Hải Phong đứng dậy, tiến về phía sau lưng Nhất Uy và Trúc Chi. Cậu nói nhỏ vào tai hai người như sợ có ai khác nghe được câu chuyện của cậu:
“Tao đã tìm kiếm tên ấy rất lâu, vẫn không biết chính xác. Chỉ biết hắn làm ngưng động thời gian. Cuốn sách này lại không nói về một sinh vật có khả năng như vậy.”
“Nhưng sao mày biết chính hắn là người đã giết ba mẹ mày?”
Hải Phong lại lôi ra một cuốn sổ tay khác, cuốn sổ này giống như cuốn nhật ký mà Trúc Chi có. Hải Phong lật ra một trang và đọc to cho Nhất Uy và Trúc Chi nghe:
“Hắn đang tìm thứ mà hắn muốn. Đáng tiếc, mình không cách nào nói cho hắn biết tung tích của thằng bé được. Không biết cả vợ chồng có thể sống được bao lâu, không biết hắn sẽ lại quay trở lại tìm cách moi thông tin nơi mình lần nữa hay không. Hắn là một tên nguy hiểm, có thể làm ngưng động thời gian và giết người bằng một cái búng tay. Mình sợ lắm.
Lần trước hắn đến, hắn chỉ cho mình thời gian một tuần. Nếu hai vợ chồng mình bị giết, Hải Phong phải làm sao? Thằng bé mới 17 tuổi.”
Hải Phong nói:
“Đây là dòng cuối cùng trong cuốn nhật ký của mẹ tao. Con người có thể giết người bằng một cái búng tay hay sao? Thế nên, tao đã lục lọi tất cả mọi thứ mà ba mẹ tao giấu đi. Tao đã truy lùng nhiều tên trong âm giới, nhưng không tên nào biết được hành tung của hắn cả. Thanh kiếm mà tao dùng cũng là của ba tao. Ổng và mẹ tao cũng là pháp sư dưới cái võ bọc nhà nghiên cứu ngôn ngữ.”
Nhất Uy đề nghị:
“Nếu tên đó xuất hiện lần nữa, tao sẽ giúp mày một tay. Nhưng trước mắt, mày đừng để những tên nguy hiểm khác để ý quá.”
“Nhưng mà hai đứa mày đều là pháp sư luôn hay sao?”
“Tao là pháp sư. Trúc Chi có đôi mắt âm dương. Tụi tao làm việc chung. Vì thế biết một chút về tên thợ săn này. Nó chọn mày làm nạn nhân, bởi vì mày vừa mất người thân. Tụi tao chỉ lừa nó một thời gian ít thôi. Rất nhanh sẽ quay lại. Trước hết, tụi tao cần giết được tên thợ săn. Và nếu mày không phiền thì tụi tao mượn cuốn sách này tham khảo được không?”
“Vụ nữ sinh bị giết là của thợ săn Quỷ gây ra?”
Trúc Chi gật đầu:
“Đúng vậy. Hắn đã thay đổi chuyện chọn nạn nhân. Trước đây, hắn chỉ giết những người trong gia đình. Bây giờ hắn chọn những người đau khổ nhất để gây án. Ông trở thành nạn nhân rồi. Tui không chắc hắn bỏ qua cho ông hay chưa. Tốt nhất nên cẩn thận một chút.”
Hải Phong ăn vội bửa trưa rồi rời đi trước. Nhất Uy nhanh chóng đưa cho Trúc Chi xem một trang sách nói về lửa địa ngục. Bên trong ghi rõ lời kêu gọi lửa địa ngục dành cho Quỷ vương, hoặc người sở hữu thanh kiếm của Quỷ.
Trúc Chi cố làm theo những gì được ghi bên trong, nhưng thất bại. Chẳng có ngọn lửa nào được triệu hồi cả. Nhất Uy không hiểu:
“Còn cần gì nữa ư?”
Trúc Chi bất mãn nói:
“Quỷ khí đã bị Huyết Yêu phong ấn rồi, không thể nào triệu hồi lửa địa ngục với cơ thể con người được.”
Ả thợ săn đã truy tìm khắp nơi tung tích chồng mình, nhưng đều thất bại. Tất cả mọi nơi chồng ả có thể tới, ả đều tìm cả rồi. Chuyện kì lạ gì đây. Cho dù chồng ả có bị trúng độc thì cũng biết đường trở về hang ổ cùng ả, chứ không thể mất tích lâu vậy.
Ả nghi ngờ có một âm mưu nào đó. Rõ ràng có kẻ bắt cóc chàng ấy. Mà kẻ này là kẻ biết được thông tin về ả. Bởi vì hai vợ chồng ả cứ 10 năm lại xuất hiện một lần, và kẻ này tính được chu kì, biết được lần này nhất định hai người lại xuất hiện.
Ả chợt nhớ lại con bé con người dùng mũi tên màu bạc kia dường như biết về ả. Một con người bình thường lại biết về thợ săn Quỷ ư, lại biết một thợ săn bị giết bởi lửa địa ngục ư, biết dùng thứ gì hạ độc một thợ săn ư? Rất kì quái. Xem ra ả muốn truy ra hành tung của chồng mình, ả phải đến gặp con bé kia trước. Nhưng ả không muốn đến đó một mình, ả phải bắt thêm một vài nạn nhân, ép nó giao người.
Ả không biết nó ở đâu, ngoài việc đã vô tình gặp gỡ nó trong một con hẻm. Nó cứu một đứa khỏi bị ả giết chết. Rất có thể nó và tên nhóc đó quen biết nhau. Vậy thì ả chỉ còn cách bắt tên nhóc đó trước vậy.
Hải Phong không ngờ mình chính là người được thợ săn Quỷ chọn lựa, cũng không ngờ mọi nhất cử nhất động của mình đều bị ả quan sát âm thầm. Ả đang đợi thời cơ, vì ả biết cậu cũng là một người có khả năng chiến đấu, nhất là thanh kiếm mà cậu ta cầm trong tay là một trong mười thanh bảo kiếm rất lợi hại.
Cuối cùng, ả đợi Hải Phong leo lên giường nằm ngủ mới hiện ra bắt cậu ta đi. Cậu ta vẫn còn chưa phát hiện mình đã bị bắt đi, vẫn còn say sưa giấc ngủ.
Thợ săn Quỷ treo ngược Hải Phong lên trần nhà toàn mạng nhện. Ả còn chờ thư hồi đáp của Trúc Chi nữa thôi. Rất nhanh con bé đó sẽ biết mà liệu hồn đến đây trao đổi với ả. Hải Phong đổi lấy chồng của ả. Sau đó, hai vợ chồng ả sẽ hợp sức thanh toán cả đám một lần duy nhất.
Trúc Chi tìm lấy lá thư trước cửa nhà Hải Phong vào sáng hôm sau. Nó được phù phép chỉ một mình cô thấy. Điều đó lý giải vì sao cậu mợ của Hải Phong ra vào nhà mình lại không phát hiện điều bất thường. Cô cầm lấy lá thư lặng lẽ đọc.
“Chồng của ta đổi lấy mạng tên nhóc. Nửa đêm nay, tại ngôi nhà hoang khu Nam Đô 2, quận 7.”
Hải Phong tỉnh lại mới hay mình đã bị bắt. Cậu bị trói bởi một sợi dây vô hình, không thấy sợi dây nào trói hai tay của cậu lại, nhưng cậu vẫn cảm nhận được cơn đau từ cổ tay truyền tới. Cậu không biết ai đã bắt mình và bắt với mục đích gì. Cậu lo rằng sẽ chẳng ai quan tâm cậu đến độ biết cậu mất tích.
Hải Phong không phải là một quý tử ngoan ngoãn biết vâng lời cha mẹ. Ngược lại, cậu ngang ngược, bướng bỉnh và hơi cố chấp. Cậu thường xuyên không ở nhà, thích la cà và tụ tập với bạn bè nhiều hơn về nhà ăn bửa cơm với cha mẹ.
Hôm cha mẹ của cậu bị giết cũng vậy, cậu đã không ở nhà và nhìn họ lần cuối. Giá như cậu không ham chơi với bạn bè, giá như cậu biết được lần đó là lần cuối gặp mặt họ, giá như cậu biết họ sẽ bị giết dã man như thế, cậu đã ở nhà. Tất nhiên, trên đời này không có hai chữ “nếu như” đó.
Cảnh sát cho rằng không có hung thủ giết người, bởi vì nguyên nhân tử vong bị rò rỉ khí ga mà chết. Cậu chỉ biết hung thủ giết chết họ qua cuốn nhật ký. Cậu chỉ mới biết có một thế giới khác tồn tại song song với thế giới con người. Cậu đã lục tung mọi thứ mà ba mẹ cậu đã cố giấu cậu và mọi người. Cậu đã âm thầm thực hiện bùa khai nhãn. Nhờ vậy, cậu mới nhìn thấy thế giới cỏi âm.
Hải Phong đã cố thu thập những tên yếu yếu để tra hỏi về tung tích của tên kia. Bởi vì cậu không đủ mạnh để chống lại những tên ác quỷ khác. Cậu chỉ là con người bình thường và dùng tay chân để đánh đấm là chính. Thanh kiếm mà ba mẹ cậu để lại, cậu cũng mất cả hai tuần mới sử dụng được một chút ít, không thể nói là thành thạo. Nhưng không một ai trong số những tên cậu gặp biết đáp án. Đáng sợ hơn, không một ai biết sự tồn tại của tên ấy.
Ai là kẻ bắt cóc cậu, có phải liên quan đến kẻ đã giết chết cha mẹ của cậu hay không? Tên ấy đã điều tra ra sự tồn tại của đứa con, là cậu, rồi tới tận đây bắt cóc cậu để tra hỏi ư? Vậy thì cậu đã sẵn sàng đối diện với hắn rồi đây, sẵn sàng đối chất sự ngang tàn và độc ác của hắn khi đã giết chết cha mẹ của cậu.
Kẻ xuất hiện khiến cậu đôi chút thất vọng. Người bắt cậu không phải kẻ đã giết cha mẹ cậu, mà là một ả thợ săn quỷ. Ả đứng đó đánh giá giá trị của cậu. Xem ra, lý do ả chưa muốn ra tay với cậu rất có thể muốn dùng mạng sống của cậu gặp gỡ ai đó. Cậu tạm đoán, người ả muốn gặp là Trúc Chi. Hôm ả bỏ qua cho cậu, Trúc Chi đã nói cái gì đó khiến ả dừng tay.
Thợ săn quỷ bắt đầu sốt ruột. Ả nhận ra sự chờ đợi lúc nào cũng khiến người ta bực mình hơn là hạnh phúc. Chẳng mấy chốc nữa đã đến nửa đêm, nhưng chưa thấy dấu hiệu của con bé kia sẽ xuất hiện. Ả hơi lo lắng, hơi hoang mang mình có bắt đúng người hay không.
Ả tiện tay tát Hải Phong một cái mạnh như trời giáng. Cậu liểng xiểng như muốn ngã xuống đất. Thợ săn quỷ tát cậu không có nguyên nhân gì cả. Ả chỉ muốn phát tiết nỗi bực tức của mình đi mà thôi.
Bao năm qua, chưa lần nào ả cảm thấy bẻ mặt như lần này. Rút cuộc vợ chồng ả vẫn chưa giết đủ 10 người thì chàng ấy mất tích. Ả ghét loại chuyện không lường trước này. Ả nhớ đoạn thời gian thoải mái giết chóc trước kia. “Không ai được xen vào chuyện của ai”, đây là nguyên tắc bất thành văn trong Âm giới. Ả tự hỏi Trúc Chi là ai lại muốn xen vào chuyện của ả.
Ả làu bàu:
“Bạn của mày tới muộn. Tao bảo nửa đêm, nhưng giờ nó vẫn chưa có mặt.”
Hải Phong hửng hờ đáp:
“Bà biết đấy, vẫn còn cả tá giờ mới tới nửa đêm. Tại bà thấy sốt ruột thôi. Với lại, căn nhà hoang này cách xa chổ ở của tụi này. Bà phải chọn địa điểm gần gần một chút chứ.”
“Trong thành phố này, ngoài khu Nam Đô này, ta không biết có nơi nào hoang vu ít người qua lại nữa. Ta không muốn đám âm binh khác bắt gặp một thợ săn quỷ đi đàm phán với lũ nhóc con người.”
“Nhưng ngôi nhà này cũng bị ma ám mà. Bà không sợ con ma đó bắt gặp hay sao?”
“Ta giết nó trước khi nó biết điều đó rồi.”
Ả thợ săn lại đi đi lại lại, trông gấp rút vô cùng. Ả lo đứa con gái đó không đem chồng của ả theo cùng. Hoặc giả vụ con bé đó thật sự không biết tung tích của chồng ả thì sao. Ả chưa nghĩ đến chuyện này. Ả chỉ hy vọng, con bé đó có cách truy tìm chồng mình sau khi bắn ba mũi tên kia thôi.
Trúc Chi xuất hiện đằng sau ả khi nào không hay. Ngay cả Hải Phong cũng có một chút bất ngờ. Rõ ràng phía đó chẳng có ai đứng tại đó cả, cậu chỉ vừa chớp mắt một cái lại thấy cô đứng thù lù trước mặt mình. Bên cạnh cô còn có Nhất Uy và một tên thợ săn quỷ khác.
Trúc Chi ném tên thợ săn ra trước mặt ả ta. Cô nói:
“Tôi đến như đã hẹn trước.”
Tên thợ săn quỷ bị trói bởi một sợi dây màu đỏ, gã không cựa quậy hay cố thoát khỏi đó được; miệng bị dán kín. Ả thợ săn hơi hoảng vía khi thấy chồng mình bị trói nằm đó, ánh mắt của gã rất lạ, rất giống ánh mắt khi gã muốn ả chạy thoát một mình cách đây 20 năm.
Ả thợ săn theo phản xạ nhìn xung quanh một lượt, đề phòng hướng mắt về phía Trúc Chi. Nếu cô chỉ là một người bình thường, hà cớ gì lại xuất hiện vào bên trong nhanh như vậy. Làm như cô dịch chuyển tức thời vào đây, chứ không phải đi bằng hai chân vào đây. Hải Phong cũng cùng một suy nghĩ với cô.
Trúc Chi đanh mặt nói:
“Thả người của tôi trước. Sau đó, chúng ta tính chuyện của chúng ta.”
Hải Phong thấy Nhất Uy đứng bên cạnh Trúc Chi. Nhìn kỹ thì cậu ấy đang cầm một thanh kiếm, chui kiếm họa hình rồng, đôi mắt không giống của cậu ấy lắm. Nó một bên xám, một bên đen. Hải Phong không biết cậu ta là ai, hoặc là cái gì. Tốt nhất, cậu nên quan sát thêm.
Ả thợ săn tỏ ra mình là người giữ lời khi Trúc Chi đã xuất hiện ở đây với chồng mình. Ả nắm lấy Hải Phong và ném cậu ra bên ngoài. Trúc Chi và Nhất Uy chưa kịp phản ứng, Hải Phong đã tiếp đất bên dưới. Cô nhìn xuống thấy Hải Phong không sao, hình như chỉ bị thương và trầy sướt chút đỉnh. Cô gào to:
“Nè, ông không sao chứ?”
“Khỏe re. Tui sẽ lên trên đó với hai người ngay.”
Trúc Chi từ chối:
“Tụi này sẽ lo chuyện còn lại. Ông cứ về trước hoặc tìm chổ nào an toàn đợi tụi này.”
Hải Phong nói vọng lên:
“Như vậy có ra dáng đàn ông không?”
Nhất Uy vừa kéo Trúc Chi quay lại vừa la làng lên cho Hải Phong nghe:
“Người gác đêm biết phải làm gì. Mày cứ việc đứng yên một chổ, đừng biến thành gánh nặng cho tụi tao.”
Hải Phong nghe Nhất Uy nói xong thì hơi tự ái. Cậu tính dùng lời lẽ đanh thép bật lại thằng ấy một câu, lại chẳng nghĩ ra được câu nào cả. Bởi vì Nhất Uy nói đúng, cậu chưa có kinh nghiệm chiến đấu trực diện với những sinh vật bóng đêm, chỉ tổ khiến họ thêm gánh nặng mà thôi. Rút cuộc, Hải Phong không đành lòng tìm một chổ đợi hai người kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT