Người mẹ không hiểu Cẩm Như đang nói gì, chỉ nghe con gái của bà có thể tỉnh lại bà rất vui. Bà chấp tay lên luôn miệng niệm “Nam mô a di đà phật”. Cẩm Như vui vẻ thong thả bước ra ngoài. Ả tự nói một mình:

“Sẽ sớm tỉnh lại thôi.”

Thanh Lâm vừa nghe thần kiếm nói kẻ đứng sau chính là tên đã biến Thiếu Sơn thành Vô Âm cũng đồng ý với Nhất Uy, cậu cũng cho rằng nếu Huyết Yêu hạ được tên ấy thì Vô Âm cũng được giải thoát. Cậu nhanh chóng thúc giục thần kiếm:

“Anh kể thêm về kẻ đó đi. Bác bảo vệ không biết đến lão ấy.”

Thần kiếm nói:

“Bác bảo vệ không phải không biết mà không muốn tụi bây dây dưa với kẻ đó. Hắn độc ác gấp ngàn lần cái tên Hồ Gia Bảo kia. Có khi bác bảo vệ nghĩ Huyết Yêu phải là người nói với tụi bây hơn là bác ấy.”

Thần kiếm im lặng hồi lâu mới nói tiếp:

“Lão thuộc tứ đại ác thần ngày xưa. Vì muốn trường sinh bất tử mà ăn tủy sống của con người, mà phải là tủy của một ngàn nam nhân cường tráng nhất. Tụi bây không biết đâu, lần đó trần gian loạn lạc, liên tiếp có những án mạng kỳ lạ xảy ra. Mà theo như ta được biết, lão không bao giờ tự ra tay giết người. Lão có đám thuộc hạ làm việc đó cho lão. Sau cùng những tên nam nhân này đều tự đến chổ của lão, tự moi ruột gan của mình dâng lên cho lão.”

Thanh Lâm thốt lên đầy sợ hãi:

“Nói vậy những người này rất có thể sẽ chết.”

“Ta ê là như vậy.”

Thanh Lâm đứng dậy đập tay lên bàn nói:

“Bây giờ anh mới nói cho tụi này biết không phải muộn màng rồi sao?”

Thần kiếm khuyên nhủ:

“Nói thì tụi bây làm được gì. Tụi bây đừng cố chạy đi tìm lão ấy nhé. Mà ta không hiểu lão trở lại làm gì? Không lẽ đêm trăng máu thu hút lão ấy ư?”

Nhất Uy đột nhiên hỏi:

“Nếu lão biết chuyện Huyết Yêu đang làm, không biết sẽ ra sao nhỉ? Có khi nào lão tìm đến Nguyên Sâm kết đồng minh với hắn không?”

Thần kiếm luôn miệng trả lời:

“Đừng lo, lão cũng không làm đồng minh của Nguyên Sâm đâu. Nguyên Sâm cũng là kẻ thù của lão già ấy. Ta mà là lão ta sẽ ngồi không xem xem hai kẻ này đánh nhau còn bản thân ngồi không hưởng lợi không phải hay hơn sao?”

Nhất Uy nói tiếp:

“Có cách nào hạ được lão không?”

Thần kiếm ngao ngán trả lời:

“Lão bất tử mà. Không một thứ gì có thể giết chết được lão ta trừ Thanh kiếm của Quỷ.”

Thanh Lâm thốt lên:

“Trời má. Thanh kiếm thì không có tung tích.”

“Nguyên khí của anh cần khôi phục thêm. Tụi bây biết nhiêu đó được rồi. Anh thấy nguy hiểm đang rình rặp khắp nơi. Tốt hơn hết, anh đây nên nhanh nhanh khôi phục nguyên khí còn phụ giúp Nhất Uy một tay.”

Nói rồi thần kiếm trở lại vào thanh kiếm Kim Quy trên thắt lưng của Nhất Uy. Tiểu Bạch thề thốt với Thanh Lâm và Nhất Uy sẽ báo cáo tình hình ở đây cho Huyết Yêu biết ngay khi gặp được hắn. Nói xong nnos liền biến mất. Chỉ còn một mình Thanh Lâm và Nhất Uy ngồi lại trong thư viện không người, chốc chốc cả hai lại nhìn lên đồng hồ treo tường trên kia rồi tự hỏi: Bạn bè của hai người đã ra về hết chưa, khi nào thủ thư mới quay lại đóng cửa thư viện.

Năm phút sau, Lan Anh – cánh tay đắc lực khác của Quỷ vương, người đã trở thành đồng minh của họ trong việc tìm Thanh kiếm của Quỷ đã xuất hiện bên trong thư viện. Ả tiến tới gần hai thằng con trai đang ngồi ngáp ngắn thở dài đằng kia rồi tự tiện ngồi xuống. Cô ả cũng nhiều chuyện sự kiện mất tích đáng ngờ kia. Cô ả nói với hai người (lúc này hai người mới chợt nhớ ra trong trường vẫn còn Lan Anh này không phải là con người):

“Hai đứa mày có nghĩ chuyện này liên quan tới Nguyên Sâm hay không?”

“Không.”, Nhất Uy đáp chắc nịch lắm.

Lan Anh tỏ vẻ không vui khi chỉ thấy hai thằng con trai ngôi đây mà không thấy những người khác, đặc biệt là đứa con gái tên Ngân Chi đó đã tỏ ra không quen biết ả khi hai người vô tình gặp nhau hai ngày trước. Ả còn tưởng nó muốn ả kể cho nó nghe chuyện làm sao ả quen biết Hiếu Minh nữa cơ.

Lan Anh bất mãn nói:

“Mà cái tên đầu đỏ kia mất tích ở đâu vậy? Tao tưởng hắn muốn tao về phe của hắn mà.”

“Chị gái của tôi ơi…”, Thanh Lâm choàng qua vai của Lan Anh nói tiếp, “Thầy tụi này bận rộn nhiều chuyện lắm. Ngay đến tụi này muốn gặp thầy còn khó huống chi chị.”

“Giỡn chơi hả?”, Lan Anh gạt tay của Thanh Lâm ra khỏi người mình, ả tiếp tục nổi cáu, “Mà cái tên Hữu Lực cũng chẳng thấy đâu.”

Thanh Lâm không buông tha mà tiếp tục chọc ghẹo:

“Chị đừng nói kẻ thù không gặp nhau rồi nhớ nhung da diết nha?”

Lan Anh chỉ trừng mắt một cái, vậy mà khiến Thanh Lâm ú ớ không ra một tiếng nào nữa, giống như lần Huyết Yêu điểm huyệt câm của cậu. Cậu đành nhìn qua Nhất Uy cầu cứu. Nhất Uy biết ý nói liền:

“Hữu Lực đã mất tích. Có người đã bắt anh ấy đi. Không biết kẻ nào.”

“Không phải chứ?”, Lan Anh la toáng lên, “Sao lại để người ta bắt đi dễ thế được?”

“Chị đang lo lắng cho ảnh hả?”, Nhất Uy nữa đùa nữa thật nói.

“Không hề nha.”, Lan Anh xua tay, “Thằng cha đó có chết ta cũng không quan tâm. Có điều nếu linh hồn của hắn liên kết chặt chẽ với thân xác của Hiếu Minh, ta có cách tìm ra hắn.”

Nhất Uy vui vẻ nói:

“Nếu vậy thì hay quá. Vậy giao nhiệm vụ này lại cho chị.”

Lan Anh liếc hai người lần cuối trước khi bỏ đi một hơi. Lúc này Nhất Uy mới bớt lo lắng cho Vô Ảnh một chút, ít ra vẫn còn hy vọng có thể tìm thấy gã. Tìm được gã có thể biết được chuyện gì đã xảy ra rồi.

Đêm thứ tư trong thân xác của chính mình, Ngân Chi cảm thấy rất mệt mỏi. Nó chỉ suốt ngày ngủ trong phòng chẳng hề rời khỏi nơi này nửa bước. Ấy vậy cơ thể nó rã rời, giống như nó vừa lao lực quá độ. Nó lại tiếp tục uống thứ nước mà lão ân nhân đưa cho, hy vọng tối nay nó ngủ được một giấc thật dài và sâu.

Nhất Uy đang theo dõi nhất cử nhất động của Ngân Chi. Cậu đứng bên cột điện cao nhìn lên lầu một – phòng của Ngân Chi. Đúng như dự đoán, chỉ đợi ba mươi phút, cậu đã thấy Ngân Chi rời khỏi nhà bằng cửa sổ. Cậu lập tức đuổi theo. Lần này rút kinh nghiệm lần trước cậu đã nhờ thần kiếm phối hợp với mình. Nhờ vậy cậu bay sát nút mà Ngân Chi vẫn chưa nhận ra.

Ngân Chi dừng lại một nơi vắng vẻ, Nhất Uy cũng ngưng lại theo. Lúc này Ngân Chi quay đầu nhìn Nhất Uy, vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt lại đỏ ngầu. Nó nói:

“Đi theo tao được tới đây. Mày cũng là một kẻ có gan đấy.”

Nhất Uy chưa kịp trả lời, Ngân Chi đã vồ lấy cậu cắn mạnh vào phần cổ, tay nó lường đằng sau lưng cấm hai ngón tay vào sâu đằng sau gáy của cậu.

Nhất Uy đứng im không nhúc nhích, không phải cậu không thể mà cậu chưa muốn hành động ngay lúc này. Cậu muốn xem xem Ngân Chi có thể làm gì mình tiếp. Vì vậy thần kiếm mặc dù muốn ra tay giúp đỡ Nhất Uy cũng án binh bất động.

Hành động tiếp theo của Ngân Chi nhanh đến nỗi cậu chỉ cảm thấy có cái gì được rút ra khỏi cơ thể của cậu. Lúc này khi cậu phản ứng lại đã quá muộn. Cậu thấy trên tay của Ngân Chi cầm một vật mỏng và dài màu xám dính đầy máu. Đoán được đây chính xác là cách thức mà nạn nhân bị mất đi một phần chất xám trong tủy sống nên cậu nhìn Ngân chi đánh giá.

Lúc này, Ngân Chi có vẻ đã mất đi ý thức. Nó không hề nhận ra người trước mặt mình là Nhất Uy. Nếu nhận ra nó sẽ chẳng thể nào hành động kinh xuất như vậy. Không phải Nhất Uy sẽ biết được bí mật này của nó mà ngăn cản hay sao, không phải Nhất Uy sẽ nghi ngờ người trong thân xác nó bây giờ không phải Trúc Chi hay sao?

Ngân Chi cầm đoạn chất màu xám ấy thật chặt, miệng cười khà khà. Nó nói tiếp trước khi biến mất trong không trung:

“Ngươi đã được đánh dấu.”

Nghe xong, Nhất Uy ngất xỉu giữa đường. Ngân Chi bỏ mặc cậu nằm tại nơi đó. Trong đầu óc nó lúc này không quan tâm sống chết của cậu lắm. Nó vẫn còn nhiều chuyện để làm. Thế rồi nó bay mất. Nó phải đến gặp một người và đưa mọi thứ mà nó vừa lấy được cho lão.

Bầu trời im ắng không một cơn gió thổi qua. Nơi tăm tối đằng kia lúc này đang bị một kẻ khác đứng trên cao theo dõi tất cả. Kẻ đó đứng mỉm cười chỉ thấy đôi môi mà không thấy khuôn mặt. Gã suýt sáo gọi ra một người rất đỗi quen thuộc. Gã nói:

“Ngươi không quên chủ nhân của mình là ai chứ Thiếu Sơn?”

Người quen mặt đó chính là Vô Âm. Gã đứng đó không trả lời bởi vì đôi môi đã bị khâu lại một đường dài. Dù môi mím chặt đến bật ra máu trong mắt Vô Âm vẫn chứa một nỗi thù hận sâu sắc. Gã như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ trước mặt.

“Rút cuộc lão đã xuất hiện.”, Vô Âm thầm than trong lòng.

Vô Âm vừa nghe thấy nụ cười tiếp theo của lão ác thần lập tức nhớ lại đoạn ký ức bi thương kia, thời khắc gã đã đánh mất chính mình và trở thành một Vô Âm mãi mãi. Ký ức dần dần hiện rõ mồn một trong đầu gã.

Thiếu Sơn đang đi tuần một vòng Hoàng thành. Gã chắc mọi thứ đã an toàn mới nhấc gót rời đi. Gã có cuộc hẹn với nàng – Tâm An, người con gái mà hắn yêu thương hết mực. Lần này nhất định gã sẽ cầu hôn nàng, biến nàng thành nương tử của gã, sẽ khiến nàng hạnh phúc trọn đời ở bên cạnh gã.

Thiếu Sơn không biết có chuyện xảy ra bên kia tòa thành. Bước chân của gã lạc đến nơi không nên đến. Gã chỉ nghe được tiếng nói chuyện xì xào sôi nổi của hai kẻ lạ mặt, một người trong đó mặt bộ áo dài nam ngày xưa với mái tóc bạc; người còn lại che hết mặt mũi nên gã không nhìn ra được.

Thiếu Sơn cảnh giác cao độ. Gã bay lên trên cành cây cao nghe lén cuộc trò chuyện của hai người kia. Kẻ có mái tóc bạc gọi người còn lại:

“Lục Trung, có thật chỉ cần có thanh kiếm ta sẽ có tất cả hay không?”

Người còn lại cung kính trả lời:

“Thưa lão chủ nhân, chính xác là như thế. Quỷ vương đã bị giết chết, thanh kiếm không còn chủ nhân kia sẽ tự động biến mất theo chủ nhân của nó. Cho đến khi có một người khác kế nhiệm mới tái xuất một lần nữa.”

“Ý của ngươi, người kế nhiệm Quỷ vương có thể là ta?”

Người mang mạn che mặt chấp hai tay trước ngực tiếp tục trả lời:

“Thần không biết ngoài người còn ai có thể kế nhiệm cái ngôi vị kia nữa.”

“Rõ chán.”, lão quay mặt trực tiếp nhìn vào đôi mắt của Lục Trung. Nhờ vậy Thiếu Sơn mới nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của kẻ đó.

Thiếu Sơn biết lão là ai. Không ngờ lão đứng tại nơi này còn nói chuyện liên quan đến Quỷ vương gì đó. Người đó là một trong những người thầy trong trường đã dạy dỗ hắn nên người cùng với Huyết Yêu. Làm sao người đó lại có thể ở đây ba hoa về chuyện không tưởng kia được?

Quỷ vương đã chết. Thiếu Sơn đã từng nghe Huyết Yêu nói cho mình nghe trong một lần say sỉn của gã. Gã nhớ hắn và gã trước đây rất thân thiết, chuyện gì cũng kể cho nhau nghe, ngay cả chuyện Kim Quy hay Hữu Lực đều kể cho gã nghe. Gã chưa từng một lần gặp hai người đó, nhưng qua lời kể của Huyết Yêu gã cũng đoán được bọn họ vô cùng thân thiết và ăn ý với nhau. Hai người kia ra đi mãi mãi bỏ lại một mình Huyết Yêu trên cõi đời này.

Dạo ấy, Thiếu Sơn mới biết gã và Huyết Yêu không sinh cùng thời. Tính ra Huyết Yêu còn già hơn gã nhiều lần. Vậy mà Huyết Yêu hắn vẫn một mực gọi gã một tiếng “huynh” chỉ vì vào trường muộn hơn gã mấy ngày. Nhìn hắn trẻ như vậy Thiếu Sơn đã từng có lần hỏi thẳng hắn:

“Trước đây đệ đã từng làm thần tiên ư?”

Huyết Yêu gật đầu:

“Có một số chuyện đã xảy ra. Ta bị đày xuống trần gian làm người phàm. Huynh biết đấy, khi ta biết được bản thân mình trước đây là gì ta đã tìm đến nơi này học tập và gặp huynh ở đây. Ta cũng nhớ lại những đoạn ký ức mà ta đã có được.”

“Dù vậy đệ vẫn muốn trở thành thần tiên ư?”

“Đúng vậy. Ta vẫn sẽ trở thành một vị thần tốt. Ta sẽ không xen ngang chuyện được xem như thiên ý nữa. Đặc biệt là sự sống chết của con người.”

Thiếu Sơn và Huyết Yêu cùng được một sư phụ dạy trở thành một thần tiên. Tuy nhiên đạo hạnh của Thiếu Sơn không thích hợp trở thành một thần tiên hoàn chỉnh, nên cuối cùng gã chỉ có một nửa thần trong người. Nhờ vậy, gã có đủ khả năng trở thành cẩm vệ quân bảo vệ cho hoàng gia. Đó là ước mơ lớn nhất của gã. Và gã đã từ biệt Huyết Yêu đi tìm con đường lý tưởng của mình.

Cho đến khi hắn gặp Tâm An và bắt đầu khao khát nhiều hơn. Cái khao của hắn không còn dừng lại ở việc trở thành một vị tướng trung thành nữa, cái khao khát của hắn còn có thêm cả người tình nhân của hắn – Tâm An.

Quỷ vương mà hai người kia đang nhắc đến rất có thể cùng một người với Quỷ vương mà Huyết Yêu kể. Chuyện đã xảy ra rất lâu sao hai người vẫn còn nhắc đến Quỷ vương? Không lẽ hai người kia biết huyền cơ gì khác mà gã không biết.

Lục Trung tiếp tục nói:

“Thần nghe nói Quỷ vương có một đứa con rơi. Thần chắc chắn là đứa con của Quỷ vương và Hoàng Anh. Nếu tìm được nó và lấy trái tim của nó ăn sống. Người sẽ trở thành chủ nhân của thanh kiếm đó.”

“Hoàng Anh và Quỷ vương có phát sinh quan hệ nam nữ sao ta không biết?”

“Ai cũng nói ả vừa là cánh tay đắc lực vừa là tình nhân của hắn.”

“Thông tin đứa nhỏ đó, hãy nói với ta là ngươi biết.”

“Thuộc hạ không hề biết.”

Lão già bóp cổ của Lục Trung nâng lên cao, lão giận dữ nói:

“Ngươi mớm cho ta một thông tin quan trọng và ngươi nói với ta thông tin đó ngươi không biết rõ nó đang ở đâu?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play