Đám đàn em đó của Quang Tuấn đã rất lâu không được chơi trò này, cho nên vô cùng hào hứng lao đến phía Như Quỳnh. Cô chật vật giãy dụa né tránh những bàn tay kinh tởm đang cố xâm phạm mình. Quang Tuấn đứng bên ngoài cười lớn, từ từ thưởng thức màn trả thù độc ác nhất của mình.
Quang Triệu đang uống rượu trong phòng VIP, chợt thấy một tên đàn em vào thông báo em trai hắn muốn mời hắn đến xem một thứ nhưng không nói rõ là cái gì, chỉ úp úp mở mở. Quang Triệu cau mày, từ đôi mắt tản ra chút uy lực:
- Lại cái gì vậy, mau nói! – Hắn thích mọi việc phải rõ ràng, càng không thích kẻ dưới qua mặt.
- Vâng… anh Tuấn chỉ nói là một trò tiêu khiển mới, đại ca nhất định phải đến xem.
Tâm trạng Quang Triệu hôm nay thực sự không tốt lắm, chần chừ một chút rồi mới biếng nhác đứng dậy đi theo gã sai vặt kia. Đi được mấy bước thì trong lòng hắn chợt nảy sinh một linh cảm mơ hồ nhưng không thể giải thích. Lúc bước vào căn phòng kia, tận mắt thấy một đám đàn ông, ánh mắt hau háu như loài lang sói đang ra sức xé bỏ những mảnh quần áo cuối cùng của một người phụ nữ, Quang Triệu lại nhíu chặt lông mày, không mấy hứng thú nói:
- Đây là chuyện gì?
Quang Tuấn đi đến bên cạnh anh trai, vừa gác cánh tay lên vai hắn vừa vui vẻ nói:
- Có một thằng nợ tiền chúng ta, em gái nó đến trả, nhưng con mụ này láo quá nên em sai đàn em dạy dỗ một chút.
Cùng lúc đó, đám đàn ông đã xông vào kìm chặt Như Quỳnh, một kẻ giữ hai tay, hai kẻ giữ chân để cho những kẻ khác chuẩn bị làm nhục cô. Chúng tụt quần mình xuống, phóng thích ra của quý.
- Đủ rồi. – Quang Triệu đột nhiên lên tiếng – Hôm nay anh không vui, đừng làm những chuyện bẩn mắt này trước mặt anh.
Quang Tuấn hơi bất ngờ, bình thường dù hắn có làm gì thì Quang Triệu cũng sẽ không ngăn cản, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc. Mà Quang Triệu cũng nhất thời không hiểu nổi, tại sao trong lòng hắn lại nảy sinh ra một trực cảm, khiến hắn trong giây lát không suy nghĩ mà lên tiếng.
Trong lúc Quang Tuấn còn đang ngỡ ngàng, ánh mắt sắc bén của Quang Triệu đã đảo quanh căn phòng một lượt rồi dừng lại ở kẻ bị trói trên cây cột kia. Quang Triệu từng bước đi đến phía đó, Quang Tuấn hừ lạnh trong lòng. Được thôi, để anh trai hắn biết người đàn bà kia là ai, để rồi xem anh có oán hận lồng lộn lên mà tiếp tục hành hạ cô ta không.
Quang Triệu nắm tóc gã đàn ông kéo đầu hắn lên nhìn cho rõ. Chỉ một giây sau đó, ánh mắt hắn nửa kinh hoàng nửa phẫn nộ nhìn về phía thân thể người phụ nữ lõa lồ kia.
- Tránh ra hết cho tao! – Đột nhiên hắn gầm lên.
Bọn đàn em cuống quít kéo quần lên rồi đứng lui ra một góc. Lúc này Như Quỳnh vì sợ hãi mà đã bất tỉnh, căn bản cô chưa kịp nghe thấy giọng nói của Quang Triệu từ lúc bước vào.
Hắn tự tay lột chiếc bao trùm đầu cô lên, tuy cô đã thay đổi rất nhiều nhưng hắn dĩ nhiên vẫn nhận biết được. Trán hắn từ đó đến giờ vẫn không hề giãn ra, trong mắt muôn vàn trạng thái phức tạp. Cảm tưởng chính bản thân hắn đang rất chật vật như đứng giữa núi đao biển lửa…
Nhanh sau đó, hắn tháo áo khoác ngoài phủ lên người Như Quỳnh rồi ôm cô lên. Quang Tuấn lập tức bước tới, kinh ngạc kêu lên:
- Anh, anh điên rồi sao?
- Tránh ra. Thù hận là của anh, cô ta phải để anh tự tay xử lý, anh không bảo chú làm vậy. – Quang Triệu lạnh giọng nói.
Thấy bóng dáng anh trai ôm Như Quỳnh bước nhanh ra khỏi phòng, Quang Tuấn gần như điên lên mà lao theo, túm lấy Quang Triệu, lớn tiếng mắng:
- Anh lại mù quáng rồi! Một lần chết chưa đủ sao? Anh nhìn rõ đi, nhìn rõ người đàn bà này đi! Có đáng không?
Quang Triệu đột nhiên dừng bước, bình tĩnh nhìn Quang Tuấn, nở một cười rất tàn nhẫn:
- Đúng vậy. Anh sao có thể để cô ta sống tử tế… – Hắn lại cúi xuống nhìn Như Quỳnh, ánh mắt lạnh như băng – Nhưng chú chỉ làm nhục thể xác cô ta, làm sao anh đủ xả hận? Cô ta xuất hiện trước mặt anh, anh muốn cô ta đau khổ hơn nữa…
Ngữ điệu của Quang Triệu đủ để Quang Tuấn nghe mà cũng rét buốt sống lưng. Quan sát kĩ biểu hiện của anh trai lúc này, hắn cảm thấy Quang Triệu đang không giống như bênh vực Như Quỳnh, vậy rốt cuộc Quang Triệu muốn làm gì?
Thấy Quang Tuấn chần chừ, Quang Triệu nói thêm:
- Anh biết chú oán hận thay anh. Nhưng làm vậy chẳng phải sẽ càng kiến cô ta có dịp đóng giả liệt nữ ư? Chúng ta sẽ thành cái dạng gì? Lũ cầm thú cưỡng bức phụ nữ ư? – Hắn liền cười khẩy – Cái anh muốn, là cô ta cam tâm thừa nhận mọi nỗi đau và trừng phạt…
- Được thôi, em tin anh lần này. Nhưng nếu anh một lần nữa mù quáng vì ả, cho dù anh có chết em cũng mặc xác anh. – Quang Tuấn liền xoay người bỏ đi.
- Cô ta bây giờ không phải rất bẩn sao? – Quang Triệu có vẻ thản nhiên, mặt ngoài cũng không che giấu thái độ khinh thường.
…
…
Như Quỳnh mệt mỏi mở mắt, phản ứng đầu tiên của cô là kinh hoảng nhìn xuống thân thể mình. Khắp người cô không mặc gì ngoại trừ có một chiếc áo khoác dài rộng đang phủ lên. Cô đã bị bọn xấu làm nhục rồi sao, vậy thì thà chết đi còn hơn.
Không kìm nén được bi phẫn, Như Quỳnh liền run rẩy bật khóc, nếu bây giờ có một con dao hay một mảnh thủy tinh, cô sẵn sàng kết thúc sinh mệnh này. Đến mặt mũi để nhìn Tấn Khang cũng không có, nếu vô tình tương ngộ với anh nơi hoàng tuyền, cô nhất định phải trốn tránh…
Nảy sinh tâm lý muốn tìm thứ gì đó để tự sát, Như Quỳnh mới đưa mắt nhìn khắp xung quanh một lượt. Cô lại thêm bàng hoàng khi phát hiện ra mình đang ngồi trong một chiếc Limousine rộng rãi sang trọng chứ không phải một căn phòng tối tăm bẩn thỉu.
Mà trên băng ghế đối diện kia có một người đàn ông cao lớn đang bình thản uống rượu. Khi ánh mắt của họ giao nhau, anh ta đặt ly rượu xuống, khinh bỉ mà cười:
- Khả năng tỏ ra đáng thương tội nghiệp của cô mới là thiên phú sao? Tiếc là nhan sắc của cô bây giờ tệ quá, không làm tôi mấy xúc động….
Như Quỳnh theo phản xạ, trước hết là kéo chiếc áo khoác lên che đậy kín người mình, lát sau mới tỉ mỉ nhìn lại hắn ta một lượt.
Quang Triệu, anh ta thay đổi nhiều quá, cô thay đổi một thì anh ta phải thay đổi mười, nhìn không ra người hàng xóm lúc trước của cô nữa…
Cái cách mà anh ta nhìn cô, lời đầu tiên cay nghiệt đầy miệt thị vừa rồi đủ để nói trong hơn năm năm qua anh ta vẫn hận cô đến đâu.
Tuy nhiên, cô không sợ anh ta. Cô chỉ cảm thấy đau lòng. Đau lòng cho người anh tốt Quang Triệu lúc trước, đau lòng cho thảm cảnh hiện tại của mình. Những năm qua thỉnh thoảng nhớ đến những chuyện buồn này, cô cũng liên tưởng đến nếu một ngày vô tình chạm mặt Quang Triệu thì sẽ thế nào?
Thì ra tệ hơn cô tưởng, vẫn biết anh ta khi có thế lực sẽ trả thù, nhưng không ngờ thứ anh ta muốn là toàn bộ tự trọng của cô, dồn cô đến sự nhục nhã nhất.
Được thôi, nếu như đây là cái nhân quả như anh ta từng nói. Như Quỳnh thầm cười trong lòng, nước mắt cũng ngừng rơi, vẻ mặt hóa thành vô cùng lạnh nhạt. Sự thay đổi thái độ đột ngột của cô khiến Quang Triệu nghi hoặc và không hài lòng. Hắn ghét bộ dạng mềm yếu giả dối trước mặt đàn ông của cô, nhưng lại càng ghét bộ mặt hờ hững lạnh nhạt, giả vờ thanh cao của cô trước mặt một mình hắn. Là vì trước đây hắn quá kém cỏi nên đối với cô không có chút giá trị, cho nên dù hắn có moi cả tim gan ra cho cô thì cô cũng không thèm sao?
- Tài xế! – Đột nhiên hắn quay ra nhìn gã lái xe – Lát nữa đem toàn bộ nội thất trong xe này thay đi, tôi không muốn nó ám mùi bẩn thỉu.
Không như ý muốn của Quang Triệu, Như Quỳnh rất kiên cường bình tĩnh.
- Dừng xe đi. – Cô nói.
- Dừng xe? – Quang Triệu nhếch môi cười – Không phải cô còn món tiền đang nợ tôi sao? Lúc này không muốn trả nữa sao?
Như Quỳnh trước mặt hắn bình thản mặc chiếc áo khoác vào người, cẩn thận cài khuy áo, trong lúc đó gương mặt cô không hề hiện lên một tia ngượng ngùng.
Anh ta nói đúng, dù sao thân xác này cũng rất bẩn, bẩn từ nhiều năm trước rồi, ngay từ cái ngày anh ta cưỡng đoạt trinh tiết của cô…
Ngẩng cao đầu, giọng cô đầy cao hứng và thách thức:
- Tôi nghe đồn ông chủ của tập đoàn Phi Ảnh rất thích chơi một trò, đó là khiến con nợ làm khinh khí cầu bay từ lầu cao xuống. Hôm nay tôi biểu diễn trò đó cho anh xem nhé?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT