“Thấy chưa?”, con ma khẳng định, “Mấy gã pháp sư đều không tốt.”
Nhất Uy nhép môi một cái, ngồi xuống ghế, nhắm mắt lại, ngửa mặt lên trời. Ánh nắng mặt trời len lỏi qua từng nhánh cây bàng chiếu thẳng vào khuôn mặt cậu ta, làm tôn lên vẻ đẹp của cậu ta; gió đưa tóc cậu ta bay nhè nhẹ, Trúc Chi có thể ngửi được mùi xà phòng từ trên người cậu ta; cả người cậu ta phát ra một luồng sáng vừa nên thơ vừa huyền ảo. Trúc Chi và Ngọc Huyền cứ như đang đắm chìm trong mộng đẹp vậy.
Ngọc Huyền mơ màng nói:
“Có lẽ một vài người không xấu như tui tưởng đâu.”
“Đồ mê trai.”
“Đâu phải chỉ mình tôi mê vẻ đẹp của cậu ta? Thừa nhận đi. Chính cậu cũng say đắm cậu ta đấy thôi.”
“Nhìn đi. Cậu ta đẹp còn hơn cả bọn hot-gơ nổi đình nổi đám trên mạng xã hội luôn. Tui thiệt sự chưa từng gặp người nào đẹp như vậy.”
“Phải rồi. Ngay cả một con ma như tôi cũng phải thừa nhận: chàng trai ấy quá đẹp. Nghe nè, tim tôi đang đập bang bang. Có lẽ tui đã rơi vào lưới tình rồi chăng? Tiếng sét ái tình quả là còn tồn tại trên nhân gian mà.”
“Ma mà còn tim để đập bang bang sao? Nói dối mà không biết ngượng.”, Trúc Chi mỉa mai.
“Ma thì đã sao? Thân thể không còn, nhưng tâm hồn vẫn còn đây. Có lẽ tôi nên đề nghị chàng trai ấy hẹn hò với mình chăng?”
“Nằm mơ. Những người đẹp trai như vậy thường có người yêu rồi, hơi đâu mà quan tâm đến một con ma nữ như bồ.”
“Nói vậy không sợ tui buồn sao?”
Nhất Uy nhìn về phía hai cô gái (một là người, một là ma) buông một tràng dài:
“Có cần bình phẩm một cách lộ liễu vậy không? Tôi ngồi ngay trước mặt hai người đó. Hai người không phải gu của tôi, yên tâm. Chứ không phải cô muốn đầu thai chuyển kiếp hay sao, quên mục đích rồi à?”
Trúc Chi ngồi xuống cạnh Nhất Uy, mắt lấp lánh:
“Cậu tính giúp bồ ấy à? Nếu vậy sẽ là một câu chuyện tình cảm động giữa người và ma rồi. Chàng trai giúp nàng ấy siêu thoát. Cuối cùng, kẻ khổ đau vẫn là chàng trai, chàng ôm một mối tình dằn vặt mãi ở cỏi này…”
“Cậu về mà viết tiểu thuyết tiếp, tôi vào lớp đây.”, Nhất Uy đứng dậy muốn bỏ đi.
“Khoan đã.”, Trúc Chi nắm tay áo của Uy lại, “Tui giỡn chút cho vui thôi.”
Nhất Uy khoanh tay, mặt nghiêm túc:
“Tôi không thấy vui.”
“Vậy mình giúp bồ ấy nhé.”
Ngọc Huyền cũng nhìn về phía Nhất Uy, mặt mày rạng rỡ. Nhất Uy hết nhìn về phía Huyền lại nhìn về phía Chi, thở dài:
“Giúp thì đương nhiên. Chỉ có điều giờ ra chơi hết rồi.”
“Tui nói luôn. Tui không ra khỏi khuôn viên trường được. Tôi cũng không hiểu lý do vì sao, nhưng nếu hai người muốn giúp tôi thì chúng ta chỉ có thể nói chuyện ở đây.”
Nhất Uy trầm ngâm một chút, rồi nói:
“Vậy giờ ra về gặp tại đây. Hôm nay, tôi sẽ không về nhà ăn trưa, dù sao chiều cũng có tiết học. Cậu thì sao?”, Nhất Uy nhìn Trúc Chi chờ câu trả lời.
“Cũng được. Dù sao, anh hai tui chiều mới qua đón. Anh hai tui không cho tui đi xe đạp.”
Nhất Uy chỉ tay về phía Ngọc Huyền, giọng lạnh lùng:
“Chúng tôi sẽ giúp cô với một điều kiện: Không được xuất hiện lúc tụi này đang học, như thế rất phân tâm.”
Ngọc Huyền chỉ trả lời “Được.” rồi biến mất không thấy bóng dáng đâu.
Lúc này, Nhất Uy mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu như Ngọc Huyền lúc nào cũng kè kè trước mặt, người khác nhìn vào thể nào cũng nghĩ cậu ấy bị điên.
Trúc Chi và Nhất Uy cùng đi vào lớp. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về họ, nghi ngờ có, ngạc nhiên có, ghen tỵ cũng có. Trúc Chi cảm thấy như có ngàn mũi tên vô hình đang bắn vào lưng mình vậy.
Chả là, Nhất Uy là “hot boy” của trường. Vừa mới vào học trong trường (năm lớp 10), chưa kể đến thành tích của cậu ta thì cậu ta đã nổi đình nổi đám khắp nơi nhờ vẻ đẹp “nghiêng nước nghiêng thành” của mình. Bao nhiêu cô gái (ngay cả mấy chị lớp trên) đều chết mê chết mệt cậu ta. Nhưng cậu ta vô cùng kì bí. Cậu ta không thân với ai cả, rất ít nói, học xong cậu ta lại ra ngồi một góc khuất bóng người đọc sách. Duy chỉ có Thanh Lâm là thân thiết. Có lời đồn Nhất Uy và Thanh Lâm đang yêu nhau. Điều đó khiến cả đám con gái thất vọng một thời gian dài. Chỉ khi Thanh Lâm từng khẳng định mình là trai thẳng, tin đồn mới chấm dứt. Thay vào đó, mọi người lại rơi vào biển tình với hai cậu ấy.
Mỗi lần thấy Nhất Uy và Thanh Lâm đi chung, mọi người lại trở nên náo nhiệt. Hào quang từ hai người (một người mang một vẻ đẹp ma mị, một người mang vẻ đẹp thanh khiết) tỏa ra khiến cho cả nữ lẫn một vài bạn nam si mê.
Và chuyện Nhất Uy đi chung với một đứa con gái “ắt ơ nào đó” là điều không thể nào tưởng tượng nổi. Tiếng xì xào vang lên đằng sau hai người. Nhưng Nhất Uy mặc kệ. Cậu chỉ lẳng lặng tiến về phía chổ ngồi, lấy cuốn sách văn (môn ké tiếp) ra đọc.
“Hai người đó biết nhau sao? Tao mới nghe người ta nói thấy hai người đó nói gì ở bên ghế đá sau phòng tin học. Con nhỏ đó còn nắm tay áo của Uy ca ca nữa.”, một đứa con gái bàn trên Trúc Chi nói, rõ là to.
Trúc Chi tính mở miệng giải thích: thật ra có người thứ ba nữa tại không ai nhìn thấy, nhưng đành cúi mặt im lặng.
“Nó mới chuyển tới trường mình năm nay. Bộ nó đó tính hớt tay trên của tụi mình chắc? Sân nhà hai năm còn chưa ăn một miếng nào sao để nó ăn được?”,
“Phải đó. Tao phải nói cho hội mình biết mới được.”
Nhất Uy buông sách xuống, nhìn về phía hai người đang nói chuyện. Ánh mắt vô cùng tà ác cộng với vẻ đẹp ma mị của cậu ta khiến đối phương im bật, cảm thấy rùng mình.
Đúng lúc ấy, tiếng trống báo hiệu vào tiết vang lên, Nhất Uy không nhìn họ nữa khiến cho hai kẻ nhiều chuyện ban nảy thở phào.
Trúc Chi cũng không khá là mấy. Mới vào ngày đầu, đã bị mọi người nhòm ngó. Xem ra, phải tránh xa tên “tiểu yêu tinh” kia (Trúc Chi vừa mới nảy ra cái biệt danh này cho Nhất Uy) một chút để được bình yên.
Mỗi lần ra về, Thanh Lâm và Nhất Uy đều đi chung vì cùng đường về nhà.
“Hôm nay, tao ở lại trường buổi trưa.”, Thanh Lâm nói.
“Tao cũng vậy.”, Nhất Uy cười nói.
Thanh Lâm nhận thấy nhân vật nữ chính trong câu chuyện ban nảy cũng không có ý định về nhà. Vậy là cả ba người: Thanh Lâm, Trúc Chi và Nhất Uy đều ở lại trường. Thanh Lâm nghi ngờ lời nói ban nảy trong lớp học là thật: Hai người đó quen biết nhau. Có khi nào hai người cùng hẹn nhau ở lại trường không? Rồi cậu ấy lắc đầu xua đi ý nghĩ ban nảy, dù sao cũng không liên quan gì đến cậu.
Thanh Lâm đột nhiên lên tiếng:
“Chi cũng không về sao?”
Trúc Chi ngước nhìn “thằng lớp trưởng” gật đầu.
“Chi không có xe. Chiều anh hai của Chi học xong sẽ qua đón Chi về luôn.”, Trúc Chi nói.
“Vậy đi ăn trưa cùng tụi này luôn.”
“Tụi này” trong câu nói của Thanh Lâm ý nghĩa là mình và Nhất Uy. Trúc Chi hiểu được nhưng cô từ chối.
“Hai người đi trước đi, Chi sẽ đi sau.”
Trúc Chi hất đầu về phía Nhất Uy. Cô ra hiệu cho Thanh Lâm biết rằng mình không thể đi chung với tên “tiểu yêu tình” kia vì sợ bị hiểu lầm lần nữa. Lâm gật gù ra vẻ đã hiểu. Cậu ấy lôi Nhất Uy đi.
Lúc này, Ngọc Huyền mới xuất hiện, tay chống cầm nhìn Trúc Chi, nói giọng sầu thảm:
“Có thằng đó thì làm ăn gì được nữa. Đi ra căng-tin cho tui đi với nha. Tui làm ma gần chục năm rồi, ngoài đi tranh đồ cúng ngoài cổng, chẳng có đồ ăn nào ra hồn. Bồ gọi hai phần cho tui ăn nữa.”
“Trời ơi. Không bao giờ.” Trúc Chi lắc đầu khẳng định, “Tui giúp bồ siêu thoát rồi sao còn phải nuôi bồ? Bộ bồ tưởng tui là người giàu có hả?”
“Đi nha. Tui năn nỉ bồ mà.”
“TUI ĐÃ NÓI LÀ TUI KHÔNG THÈM ĐI VỚI BỒ RỒI MÀ.”, Trúc Chi hét lên.
Thanh Lâm quay lại lớp đúng lúc Trúc Chi hét lên. Anh chàng mặt mầy cau có vô cùng giận dữ:
“Tôi cũng không quay lại để rũ Chi đâu. Tôi quên ví nên mới quay lại lấy thôi.”
“Không phải nói lớp trưởng đâu.”, Trúc Chi cố giải thích tiếp nhưng Lâm đã bỏ đi với nét mặt: “đừng có mà tới gần tôi” lồ lộ trên mặt.
Trúc Chi ngao ngán thầm nghĩ “Sao thằng ấy cứ xuất hiện đúng lúc thế không biết.”
“Đó. Vừa lòng bồ chưa?”, Trúc Chi tỏ thái độ tức tối với Ngọc Huyền.
“Tại bồ hét lên chứ bộ.”
Ngọc Huyền thôi nói. Nó lướt qua lướt lại trong phòng, mặt mầy ủ rủ, luôn miệng hát bài “Đừng bỏ em một mình” một cách thê lương:
“Đừng bỏ em một mình
Xin người đừng bỏ em một mình
Trời lạnh quá trời lạnh quá
Sao đành bỏ em một mình.”
Trúc Chi bật cười ha hả, vừa bởi vì Ngọc Huyền hát dở, mà còn vì lời bài hát rất hợp trong tình cảnh vừa rồi, và bài hát này cũng là bài hát mà cô rất thích khi còn là sinh viên.
“Được rồi. Thì đi ăn chung.”
Ngọc Huyền nhảy cà tưng cà tưng ăn mừng.
Trúc Chi không ngờ, người bạn đầu tiên khi cô đến trường mới lại là một con ma. Hai người mặc dù đôi lúc có tranh chấp, nhưng vẫn nói chuyện vô cùng ăn ý, cứ như hai người bằng tuổi nhau ấy. Hai người ngồi ghế đá sau phòng học tin, nói rôm rả. Người ngoài nhìn vào có thể tưởng Trúc Chi bị thần kinh lắm. Vì cô luôn miệng cười nói một mình.
Nhất Uy nhìn cô từ phía xa. Cậu có thể nghe được giọng cười ha hả của Trúc Chi. Hai người nói cười quên luôn cả thời gian. Cũng chẳng biết Nhất Uy đã tới cạnh hai người từ lúc nào.
“Nhìn hai người tôi còn tưởng hai người là đôi bạn thân.”, Nhất Uy mở lời. Tiện tay, câu nhặt một chiếc lá rơi trên đỉnh đầu của Trúc Chi lên ngắm nghía.
Trúc Chi nhìn Nhất Uy tươi cười càng sâu.
“Tới rồi à?”, Trúc Chi vẫn còn duy trì nét cười rạng rỡ nhìn Nhất Uy khiến cậu lúng túng. Cậu nhanh chóng chuyển dời ánh mắt sang phía ngọn cây trên đầu, chỉ phát ra âm thanh “Ừm” duy nhất rồi thôi.
“Ngọc Huyền kể về chuyện của bồ cho tui với tiểu yêu tinh nghe đi. Để xem tụi này giúp như thế nào.”
“Tiểu yêu tinh?”, Nhất Uy vội vàng hỏi.
Trúc Chi không trả lời Nhất Uy mà kéo cậu ngồi xuống ghế nghe Ngọc Huyền kể chuyện. Như bắt được tần số, Ngọc Huyền bắt đầu kể chuyện. Giọng cô buồn dần:
“Huyền đã chết lúc học lớp 11. Huyền muốn ra hung thủ giết mình. Có như vậy mới có thể siêu thoát.”
“Nói vậy có kẻ đã giết chết bồ? Chuyện như thế nào? Bồ kể rõ hơn đi.”
“Ngày hôm đó, Huyền còn nhớ đó là một ngày thứ bảy đẹp trời. Huyền nhận được một bức thư tay của anh chàng mà Huyền thích. Cậu ấy hẹn Huyền tối đó gặp mặt tại lớp học này. Huyền cũng thắc mắc: Tại sao lại gặp nhau buổi tối tại lớp học mà không phải nơi khác? Giờ đó thì ai mở cửa cho Huyền vào trường? Một chàng trai hẹn hò với một cô gái phải chọn quán xá hoặc một nơi nào đó lãng mạn chứ? Tuy biết có điều lạ lùng. Nhưng Huyền vẫn đến gặp người đó. Bởi vì Huyền thật sự thích người đó rất nhiều.
Huyền không về nhà, vẫn mặc bồ áo dài này, ngồi trong lớp học đợi cậu ấy. Nhưng đến giờ hẹn, Huyền không thấy cậu ấy tới. Chỉ biết, có người dùng vật gì đó đánh mạnh vào đầu của Huyền. Máu chảy rất nhiều. Huyền kêu gào người đến cứu. Nhưng vô ích. Cho đến khi hơi thở Huyền yếu dần. Tai ù đi. Huyền có thể cảm nhận được trái tim mình ngừng đập. Và rồi hồn Huyền lìa khỏi xác.”
Ngọc Huyền ngừng kể, hai tay cô run run.
“Nhớ lại lúc đó vẫn thấy sợ.”, Giọng Huyền run nhè nhẹ, “Rút cuộc ai? Huyền nhớ mình không hề có thù oán gì với ai cả. Huyền chỉ là một cô học sinh chăm chỉ học hành bình thường. Không nhan sắc cũng không giỏi giang.”
Âm giọng của Huyền đột nhiên cao như đang hét:
“AI LÀ HUNG THỦ? HUYỀN MUỐN TÌM RA KẺ ĐÓ. HUYỀN MUỐN NÓ PHẢI TRẢ GIÁ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT