Trúc Chi về nhà nằm ngủ. Cô rút cây trâm giấu trong túi ra, cất nó dưới gối của mình. Kỳ lạ là, cô nghe bên tai vang vẳng một giọng nói:
“Nếu là ta, ta sẽ giết phức tên ấy đi.”
“Người ngốc như cưng thì hiểu gì.”, Trúc Chi rút cây trâm ra đặt lên trên gối, tiếp tục nói, “Ở đây có pháp luật hẳn hoi, không phải giống như thời trước đây cưng sinh sống đâu mà đòi giết người này người kia. Nếu chị thật sự giết dượng ta, chị sẽ phải ngồi tù đấy.”
Trúc Chi không còn nghe Hắc Ma nói điều gì nữa, cô chỉ nghe tiếng nôn mửa của nó một hồi rồi thôi. Trúc Chi đoán rằng, linh hồn của Hắc Ma đang nói chuyện với cô. Dù chỉ là một câu nói, dù sao nó cũng đã chịu mở miệng. Ít nhiều đã có sự thay đổi.
Tiểu Bạch gọi Trúc Chi xuống dưới nhà vì Nhất Uy đến chơi. Nhất Uy rất nhanh được Trúc Chi kể lại chuyện đã xảy ra với dượng ba. Cậu hơi kinh hãi, nhưng rõ ràng đắc ý và vui mừng nhiều hơn. Cậu cảm thấy thật may khi Huyết Yêu kịp thời xuất hiện. Cậu không ngồi quá lâu. Cậu biết cô đã rất mỏi mệt, nên chào tạm biệt cô ra về.
Trúc Chi tung mình lên giường một lần nữa. Tiểu Bạch thay cô tiễn Nhất Uy ra cửa.
Trúc Chi cảm thấy như mình vừa chợp mắt thì lại bị đánh thức. Cô ngáp ngắn ngáp dài, dụi mắt thức dậy. Cô thấy Huyết Yêu đã ngồi cạnh bàn học từ lúc nào. Hắn đánh rơi quyển sách nên mới đánh thức cô dậy.
“Có cần để ngày mai mới học hay không?”, Huyết Yêu cẩn thận đánh giá biểu cảm của Trúc Chi.
Trúc Chi lắc đầu, chạy đi rửa mặt cho tỉnh táo, rồi mới trở lại phòng mình. Cô ngồi ngay ngắn trên mép giường, chờ đợi bài học nghiêm túc của hai người. Nhưng có một thứ trên người Huyết Yêu đã thay đổi. Hắn không còn mặc mấy bộ áo dài màu đỏ nữa. Hắn chuyển sang mặc Âu phục màu đen, trông rất điển trai. Bây giờ mới nhớ, áo khoác mà hắn ném sang cho cô lúc trưa vẫn còn đặt trăm đầu giường của cô.
“Nay anh ăn mặc sang trọng vậy?”
“Không đẹp sao? Không giống con người ư?”, Huyết Yêu cởi bỏ áo khoác bên ngoài, vứt nó ra giường của cô, hắn nói, “Dạo gần đây ta đã thay đổi phong cách một chút. Như thế dễ vận động, hiện đại và như cái cách phàm nhân các cô hay gọi là men-lỳ ấy.”
Trúc Chi cười phá lên rất lớn. Cô nào có ngờ người như Huyết Yêu có một ngày lại chú trọng vẻ bề ngoài sao cho hiện đại lắm đâu. Huyết Yêu trừng mắt nhìn cô khiến cô nín ngay, hai bờ môi khép chặt đến nổi thành một đường dài, mặt mày tái mét vì nhịn cười.
Huyết Yêu rút cây quạt của hắn ra phê phẩy trước mặt Trúc Chi. Và cô biết thời khắc này chính là lúc ngừng cười. Nếu không hắn thật sự cho cô biết tay.
Huyết Yêu bắt đầu trước:
“Thuật Đọc nhãn là một loại pháp thuật cao siêu, nó giúp người thực hành thâm nhập sâu vào não bộ và tiềm thức của cô và điều khiển hành động lẫn suy nghĩ của cô. Đây là thuật rất ít người có thể làm được. Ít người trong đó có cả ta. Không phải ta tự cao tự đại, mà ta giỏi thật sự.”
Trúc Chi suýt bật cười thành tiếng lần nữa. Cô vừa chạm ánh mắt “Nếu cô mà dám cười, ta sẽ cho cô biết tay.” của Huyết Yêu lần nữa và lập tức khôi phục bộ dạng nghiêm túc.
Huyết Yêu bắt đầu nói:
“Ta sẽ dùng đọc nhãn thôi miên trí óc của cô. Cô phải nhìn được kẻ giết người là ai. Ta sẽ giúp cô điều khiển năng lực thấy được điềm báo. Ngày trước, Thủy Hà chưa kịp hoàn chỉnh năng lực đã lâm vào những bất hạnh không đáng có. Ta không có cơ hội giúp công chúa. Hãy nhớ tập trung vào kẻ giết ngườ, đừng quan tâm những xác chết mà cô nhìn thấy.”
“Nhưng nếu đó là điềm báo thì sao tôi làm ngơ được?”
“Điềm báo chứ đâu phải bị giết trong lúc này. Cái cô cần làm chính là nhìn cho ra hung thủ. Như vậy, những cái chết mà cô trông thấy sẽ được cứu.”
Trúc Chi gật đầu, đợi Huyết Yêu lấy thứ gì đó từ trong túi của hắn ra. Trúc Chi thắc mắc cái gã Huyết Yêu này rút cuộc có quen biết mèo máy Doraemon hay không, túi của hắn giống với túi của Doraemon vô cùng, cần thứ gì chỉ cần mò mẫn một chút sẽ ra ngay. Cô định hỏi hắn cho rõ, lại ngại hắn gây khó dễ cho mình, nên thôi.
Huyết Yêu yêu cầu Trúc Chi nhắm mắt lại, cô làm theo ngay. Khi mở mắt ra đã thấy hai người đang trong một mật thất, bốn phía đều là tường, không lấy một ánh sáng. Nếu Huyết Yêu không dùng bàn tay áp lên lưng cô, cô còn tưởng bản thân bị kéo vào một nơi nào đó một mình.
Huyết Yêu nói, giọng của hắn văng vẳng trên đầu cô:
“Ở đây an toàn và nằm trong vùng kiểm soát của ta. Bây giờ chỉ cần làm theo lời ta nói là được.”
Trúc Chi như bị thôi miên, tiếng nói của Huyết Yêu phát ra đều đặn bên tai của cô. Cô từ từ nhắm mắt và làm theo yêu cầu của hắn. Viên minh ngọc phát ra một loại ánh sáng màu tím chói lòa. Cô đi theo làn ánh sáng tím ấy đến một nơi toàn khói lửa.
Có một cái xác nằm đó, Trúc Chi chạy nhanh đến nơi xem thử: Là Nhất Uy. Cô không thể nào tin vào mắt mình, Nhất Uy nằm đó như người chết, miệng vẫn còn vương vãi một chút máu, thế nhưng da teo lại, cơ thể như một bộ xương không hơn không kém. Cô quay qua ngó lại muốn xem xem ai là người gây ra tội ác này, và nó là một nơi nào.
Xung quanh khắp nơi chỉ toàn bia mộ, rõ ràng đây là nghĩa địa. Nhất Uy bị giết và bị rút cạn máu. Trúc Chi muốn ôm lấy cái xác khô quắc của Nhất Uy rời đi, nhưng có một giọng nói bắt cô phải tiếp tục đi về phía trước.
Trúc Chi đau lòng rời đi, mắt vẫn còn dán lên người của Nhất Uy. Trúc Chi thấy một cánh cửa khép hờ, cô nhìn vào bên trong, không thấy ai cả, chỉ nghe được tiếng nói của ai đó, hình như họ đang cãi nhau.
“Huyết Yêu là tên khó đối phó, hắn không có một điểm yếu nào cả. Ngay cả mỹ nhân kế cũng đã dùng rồi.”
“Sai.”, giọng nói của một gã con trai dường như trẻ hơn người trước đó, “Ta biết được có một người con gái có khả năng khiến hắn yếu đi.”
Trúc Chi cũng muốn biết người con gái ấy là ai, nhưng cái xác dưới chân của họ khiến cô giật nảy mình. Người nằm đó là Hiếu Minh, đầu lìa khỏi xác, máu đã được hai người kia dồn vào một cái hủ lớn đặt cạnh chân của họ.
Truyện mới cập nhậtTrúc Chi hét lớn chạy đến ôm lấy xác của Vô Ảnh. Cô thật muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi ác mộng kinh khủng này, cô không thể tiếp tục chịu đựng nhìn xác của bạn bè mình lần lượt đổ xuống.
Trúc Chi triệu hồi Thượng Nguyệt về phía mình và nhắm bắn hai người đàn ông ở bên kia. Ba mũi tên bắn ra cùng một lúc, nhưng không bắn chết họ, nó chỉ làm họ biến mất khỏi tầm mắt của cô mà thôi.
Trúc Chi đau đớn tiến về phía trước. Nhưng cái xác của người trước mặt mới khiến cô ngã gục xuống đất. Cô bò tới:
“Huyết Yêu.”, cô gọi to.
Huyết Yêu nằm đó, bị thanh Hắc Ma đâm xuyên cơ thể. Người đứng cầm thanh kiếm đứng đó nở một nụ cười man rợ. Trúc Chi không thấy rõ gương mặt đầy máu của kẻ đó. Gã đeo mặt nạ sắt, tên còn lại chỉ là một linh hồn không có hình dáng cụ thể.
Trúc Chi tỉnh lại trong vòng tay của Huyết Yêu. Cô lập tức lao vào ôm lấy cổ hắn, như sợ rằng hắn có thể chết giống như trong điềm báo của mình.
Huyết Yêu không gạt tay cô ra khỏi mình. Hắn để im cho cô khóc xong mới hỏi:
“Kinh khủng lắm sao?”
Trúc Chi không nói, cô vẫn ôm khư khư cánh tay của hắn, dù cô đã không còn câu cổ hắn nữa. Cô rất muốn hắn ở bên cạnh mình suốt cả ngày. Dĩ nhiên cô biết chuyện đó là không thể, nên nỗi lo lắng trong lòng cô dâng cao.
Huyết Yêu lau nước mắt cho cô, cố an ủi:
“Cho dù cô đã nhìn thấy chuyện kinh khủng nào, Huyết Yêu ta cũng sẽ biến nó thành không xảy ra. Chỉ cần nói cho ta biết. Chúng ta có lợi thế hơn hắn, chúng ta biết được một chút tương lai ít ỏi.”
Trúc Chi quẹt nước mắt, giọng khàn đi:
“Anh phải hứa với tôi. Anh phải hứa rằng anh không được chết.”
“Cô đã thấy cái chết của ta ư?”
Trúc Chi gật đầu.
“Bị Hắc Ma đâm xuyên cơ thể. Không chỉ có anh, còn có Nhất Uy và Vô Ảnh nữa. Tiếc là tên giết người đeo mặt nạ. Chúng có đến hai gã.”
Huyết Yêu đưa cho cô một viên đan dược. Hắn nói lợi ích của viên đan dược giúp cô thấy điềm báo mà không gây đau đớn. Vì cô đã dùng quá nhiều sức trong giấc mộng vừa rôi, hắn muốn cô nghĩ ngơi.
“Ta sẽ trở lại sau.”
“Tất cả chúng ta đều gặp nguy hiểm. Anh hãy cẩn thận một chút.”
“Ta có bao giờ khiến cô phải lo lắng chưa?”
“Nhưng mà...”
Huyết Yêu cướp lời:
“Có vài chuyện ta cần chắc chắn thêm. Ta sẽ nói cho cô biết tất cả. Hãy ngủ một giấc thật sâu.”
Trúc Chi không phải không biết năng lực của Huyết Yêu. Chỉ là cô vẫn có một chút lo sợ. Nhất là khi biết có một người con gái là điểm yếu của Huyết Yêu xuất hiện, và bọn chúng biết về cô ấy. Cô không biết có nên hỏi hắn về người con gái ấy không. Liệu khi biết danh tính cô gái ấy, cô có kiềm chế được cơn ghen tuông hay không?
Huyết Yêu đưa Trúc Chi trở về. Hắn nhắc cô uống viên đan dược trước khi hắn rời đi. Cô thoáng nhớ một cho tiết chưa nói với Huyết Yêu. Cô vội vàng nói:
“Lúc vừa về từ nhà dì dượng, thanh kiếm đã tự nói chuyện với tôi trước. Giống như thần kiếm Kim Quy vậy, có giọng nói hẳn hoi.”
Huyết Yêu nhắc lại:
“Nó tự nói ư?”, Huyết Yêu đưa mắt nhìn cái gối của Trúc Chi. Cô chắc đã thấy vài tia nhảy múa đầy hân hoan trong đôi mắt hắn. Hắn nói tiếp, giọng vui vẻ ra mặt, “Ta phải đến một nơi đây. Mai gặp lại.”
Trúc Chi khó hiểu nhìn vào khoảng không – nơi Huyết Yêu vừa biến mất, đồng thời tay đưa viên đan dược nuốt vào. Cô ngoan ngoãn nhắm tịt mắt. Nỗi lo sợ biến đâu mất, chỉ có nỗi buồn ngủ kéo đến. Và cô ngủ sâu đến sáng hôm sau.