Trúc Chi hờ hững nhìn Gia Khánh, làm như cô không hề sợ y sẽ giết mình. Cô tự tin y sẽ không ngu ngốc đến mức giết chết ân nhân cứu mạng của mình. Cô lạnh nhạt nói với y:
“Anh sẽ giết tôi sao?”
Gia Khánh quả thật bị Trúc Chi hù dọa mấy lần. Cả đời thần phán xét của y, chưa từng gặp người nào không sợ chết như cô. Có bao nhiêu người dám nói cái giọng không sợ trời không sợ đất như thế với y cơ chứ. Y thả cô ra, trong đôi mắt vẫn chứa một nỗi chán ghét tột đỉnh.
Ngay cả Huyết Yêu cũng hoảng vía về thái độ vừa rồi của cô. Hắn sợ Gia Khánh sẽ thật sự định đoạt sống chết của cô. Hắn cũng không có quyền hạn xen ngang phán quyết của y. Nếu muốn cứu mạng cô khỏi tay y, hắn chỉ còn cách đánh trực diện với y một trận. Dĩ nhiên hắn có đủ khả năng chiến thắng. Chỉ có điều, làm như thế thì khác nào nói với kẻ khác biết chuyện của hắn và đám người Trúc Chi. Đến lúc đó, hắn không tự tin sẽ bảo vệ tính mạng của họ được an toàn. Nhất là khi thân phận của họ sẽ bại lộ.
“Cô dám đánh giá thắp năng lực của ta.”, Gia Khánh vẫn chưa thôi bực bội.
Trúc Chi giơ cao hai tay lên trời, vội vàng giải thích:
“Ý tôi không phải như thế, không phải tôi không muốn anh tham gia, tôi chỉ không muốn anh làm chuyện này một mình. Kẻ đó muốn thanh kiếm của Quỷ và cả Quỷ vương. Sẽ như thế nào nếu gã thành công? Nếu có chúng tôi giúp đỡ, anh sẽ nhanh chóng bắt được gã và thực hiện cái phán xét của anh.”
Huyết Yêu hiểu ý của Trúc Chi. Hắn cũng góp mặt đưa lời góp ý chân thành:
“Cô ấy nói đúng đấy. Thanh kiếm chịu sự bảo vệ của thần giữ của. Ta cũng có trách nhiệm trong chuyện này. Còn nữa, kẻ lạ mặt sẽ còn xuất hiện lấy cái đầu của huynh lần nữa. Tốt nhất huynh nên cẩn trọng hành động.”
Gia Khánh hoàn toàn hiểu ý của Huyết Yêu. Khuôn mặt đã dịu bớt sự bực tức. Y đã ngầm chấp nhận sự hợp tác của họ. Hay ít ra y sẽ không xen vào chuyện của họ. Y sẽ làm theo cách của y và nhật định họ sẽ hạ bệ được Mạnh Quân này.
Như vừa mới nhớ ra điều gì đó quan trọng, Trúc Chi lập tức hỏi Gia Khánh:
“Ngoài anh ra, còn có kẻ nào khác có khả năng làm ngưng động thời gian và giết người ta bằng cách thiêu chết họ không?”
Nhất Uy và Huyết Yêu biết ý nghĩa thực sự trong câu hỏi này. Hắn nhướng mày đầy dò xét, cẩn thận quan sát nét mặt của Gia Khánh, hòng phát hiện ra tia nói dối nào của y hay không.
Nhất Uy và Trúc Chi cùng nín thở chờ đợi câu trả lời. Nếu như Gia Khánh thật sự có liên quan đến cái chết của ba mẹ Hải Phong, hai người cần nghĩ ra một kế sách vẹn toàn cho đôi bên, hoặc ít ra hai người có cái mà ăn nói với Hải Phong khi không cho nó biết tung tích của kẻ giết bố mẹ nó.
Gia Khánh ngơ ngác nhìn đám người Trúc Chi. Y rất muốn dùng thuật đọc tâm ngay lúc này, y muốn nhìn thấu suy nghĩ của Trúc Chi khi hỏi y câu đó. Dĩ nhiên y không thể, vì Huyết Yêu còn đứng đó đợi câu trả lời của y như hai tên nhóc tì này. .
Ngôn Tình SắcGia Khánh đáp chắc nịch:
“Chỉ có ta mới làm ngưng thời gian được. Nhưng từ lâu, ta đã không còn giết hại ai bằng cách thiêu chết kẻ đó.”
Trúc Chi tiếp tục hỏi, dù nhìn ra chút mệt mỏi trên gương mặt của Gia Khánh:
“Thần phán xét có phán tội của con người hay không?”
Gia Khánh lắc đầu:
“Quyền hạn của ta chỉ áp dụng lên những kẻ phạm tội trong âm giới mà thôi. Con người có pháp luật riêng và ta không được phép phán tội ai cũng như làm hại ai.”
Trúc Chi lén lút trao một tia ngờ vực dlsang phía Nhất Uy. Hiển nhiên, cô cho rằng Gia Khánh không việc gì phải giấu cô. Cái ngờ vực đang dâng trào bên trong người của cô hóa ra là tiếng gầm của chính cô khi luôn tự hỏi: Kẻ nào mới là kẻ giết chết bố mẹ Hải Phong và gã có mục đích gì khi để lại mọi tội lỗi lên đầu thần phán xét đây.
Gia Khánh rút cuộc không muốn náng lại thêm phút giây nào nữa. Y trịnh trọng cúi chào ba người. Trước khi biến mất, y đã nói với Trúc Chi:
“Dù sao cũng cảm ơn vì đã cứu ta một mạng.”
Ngay lúc này, Huyết Yêu và Nhất Uy mới ngồi xuống ghế. Ngay cả Trúc Chi cũng nhìn ra sự căng thẳng tỏa ra từ gương mặt họ. Rõ ràng chuyện giáp mặt với thần phán xét không khiến họ cảm thấy thích thú lắm.
Huyết Yêu nói với Trúc Chi:
“Ta chưa bao giờ thấy huynh ấy ăn một cục tức bự chảng như vậy.”
Nhất Uy hùa theo:
“Phải đó.”, cậu vuốt lấy ngực mình ba lần rồi mới nói tiếp, “Chị biết anh ta không giết mình nên mới liều mạng như vậy đúng không?”
Huyết Yêu lém lỉnh nói:
“Có phải tất cả đều nằm trong kế hoạch của cô?”
Nhất Uy cũng đồng tình với Huyết Yêu:
“Có phải chị đã nắm chắc việc sẽ cứu được mạng của thần phán xét. Rồi tìm cách đưa người ta rơi vào bẫy hay không?”
“Nếu ta không xuất hiện, cô cũng sẽ tìm cách khiến Gia Khánh chờ ta về, đúng không?”
Nhất Uy và Huyết Yêu thay nhau hỏi dồn dập. Trúc Chi chỉ cười khúc khích. Cô thầm vui khi cả hai người nhìn ra được kế hoạch nho nhỏ của cô.
Trúc Chi nói:
“Tôi đã nhìn thấy điềm báo về cái chết của Gia Khánh, nhìn thấy anh ta bị trúng âm tà độc mà chết. Mà âm tà độc chỉ có giải dược là tôi mới an toàn nhất. Thế là tôi phải đưa ra kế hoạch thật nhanh.”
Trúc Chi chụp lấy ly nước trên bàn và uống vội vã. Cô nói tiếp:
“Đồng thời cũng thấy hồ ly gặp nguy hiểm. Những vụ án gần đây hóa ra không phải do hồ ly gây ra mà do một người khác làm. Gã này cũng chính là gã đã cố giết thần lửa và sẽ giết thần phán xét trong tương lai.
Tôi thú nhận rằng, tôi đã phải tự ý quyết định mọi chuyện, Huyết Yêu.
Tôi biết anh nhất định không cho tôi mạo hiểm tính mạng. Nhưng cả hồ ly và thần phán xét đều gặp nguy hiểm, nên tôi bắt buộc phải đưa ra hạ sách này. Anh đi tìm hồ ly, còn tôi và Nhất Uy đến cứu thần phán xét.”
Nhất Uy đoán được bước tiếp theo trong kế hoạch của cô, khi cô muốn mình hổ trợ.
Khi ấy, Nhất Uy chỉ mới vừa tỉnh táo lại, sau khi đã dốc hết phượng khí chữa lành cho Trúc Chi, cô đã chạy xuống từ cầu thang và dúi vào tay cậu một cuốn sách nho nhỏ. Cô cũng lật sẵn trang giấy và buộc cậu phải xem.
Trúc Chi và Nhất Uy đã dành hết cả buổi chiều để giúp Nhất Uy biến thành thạo một mũi tên thành một con người, như cách Huyết Yêu vẫn hay biến ra hung thủ trong các vụ án mạng.
Nhất Uy vỗ đùi nói:
“Vì em dùng được thuật hoán đổi, đúng chứ?”
“Đúng vậy.”
Nhất Uy vừa hay nhớ lại cảnh tình nguy hiểm khi ấy. Cậu bắt đầu kể lại những gì xảy ra cho Huyết Yêu nghe.
Trong khi Mạnh Quân mất cảnh giác, gã ngờ độc âm tà của mình sẽ khiến Gia Khánh khó mà thoát được. Nên thay vì trông chừng, gã lại bỏ lơ và bắt đầu luyên thuyên về cuộc đời của mình. Lúc ấy, cậu bà Trúc Chi căng thẳng đến độ không nghe kịp những gì gã nói. Cậu bận rộn hoán đổi Gia Khánh thật và Gia Khánh được biến ra từ một mũi tên màu bạc.
Sau đấy, Nhất Uy và Trúc Chi đã cứu Gia Khánh thành công về nhà.
Huyết Yêu không còn nghi ngờ hay suy đoán gì thêm nữa. Hắn quá hiểu Trúc Chi. Khi Nhất Uy vừa kể xong câu chuyện, hắn đã đoán được phần nào kế hoạch của cô, cái kế hoạch cứu Gia Khánh khi y bị trúng độc. Quả nhiên cô có lá gan rất lớn. Giả dụ, Nhất Uy không dùng được thần lực, không phải ngay cả họ cũng gặp nguy hiểm chứ đừng nói đến việc cứu lấy Gia Khánh.
Trúc Chi như biết suy nghĩ trong lòng Huyết Yêu, cô lí nhí nói:
“Thần kiếm sẽ giúp đỡ nếu Nhất Uy thất bại. Tôi đã tính rất kỹ mới cùng Nhất Uy đến đó.”
“Cô chờ Gia Khánh trúng độc mới cứu huynh ấy, đúng chứ?”
Trúc Chi cười ngọt ngào. Kể ra cô cũng dùng mưu kế trên người thần phán xét. Cô muốn cảnh báo y trước thật, nhưng chuyện đó đồng nghĩa với việc giúp y biết thân phận của cô một cách dễ dàng. Hơn nữa, cô không chắc liệu y có tin những gì cô cảnh báo y hay y nghĩ rằng cô đang bị điên, và cô có âm mưu nào đó đối với y.
Nhưng nếu Trúc Chi cứu mạng y thì khác. Cô sẽ trở thành ân nhân của y, y sẽ không phán xét ân nhân cứu mạng của mình đâu.
Trúc Chi nói:
“Tôi đã rút hết âm tà độc sang cơ thể của mình. Thế nên, Gia Khánh nợ tôi mạng sống. Tôi vừa muốn cứu mạng anh ta, vừa muốn chừa đường lui cho chúng ta. Anh ta sẽ không phán xét chúng ta một cách tùy tiện. Ít ra, anh ta sẽ cho chúng ta cơ hội. Anh ta sẽ cho anh cơ hội, Huyết Yêu. Tôi không muốn chuyện chúng ta truy tìm kẻ muốn có thanh kiếm và Quỷ vương lộ ra. Khi ấy, anh sẽ gặp anh ta.”
Huyết Yêu vẫn chưa thôi giận cô, nhưng ánh mắt đã dịu đi phần nào bực tức.
Nhất Uy hỏi:
“Vậy Mạnh Quân là ai?”
Trúc Chi cũng hỏi:
“Phải đó, Mạnh Quân là ai? Tôi đã từng mơ thấy có một cô gái muốn giết người này. Mà tôi nghĩ đó chỉ là giấc mơ kỳ quái nào đó thôi, nên chưa hỏi anh.”
Trúc Chi suýt thì để lộ chuyện cô từng hỏi Hắc Ma về Mạnh Quân, may mà khựng lại kịp lúc. Nếu không Nhất Uy hẳn sẽ biết Hắc Ma đang ở trong tay của cô.
Huyết Yêu lo lắng:
“Thời của ta, Mạnh Quân đó đã chết từ lâu rồi. Linh hồn của hắn đã thối rửa trong địa ngục. Kẻ tự xưng là Mạnh Quân liệu có phải là Mạnh Quân trong truyền thuyết mà ta biết hay không. Ta sẽ đi điều tra xem sao.”
Trúc Chi chợt hỏi:
“Tôi không nhìn thấy điềm báo về ba nạn nhân vừa bị giết. Bởi vì họ không phải do tâm giới giết, đúng không? Vậy kẻ giết người là con người hay do tôi chưa đủ khả năng chiêm bao thấy?”
“Không thể nào không đủ khả năng. Thứ đan dược mà ta cho cô sẽ giúp cô nhìn được tất cả điềm báo trong tương lai. Tất cả điềm báo về âm giới chạy đi giết người lung tung.”
Nhất Uy suy đoán:
“Vậy thì chỉ có một khả năng: Kẻ đằng sau sai khiến con người làm việc cho mình. Bởi vậy chị mới không nhìn thấy điềm báo. Một con người đã giết chết họ và gài tang chứng như một hồ ly đang giết người.”
Trúc Chi bổ sung:
“Gã muốn dụ cả hồ ly lẫn thần phán xét ra ngoài. Hồ ly nhất định sẽ không tha cho kẻ đang cố tình bôi nhọ hình ảnh của hắn. Còn thần phán xét nhất định sẽ truy ra kẻ đứng đằng sau và xuất hiện muốn phán tội gã. Như vậy, gã sẽ có cái đầu của hai thứ mà gã cần cho cái nghi thức của gã. Vấn đề ở đây là: Vì sao gã lại chọn con người đi giết con ngườ chứ? Gã có thể tự làm điều đó cơ mà.”
Huyết Yêu như vừa phát hiện ra điều gì đó sau tóm tắt vô cùng chuẩn xác của Nhất Uy và Trúc Chi. Hắn đứng dậy, vui vẻ nói:
“Ta nghĩ ta vừa mớ phát hiện ra một chi tiết bất ngờ. Ta sẽ đi chứng thực. Gặp lại hai người sau.”, nói rồi Huyết Yêu rời đi.