Huyết Yêu nghi ngờ lời nói của Trúc Chi. Hắn không yêu ai cả, quá khứ, hiện tại hay tương lai cũng sẽ không rung động với bất kỳ ai. Nhưng hắn cũng không thể không đắn đo suy nghĩ về điềm báo này của cô. Tình yêu là nhược điểm chí mạng của tất cả, kẻ cả thần tiên. Hắn đã chứng kiến bạn bè, người xung quanh đều chết vì những sợi tơ hồng nghiệt duyên kia rồi. Hắn không thể không cảnh giác.
Người con gái duy nhất mà Huyết Yêu đối xử đặc biệt là Trúc Chi. Nhìn biểu cảm của cô, hắn đã biết sợi tơ nghiệt duyên của hắn được kết nối với cô. “Không thể nào.”, Huyết Yêu thầm nghĩ. Hắn đối xử với cô khác biệt hơn với những người khác, đơn giản chỉ vì phần tình cảm mà cô dành cho hắn. Chỉ vì nụ hôn khi ấy, hắn cảm thấy có chút áy náy khi hôn đáp trả. Chỉ vì hắn không muốn một Tố Nga thứ hai xuất hiện, hắn sẽ không từ chối thẳng thừng như cách hắn đã làm với Tố Nga.
Huyết Yêu sẽ yêu Trúc Chi ư? Sợi tơ màu đen đã xuất hiện lần nữa, sau ngần ấy thời gian ư? Những kẻ muốn thanh kiếm của Quỷ sẽ phát hiện ra sợi tơ ấy sớm thôi, nếu chúng muốn mạng của Huyết Yêu. Và chúng sẽ tìm đến cô, dùng cô để giết hắn, hoặc hắn sẽ phải giết cô.
Như vậy, Huyết Yêu đã biết phải làm gì. Tình yêu là thứ không được phép tồn tại bên cạnh hắn. Hắn an ủi Trúc Chi:
“Ta sẽ đến tận nơi đốt đi sợi tơ ấy.”
“Sẽ như thế nào nếu sợi nghiệt duyên ấy biến mất? Hai người đó sẽ không biến mất khỏi cuộc đời của nhau chứ?”
“Sẽ không.”, Huyết Yêu đáp gọn, “Hai người ấy đơn giản chỉ không còn dành tình cảm cho nhau nữa thôi.”
Huyết Yêu nói xong liền rời đi. Trúc Chi đau lòng nhìn khắp nơi trong phòng. Huyết Yêu quyết định dứt khoác như thế, đáng lý cô phải vui mới phải, nhưng sao cô lại có chút không cam lòng. Tại sao duyên phận giữa cô và hắn lại phải là kẻ này bắt buộc phải giết kẻ kia. Tại sao mối nhân duyên của họ lại trớ trêu như vậy.
Lòng cô chợt dâng lên một nỗi niềm đau đến xé nát tim gan. Cô cắn môi ngăn bật ra tiếng nức nở, nhưng cô không làm được. Dù cô đã cắn môi đến chảy máu, cô vẫn không thể ngừng bật khóc.
Nhất Uy, Vô Ảnh và Tiểu Bạch vội vã chạy vào phòng. Họ trông thấy cô đang khóc nức nở, họ hiểu lầm Huyết Yêu đã từ chối lời đề nghị của cô, quở trách cô nặng đến mức khiến cô khóc thôi.
Vô Ảnh ôm lấy cô vào lòng, Trúc Chi thuận tiện ôm lấy anh mà khóc càng to hơn khi nảy. Vô Ảnh vỗ về tấm lưng của cô, miệng thì nói:
“Anh ấy không đồng ý cũng vì muốn tốt cho em. Đừng quá đau lòng.”
Trúc Chi biết họ đang hiểu lầm tình huống liền ngồi dậy, dụi mắt, không khóc nữa. Cô nói với Tiểu Bạch:
“Chúng ta về thôi.”
Vô Ảnh không đành lòng để cô một mình về với Tiểu Bạch. Anh tính đi tiễn cô một đoạn, lại bị cô từ chối thẳng thừng:
“Em không sao. Mai gặp rồi tính tiếp.”
Nhất Uy kéo Vô Ảnh lại:
“Cứ để chị ấy một mình đi. Chị ấy không phải người không hiểu chuyện. Rút cuộc rồi chị ấy cũng nghĩ thông thôi.”
“Huyết Yêu đã làm cái gì mà con bé khóc long trời lở đất như vậy?”
Nhất Uy lắc đầu không biết. Cậu không chắc liệu cậu hỏi một trong hai người sẽ có được câu trả lời hay không. Tuy nhiên, cậu biết chuyện khiến Trúc Chi trở nên như thế không đơn giản chỉ vì Huyết Yêu từ chối lời đề nghị của cô. Rất có thể đã có chuyện nghiêm trọng liên quan đến tính mạng của ai đó. Rất có thể cô đã trông thấy điềm báo khác nguy hiểm đến mức Huyết Yêu phải rời đi ngay lập tức. Cậu sẽ đợi cho đến khi cô sẵn sàng cho cậu biết chuyện gì đã xảy ra. Cậu sẽ không ép cô kể đầu đuôi mọi chuyện.
Tối hôm ấy, Trúc Chi không ngủ được. Cô cứ trằn trọc lăn qua lăn lại. Cho đến khi cô nghe được ngoài cửa có tiếng gọi tên cô rất khẽ. Giọng nói của Huyết Yêu, cô lập tức ngồi dậy và chạy ra ngoài.
Huyết Yêu đứng đó mặt hơi mệt, có lẽ đã di chuyển đến đó rồi về ngay, chưa kịp nghỉ ngơi một chút nào. Hắn bước vào phòng của cô. Hắn ngồi xuống, chưa kịp cởi áo khoác ra ngoài đã nói:
“Ta đã đốt sợi tơ duyên ấy rồi. Cô đừng lo nữa. Sau này, sẽ không có chuyện nam nữ phát sinh.”
Trúc Chi và Huyết Yêu chỉ bàn công việc với nhau. Hai người không gợi lại chuyện dây tơ hồng kia nữa. Họ chủ yếu tập trung vào lời đề nghị trước đó của Trúc Chi. Huyết Yêu đã đồng ý với lời đề nghị của cô. Tuy nhiên, hắn đã đưa ra một yêu cầu nho nhỏ:
“Đừng vội vàng lan truyền tin này ra. Thần lửa vừa được cứu. Ta sẽ đến gặp người ấy trước đã.”, Huyết Yêu nhìn thấy quầng thâm trên mắt cô, hắn liền quan tâm, “Cô không ngủ được ư?”
Trúc Chi nhẹ nhàng gật đầu. Huyết Yêu lại đưa cho cô viên đan dược, bắt cô uống trước mặt hắn rồi mới rời đi.
Trúc Chi bỗng nhiên cảm thấy buồn ngủ và đặt lưng xuống giường. Nhưng có một giọng nói vọng ra từ cây trâm mà cô đang cất dưới gối:
“Lại là tình yêu. Chủ nhân của ta đang tự dìm chết bởi tình yêu. Thằng nhóc Huyết Yêu làm vậy là đúng đấy.”
Trúc Chi mỉa mai:
“Một thanh kiếm thì biết gì về tình yêu?”
“Ờ hớ.”, giọng của Hắc Ma bắt đầu tỏ ra thông thái, “Tuy bổn kiếm không yêu đương, nhưng bổn kiếm đã chứng kiến tất cả. Ngay cả chủ nhân cũ của ta cũng chỉ vì yêu Thủy Hà công chúa mà suýt bị giết đấy thôi. Chính ta đã xuyên qua trái tim của nàng ấy. Quỷ vương đã định kết liễu đời mình, may mà tiểu tử Huyết Yêu ấy ngăn lại kịp.”
Trúc Chi thắc mắc:
“Ngươi chỉ là kiếm mà gọi Huyết Yêu bằng tiểu tử ư?”.
ngôn tình hài“Nói nào ngay, bổn kiếm đích thị lớn tuổi hơn tên ấy rất nhiều đấy.”
Trúc Chi không ngờ có ngày mình ngồi tâm sự với một cây trâm nhỏ xíu. Dù sao nhờ vậy mà cô cảm thấy vơi đi buồn phiền. Cô lại còn biết Huyết Yêu nhỏ tuổi hơn cả Hắc Ma. Nói như vậy, Hắc Ma ắt hẳn biết rất nhiều chuyện của Âm giới. Nói không chừng, nó sẽ là nguồn tri thức quý báo nếu cô biết cách khai thác thông tin.
Trúc Chi đột nhiên hỏi Hắc Ma:
“Nếu tồn tại lâu như vậy, ngươi chắc có biết về tên nào đấy tên Mạnh Quân chứ?”
Hắc Ma không trả lời câu hỏi của Trúc Chi. Nó im lặng như chưa bao giờ lên tiếng trước. Cô mệt mỏi không quan tâm đến thái độ trời ơi đất hỡi của nó nữa, chỉ nhẹ nhàng đặt đầu xuống gối và nhắm tịt mắt
Trước khi chìm sâu vào giấc ngủ, Trúc Chi kịp vỗ về cây trâm và nói:
“Chưa kịp cảm ơn ngươi về chuyện lần trước. Ngươi đã đến chổ của ta dưới dạng một cây trâm. Nếu ngươi không xuất hiện, bổn tiểu vương chắc không thoát được một kiếp nạn.”
Hôm sau, Thanh Lâm lại tìm đến Trúc Chi và Nhất Uy một lần nữa. Lần này nó trưng bộ mặt nghiêm trọng:
“Hai người biết tin gì chưa?”
Mỗi lần Thanh Lâm hỏi câu này, thể nào cũng mang đến một vụ án mới. Bởi vì nó là cháu trai cưng của đội trưởng đội hình sự và anh của nó là thám tử tư gần như giỏi nhất thành phố, sau khi vừa giải quyết liên tiếp nhiều vụ án hốc búa.
Thanh Lâm bắt đầu nói một hơi:
“Hôm qua, xảy ra liên hoàn án. Ba nạn nhân nữ đều bị giết, và cùng một hình thức giết người, mất gan. Cảnh sát liệt vụ án này vào vụ án giết người cướp nội tạng. Nhưng điều kỳ lạ là cả ba nạn nhân đều bị rút cạn máu. Mà vết thương duy nhất ở bụng mà thôi. Không một giọt máu nào vương vãi dưới đất. Làm như tất cả máu đều biến mất theo lá gan bị cướp đi ấy.”
Trúc Chi không ngờ vụ án có vẻ thiên về tâm linh, nhưng cô lại không có lấy một điềm báo trước. Thường những vụ giết người bởi sinh vật bóng đêm, cô đều nhìn thấy trước. Trừ phi, vụ giết người này do chính tay con người tạo nên.
“Tan học tụi mình qua văn phòng ảnh xem sao.”, Trúc Chi đề nghị, Thanh Lâm vui vẻ, khuôn mặt giãn ra một nụ cười mãn nguyện, như vừa trúng một tờ vé số độc đắc. Không phải nó chưa được chứng kiến lập luận sắc bén của Trúc Chi. Nó rất ngóng chờ nghe những suy luận liên quan đến vụ án lần này của cô.
“Anh Thanh sẽ rất vui lắm đây.”, Thanh Lâm nói xong thì quay lại chổ ngồi. Cậu rút điện thoại ra gọi cho Thiên Thanh chuẩn bị mọi thứ.
Hải Phong tìm đến Trúc Chi vào giờ ra chơi. Chính cậu cũng bị cuốn vào mấy vụ án động vật quý hiếm bị giết hại. Cậu tỏ ra quan ngại và muốn Trúc Chi, lẫn Nhất Uy điều tra vụ án này, xem có liên quan đến âm giới hay không, vì cậu không muốn nhìn thấy động vật bị giết hại.
Trúc Chi an ủi Hải Phong:
“Anh Thanh là thám tử, ảnh đang điều tra vụ này. Hình như liên quan đến mấy ông ăn trộm động vật quý hiếm á.”
Hải Phong không đồng tình:
“Không thể nào.”, Hải Phong đặt tay lên bàn của Trúc Chi quả quyết, “Không thể là do trộm được. Tui đọc báo thấy động vật bị chặt đầu cơ mà.”
“Vậy ổng nghĩ có con ma hay sinh vật bóng đêm nào làm ra hay sao?”
Hải Phong buồn bã nói:
“Tui đã tra cứu cuốn sách rồi. Tôi không tìm thấy sinh vật nào lại giết động vật cả, chỉ toàn giết con người thôi.”
“Tui cũng nghĩ vậy. Cái này để bên bảo vệ động vật điều tra đi. Có tên biến thái nào đó đang giết động vật như kiểu tế thần. Ông không nhận ra, những động vật bị giết hại đều nằm trong sinh vật huyền thoại sao?”
Trúc Chi xé một tờ giấy trắng, để lên trên vở và bắt đầu ghi chi chít chữ. Rồi cô đẩy qua cho Hải Phong xem.
Hải Phong vô cùng thích thú với những phân tích và liệt kê đầy đủ của Trúc Chi. Cũng ngạc nhiên khi cô suy nghĩ đến việc tế thần. Một sáng kiến vô cùng thông minh.
Hải Phong nói giọng có chút mong chờ:
“Bà hứng thú với vụ này không?”
“Tui hứng thú với một vụ án khác.”, Trúc Chi thật lòng nói, “Nhưng dĩ nhiên tôi cũng quan tâm đến vụ này. Mà ông đừng hành động một mình, rất nguy hiểm. Tui sẽ nhờ Hiếu Minh giúp ông tra vụ này. Còn tui với Nhất Uy và Thanh Lâm sẽ điều tra vụ án liên hoàn xảy ra vào tối qua.”
Hải Phong kinh hãi nói:
“Vụ án liên hoàn?”
Trúc Chi không kịp kể chi tiết cho Hải Phong nghe, vì tiếng trống báo hiệu vào tiết vang lên, và Hải Phong ra khỏi lớp với vẻ bất đắc dĩ chưa từng thấy, với sự hào phóng tiễn ra tận của của Thanh Lâm. Kể từ lúc Hải Phong bước vào lớp và vồ lấy Trúc Chi để nói chuyện, Thanh Lâm không hề rời mắt hai người đó chút nào.
Nhất Uy ngồi bên cạnh lắc đầu mệt mỏi với thái độ của Thanh Lâm. Cậu hoàn toàn tin rằng thằng ấy đang bắt đầu bước vào ngõ cụt như trước đây, khi nó đang dần dần lộ ra việc nó đang có hình cảm đặc biệt dành cho Trúc Chi.
Vừa tan trường, Thanh Lâm đã lôi lôi kéo kéo Nhất Uy và Trúc Chi đi thật nhanh, nhất là khi đi qua lớp của Hải Phong. Rõ ràng nó vẫn còn sợ Hải Phong chạy ra bắt chuyện với Trúc Chi như ban nảy.
Thiên Thanh chu đáo chuẩn bị luôn bửa trưa cho cả ba đứa em của mình. Trước khi bắt đầu vào vụ án, anh đã ép tụi nhỏ phải dùng hết bữa trưa. Còn hào hứng mở một đoạn nhạc kỳ quái, dòng nhạc giật gân rùng rợn như trong phim ma. Anh cho rằng như thế kích thích tâm lý của tụi nhỏ hơn.
Thiên Thanh nói trước:
“Em thấy vụ án này có liên quan đến tụi bắt cóc lấy nội tạng không?”
“Dĩ nhiên không.”, Tróc Chi đáp gọn.
Nhất Uy phụ họa:
“Nếu em là mấy kẻ bắt cóc lấy nội tạng, em sẽ cẩn thận hơn khi lấy gan của người ta, chứ đâu tạo ra một lổ bự như vậy. Giống như hung thủ chọc thủng một cách cẩu thả để lấy phần gan của nạn nhân. Mà như vậy không phải rất không đúng ư?”
Thanh Lâm gật đầu nói:
“Đúng vậy. Hầu như hắn không quan tâm đến phần gan kia có bị hư tổn hay không mà chỉ quan tâm đến việc gây đau đớn cho nạn nhân. Giống như kẻ này là động vật ăn thịt chứ không phải con người.”
Thiên Thanh ừ hử:
“Động vật ăn thịt đâu chọn lựa khôn ngoan như vậy.”
“Em chỉ nói giống như thôi.”, Thanh Lâm quắc mắt với anh nó.
Trúc Chi liếc nhìn cả ba mươi phút mấy tấm hình mà Thiên Thanh đã bày ra khắp bàn. Cô vừa nhận ra một điều kỳ lạ, giữa xác chết của cả ba nạn nhân nam, có một vết nhầy nhụa màu bạc bên cạnh. Cô chỉ vào nó và nói:
“Vết màu bạc này là gì vậy anh?”
“Vết gì cơ?”, Thiên Thanh hỏi lại, đồng thời chụp tấm ảnh lên săm soi một hồi. Nhưng dù nhìn thế nào, anh vẫn không nhìn thấy cái vết màu bạc bạc mà Trúc Chi nói.