Thanh Lâm bị giam tại một nơi bao quanh bởi bốn bức tường. Tên bắt cóc nó đã cột cả hai tay lẫn hai chân của nó vào một cái ghế. Cứ mỗi lần cựa quậy, nó lại cảm giác như sợi dây cành siết chặt hơn. Đôi mắt nó cũng bị bịt kín, trông rất thê thảm.
Thanh Lâm nói oang oang, không hề có âm điệu sợ hãi nào, cứ như việc nó bị bắt đến đây chỉ giống như chuyến du lịch bình thường mà thôi:
“Có chuyện gì từ từ nói. Nhà tôi không có gì ngoài điều kiện hết. Ba làm hiệu trưởng, bác làm cảnh sát. Ba đời toàn con ông cháu cha không thôi. Đừng giết tôi rồi lấy nội tạng nhen.”
Chẳng ai đáp lại lời Thanh Lâm. Hình như cái gã bắt cóc nó đã rời đi rồi. Nó thất vọng về cái tên này quá. Dù sao đã cất công bắt được nó, đáng lý cũng phải cho nó biết lý do hoặc ít nhất cũng khiến nó sợ hãi một phen chứ. Thật không giống một kẻ bắt cóc chút nào.
Thanh Lâm gỡ sợ dây đang trói mình một cách dễ dàng. Nó lôi miếng vải bịt mắt xuống, đứng dậy quan sát xung quanh một chút.
Gã bắt cóc bắt nó đến đây có mục đích gì nhỉ? Đơn giản vì muốn tống tiền ba của nó. Gã không biết bác hai của nó là cảnh sát trưởng bên đội hình sự ư? Hay gã còn mục đích nào khác. Trước khi biết mục đích thật sự của gã, nó sẽ ở đây vài ngày, coi như tịnh dưỡng.
Huyết Yêu cho rằng chuyện mơ đi mơ lại một giấc mơ giống nhau không phải chuyện bình thường. Hẳn là cô gái trong mơ muốn báo mộng cho Trúc Chi. Nhưng hai người phải có mối liên quan mật thiết mới có thể báo mộng kiểu như vậy. Đây là lần đầu hắn gặp tình huống kì lạ như vậy.
Huyết Yêu nói:
“Chuyện mộng mị về một người liên tục cho thấy cô và người này có mối liên hệ hoặc nhân duyên nào đó. Rất tiếc ta không biết gì về cô ta, nên kế hoạch lần này không thể giống với mọi lần.”
Nhất Uy hỏi:
“Thầy có thông tin gì về Mạnh Quân chưa?”
Huyết Yêu trở nên hoang mang:
“Ta đã xuống Âm phủ một chuyến. Không có dấu hiệu nào cho thấy linh hồn của gã sẽ tái xuất. Nó bị thiêu đốt dưới mười tám tầng địa ngục, không thể nào có khả năng hồi sinh.”
Trúc Chi lo lắng:
“Có kẻ muốn mượn danh hắn ta hay thật sự hắn đã dùng cách nào đó hồi sinh bản thân một lần nữa. Kẻ thù lần này khiến tui hơi ớn ớn. Chúng ta không biết gì về hắn, cũng như không biết dưới trướng hắn có bao nhiêu người.”
Nhất Uy cắn môi:
“Hy vọng thanh kiếm của Quỷ vẫn còn an toàn.”
Trúc Chi biết mình không thể giấu Nhất Uy thêm nữa. Càng lúc càng đến gần với tên giết người, cô càng phải nói ra cho cậu ấy biết sớm hơn về Hắc Ma. Cô thận trọng liếc Huyết Yêu, sau đó nói:
“Chúng ta có nên nói với Nhất Uy về Hắc Ma hay không? Tui nghĩ thằng bé có quyền được biết.”
Huyết Yêu lại tưởng Trúc Chi đã kể cho Nhất Uy biết từ lâu. Hắn hỏi lại:
“Cô vẫn chưa kể cho Nhất Uy biết ư?”
“Tui sợ thằng bé gặp nguy hiểm. Ít ra cũng phải đợi ấy sẵn sàng đã.”
“Ta nghĩ đây là thời điểm tốt rồi đấy.”
Trúc Chi gật đầu. Nhất Uy ngồi bên cạnh, mặt trông như bị ai quất cho một roi. Theo như những gì cậu vừa nghe. Vẫn có chuyện Nhất Uy chưa được biết. Cậu hơi phiền lòng, khi trải qua rất nhiều chuyện sinh tử với nhau, nhưng cậu vẫn chưa đủ đáng tin với họ. Cậu càng phiền não hơn khi hai người nói như cậu không hề ngồi trong phòng.
Trúc Chi giải thích:
“Không phải do em không đáng tin, Nhất Uy.”, Trúc Chi nhận ra chút thất vọng trong đôi mắt của Nhất Uy. Cô rất áy náy nói tiếp, “Chị không muốn em gặp nguy hiểm, Nhất Uy.”
Nhất Uy nổi đóa:
“Em có bao giờ sợ nguy hiểm ư? So với việc chị sợ em gặp nguy hiểm, em càng thất vọng khi hai người giấu em nhiều chuyện. Em cũng là một con lai, đúng chứ? Em cũng là một người trong nhóm này, đúng chứ? Bộ em không có quyền được biết tất cả mọi chuyện hay sao?”
Huyết Yêu thông cảm. Hắn sẽ bất ngờ nếu Nhất Uy không phán ứng gì hết. Vì nếu là hắn, hắn cũng nổi điên cho xem.
Trúc Chi sẵn giọng:
“Hắc Ma.”, cây trâm phượng hoàng rơi xuống bàn tay của cô và Nhất Uy suýt hét toáng lên. Trúc Chi gượng cười trông rất giả tạo, cô nói, “Nó là Hắc Ma. Đây là bí mật duy nhất mà chị cố giấu em. Chị không cố ý. Chị sợ nếu có quá nhiều người biết Hắc Ma đang ở trong tay chị, những người đó sẽ gặp nguy hiểm.”
Nhất Uy sắp vơi đi nỗi giận trong lòng. Phát hiện Hắc Ma vẫn còn sờ sờ là loại chuyện quan trọng hơn và cậu có thể cảm thông cho Trúc Chi. Ít ra Hắc Ma chưa rơi vào tay lẻ độc ác kia.
Trúc Chi giải thích vài chuyện cho Nhất Uy kịp hiểu. Cây trâm phượng hoàng vốn dĩ là Hắc Ma biến thành theo yêu cầu của cô, không phải như cậu vốn nghĩ: Nó thuộc sở hữu của Huyết Yêu. Tro thanh kiếm của Quỷ đã không bị tiêu hủy, nó vẫn tồn tại song song với tính mạng của vị chủ nhân của nó. Trừ phi cô chết, thanh kiếm mới hoàn toàn tiêu hủy.
Kẻ đứng đằng sau đang sở hữu câu thần chú và cách triệu hồi thanh kiếm cũng như Quỷ vương. Nếu gã thành công, thanh kiếm sẽ chọn gã làm chủ nhân và sẽ biến thành vũ khí giết người của gã.
Nhất Uy biết tất cả, trừ việc thanh kiếm đã ở trong tay Trúc Chi từ lâu. Cậu cảm nhận được nỗi khổ của cô. Cô vừa phải tìm cách khiến nó hoàn toàn chọn cô làm chủ nhân, vừa phải khiến nó không còn tâm ma nữa, lại còn bận rộn tra án khắp nơi. Nếu là cậu, cậu sẽ sớm bỏ cuộc mất.
Trúc Chi thúc cùi chỏ vào cánh tay của Nhất Uy. Cô hỏi khẽ:
“Em hết giận chưa?”
Nhất Uy ngồi xuống, thận trọng gật đầu. Cậu cảm thấy bản thân đã mất bình tĩnh. Đáng lý cậu không nên hét vào mặt hai người họ.
Trúc Chi lo lắng:
“Bây giờ chúng ta hãy trở lại với tình huống xấu trước mặt. Chị có một nghi phạm, mặc dù chị không muốn nghi ngờ cậu ấy.”
“Thanh Lâm?”, Nhất Uy dự đoán.
Huyết Yêu ngạc nhiên:
“Thằng bé bị làm sao? Thằng bé đã cách xa tất cả mọi chuyện. Ta đảm bảo không có kẻ nào khôi phục được ký ức của nó rồi kia mà.”
Trúc Chi nói:
“Tiếc là thằng bé đã nhớ tất cả một cách khó tả. Nó đã nhiều lần tìm đến đây gặp anh hỏi lý do, nhưng vẫn không gặp được.”
Huyết Yêu thở dài:
“Bộ ta chưa đủ bận rộn hay sao?”
Huyết Yêu cảm thấy nhức nhói hai bên thái dương. Mọi chuyện đang diễn ra khiến hắn mệt mỏi quá độ. Từ bao giờ một vị thần giữ của lại lao lực vì nhiều chuyện như vậy. Nếu không phải do thanh kiếm nằm trong phạm vi của hắn, hắn việc gì phải trở nên bận rộn như vầy.
Trúc Chi nói ra nghi ngờ trong lòng:
“Thanh Lâm nhìn được linh hồn. Đáng lý cho dù thằng bé nhớ lại cũng đâu nhìn thấy linh hồn. Đâu còn ai khai nhãn cho nó nữa.”
Trúc Chi chưa kịp nghe phản ứng của Nhất Uy và Huyết Yêu, Vô Ảnh bất ngờ xuất hiện trong phòng Trúc Chi. Anh nói với cả nhóm:
“Nguyên Sâm đã lập được một đội quân nho nhỏ gần đây. Hoàng Anh vừa báo tin.”
Vô Ảnh tưởng mọi người hẳn phải vồ lấy anh hỏi dồn dập. Ai ngờ mặt người nào người nấy trông voi cùng khó coi, nếu không nói thẳng ra: tái mét, xanh xao. Vừa nhìn, anh đã biết đang có chuyện xảy ra. Anh nói:
“Bộ em vừa bỏ lỡ chuyện gì ư?”
Trúc Chi nói:
“Nói như vậy, lâu nay anh đang điều tra tung tích của Nguyên Sâm?”
Vô Ảnh gật đầu:
“Đúng vậy. Và anh vừa mới biết được một chuyện thú vị.”
Tiểu Bạch quyết định xuống dưới lầu dọn đồ ăn khuya lên cho mọi người. Họ đã thức gần như sắp tới sáng. Chắc họ đã đói lắm rồi.
Vô Ảnh lúc này bắt đầu kể bằng giọng trầm trầm đầy nghiêm trọng:
“Có đến năm cặp vợ chồng bị thiêu đến chết. Cái chết rất giống bố mẹ của Hải Phong. Anh đã tìm được điểm chung giữa họ: Tất cả đều đang giữ một cuốn sách gì đó và bị ai đó truy lùng.”
Trúc Chi vừa hay nhớ đến Quỳnh Như. Cái chết của Tiểu Bạch khiến cô quên luôn chuyện này. Cô giận dữ với chính mình. Cô đứng dậy, cố lắm mới không tự đánh một phát, cô nói:
“Quỳnh Như. Em đã quên béng chuyện này đi. Thiệt tình, làm sao em quên được cơ chứ.”
Nhất Uy vội hỏi:
“Quỳnh Như?”
Trúc Chi kể lại rất chi tiết chuyện của Quỳnh Như, cũng như hôm đó cô biết người để lại bức thư cho cô không phải cô bạn ấy.
Đã 2 giờ sáng, họ vẫn còn nói với nhau rất nhiều. Cho đến khi Huyết Yêu thấy đã quá trễ. Hắn ra hiệu cho tất cả mọi người giải tán. Vô Ảnh cùng Huyết Yêu rời đi. Còn Nhất Uy muốn ở lại chăm sóc cho Trúc Chi cho đúng kịch bản: Ngườ bạn thân luôn ở bên cạnh nhau những lúc họ đau lòng nhất.
Tiểu Bạch, Nhất Uy và Trúc Chi không thể ngủ khi nghe một loạt thông tin từ Vô Ảnh và Huyết Yêu. Họ vẫn còn rất nhiều điều cần bàn luận, dù trời đã gần sáng.
Họ không biết rằng, bên ngoài căn nhà có một kẻ lạ mặt đang theo dõi nhất cử nhất động những người bên trong. Nếu không phải gã e ngại có người ở bên trong, gã đã vào lấy đầu của Trúc Chi rồi.
Gã rất căm hận cô. Không thể nào trách gã khi lần lượt những người gã muốn giết đều được cô cứu mạng. Đầu tiên là thần lửa, tiếp theo là thần phán xét.
Phải, gã đã nhận ra cái xác giả mạo của thần phán xét. Nó được làm ra bằng một mũi tên màu bạc, ở đuôi có một hình chim phượng hoàng. Gã đã giận dữ đến thế nào khi phát hiện đó là xác chết giả. Thần phán xét không đủ mạnh để biến một mũi tên thành bản thân mình trước mũi của gã. Như vậy, đã có kẻ qua mặt gã và chỉ có phượng hoàng mới có năng lực đó.
Gã đã gần thành công rồi. Gã đã giết một kỳ lân. Gã đã giết tất cả rùa trên cả nước, mong muốn tìm ra Quy mà gã muốn. Sau đó gã phát hiện, tất cả thần vật mà gã cần giết không phải động vật thông thường. Chúng mang dòng máu thần trong người, nghĩa là một người mang dòng máu của thần vật.
Trong danh sách của gã, gã vẫn cần giết: phượng hoàng, kim quy, rồng, một vị thần nằm trong thân xác kẻ phàm mà gã đã không giết được - thần lửa, một thần phán xét mà gã cũng vụt mất, và gã còn phải giết một thần giữ của (mà tên này khó xơi hơn tất cả, gã không tìm được manh mối về vị thần giữ của này).
Đáng lý, gã đã đi được nửa đường nếu không bị ả phượng hoàng này kiên tục quấy phá. Cô có thứ gì đó có thể biết được nạn nhân kế tiếp mà gã sẽ giết. Rút cuộc năng lực phượng hoàng của cô đã đến mức nào mà có thể nhìn được tương lai.
Gã không thể không tự mình liên tưởng. Bởi vì một hồ ly (một thần vật mà gã định thay thế cho rồng), khó lắm gã mới dụ lão ra mặt, cho đến giờ vẫn chưa xuất hiện. Gã đã giả dạng lão và giết ba mạng người, vậy mà tên hồ ly kia vẫn không lộ mặt. Lão không biết hay vờ như tất cả đều không phải ai đó muốn gặp gỡ mình. Lão không nổi điên như gã tưởng ư?
Người đến viếng vẫn chưa về hết. Vẫn còn hai tên: thằng bạn thân và cô em họ từ trên trời rơi xuống. Gã không thể làm được gì. Chi bằng gã vào bên trong và giết tất cả.
“Không.”, gã tự nói, “Sẽ có người làm thay ta. Còn ta chỉ việc đến lấy đầu của con bé phượng hoàng đó.”
Gã cười một hơi dài. Gã lấy trong túi áo một chút bột mịn màu tím. Gã thổi nó vào không khí. Từ chổ bột mịn xuất hiện mười tên quái vật. Chúng cao hơn 2 mét; cơ thể rất kì quái với một nửa thân dưới là người, nửa thân trên với cái đầu động vật (không giống với con vật nào trên đời này cả), đứng bằng hai chân; trên đầu có hai cặp sừng, sắc nhọn; đôi mắt to, lồi, màu đỏ; cái lưỡi dài lộ ra trong khi không thể nhìn thấy miệng của nó, bởi vì miệng nó khuất sau bộ râu dài, rậm rạp; đôi tai to bè, dài xuống đụng luôn bả vai; cái mũi thụp sâu một cách kì cục. Tóm lại khuôn mặt không hài hòa lắm, trông rất kinh tởm. Tay của chúng cầm một loại vũ khí giống như một cái đầu lâu cắm bừa bãi lên một cành cây khô quắc.
Chúng quỳ rạp dưới chân gã đeo mặt nạ, như đợi lệnh. Gã đeo mặt nạ hài lòng nhìn chúng. Tiếp đó, gã chỉ tay vào ngôi nhà rồi rít lên:
“Giết hết tất cả.”, nói rồi biết mất trong màn đêm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT