Trúc Chi vẫn chưa thể tin vào mắt mình, vẫn chưa thể tin Tuấn Tú đang đứng đó. Mới hôm nào gặp anh ngay trước cổng, cả hai còn vờ như không quen biết, đi ngang qua mặt nhau, rất muốn ôm lấy nhau một cái thân tình, nhưng vẫn đành nhìn nhau rời đi.
Tuấn Tú tiến chậm từng bước một đến bên canh đứa em gái bé nhỏ của mình. Anh nhớ lại khoảnh khắc Huyết Yêu ép anh uống thứ nước đó, anh đã van xin hắn cứ bỏ mặc ký ức này cho anh đi. Rằng anh chẳng sợ nguy hiểm gì cả, rằng Huyết Yêu cứ cho anh thứ vũ khí nào đó để tự bảo vệ mình. Anh đã mất mát quá nhiều, chút ký ức đẹp đẽ với Trúc Chi tuyệt đối không muốn mất nữa.
Huyết Yêu không đành lòng nhìn Tuấn Tú đau khổ, nên hắn đồng ý giữ ký ức lại và buộc Tuấn Tú hứa rằng: Sẽ không tìm gặp Trúc Chi và Nhất Uy.
Tuấn Tú phải đắn đo bao nhiêu mới không níu kéo Trúc Chi lại mà hỏi thăm vài câu lúc gặp ở bệnh viện. Giờ đây, anh đã có thể đường hoàng đứng trước mặt Trúc Chi rồi.
Tuấn Tú ôm lấy Trúc Chi vào lòng, nghẹn ngào buông lời:
“Anh rất nhớ em.”
Trúc Chi cũng nhớ Tuấn Tú lắm. Thú thật, từ lúc nội mất, anh là người thân duy nhất khiến cô cảm thấy mình được đối xử như một con người bình thường: Được yêu thương, chiều chuộng, quan tâm và chăm sóc. Làm sao mà cô không nhớ anh cho được.
Nhất Uy và Huyết Yêu đứng nhìn hai người kia ôm nhau, ai cũng mang một tâm sự. Họ đều vui mừng vì cuối cũng mọi người lại một lần nữa được sum vầy. Điều này thật tuyệt vời.
Huyết Yêu không muốn hai người kia tiếp tục rơi vào trạng thái đa sầu đa cảm. Hắn nói nhanh:
“Ta biết hai người có rất nhiều điều muốn nói, nhưng để sau được không? Trước mắt nên ưu tiên một chút về bức thư đe dọa kia đã. Hãy nói cho ta một chút về cậu bé Hải Phong đó.”
Trúc Chi buông Tuấn Tú ra, khịt mũi mấy cái, cô cũng lau vài giọt nước mắt trên khuôn mặt mình. Huyết Yêu ra hiệu cho Tiểu Bạch đưa Tuấn Tú rời đi. Dạo gần đây, hắn đang giao một nhiệm vụ đặc biệt cho anh. Tốt nhất, hắn không nên khiến anh thêm vướng bận những chuyện không đâu.
Tuấn Tú nói vội:
“Chúng ta sẽ gặp lại sau.”
Nhất Uy và Trúc Chi vẫy tay chào tạm biệt anh. Trúc Chi không còn cách nào đành kể lại chuyện đã cứu Hải Phong ra sao và họ đã trở thành bạn bè như thế nào, đương nhiên cũng không quên kể về cái chết của ba mẹ cậu ấy. Cô cũng kể luôn cuốn sách lấy từ đâu ra.
Huyết Yêu búng tay một cái, thợ săn quỷ bị trói xuất hiện trước mặt Trúc Chi và Nhất Uy. Gã có vẻ hơi hoảng hồn một chút, dù gã đã được biết hai người trước mặt là người của Huyết Yêu.
“Nếu hai người muốn cứu thằng nhóc đó, hai người cứ mang nó theo trao đổi. Nhưng ta muốn bắt gọn cả hai tên, ta muốn đảm bảo không ai trong số chúng nói ra bí mật giữa chúng ta. Rằng hai người đang làm việc cho ta.”
Trúc Chi bâng khuâng:
“Tụi này không thể đánh thắng nếu không có lửa thần hoặc lửa địa ngục.”
Huyết Yêu đanh giọng:
“Không cần dùng đến hai thứ đó nếu không giết chết chúng.”
“Không.”, Trúc Chi lắc đầu, “Tôi đã hứa trước vong linh Mai sẽ đem đầu tên này đến đó rồi.”
Thợ săn quỷ rên rỉ khi nghe Trúc Chi nói đem đầu gã đến đó. Gã rùng mình sợ hãi người con gái trước mặt hơn cả Huyết Yêu. Gã biết hắn luôn luôn dễ mũi lòng, dù gã là một tên quỷ xấu xa nhưng hắn sẽ không giết gã. Cô gái kia lại khác, lời nói đem đầu gã thật sự đáng sợ mà. Một người con gái yếu ớt, nhỏ bé thế mà lại nói ra câu đó dễ dàng và kiên định như thế. Đôi mắt cô còn toát ra một loại sát khí nồng nặc và đầy nguy hiểm.
“Được.”, Huyết Yêu đồng ý mà không suy nghĩ thêm, cũng không phản đối. Điều đó khiến thợ săn tuyệt vọng. Rõ ràng tên Huyết Yêu này nghe lời cô gái trước mặt. Con bé đó rút cuộc là thần thánh phương nào mà khiến một thần giữ của như hắn răm rắp nghe lời.
Trúc Chi không ngờ Huyết Yêu lại dễ dàng đồng ý với mình như vậy.
“Ta cũng nghĩ hắn nên trả giá cho hành vi giết người của mình. Bắt sống người vợ cho ta. Ta sẽ không giết chết một sinh linh vô tội và ta hy vọng hai người cũng thế.”
Trúc Chi cảm thấy khó hiểu:
“Anh nói như vậy là sao?”
Huyết Yêu nhìn vào đôi mắt của Trúc Chi, nhẹ nhàng nói:
“Ả ta đang mang thai.”
Tên thợ săn trừng mắt nhìn Huyết Yêu. Chuyện vợ của gã mang thai không một ai biết, vậy mà tên tóc đỏ ấy biết. Hắn đúng như lời đồn, hắn không phải đơn thuần là một vị thần giữ của. Tai mắt của hắn ở khắp nơi.
Gã đột nhiên thốt lên:
“Làm sao ngươi biết nàng ấy mang thai? Chuyện này là chuyện bí mật…”
Huyết Yêu cướp lời gã:
“Nạn nhân bị mất phần sụn trong khớp. Một thợ săn quỷ lấy sụn người làm gì nếu không dùng nó nuôi thai nhi?”
Huyết Yêu phủi đít đứng dậy. Hắn đưa cho hai người Nhất Uy và Trúc Chi một khẩu súng. Trúc Chi biết khẩu súng này, đạn của nó là lửa địa ngục. Lúc trước Thanh Lâm đã từng sử dụng nó.
Huyết Yêu nói:
“Vậy ta sẽ tìm hai người sau. Hành sự cẩn thận một chút. Đừng để lộ thân phận, hãy bịa ra một thân phận nào đó mà hai người thích.”
Sau khi Huyết Yêu biến mất, “mẹ” của Trúc Chi mang hai ly sữa vào bên trong phòng. Bà đặt nó trên bàn và nói:
“Hai người uống cho khỏe trước khi đi. Yên tâm, chú ấy không bỏ thuốc gì vào bên trong đâu. Anh Tuấn Tú đã về nhà an toàn rồi.”
Nghe giọng nói, Trúc Chi đoán được đây đích thị là Tiểu Bạch. Cô luôn luôn biết, người mẹ của mình không phải là con người. Chỉ không ngờ người đó lại là Tiểu Bạch. Đáng lý cô phải biết rồi chớ.
Tiểu Bạch trở lại bộ dáng của nó. Nó lí nhí đáp:
“Chú ấy muốn có người canh chừng, nhưng không tin tưởng được ai hết. Em càng muốn ở bên mọi người hơn, nên đã xung phong.”
Trúc Chi tò mò:
“Sau khi mọi người rời đi, người đó có nói gì cho em biết không?”
“Không.”, Tiểu Bạch lắc đầu, “Chú ấy giam mình trong phòng suốt. Em còn không thấy được mặt chú ấy, chỉ đem cơm, nước uống vào bên trong thôi. Sau đó, chú ấy giao nhiệm vụ đến đây canh chừng hai người.”
Trúc Chi gật đầu. Tiểu Bạch nói tiếp:
“Sau khi nghe em nói về cậu con trai Hải Phong thì chú ấy quyết định ra mặt.”
Nhất Uy hỏi:
“Tại sao? Vì thầy ấy muốn cứu cậu ta sao?”
Tiểu Bạch nói rất nhỏ. Nếu mà có ai đang rình mò họ, nhất định cũng chẳng nghe được lời thốt ra từ miệng của nó. Trúc Chi và Nhất Uy đưa mắt nhìn nhau, quyết chí phải cứu bằng được Hải Phong.
Trúc Chi đâm hụt trái tim của ả thợ săn. Ả né được trong gang tấc, tên thợ săn cũng một phen hú vía, tiếc là miệng của gã đã bị bịt kín khó mà la toáng lên. Gã sợ Trúc Chi không nhớ tới lời nói của Huyết Yêu, gã sợ cô quên trong bụng vợ của gã có một sinh linh vô tội, gã sợ ánh mắt độc ác của cô mỗi khi cô ra sát chiêu.
Ả thợ săn kinh hoàng nhìn Trúc Chi. Trong lòng ả bắt đầu nóng như lửa đốt. Ả phải nhanh chóng giết cho được Trúc Chi, cứu lấy chồng của ả và cả gia đình ả phải trốn thoát khỏi nơi này.
Trúc Chi rút súng ra nhắm vào mi tâm của ả thợ săn và bắn phát đạn đầu tiên. Tên thợ săn sợ tới mức sắp ngất đi. Nước mắt của gã ràn rụa khắp gương mặt, rất muốn tháo tấm che miệng đi, muốn thốt lên đau đớn, muốn nói nàng ấy hãy chạy đi đừng quan tâm đến sự sống chết của gã.
Ả thợ săn không biết đạn được bắn ra là lửa địa ngục. Ả dùng cây rìu gạt nó đi nơi khác, lửa bùng cháy khiến ả hoảng hốt.
Trúc Chi nói với tên thợ săn:
“Ngươi cảm thấy thế nào khi đứng trước đà nhìn người thân của mình bị giết chết? Cảm giác đó đau đớn lắm đúng không? Ngồi một chổ nhìn vợ mình đi vào cỏi chết mà mình không giúp được gì cả, có phải rất thú vị không?”
Tên thợ săn dãy dụa trong đau đớn, gã muốn cầu xin Trúc Chi tha mạng cho vợ mình. Gã lắc đầu như điên khiến vợ của gã cũng hơi choáng. Ả chưa từng thấy nét sợ hãi đầy hãi hùng như thế trên mặt chồng mình. Rõ ràng gã biết cái gì mà ả không biết. Hoặc về thân phận thật sự của hai người đến đây.
Trúc Chi chỉ súng vào người vợ một lần nữa, cô nói tiếp:
“Viên đạn thứ hai nhất định không trật đâu.”
Bằng tất cả sức bình sinh, tên thợ săn rút cuộc cũng đứng dậy. Gã đứng chắn trước mặt vợ của mình, quỳ xuống, dập đầu cầu xin Trúc Chi tha mạng cho họ.
Nhất Uy tức mình rút tấm che miệng ra cho gã. Cậu không cách nào chứng kiến cảnh người khác khóc trước mặt mình. Gã thợ săn nhìn Nhất Uy với vẻ cực ký biết ơn.
Có được cơ hội, gã gào lên:
“Lấy mạng của ta. Làm ơn tha cho họ.”
Trúc Chi lạnh lùng:
“Hẳn là Mai cũng đã cầu xin ngươi tha cho cậu ấy như vậy. Hẳn là đứa bé ma cũng cầu xin ngươi đừng giết mẹ của nó như vậy. Ta không hiểu. Ngươi cũng là người cha, cũng là chồng, vậy mà ngươi không hiểu sẽ đau đớn như thế nào nếu người thân của họ bị giết ư?”
“Ta xin lỗi. Mọi tội lỗi ta sẽ nhận hết, ta sẽ nhận hết. Chỉ làm ơn tha cho họ.”
Ả thợ săn không hiểu tại sao chồng mình lại trở nên nhu nhược đến thế. Việc gì chàng phải cầu xin một đám con nít tha mạng cho ả. Ả đủ tự tin giết chúng ngay tại đây.
Nhưng gã chồng tiếp tục cầu xin Trúc Chi:
“Trước đây, ta không nghĩ đến việc đó. Ta thật sự giết con người làm thú vui. Ta không nghĩ đến việc họ cũng sẽ đau khổ. Ta hiểu rồi, ta biết rồi, ta cảm nhận được rồi. Rằng việc mất đi người thân khiến ta đau khổ và tuyệt vọng nhường nào. Nàng ấy không thể chết được, cả đứa nhỏ trong bụng của nàng ấy cũng vậy.”
Ả thợ săn lao vào vòng tay của người chồng:
“Chàng cũng không được chết. Chàng không được rời bỏ ta và đứa nhỏ. Ta sẽ giết chúng. Sau đó, chúng ta sẽ cao chạy xa bay.”
“Chúng ta không thoát được.”, người chồng ràn rụa nước mắt, muốn ôm người vợ lần cuối, nhưng không làm được, chỉ đành quỳ nơi đó khóc to, “Hai người đó là người của Huyết Yêu.”
Cái tên Huyết Yêu vừa được cất lên, người vợ cũng buông xuôi xuống đất. Gã tóc đỏ đó thật sự ám ảnh ả. Lần trước, hắn đã cố tình tha cho ả một mạng. Hắn đã buộc ả lập lời thề không được giết người nữa, nếu không hắn sẽ thân chinh đến giết chết ả lần người chồng. Ả đã không giết được ai cả, người đầu tiên ả quay trở lại con đường tội lỗi đó là Hải Phong và dĩ nhiên thằng nhóc đã được Trúc Chi cứu mạng.
Chồng của ả trở thành người đi giết người thay thế cho cả ả. Chúng không chỉ giết người mua vui, chúng còn lấy một phần sụn bên trong đầu gối và khuỷa tay của con người làm món ăn nuôi em bé trong bụng. Đó là lý do chúng chặt đứt tứ chi của họ.
“Xám hối hết phần đời còn lại đi.”
Trúc Chi xoay tay cầm của khẩu sứng, liên tiếp bắn ra hai phát súng về phía cả hai thợ săn. Chúng chỉ kịp trối chết nhìn cô trước khi biến mất vào đạn ma thuật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT