu bật cười (trái tim của Trúc Chi loạn nhịp vài giây, nụ cười của hắn quá mị lực đối với cô):
“Hắn là một ác linh sẽ khó tiêu diệt hơn. Bây giờ hắn đã có cơ thể chính mình. Ta tin hắn sẽ hối hận nếu biết được khi cơ thể hồi sinh, hắn và cả linh hồn ác ma kia rất mong manh dễ vỡ. Ta sẽ giết chết hắn và không để hắn có có hội trở mình lần nữa đâu.”
“Tui tưởng một khi hắn hồi sinh, hắn sẽ trở nên bất bại.”
“Chỉ khi nào hắn hồi sinh trong đêm trăng máu kia.”
Trúc Chi lo ngại hỏi:
“Anh nắm bao nhiêu phần thắng hả?”
Huyết Yêu kéo tay Trúc Chi bước vào rừng sâu. Hắn thì thầm với cô:
“Ba phần. Nếu có cô, cơ hội thắng sẽ là bảy.”
Trúc Chi không hiểu:
“Tại sao?”
“Cô quên thanh Hắc Ma là thứ duy nhất giết được hắn hay sao. Càng huống hồ, cô lại là tiểu ma vương.”
Trúc Chi ném một nụ cười ngọt ngào cho Huyết Yêu ngắm nghía. Hiển nhiên cô đã hiểu được vấn đề. Cô cũng hiểu lý do hắn nhất quyết lôi cô đi đến nơi này cùng hắn. Đơn giản bởi vì cô là người giết chết Mạnh Quân, đây có thể xem như là ý trời.
Huyết Yêu và Trúc Chi vô tình chạm mặt Gia Khánh và Thanh Lâm. Mặt Thanh Lâm trở nên hung hăng khi thấy Huyết Yêu. Nếu như Gia Khánh không kịp ngăn cản chính giữa, gã đã nhảy bổ vào Huyết Yêu sinh sự.
Huyết Yêu vừa gặp Thanh Lâm đã nhận ra người quen. Hắn ba phần lạnh nhạt, ba phần giễu cợt nói:
“Không ngờ một Thanh Trì Minh Nghĩa lại rãnh rỗi nhập xác một đứa con nít phàm trần.”
“Ngươi im đi.”, Thanh Lâm thét vào mặt Huyết Yêu. Nếu không phải Gia Khánh lại một lần nữa nắm cổ áo Thanh Lâm, nó đã cho Huyết Yêu một trận nhừ tử.
Trúc Chi lẩm bẩm một mình:
“Thanh Trì Minh Nghĩa.”, đây là một cái tên không hề xa lạ gì cả. Trúc Chi đã đọc trong cuốn sách về người kế nghiệp tam đại hung thần (trừ tên mặt áo đen Truy Nam) là người này.
Vậy ra Thanh Trì Minh Nghĩa đã nhập xác vào Thanh Lâm. Vì thế mà gã có được ký ức của cậu ấy. Điều mà Trúc Chi không hiểu là: Gã nhập xác vào Thanh Lâm có mục đích gì? Vui chơi hay tiếp cận với ai nữa?
Trúc Chi nghĩ gì nói đấy. Cô không hề tỏ ra sợ hãi hay kém cạnh ba vị thần đang đứng cạnh mình, cô trừng mắt hỏi Minh Nghĩa:
“Anh đã làm gì Thanh Lâm? Nếu cậu ấy có nguy hiểm gì, tôi sẽ không tha cho anh đâu.”
Minh Nghĩa có thể e ngại Huyết Yêu, nhưng Trúc Chi đã phạm sai lầm khi nghi ngờ lòng tốt của gã. Gã nhớ rằng kể từ khi nhập xác nam thanh niên này, gã chưa hề đối xử tệ bạc với cô hay Nhất Uy, dù gã đã biết thân phận của họ. Gã bực mình quát:
“Ngươi lấy tư cách gì mà đòi không tha cho ta? Tư cách của tiểu ma vương ư? Ta biết ngươi là ai. Đừng tự cho rằng mình thông minh. Ta có thể khiến ngươi sống không bằng chết, ngươi tin không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT