Thanh Lâm và Thiên Thanh có nhiệm vụ gặp cựu ban nhạc một chút. Lúc này, ban nhạc không thấy sự có mặt của Nam Phương. Anh ta đã rời đi đâu đó. Hai anh em nhà họ Diệp tranh thủ thu thập một số tin tức về sự kiện năm năm trước. Có điều, sự việc diễn ra đã lâu, không ai nhớ rõ chuyện đã xảy ra lúc đó lắm.
Hữu Dũng là bạn thân của Nam Phương, anh là thành viên hát chính trong ban nhạc. Bởi vì sự việc lúc đó đã ám ảnh anh năm năm nên anh vẫn còn cảm thấy kinh hoàng khi nhắc đến.
Hữu Dũng nói với Thiên Thanh:
“Lúc đó là vào buổi trưa, cả đội đang tiến hành tập dượt lần cuối cho đêm diễn. Bởi vì ban giám khảo dự thi có một giảng viên của trường cao đẳng nghệ thuật thành phố. Tụi này muốn gây ấn tượng, tụi này muốn thầy ấy thấy tài năng của tụi này, dù ai được thầy ấy coi trọng cũng được. Và rồi án mạng xảy ra, Kim Liên lúc đó đang là cô bạn với ước mơ trở thành một y tá. Em không hiểu, ai lại giết cô ấy dã man như vậy.”
Thiên Thanh ôm đầu nói:
“Anh đã liên lạc với cảnh sát hình sự chịu trách nhiệm phụ trách án mạng này. Theo như điều tra sơ bộ, bạn Kim Liên không có tư thù cá nhân với ai đến mức bị giết cả. Cảnh sát không tìm thấy hung khí gây án phù hợp. Bởi vì vết thương được tạo từ một sợi dây sắc bén và mỏng nhỏ giống sợi dây cước. Nhưng dây cước không để lại vết chằn như trên cổ nạn nhân. Không biết hung thủ là ai, bởi vì tại trường trưa hôm đó chỉ có ban nhạc là có mặt. Anh muốn lặt lại vụ án này, cho nên mới tìm đến mọi người tìm hiểu một chút.”
Hữu Dũng kéo Thiên Thanh và Thanh Lâm ra một bên. Khi khoảng cách của anh ta và ban nhạc cũ ở một khoảng cách an toàn, anh ta liền nói với hai anh em nhà họ Diệp:
“Có một việc em không tiện nói với hai người lúc nảy. Nam Phương là bạn trai của Kim Liên. Dù hai người đó chưa từng công khai chuyện này, nhưng Kim Liên luôn tâm sự với em và muốn em giữ bí mật cho bạn ấy. Có một thời gian Nam Phương tỏ ra xa lánh bạn ấy và bạn ấy vô cùng đau lòng. Em đã khuyên bạn ấy cứ hẹn gặp Nam Phương nói rõ một lần. Dĩ nhiên, em không biết hai người có gặp nhau chưa, còn Kim Liên đã bị giết rồi.”
Thiên Thanh càng cảm thấy mơ hồ:
“Cậu nghi ngờ hung thủ liên quan đến vụ án Kim Liên là Nam Phương ư? Động cơ gây án là gì? Nếu đã là người yêu thì đâu có lý do giết bạn gái mình?”
Hữu Dũng cắn môi:
“Bởi vậy, em đã không nói cho cảnh sát biết chuyện hai người là người yêu của nhau. Em đã gặp thằng ấy, chửi mắng nó có, đánh đập nó cũng có. Nhưng nó có vẻ đau khổ trước cái chết của cô ấy. Em đã tận mắt chứng kiến nó khóc ròng ba ngày ba đêm, không ăn uống đến gầy rộp cả người. Mặc dù nó đã đi du học, nhưng nó lúc nào cũng nhớ ngày dỗ của cô ấy. Nó luôn nhắn tin nhờ em đến đặt vòng hoa cho cô ấy.”
Thiên Thanh đặt tay lên vai Dũng hỏi:
“Ngày hôm đó, có ai trong ban nhạc đã rời đi đâu hay không? Hung thủ có thể nằm trong số năm người tham gia.”
Hữu Dũng thành thật trả lời:
“Không có ai đi đâu một mình cả. Buổi trưa Nam Phương và Ái My cũng đi mua đồ ăn cho cả nhóm, nên họ có chứng cứ ngoại phạm.”
Thanh Lâm lôi Thiên Thanh rời đi. Hữu Dũng nói theo:
“Có tin tức gì hãy nói cho em biết, hung thủ rút cuộc là ai. Đám dỗ năm nay, em có cái nói với cô ấy yên lòng.”
Thanh Lâm vừa đi vừa rầu rĩ nói với Thiên Thanh:
“Rút cuộc không biết được chuyện quan trọng. Ai cũng có chứng cớ ngoại phạm, tìm ra hung thủ đã khó, bắt nó càng khó hơn.”
“Chúng ta đã biết được một chuyện quan trọng: Nam Phương và Kim Liên có tư tình nam nữ trong bí mật. Chuyện gì xảy ra nếu cái bí mật đó bị lộ. Mà em biết đấy, Nam Phương lúc đó hẳn có rất nhiều người yêu thích. Liệu đây có phải là một vụ án ghen tuông của tuổi trẻ không? Anh thấy mấy đứa yêu đương mù quáng luôn làm ra những chuyện không lường trước được.”
Ấy là Thiên Thanh chợt nhớ về vụ án của Ngọc Huyền. Văn Thành cũng vì quá yêu anh mà ra tay giết chết cô ấy. Nó còn dùng bút tích của anh hẹn cô ấy ở lại trường học để ra tay. Nó cũng lập một kế hoạch vô cùng tỉ mỉ. Ngay sau khi giết người, nó đã tịch thu lại lá thư kia và tiêu hủy. Hung khí cũng bị nó giấu kín đến 10 năm. Nên chuyện của Kim Liên, anh có linh cảm rất cao liên quan đến tình yêu nam nữ. Liệu có một kẻ điên vì yêu khác giết tình địch của mình để chiếm lấy trái tim Nam Phương hay không.
“Thằng Nhất Uy chạy đâu em không thấy nó.”, Thanh Lâm cằn nhằn.
Thiên Thanh bị giọng nói nửa tò mò, nửa bực bội của Thanh Lâm kéo về thực tại. Anh theo phản xạ ngó nghiêng khắp nơi một lượt, muốn giúp Thanh Lâm tìm bóng dáng Nhất Uy.
Thiên Thanh không thấy Nhất Uy, nhưng lại nghe MC giới thiệu tiết mục của Trúc Chi, nên anh phỏng đoán:
“Tới tiết mục hát của Trúc Chi rồi. Chắc nó đi cổ vũ cho bạn nó.”
Cái tên Trúc Chi vừa được xướng lên, Thanh Lâm lại cảm thấy tưng tức cành hong. Cậu khoanh tay nói với Thiên Thanh:
“Em không hiểu. Chính ẻm là người đề nghị tụi mình làm ra cái đêm văn nghệ này để điều tra thằng cha Nam Phương đó. Cuối cùng ẻm tự trở thành một trong những người tham gia vào đội văn nghệ, chịu nổi không? Hay đây là âm mưu của ẻm. Ẻm muốn tỏa sáng, muốn nổi tiếng, nên lừa tụi mình làm ra chuyện này?”
Thiên Thanh quở trách:
“Em cứ nghĩ xấu em ấy. Nhiều khi em ấy có nguyên do gì đó không tiện nói cho tụi mình biết.”
“Em nghi nhỏ này lắm.”
Thanh Lâm vẫn không thôi luyên thuyên về Trúc Chi, về cái cách hành xử của cô nàng khi đáng lý phải cùng họ đi điều tra thì tách lẻ ra ca hát trên sân khấu.
Thiên Thanh cố lắm mới không la làng vụ kêu ca của Thanh Lâm. Thằng nhỏ rõ ràng để tâm quá sâu về cô bé Trúc Chi. Dù anh đã nhắc đi nhắc lại nhiều lằng rằng:
“Em ấy biết mình đang làm gì mà.”
Rồi cô nàng cất tiếng hát, Thanh Lâm chắc mẻm là tiếng hát của Trúc Chi. Bởi vì trái tim của cậu bất giác loạn nhịp khi tiếng hát của cô vừa cất lên. Cậu theo phản xạ ngó ra khỏi hành lang tối thui, nhòm về phía sân khấu nơi mà cô đang đứng hát.
“Em ấy hát hay đấy chứ.”, Thiên Thanh nói qua vai của Thanh Lâm khiến cậu giật nảy mình. May mà trời tối nhé, không thì Thiên Thanh sẽ phát hiện mặt của cậu bắt đầu đỏ ửng lên, đôi môi đang tự mỉm cười một cách kì cục, ngay đến bản thân cậu cũng chẳng hiểu vì sao lại cười một cách ngốc nghếch như thế.
“Cũng tạm.”, Thanh Lâm nói cọc lóc, dù trong lòng cậu biết giọng hát kia không ngừng lại ở cái chữ “tạm” đâu.
Thiên Thanh đẩy Thanh Lâm về phía sau sân khấu. Trúc Chi sắp xuống tới nơi và hai người có nhiệm vụ báo cáo lại cho cô những gì đã hỏi được.
Nhưng Trúc Chi bị Nam Phương chặn đường trước khi kịp gặp Thanh Lâm và Thiên Thanh. Hai anh em rút cuộc nhịn không được, bèn lặng lẽ núp một góc quan sát. Thanh Lâm vẫn thắc mắc không biết Nhất Uy ở tận đẩu tận đâu rồi.
Trúc Chi cảm thấy thành công được một bước. Bài hát vừa rồi cuối cùng cũng khiến Nam Phương đi về phía cô. Bài hát này có một bí mật mà chỉ có Nam Phương biết. Bài hát này anh viết tặng Kim Liên và chưa hề công bố nó ra bên ngoài. Vì lý do nào đó mà cô gái trước mặt của gã biết được và cất tiếng hát.
Nam Phương đã phải hoảng sợ thế nào khi bái hát này cất lên. Rõ ràng, nó chưa được công bố nơi nào. Rõ ràng chỉ có gã và Kim Liên mới biết đến bài hát. Không lẽ người con gái trước mặt biết điều gì mà gã chưa biết.
Nam Phương kéo Trúc Chi ra tận xa. Trúc Chi giả vờ gạt tay gã, vờ như chuyện gã đang làm rất mất lịch sự. Cô tỏ ý muốn biết nguyên nhân gã lôi mình ra đây làm gì, giữa họ cũng chẳng hề thân thiết đến mức này.
Nam Phương giải thích:
“Bài hát rất hay. Nó nói về tình yêu đôi lứa mới yêu nhau. Đây là lần đầu anh nghe được bài này trên sân khấu.”
Trúc Chi lạnh lùng:
“Tôi cho rằng giải thích kia không đủ khiến tôi thỏa mãn. Chỉ vì một bài hát hay mà anh lôi tôi ra tận đây ư?”
Trúc Chi ngắm nghía khuôn mặt đẹp trai của Nam Phương một hồi lâu. Khi gã tưởng rằng cô đã bị khuôn mặt sáng ngời của gã mê hoặc, cô lại nói thẳng thừng:
“Thì ra là anh chàng Nam Phương mà mọi người đang nháo nhào bàn tán. Có vẻ anh cho rằng, vì anh nổi tiếng nên có quyền kéo tôi ra đây, không cần quan tâm đến cảm nhận của tôi?”
Nam Phương biết mình sai sai, biết mình hơi thất thố. Chỉ vì bài hát kia khiến gã hơi quẫn trí, khiến gã không suy nghĩ gì mà kéo con gái mới lớn ra một chổ tối tăm như thế. Có thể cô gái này sẽ nghĩ gã là một tên đồi bại nào chăng. Hoặc cho rằng gã đang có ý đồ xấu xa với con gái nhà lành.
||||| Truyện đề cử:
Thần Y Ở Rể |||||
Đứa con gái trước mặt tỏ ra lạnh lùng khi biết gã là ai. Gã không ngờ cô lại không chút xíu nào quan tâm hay tò mò về gã - một người xuất sắc nhất trong những người xuất sắc.
Nam Phương không chịu nổi ánh mắt tóe lửa như muốn thiêu đốt linh hồn gã. Gã phải tìm lời lẽ giải thích sau cho hợp lý:
“Anh cũng biết một chút về âm nhạc, không bài hát nào anh không biết cả. Nên khi em hát bài này, anh liền rất muốn biết bài hát này làm sao mà em có?”
Trúc Chi lạnh nhạt:
“Đáng lý anh nên xin lỗi vì hành động của mình trước.”
“Anh xin lỗi.”, Nam Phương nói cho qua chuyện. Gã ngước lên thấy Trúc Chi đã cười một cái đầy ngọt ngào, cô đứng vén mái tóc mai ra đằng sau, như chờ gã nói tiếp.
Nam Phương có rất nhiều kinh nghiệm tình trường. Gã còn không biết dáng vẻ bối rối, e ấp của một đứa con gái khi đang bắt đầu có ý với ai đó ra sao ư. Gã chớp lấy thời cơ hỏi ngay:
“Bài hát đó…”
Trúc Chi đột nhiên ngắt lời gã:
“Tôi thấy nhạc phổ trong thư viện. Tôi thấy bên trên tờ giấy ghi tên người sáng tác bài hát này: Nam Phương.”
Trúc Chi giả vờ như vừa phát hiện ra chuyện gì đó rất thú vị. Cô reo lên vui sướng:
“Không lẽ là Nam Phương anh hả? Tôi đoán không sai hả?”
Nam Phương lặng lẽ gật đầu, lặng lẽ quan sát người con gái trước mặt. Khẳng định chắc nịch bài hát đó là của mình. Nhưng gã không hiểu tại sao nhạc phổ lại xuất hiện trong thư viện. Sau cùng, gã nghĩ đến việc Kim Liên là người đã viết ra bài hát đó và để nó lung tung trong thư viện, nên gã không cố truy vấn Trúc Chi thêm về chuyện này.
Trúc Chi chụp lấy cánh tay của Nam Phương, trao cho gã ánh mắt hâm mộ, nồng nhiệt. Cô ngượng ngùng, xấu hổ đỏ cả mặt. Cô nói, giọng cô thỏ thẻ dễ nghe vô cùng:
“Em rất muốn gặp anh chàng Nam Phương này. Một người tài hoa quá hả. Sao anh có thể viết ra ca từ đẹp như vậy. Rất rung động.”
Nếu mà Nam Phương đang uống nước có thể đã sặc hết ra ngoài. Bởi vậy, gã ho húng hắng, đầy bối rối khi cô nói đến đó. Đáng nói hơn, mà điều này là kỳ lạ nhất, nụ cười của cô bé còn khiến người ta rung động hơn cả bài hát kia nữa. Chưa kể đến sự đụng chạm nhè nhẹ mà cánh tay hai người đang chạm nhau.
Nam Phương còn chưa hết ngạc nhiên thì Trúc Chi tươi cười với gã, nụ cười mà gã thề sẽ đổi bao nhiêu tiền cũng muốn có được. Cô nói rất nhẹ nhàng:
“Em sẽ không trách anh về chuyện lôi em ra đây nữa. Đổi lại, anh cho em số điện thoại nha.”
Một màn này thu hết vào đôi mắt của Thanh Lâm. Con quái vật gầm gừ trong bụng cậu lao ra ngoài, cậu rất muốn chạy tới nơi kia chất vấn Trúc Chi, muốn hỏi cô đang làm cái trò gì. Cậu khinh khỉnh nhìn cô như thể cô là sinh vật lạ kinh tởm nào đó rơi xuống từ khoảng không. Rõ ràng muốn tiếp cận anh chàng đẹp trai Nam Phương kia, rõ ràng muốn cùng gã ta vẽ ra một bức tranh tình yêu sống động, còn xin số điện thoại. Vậy mà còn ra vẻ như muốn điều tra vụ án của Kim Liên, nói nhưng lời khiến cậu thán phục. Không phải “thằng ấy” nằm trong diện tình nghi ư. Cô nghĩ cái gì trong đầu lại có thể thân thiết với gã như thế. Rút cuộc cô chỉ giống mấy đứa con gái khác luôn vây quanh Nam Phương như một kẻ điên vì tình.
Thanh Lâm tức giận rời đi, bỏ lại Thiên Thanh đang khó hiểu đứng đó. Cậu cũng tự thề với mình rằng: Chẳng bao giờ xem trọng cô nàng thêm một lần nào nữa. Cơn tức giận lẫn con quái vật vẫn chưa chịu thôi xâm chiếm tâm trí cậu.