Trước câu hỏi của Trúc Chi, Nguyệt Nương thành thật:
“Ta có cách đính viên hắc ngọc lên thanh kiếm.”, Nguyệt Nương cười nói vui vẻ, “Chắc chúng ta sẽ tạm chia tay ở đây. Cô đã có cách trở về thời của cô chưa?”
Trúc Chi hơi bất ngờ. Cô nói:
“Cô tin tôi là người tới từ tương lai dễ dàng thật đấy.”
“Các cô nương thời nay không ai ăn bận như cô cả đâu.”
Trúc Chi đứng dậy ôm Nguyệt Nương một cái thâm tình. Thật tuyệt khi nói rằng tình bạn của họ đến một cách tự nhiên như thế.
Trúc Chi không muốn tạm biệt Nguyệt Nương một chút nào. Vì vậy cô thú nhận:
“Thường thì tôi sẽ bị đánh thức bởi bạn của mình. Sau đó tôi mới trở về được. Chúng ta cùng thoát khỏi khu rừng đã nhé. Tôi không yên tâm lắm nếu cô không an toàn rời khỏi đây.”
Có những chuyện người ta không thể biết trước, cũng có những chuyện không ai có khả năng khống chế được. Chuyện cùng Nguyệt Nương rời khỏi khu rừng là một trong số đó. Trúc Chi nào có cơ hội đi cùng Nguyệt Nương, cô đã bị thứ gì đó tống ra khỏi giấc mộng của mình.
Trúc Chi giật mình tỉnh dậy, cô phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường quen thuộc. Cô chụp lấy đồng hồ báo thức trên bàn, kim giờ chỉ đến số ba to tướng.
“Đã ba giờ.”, Trúc Chi tự nói.
Điều kì quái trước mắt cô chính là bầu trời ngoài kia tối đen như mực. Cô bước vội xuống giường, đi ra ngoài ban công nhìn lên trời một lần nữa. Mây đen tự động kéo đến che khuất cả bầu trời. Chỉ mới ba giờ chiều, bầu trời đã nhuốm màu đen tối.
Trúc Chi chạy vội sang phòng bên cạnh, Nhất Uy vừa lúc chạy sang phòng cô. Cậu ấy hơi kinh hãi nói:
“Chuyện gì ngoài kia vậy?”
Trúc Chi e ngại trả lời:
“Rõ ràng do một thế lực nào đó. Chúng ta phải nhanh chân lên. Chị cũng có vài điều muốn kể cho Huyết Yêu nghe.”
Nhất Uy và Trúc Chi dịch chuyển đến phòng Thanh Lâm. Ở đây hai người gặp gỡ Tiểu Bạch. Cả ba bắt đầu cùng nhau đến chổ Huyết Yêu. Trước khi đi, Nhất Uy biến ra một Thanh Lâm đang nằm trên giường.
Vì cả ba đã đến chổ Huyết Yêu, họ không nhìn thấy những điều đang xảy ra khắp nơi. Mọi người bắt đầu chìm vào giấc ngủ, ngay cả những người đang chạy xe ngoài đường cũng ngất xỉu, nằm la liệt khắp nẻo đường.
Mạnh Quân đứng trên tòa nhà cao tầng, hai tay bắt chéo đằng sau lưng, hướng ánh mắt xuống con đường. Gã phi người xuống, chân không chạm đất, hai tay dang rộng ra hai bên. Gã bắt đầu làm một hành động kì quái: Miệng há to, mắt cũng phát sáng kì dị, hai lòng bàn tay di chuyển trước mặt và gã gào to gì đó nghe không phải tiếng người.
Điều kì dị tiếp tục xảy ra sau đó. Một luồng ánh sáng màu bạc bị rút ra từ những người đang nằm trên đường. Rõ là Mạnh Quân đang hút hết dương khí từ những người ở đây.
Ngư Lâm biết được có chuyện lớn xảy ra. Bác bảo vệ nhanh chóng chạy ra ngoài xem thử. Bóng đêm bao trùm khắp nơi, con người chìm vào giấc ngủ ngàn thu. Ngư Lâm lẩm bẩm:
“Dấu hiệu của Mạnh Quân. Hắn làm sao còn tồn tại.”, nói xong Ngư Lâm nhanh chóng biến mất trong đêm đen.
Thanh Lâm tự cởi trói cho mình. Nó đứng dậy, thoát ra ngoài kia. Nó nhìn lên bầu trời đêm rồi tự nhủ:
“Đã đến lúc rồi cơ đấy. Nhập tiệc thôi nhỉ?”
Thanh Lâm biến ra một Thanh Lâm đang bị trói trên ghế. Còn nó bay xà xuống đất, thoải mái đi trong gió, làm như không hề sợ bất cứ điều gì ập đến.
Nhất Uy, Trúc Chi cùng Tiểu Bạch vừa đến nơi, Ngư Lâm cũng đến ngay bên cạnh. Bốn người ngạc nhiên nhìn nhau.
Ngư Lâm xuất hiện với dáng vẻ trẻ trung khiến ba người còn lại không quen mắt lắm. Họ quen nhìn người này trong hình hài bác bảo vệ hơn.
Nhất Uy hỏi trước:
“Chuyện gì mà trông anh gấp vậy?”
Nhất Uy không muốn gọi một người tuấn tú như vầy bằng “bác”, cậu đành chuyển sang gọi bằng anh cho thân mật.m và lịch sự.
“Vào bên trong rồi nói.”, Ngư Lâm bước vội vào trong.
Bốn người ngồi chờ đợi Huyết Yêu xuất hiện. Được năm phút vẫn không thấy Huyết Yêu đâu, chỉ thấy Vô Ảnh đang vội vã chạy vào nhà, mặt đầy lo âu, căng thẳng.
Vô Ảnh ngạc nhiên khi thấy Ngư Lâm cũng ngồi đây, rồi nhanh chóng nói chính sự:
“Huyết Yêu không có ở đây sao? Mọi chuyện đang rời khỏi tầm tay của chúng ta.”
Ngư Lâm giọng đầy nghiêm trọng:
“Ý của đệ có phải nhắc đến dấu hiệu của hắn?”
Vô Ảnh buồn phiền trả lời:
“Con người ngoài kia đang chìm sâu vào giấc ngủ.”
Huyết Yêu vừa bước vào nhà vừa nói, giọng cũng căng thẳng không kém:
“Không chỉ chìm sâu vào giấc ngủ thôi đâu. Linh hồn của họ đang dần tách ra khỏi cơ thể. Tứ đại hung thần đã được thả ra.”
Vô Ảnh trông có vẻ rất kích động, anh thốt lên:
“Hắn tính làm gì vậy chớ?”
Huyết Yêu suy tư:
“Hắn muốn chiêu dụ tinh binh trước đây của mình.”
Ngư Lâm hoang mang:
“Không thể nào.”
Nhất Uy và Trúc Chi nhìn hết người này đến người kia, lòng bức rức đầy khó chịu. Họ nghe nhưng không hiểu nổi câu chuyện của ba vị thần tiên kia. Rút cuộc Mạnh Quân mạnh đến mức nào, tinh binh mà gã đang chiêu dụ mạnh đến đâu lại khiến ba người này lo lắng đến vậy, lại còn tứ đại hung thần nữa. Điều khiến Trúc Chi khó hiểu nhất là cái mà họ đang nhắc đến, dấu hiệu của Mạnh Quân lại là gì?
Ngư Lâm nhướng mày về phía Trúc Chi và Nhất Uy, miệng thì nói với Huyết Yêu:
“Bên trên nhất định phái người xuống dẹp loạn. Đến lúc đó ta sợ thân phận con lai của họ bị bại lộ.”
Huyết Yêu nhìn Trúc Chi và Nhất Uy một hồi. Trong mắt chứa đựng nhiều âu lo. Chuyện của Mạnh Quân vượt xa tầm kiểm soát của hắn. Có lẽ thân phận đặc thù của họ sẽ sớm bại lộ. Đến lúc đó càng khó giải quyết hơn cả loại chuyện giết được Mạnh Quân. Hắn phải tìm đường lui cho họ. Hắn quyết định:
“Chỉ còn cách ta phải là người xung phong ra trận thôi.”
Ngư Lâm vẫn còn chưa chịu thôi:
“Chắc chắn sẽ phái cái tên Gia Khánh xuống cùng với đệ. Cái tên ấy rập khuôn, nguyên tắc và không hề thủ hạ lưu tình.”
Huyết Yêu gật đầu đồng ý với lời nói của Ngư Lâm. Nhưng trong lòng cũng âm thầm nghĩ đến tình huống cùng Gia Khánh hợp tác. Y chắc chắn không gây khó dễ cho họ, ít nhất vì giao tình giữa y với Trúc Chi mà không phán xét cái chết cho cô.
Huyết Yêu trông rất vội, hắn vừa đến nhà, chưa kịp ngồi xuống định thần lại sải bước tiễn Ngư Lâm ra ngoài. Hắn nói rất nhỏ:
“Huynh nên quay về canh cửa địa ngục. Ta sợ có kẻ nhân cơ hội gây sự. Tam giới chắc đã ngửi được mùi nguy hiểm, họ rất nhanh sẽ bày binh bố trận chống cự đến cùng với Mạnh Quân thôi. Còn nữa, tứ đại hung thần đã được giải thoát. Chúng sẽ không tha cho Địa mẫu đâu. Chúng sẽ tìm cách phá nát cổng địa ngục. Cho nên huynh nhất định phải cẩn thận.”
Ngư Lâm gật đầu rồi rời đi ngay. Huyết Yêu không dành thời gian cho những vị khách khác đang đợi mình bên trong. Hắn biến đi mất mà không nói thêm lời nào với họ.
Ngay khi Huyết Yêu rời đi, ba người nhóm Trúc Chi bắt đầu tra hỏi Vô Ảnh. Trúc Chi nói trước:
“Dấu hiệu của hắn là sao? Tinh binh lại là gì? Tứ đại hung thần nữa. Mấy người nói chuyện mà tụi này hiểu với, được không?”
Vô Ảnh rất không vui, được không? Vốn dĩ anh cũng không biết nhiều về cái gã hắc ám Mạnh Quân đó. Gã là một tên ác bá có trước cả khi Hữu Lực trở thành một thần tiên. Anh cũng chỉ biết gã qua sách vở mà thôi.
Tuy nhiên, mấy đứa nhỏ của anh cần biết về sự độc ác của Mạnh Quân và cái dấu hiệu của gã, lẫn tứ đại hung thần trong truyền thuyết.
Vô Ảnh bắt đầu kể. Mọi lời của anh rất mập mờ, không chuyện nào được kể rõ ràng cả. Nhất Uy và Trúc Chi chỉ hiểu được sơ sơ vài chuyện, tự kết hợp với lời kể của Huyết Yêu trước đó mới biết được một chút.
Mạnh Quân từng sở hữu một đội quân tà ác, rất mạnh. Trận chiến của Tam giới với Mạnh Quân khiến Nhân giới gặp nguy cơ diệt vong. Ngay cả Thiên giới cũng suýt rơi vào tay gã. Nếu không xuất hiện một thằng bé cầm thanh kiếm Quỷ trong tay đến giết gã, có lẽ Vô Ảnh cũng không tồn tại trong đời này, cả Huyết Yêu cũng thế.
Tính cách bạo lực, tàn nhẫn của Mạnh Quân kết hợp với tà thuật của gã đã giúp gã điều khiển cả bóng tối. Trước kia khi gã bắt đầu cuộc chiến tàn khốc trên cả Tam giới, bóng tối bao phủ, không thấy được ánh mặt trời. Nguyên khí của con người cũng bị gã hút gần hết. Đó chính là dấu hiệu của gã, hình ánh luồng ánh sáng bạc biến mất khỏi cơ thể con người trong bóng tối.
Nhất Uy nghe xong cũng rùng mình mấy cái. Cậu thắc mắc:
“Còn tứ đại hung thần thì sao?”
Vô Ảnh rất điềm tĩnh. Anh cũng không thể giải thích một cách rõ ràng. Cuối cùng, anh chạy tới hàng kệ sách của Huyết Yêu, với tay lấy một cuốn sách màu đen tuyền có nội dung: Tà thuật và những kẻ hắc ám bậc nhất.
Vô Ảnh cầm cuốn sách chạy một mạch tới chổ ba đứa nhỏ. Anh lật ra đúng cái tên mà họ đang muốn tìm hiểu: Tứ đại hung thần.
Vô Ảnh bắt đầu đọc:
Tứ đại hung thần trấn thủ bốn phương: Phía đông là Bạch Đông - người mạnh nhất trong bốn tên. Kẻ sở hữu năng lực hô mưa gọi gió. Kẻ đã từng nhấn chìm muôn thú vạn vật trong đại hồng thủy, hạn hán, nạn đói khiến khắp nơi lầm than.
Phía Tây được Xích Tây cai trị. Người này giỏi điều khiển trí óc của người khác, khiến họ chém giết lẫn nhau, gây ra chiến tranh khắp nơi. Nơi nào y đi qua cũng đều bước trên vũng máu của nhân loại.
Luôn luôn phải dè chừng tên mặc bộ áo đen tuyền, Truy Nam. Người này được mệnh danh là: Cái gõ cửa của thần chết. Y đi đến đâu cái chết bủa vây mọi phía đến đó. Y cai quản đất rừng phía nam. Mỗi nơi y tới đều ngửi được mùi xác chết thối rửa.
Cuối cùng, cái tên đã từng được Mạnh Quận phái xuống Nhân giới, khiến tất cả đều chìm trong dịch bệnh, không phương thuốc cứu chữa. Đó là tên cai quản phía bắc, Thanh Băng.
Bốn tên với bốn màu sắc riêng biệt: Trắng, đỏ, đen và xanh. Trước đây họ đều là những vị thần đắc lực trong Thiên giới. Sau này đầu quân cho Mạnh Quân và trở thành hung thần.
Nhất Uy và Trúc Chi không dám nghe tiếp. Họ thật sự khiếp sợ quá độ. Đây giống như bốn kỵ sĩ ở bên phương Tây, một khi cả bốn xuất hiện, trái đất sẽ bị diệt vong.
Trúc Chi để ý một chi tiết nhỏ trong giọng đọc của Vô Ảnh. Cô ngạc nhiên hỏi:
“Trước đây họ đều là thần ư?”
Vô Ảnh gật đầu xác nhận:
“Nhưng vì không chịu cảnh ngồi chơi sơi nước, hoặc không thích cách Thiên giới đối đãi quá tốt với Nhân gian giới, có lời đồn cho rằng vì Thiên giới không cho phép chúng thực hiện bừa bãi năng lực của mình lên con người, nên họ phản bội. Họ đầu quân cho Mạnh Quân.”
Vô Ảnh tiếp tục giải thích cặn kẽ về tứ đại hung thần này. Ngay khi Mạnh Quân bị tiêu diệt, họ đã bị bắt lại, Địa mẫu giam họ vào khoảng Vô định mãi mãi, không bao giờ được xuất hiện lại một lần nữa.
Những nạn đói, bão lũ, hạn hán, dịch bệnh đều được dung hòa một cách cẩn thận và giao cho một vị thần khác trông nom. Vị thần này rất cổ quái, không ai biết rõ hành tung của y, chỉ biết y tên Thanh Trì Minh Nghĩa.
Trúc Chi lần đầu cảm thấy không nắm được phần thắng nào trong tay. Cô nghi hoặc:
“Mạnh Quân chỉ là một linh hồn sống nhờ trong cơ thể của con người. Làm sao gã có quyền năng triệu hồi bốn kẻ đã bị giam trong cõi vô định chứ?”
Không ai trả lời được câu hỏi mà Trúc Chi vừa đặt ra. Không ai biết Mạnh Quân kia đã làm cách nào khiến gã có khả năng ấy. Nếu gã hồi sinh cả thể xác lẫn linh hồn, không phải ngày tận thế sẽ một lần nữa sẽ đến hay sao.
Tứ đại hung thần lúc này xuất hiện bên cạnh Mạnh Quân. Chúng là bốn người mặc bốn màu sắc khác nhau: Đen, trắng, đỏ và xanh. Mi tâm mỗi tên đều có một viên ngọc có màu đặc trưng của mỗi tên.
Tên toàn thân trắng bóc nói trước:
“Bọn ta tưởng vị chủ nhân khét tiếng đã chết. Trong cái cõi Vô định kia đã ngứa tay ngứa chân đến điên rồi.”
Tên áo xanh ca thán:
“Nhìn xem nơi đây đã thay đổi nhiều thế nào này. Ta thích mấy tòa nhà cao chọc trời kia quá.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT