Nhất Uy phản ứng rất nhanh. Cậu kéo Trúc Chi tránh được đòn tấn công của rắn khổng lồ. Hai người ngã nhào xuống đất, Trúc Chi đè lên cánh tay của Nhất Uy.
Con rắn vẫn không buông tha cho họ. Nó nhân cơ hội cả hai vẫn chưa định thần, liền vươn cái đầu lên cao một lần nữa. Nó đớp lấy cánh tay đang muốn bảo vệ Trúc Chi của Nhất Uy.
Trúc Chi nhạn chóng đẩy Nhất Uy sang một bên né được một đòn vừa rồi. Nhưng điều đó khiến con rắn điên tiết một lần nữa. Nó dùng đuôi quấn quanh người cô.
Nhất Uy không thể mạo hiểm chém con rắn. Vì nó bây giờ đang cố siết chặt Trúc Chi đến chết. Và nếu cậu chém lệch hướng một chút, tính mạng của cô có thể nguy hiểm.
Nhất Uy lo lắng, đứng ngồi không yên. Còn Trúc Chi vừa bị nghiền nát bởi sức mạnh của con rắn, vừa nghĩ cách với tay rút lấy cây trâm trên đầu xuống. Đáng tiếc, tay của cô cũng bị kẹt cứng, không cách nào thoải ra được.
Nhất Uy bay lên cao, ngang tầm với cái đầu rắn. Cậu muốn chém đứt đầu con rắn, đến khi đó nó sẽ chết và buông Trúc Chi xuống.
Nghĩ là làm ngay, Nhất Uy vung kiếm về phía đầu con rắn. Lại không ngờ con rắn nhanh chóng tẩu thoát cùng với Trúc Chi. Cậu đành bay xuống, trực tiếp dùng hai chân rượt theo con rắn.
Trúc Chi hơi khó thở. Nếu cô không nhanh thoát khỏi con rắn, cô sẽ bị nó nghiền nát đến chết, chứ đừng nói đến cơ hội giết được nó.
“À. Phải rồi.”, Trúc Chi vừa tỉnh ngộ. Cô không với tới cây trâm thì vẫn còn cách khiến cây trâm tự động rơi vào tay cô.
Trúc Chi truyền một chút Vọng Âm vào bên trọng giọng nói:
“Hắc Ma.”
Cây trâm, như thường lệ, rơi vào lòng bàn tay của Trúc Chi. Cô lập tức đâm mạnh vào cơ thể con rắn. Chỉ nghe con rắn rít lên đau đớn. Còn Trúc Chi rơi mạnh xuống đất, đau điếng. Nhất Uy vừa kịp đuổi tới.
Con rắn bị thương lập tức thu nhỏ thành một con rắn nhỏ xíu. Nó chạy trốn khỏi Trúc Chi.
Nhất Uy cùng Trúc Chi đuổi theo phía sau. Dĩ nhiên họ muốn theo dấu con rắn đến nơi chủ nhân của nó, tên đã phái nó đến đây giết chết Trúc Chi.
Tiểu Bạch từ đâu xuất hiện dưới hình hài một con bướm nhỏ xinh. Nó đậu ngay trên vai Trúc Chi cất tiếng nói, nói bằng giọng hớt ha hớt hải:
“Anh chị về ngay. Chú đang đợi ở nhà anh Tuấn Tú.”
Nếu không phải nhận ra giọng của Tiểu Bạch và cái tên Tuấn Tú từ miệng con bươm bướm, Trúc Chi đã tưởng một sát thủ khác đến đây giết họ. Cô phản đối quyết liệt:
“Không được. Theo dấu con rắn là cách duy nhất lằn ra chổ ở của gã.”
Tiểu Bạch không quan tâm sự phản đối đó. Nó bắt đầu thuyết phục cô bằng cách khác. Nó nói huỵch toẹt:
“Chú đã biết hung thủ là ai và ở đâu. Em phải giả dạng làm một con bướm nhỏ bay đi tìm hai người đó. Chú sợ hai người bị kẻ kia dụ đến hang ổ của gã. Đến lúc đó thì đã quá muộn.”
Nhất Uy ngạc nhiên:
“Thầy ấy biết hung thủ là ai ư?”
Trúc Chi, Nhất Uy không nghe tiếng đáp lời của Tiểu Bạch. Nhưng họ chắc cú rằng nó đang gật đầu. Hộ đành cùng nó về nhà Tuấn Tú.
Huyết Yêu đang đi đi lại lại đã rất lâu. Hắn giao cho Tiểu Bạch đi tìm Nhất Uy và Trúc Chi về đây. Vì khi hắn ghé qua hai nhà đều không thấy họ. Hẳn là họ đã đi gặp gỡ hồn ma Quỳnh Như đó rồi. Chỉ là có một chuyện hắn nhất định phải nói cho họ biết trước khi họ định về nhà. Hai ngôi nhà hiện giờ đang bị theo dõi sát sao, chỉ chờ họ xuất hiện, họ sẽ gặp nguy hiểm ngay. Bởi vậy, hắn mới chuyển địa điểm gặp mặt tại nhà Tuấn Tú. Đây là nơi mà hung thủ không thể biết được.
Huyết Yêu nghe tiếng động từ trên lầu. Đoán được họ đã đến đây, hắn lập tức dịch chuyển lên trên đó.
Quả nhiên, Nhất Uy và Trúc Chi đều có mặt tại phòng của Trúc Chi ở ngày xưa. Hai người đang đợi Huyết Yêu lên đến nơi.
Huyết Yêu tươi cười nhìn họ. Trúc Chi thì khỏi nói, khuôn mặt cô trở nên rạng rỡ như ánh ban mai, chỉ hận không thể kẻ cho hắn nghe chuyện con rắn ban nảy.
Huyết Yêu ngồi xuống cạnh Nhất Uy. Hắn bỏ qua dáng vẻ vui mừng khôn xiết của Trúc Chi, hắn nói trước:
“Thật lâu rồi chúng ta không được nghỉ ngơi đúng nghĩa. Xong vụ này, ta hy vọng chúng ta thoải mái hưởng thụ một chút.”
Trúc Chi càng hy vọng như lời Huyết Yêu nói hơn. Cô gật đầu đầy mong chờ, rất mong có một ngày họ không cần nghĩ đến mấy vụ án giết người nữa. Cô nói ra ý định họ đến đây:
“Tụi này đang trên đường đi cứu Thanh Lâm. Thằng bé có khả năng bị gã hung thủ này bắt đi rồi. Tính mạng hiện giờ vẫn chưa biết như thế nào. Ai ngờ một con rắn khổng lồ xuất hiện chặn đầu và tấn công tụi này.”
Nhất Uy cũng bổ sung một thông tin khác:
“Tụi em đã tìm gặp Quỳnh Như. Cô bạn đang ở trong bích hoa sen.”
Sau đó, Nhất Uy kể lại tất cả những gì mình biết cho Huyết Yêu về Thanh Lâm. Nó chính là người đề nghị Quỳnh Như đến tìm Trúc Chi nhờ vả. Cậu nghi ngờ Thanh Lâm không còn là bản thân nó nữa (Trúc Chi gật đầu lia lịa phụ họa). Nhưng nó đã bị mất tích là thật.
Trúc Chi đề cập vào chuyện chính:
“Tiểu Bạch nói anh đã biết hung thủ là ai?”
Huyết Yêu gật đầu:
“Đúng là Mạnh Quân là kẻ đứng sau tất cả. Điều này không còn là suy đoán của chúng ta nữa. Ác linh này đã hồi sinh và trú ngụ vào thân thể một con người.”
Trúc Chi và Nhất Uy trở nên trầm mặc. Gã Mạnh Quân này chính là gã đã gây bao sóng gió trong quá khứ. Và họ hầu như không biết gì về gã, ngay cả Huyết Yêu. Đây đúng là bất lợi của họ.
Huyết Yêu cũng đoán lờ mờ những suy nghĩ của hai người kia. Tuy nhiên, hắn phải trấn an về chuyện của Thanh Lâm trước, hắn muốn hai ngườ chuyên tâm đi theo hắn một vài ngày.
Huyết Yêu chạm tay lên vai Nhất Uy và nói:
“Ta sẽ nhờ Vô Ảnh âm thầm tìm kiếm Thanh Lâm. Còn hai người nhất định phải ở đây luyện tập với ta một chút trước khi đi gặp Mạnh Quân này.”
Huyết Yêu đưa cả ba người: Trúc Chi, Nhất Uy và Tiểu Bạch đến chổ của mình. Thời gian ở chổ hắn trôi chậm hơn bên ngoài. Hắn cần rất nhiều thời gian chuẩn bị cho họ. Nhất là khi biết ác linh Mạnh Quân thật sự hồi sinh như suy luận của họ.
Huyết Yêu bổ sung những thông tin quan trọng về Mạnh Quân cho cả hai biết (Tiểu Bạch bận rộn lo chuẩn bị cơm nước ở bên ngoài. Tứ lúc Tuấn Tú rời khỏi đội hình, Tiểu Bạch trở thành một người chăm lo hậu phương cho cả đội). Theo hắn:
“Biết địch biết ta
Trăm trận trăm thắng.”
Mạnh Quân là một kẻ nguy hiểm và có sức mạnh còn nhỉnh hơn cả Quỷ vương thời ấy. Huyết Yêu chưa nhìn thấy tận mắt, nhưng hắn vẫn biết một số chiến tích của gã. Thời của gã, Tam giới chìm trong bóng tối, không nơi nào bình yên cả. Những ai không tuân theo lệnh gã, những ai chọn phê đối lập với gã, gã đều giết chết và tước đi linh hồn của họ mãi mãi.
Huyết Yêu cho hai người kia biết một chút về quá khứ của Mạnh Quân. Trước khi gã trở nên xấu xa và độc ác, gã chỉ là một gã thư sinh yếu đuối.
Không một ai biết nhiều về quá khứ khi là con người của gã. Những ai biết đều đã chết cả rồi. Thần tiên lâu đời nhất cũng chỉ biết về gã khi gã đang ở đỉnh cao danh vọng - một kẻ độc ác và xấu xa.
Huyết Yêu đã rất khó khăn mới thu thập một số thông tin cơ mật liên quan đến Mạnh Quân. Quay trở lại về việc gã bá chiếm cả Tam giới của gã. Thật sự Huyết Yêu nghe qua thôi cũng phải bật ngửa vì sự tàn độc của gã.
Mạnh Quân thả một loại côn trùng mà gã tự chế tạo xuống nhân gian. Thời kỳ đen tối bắt đầu. Khắp nơi đều dịch bệnh hoành hành, xác chết con người chất thành núi. Không một ai bị nhiễm bệnh mà qua khỏi. Nhân loại gần như bị diệt vong.
Lúc này, một thanh kiếm được một tên nhóc không mấy nổi bậc sử dụng. Đứa bé này về sau trở thành Quỷ vương. Cũng chính nó đã giết Mạnh Quân bằng thanh kiếm mà nó có được.
Không một ai giải thích được lý do vì sao thằng bé chỉ dùng thanh kiếm kia mà lại có thể điều khiển binh tinh, âm binh, mọi sinh vật đều nhất nhất nghe lệnh thằng nhóc, nói đúng ra chúng nghe lệnh thanh kiếm. Sau này, chúng tôn người có trong tay thanh kiếm sẽ là Quỷ vương của cả âm giới.
Huyết Yêu mơ hồ nói:
“Thanh kiếm giết chết Mạnh Quân trở thành thanh kiếm mạnh nhất, và thanh Đệ nhị trong tay gã trở về số hai. Người ta liền gọi thanh kiếm trong tay nam thanh niên kia là Thanh kiếm của Quỷ. Thằng nhóc giết chết Mạnh Quân trở thành Quỷ vương đầu tiên. Kể từ lúc đó, người ta mới truyền nhau cái câu: Ai có được thanh kiếm của Quỷ sẽ trở thành Quỷ vương, người là bá chủ của Tam giới.”
Trúc Chi đập mạnh cái gối vào đầu mình. Cô đang nổi khùng với chính mình. Từ trong ký ức của Nguyệt Nương, cô đã quên đi một chuyện quan trọng. Cô đứng dậy nói với hai người kia:
“Tui đã thấy thanh kiếm của Quỷ trong tay của Nguyệt Nương. Lúc này thanh kiếm vẫn chưa đính viên hắc ngọc nên tui mới không nhận ra.”
Thân thanh kiếm xoắn lại như đuôi rồng, lại màu đen, ấy vậy mà cô không nhận ra sớm. Thì ra đây là nguyên nhân khiến cô cứ mơ hồ trong đầu rằng: Bản thân đã quên chuyện gì đó quan trọng.
Huyết Yêu ậm ừ:
“Ta chắc chắn đó là hình dạng nguyên thủy của Hắc Ma, trước khi nó trở thành một thứ có quyền năng bậc nhất.”
Huyết Yêu nói tiếp mà không nhìn hai người còn lại:
“Ta không tìm ra người chế tạo thanh kiếm, cũng như ai đã đính viên hắc ngọc lên cho nó.”
Trúc Chi nhớ ra:
“Vậy là Mạnh Quân biết quyền năng của viên hắc ngọc, nên mới tìm cách có nó cho bằng được. Gã không tiếc gì đã lợi dụng tình cảm của Nguyệt Nương.”
Nhất Uy cảm thấy câu chuyện của Mạnh Quân rất ly kỳ. Dù họ không biết hết về quá khứ của gã, nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ khiến họ cảm thấy rùng mình, ớn lạnh. Đầu tiên gã, bằng cách nào đó, biến chất, mất đi tính người và trở thành một tên quỷ xấu xa. Gã độc chiếm Tam giới, biến nhân loại thành biển chết, chiếm lấy linh hồn của họ.
Sau đó, Mạnh Quân sợ hậu thế không biết đến tên tuổi của mình, gã đã âm thầm tạo ra cuốn sách cổ chứa nhiều bùa chúa và quyền năng hồi sinh chính gã. Để một lần nữa, gã sẽ lại tái xuất giang hồ.
Huyết Yêu nhấn mạnh:
“Chúng ta nhất định không được để hắn có được thanh kiếm của Quỷ. Gã cần viên hắc ngọc đính trên thanh kiếm.”
Nhất Uy nói:
“Giá như Nguyệt Nương một lần nữa hiện ra trong ký ức của chị Chi.”
Trúc Chi lại quan tâm chuyện khác hơn:
“Anh biết ác linh của gã trú ngụ bên trong cơ thể của ai chứ?”
“Ta biết.”, Huyết Yêu nhắm mắt định thần, Trúc Chi nghe trong giọng hắn một chút tia ‘không tin nổi', hắn nói tiếp, “Tiểu Bạch đã báo cáo lại cho ta. Nó đã trông thấy ác linh Mạnh Quân thoát xác ngay trước cửa nhà của hai cô cách đây mấy tiếng đồng hồ. Nó cũng thấy rõ mặt mũi của gã con trai đó.”
Huyết Yêu lo lắng chuyện giáp mặt với Mạnh Quân hơn. Trước đây, gã phải có tài cán gì mới có thể chiếm đoạt Tam giới. Bao nhiêu vị thần còn mạnh hơn cả Huyết Yêu còn bại dưới tay gã. Bởi vì thế, hắn phải chuẩn bị thật chỉnh chu cho Trúc Chi và Nhất Uy mới đối phó với gã mà vẫn toàn mạng trở về.
Huyết Yêu đề nghị:
“Trước mắt hai người lấy ra quyển sách mà ta đã đưa cho hai người.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT