Hai thằng con trai vẫn chưa hiểu chuyện gì đã bị Trúc Chi lôi tới gần cô bằng năng lực. Phải, Nhất Uy rõ ràng cảm nhận được một năng lực rất mạnh kéo cậu về phía cô. Trúc Chi búng ngón tay và cả ba người họ biến mất.
Thanh Lâm đứng bất động khi thấy cả ba xuất hiện trong nhà Tuấn Tú. Trong đầu cậu nói “Không thể nào”, nhưng đôi môi không thốt được nên lời. Cậu chưa kịp nhận biết được chuyện gì đã thấy Trúc Chi chạy khắp nơi như tìm kiếm ai đó. Hai người gấp rút chạy theo cô.
Trúc Chi thấy Ngân Chi đang rút chất màu xám ra khỏi lưng của Tuấn Tú thì hét lên:
“Ngân Chi dừng tay lại. Em không biết mình đang làm gì đâu.”
Ngân Chi cười quái dị và nói với Trúc Chi giọng khàn khàn:
“Nó đã được đánh dấu.”
Nói xong Ngân Chi biến mất. Trúc Chi chạy tới lay đôi vai Tuấn Tú trong vô vọng. Cô biết lúc này có gọi thế nào Tuấn Tú cũng không tỉnh dậy. Bàn tay cô nắm lại thành một nắm to bự, miệng lẩm bẩm:
“Ta sẽ phanh thay ngươi ra Ngọc Tự, chính tay của ta sẽ làm điều đó.”
Lúc này Thanh Lâm và Nhất Uy đã đuổi đến kịp, họ cũng chứng kiến cảnh tượng hãi hùng vừa rồi. Ngân Chi không nhận ra anh hai của mình thì thôi, nó lại còn ra tay sát hại anh ấy. Nhất Uy vội vã ngồi xuống cạnh Trúc Chi an ủi cô:
“Chị đã nhìn thấy trước, đúng chứ?”
Trúc Chi gật đầu.
“Chúng ta đã quá chậm. Việc sử dụng quá nhiều linh lực khiến chị không thấy anh Tú gặp chuyện nhanh hơn. Nếu ảnh có chuyện gì, chị sẽ không tha thứ cho mình.”
Nhất Uy ôm lấy Trúc Chi, ấn mạnh cô vào trong lòng ngực của mình. Cậu đã đúng. Cậu chưa bao giờ nghi ngờ linh cảm của mình. Quả nhiên người đứng trước mặt cậu là Trúc Chi mà cậu biết. Cậu chỉ không hiểu tại sao cô cố giấu thân phận với cậu và Thanh Lâm.
Nhất Uy nói huỵch toẹt những gì mình đang nghĩ trong đầu cho mọi người nghe:
“Thật vui vì gặp lại chị, Trúc Chi.”
Thanh Lâm mơ hồ không hiểu chuyện gì xảy ra hết. Hai người kia đang đối đáp kiểu như đang thách thức trí thông minh của cậu quá chừng. Nói như kiểu Trúc Chi này chính là người bạn lâu năm của hai người vậy. Nhưng làm sao có thể, Trúc Chi này đâu thể nào là Trúc Chi của cậu được. Trúc Chi này nằm trong bệnh viện mấy tháng nay và bây giờ mới tỉnh lại cơ mà. Còn linh hồn Trúc Chi của cậu đã bị Ngọc Tự lấy mất cùng với linh hồn của Vô Ảnh chứ. Thanh Lâm vò đầu không hiểu nhìn lên trời.
Trúc Chi vẫn còn nằm trong lòng Nhất Uy đầy phiền muộn. Cậu vỗ về an ủi cũng không giúp ích được gì. Nhất Uy đành bất lực nói:
“Cứ buồn rầu không có ích gì hết. Chúng nhất định tới bắt anh Tú một lần nữa. Đến lúc đó, tụi mình giăng thiên la địa võng bắt chúng là được.”
Trúc Chi dần lấy lại được tinh thần:
“Đúng vậy, lúc này không phải là lúc để buồn bã. Chúng ta phải nghĩ cách cứu mọi người ra.”
Nhất Uy lại nói tiếp:
“Chị không có tin tức gì của Huyết Yêu sao?”
“Anh ấy chưa xuất hiện. Tụi chị cũng đã lâu chưa gặp mặt.”
Hai người nói đến đây Thanh Lâm mới vỡ lẽ ra rằng:Trúc Chi trước mặt cậu đây, bằng cách thần kì nào đó, chính là Trúc Chi trong trái tim của cậu. Cậu liền lôi Nhất Uy ra khỏi người Trúc Chi rồi ôm Trúc Chi vào lòng mình, mắt thì liếc Nhất Uy với vẻ: Mày biết là chị ấy mà mày còn ôm chị ấy vào lòng trước mặt tao ư? Nhất Uy nhún vai từ chối cho ý kiến.
Thanh Lâm nói qua mái tóc của Trúc Chi:
“Chuyện là sao vậy? Tụi em không hiểu vì sao chị lại là chị. Ý em là, linh hồn của chị đã bị Ngọc Tự bắt đi rồi mà?”
Trúc Chi rời khỏi cái ôm của Thanh Lâm và nói:
“Hai người biết luôn kẻ đứng đằng sau chuyện này là Ngọc Tự trước cả khi chị truy hỏi Mộng Tinh sao?”
“Là Vô Âm nói.. à không. Ảnh ghi giấy đưa cho tụi này coi.”
“Vô Âm?”, Trúc Chi nhắc lại vì sợ bản thân nghe nhầm.
Thanh Lâm nhanh nhảu đáp:
“Vô Âm bị Ngọc Tự sai đến giết Nhất Uy.”
“Cái gì?”, Trúc Chi ngồi dậy, cô chụp lấy vai của Nhất Uy xem xét một hồi mới nhớ ra cậu không hề bị Vô Âm đả thương, nếu bị cậu đâu thể nào ngồi đây với cô. Hóa ra “thằng nhóc” mà Ngọc tự đề cập lúc nảy chính là Nhất Uy.
Nhất Uy nói:
“Em không sao. Bác bảo vệ đã giúp trói Vô Âm lại rồi. Chúng ta cần đánh bại Ngọc Tự càng nhanh càng tốt, lão chính là người đặt lời nguyền lên Vô Âm.”
Trúc Chi đề nghị:
“Chúng ta chắc chắn không đánh lại lão già đó nếu bước vào bên trong kia. Dù sao cũng đã biết nơi mà chúng giam giữ nạn nhân. Chúng ta cũng đã giữ thanh kiếm kia lại mai mốt có chổ dùng tới”
Trúc Chi bắt Thanh Lâm và Nhất Uy kể lại những ngày qua đã xảy ra chuyện gì. Thanh Lâm vừa nghe Trúc Chi muốn biết sự tình những ngày qua đã cướp lời Nhất Uy, không cho cậu ấy có cơ hội mở miệng một câu nào. Cậu hoàn toàn tự mình kể cho Trúc Chi nghe hết mọi chuyện. Từ chuyện nghi ngờ Ngân Chi đế chuyện đã biết Ngọc Tự là kẻ đứng đằng sau tất cả.
Nhất Uy chỉ phát biểu một câu duy nhất:
“Thần kiếm là người nhìn ra linh hồn của Ngân Chi đang tồn tại bên trong người cậu ấy.”
Trúc Chi thở dài:
“Anh Tú vừa vui lại vừa hổ thẹn với chị. Mấy đứa cũng đừng khắt khe với Ngân Chi quá. Con bé bị người khác thâu tóm. Chị tin chắc lão già đó lợi dụng Ngân Chi làm việc cho mình.”
Thanh Lâm nhìn Tuấn Tú đang nằm đó, giở giọng buồn buồn:
“Lão nói tìm người nào yếu nhất trong nhóm mình mà tấn công, em không ngờ người lão muốn lại là anh Tú?”
Nhất Uy đột nhiên ánh mắt sáng bừng lên. Cậu cầm lấy cây dao gọt trái cây trên bàn rạch một đường dài trên tay của mình. Khi hai người Thanh Lâm và Trúc Chi không hiểu chuyện gì đang diễn ra thì Nhất Uy lại nhỏ từng giọt máu của mình vào sau gáy của Tuấn Tú.
Nhất Uy nói:
“Máu của phượng hoàng có khả năng làm lành vết thương. Em đã bị Ngân Chi rút mất tủy mà vẫn khỏe re nè.”
Mặc dù Trúc Chi có đau lòng khi thấy vết thương của Nhất Uy, nhưng vì nghĩ đến vết thương kia sẽ lành lại mau thôi nên cô cảm thấy mong chờ Tuấn Tú tỉnh lại hơn.
Năm phút sau, Tuấn Tú từ từ mở mắt ra. Anh thấy trước mặt anh khuôn mặt lo lắng của một cô bé trạt tuổi Ngân Chi, bên cạnh có cả Nhất Uy và Thanh Lâm thì ngạc nhiên. Anh nghĩ đây chắc hẳn là người bạn tụi nhỏ đã quen được trên lớp. Điều tò mò nhất chính là làm sao hai đứa lại dắt díu một đứa mới quen về đây, trong khi đây là “căn cứ quân sự an ninh quốc gia”, một nơi không thể cho thêm bất cứ ai vào trong đội hình truy tìm thanh kiếm.
Tuấn Tú vừa tỉnh lại đã được cả ba dìu vào ngồi trên ghế trong phòng khách. Trúc Chi rót một ly nước đưa cho Tuấn Tú uống. Còn Thanh Lâm ngoan ngoãn đến ngồi bên cạnh xoa bóp hai vai cho anh.
Tuấn Tú nhớ lại khi nảy mình đang canh chừng Ngân Chi, nó đã chạy ra khỏi phòng với bộ mặt mơ màng, giống như có ai đó đã bắt mất hồn hoặc ai đó đang điểu khiển nó vậy. Mặc dù nhớ tới lời cảnh báo của Nhất Uy và Thanh Lâm, nhưng vì Ngân Chi là em gái của anh nên anh không đề phòng chút nào. Anh đã ngăn cản không cho nó ra ngoài, kết quả anh bị nó tấn công, sau đó liền ngất đi không nhớ đã bị Ngân Chi làm gì.
Nếu không phải nhờ Thanh Lâm và Nhất Uy lần lượt kể lại chuyện đã phát hiện ra anh nằm tại đây và Nhất Uy đã nhỏ máu của nó để chữa vết thương của anh, thì anh chắc không biết mình sẽ ngất đến khi nào.
Trúc Chi thấy bộ dạng ma không ra ma, người không ra người của Tuấn Tú thì đau lòng. Cô vội vàng lao vào lòng anh. Cô thổn thức:
“Anh hai. Sao anh không chăm lo cho bản thân gì hết. Không phải anh là bác sĩ hay sao? Anh nhìn coi mình ra cái ôn gì rồi nè. Gầy quá. Mới chưa được một tuần mà anh xanh xao như người chết thế kia.”
Nhất Uy và Thanh Lâm lặng lẽ ngồi trên ghế, không ai dám lên tiếng cất ngang lời của Trúc Chi. Tuấn Tú mới là người hoảng sợ. Giọng điệu này quen thuộc như thế, làm anh muốn rơi nước mắt quá. Hai cái thằng kia dám đưa một đứa con gái xa lạ về rồi bắt người ta giả dạng thành Trúc Chi ư. Mấy cái đứa đó anh phải cho tụi nó một trận mới được, trong đầu của anh đã đủ chuyện phải điên đầu rồi.
Trúc Chi quên mất mình đang ở trong bộ dạng một người xa lạ. Cô nói:
“Quên nữa. Xin giới thiệu em là Trúc Chi, Nguyễn Trúc Chi.”
Tuấn Tú ngớ người nhìn vào đôi mắt nâu của Trúc Chi, vẫn không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Anh chuyển sang cầu cứu Nhất Uy và Thanh Lâm. Hai thằng đực rựa cũng đực mặt ra nhìn Tuấn Tú với vẻ: Tụi em cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra đâu, đừng hỏi mắc công.
Tuấn Tú cuối cùng cũng mở miệng nói:
“Anh không hiểu hai thằng kia nghĩ gì lại tìm một đứa bạn gái tới đây đóng giả làm em gái của anh. Nhưng chuyện như vậy không vui đâu.”
Trúc Chi chỉ cười cười:
“Cái chuyện anh chôm hai cái bích hoa sen của Huyết Yêu là chuyện mạo hiểm nhất mà anh đã làm. Anh có biết ổng rất ghét ai đụng vào đồ của ổng không?”
“Chuyện này…”, Tuấn Tú á khẩu không biết nên biểu hiện nét mặt ra cho mấy đứa nhỏ nhìn thấy.
Chuyện Tuấn Tú “chôm” hai bích hoa sen đưa cho Ngân Chi ngoài Ngân Chi ra chẳng ai biết về nó hết. Không lẽ Trúc Chi đang đứng trước mặt anh chính là em gái của anh Trúc Chi sao? Nếu đúng thì sao nó có thể đứng trước mặt anh, không phải linh hồn của nó đã bị lấy đi. Anh vẫn mơ hồ về mọi thứ.
Trúc Chi không biết nên bắt đầu kể từ đâu. Bởi vì cô cần phải chọn lọc thông tin nói ra cho họ nghe. Cô không muốn giấu giếm bất cứ ai cả. Chỉ có điều đây là thời điểm cần phải cẩn trọng với tất cả mọi thứ. Trúc Chi bắt đầu nhớ lại từng khoảnh khắc một vào cái đêm trăng máu hôm đó.
Huyết Yêu sau khi giải tán đám đông đã lên phòng của cô gặp riêng cô một chút. Hắn bâng khuâng không biết có nên nói với cô về suy nghĩ của hắn ban nảy không, cái điều mà hắn luôn thắc mắc trong lòng. Hắn nghĩ điều hắn đang nghi ngờ không nên nói với những người dưới kia biết được. Hắn quyết định nói với cô sau đó buộc cô phải giữ bí mật cho hai người thôi.
Huyết Yêu nói với Trúc Chi:
“Nguyên do cô gọi tên mà Hắc Ma không xuất hiện, ta đoán do đây không phải thể xác của cô. Trái tim của Ngân Chi không phải của tiểu ma vương.”
Trúc Chi suy ngẫm rồi nói:
“Ra là vậy. Tui vẫn dùng được Thượng Nguyệt vì đã nuốt viên minh ngọc và có linh khí của Thủy Hà ư?”
Huyết Yêu gật đầu xác nhận. Hắn nói tiếp, lúc này đã chuyển sang ngồi vào ghế trong phòng của cô:
“Ta cần xác nhận một chuyện, trái tim của cô chắc vẫn còn trong thể xác đã chết kia.”
“Tui tưởng nó đã phải thối rửa rồi chứ?”
Huyết Yêu lắc đầu nói:
“Nếu cô không phải tiểu ma vương kìa. Trái tim của tiểu ma vương không bao giờ chết. Ta đồ rằng nó vẫn còn nằm trong cơ thể của cô.”
“Vậy Nguyên Sâm hẳn đã có nó trong tay rồi hả? Lão già đó tới đó hàng vạn lần rồi mà.”
“Lão không biết trái tim của quỷ vẫn còn sống dù thân chủ đã chết. Ta tin lão đang ráo riết tìm cô khắp nơi.”
“Nếu thấy trái tim của tui rồi, anh dự định sẽ làm gì chứ?”
“Chuyện đó tính sau. Trước mắt chúng ta cần đi đến một nơi.”
Huyết Yêu dự đinh đưa Trúc Chi đi thì nghe tiếng động lạ dưới phòng khách. Hắn biến đi mất khiến Trúc Chi chưa kịp hỏi hắn có chuyện gì xảy ra. Khi trở lại trong căn phòng, mặt hắn có vẻ buồn bã. Hắn vẫn chưa hé môi một lời nào cho Trúc Chi biết. Cuối cùng khi đối diện với ánh mắt tò mò của Trúc Chi, hắn cũng quyết định nói ra:
“Ngân Chi hình như đã tìm được đến đây. Ta không chắc có nên gặp nó bây giờ hay không bởi vì ta đang thật sự rất gấp.”
Trúc Chi nắm lấy bàn tay của Huyết Yêu mà nói:
“Tui sẽ đi với anh. Chúng ta cần làm cho xong chuyện. Ngân Chi chắc thoát ra qua đường Quỷ môn thôi. Nó hẳn nhớ anh Tú nên tới gặp ảnh. Chúng ta nên cho họ thời gian trò chuyện thì hơn.”
Huyết Yêu đưa ly nước mà Tuấn Tú trước đó đã chuẩn bị cho Trúc Chi uống. Cô cầm lên nóc cạn cả một ly. Chỉ sau cái chớp mắt, đầu óc Trúc Chi mờ đi, mắt mở không lên nữa, làm như cô muốn ngất xỉu liền tại chổ. Và Trúc Chi ngất xỉu thật. Huyết Yêu đã đỡ kịp lấy cô.
“Quái lạ.”, Huyết Yêu lầm bầm, “Không bị bệnh gì hết sao lại ngất xỉu.”
Sau đó hắn đặt tay lên mạch tượng của cô. Hắn thầm nói:
“Thuốc mê, một lượng cực lớn chứ chẳng đùa. Tại sao Tuấn Tú lại chuốc thuốc mê?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT