Tại một căn biệt thự nằm ẩn khuất ở ngoại ô Paris, Thanh Nguyệt đang tự tay đấm bóp cho lão đại của cô ta.
- Thằng Tấn Khang còn sống ngày nào, ta không khỏe được ngày đó.
- Lão đại xin chớ vội vàng. – Thanh Nguyệt kiều mị cười – Quang Triệu thực sự nghe lời, chắc hắn cũng biết không phản kháng lại được lão đại, đồng ý dâng Như Quỳnh ra để làm mồi nhử Tấn Khang. Tin tức cũng cho thấy Tấn Khang hôm nọ bí mật đi đến Đà Lạt, hẳn là vì tình cũ chưa dứt với Như Quỳnh nên muốn đi tìm.
- Ừm, vậy sao?
- Nhưng mà Quang Triệu cũng ra điều kiện.
- Ra điều kiện? Xem ra thằng nhóc này cũng khá đấy, dám ra điều kiện với ta. Vốn nghĩ là nó phản kháng thì giết quách nó ngay, không ngờ nó cũng biết linh hoạt.
- Vâng. – Thanh Nguyệt từ từ nói tiếp – Hắn ra điều kiện rằng phải đảm bảo tính mạng cho Như Quỳnh, lát nữa hắn tới đây, muốn lão đại trước mặt hắn xác nhận.
- Hửm? – Lão đại kia liền bật cười – Cả đời ta không thích ai buộc dây vào mình, Thanh Nguyệt, liền một mẻ thanh trừng luôn đi.
- Vâng thưa lão đại, Thanh Nguyệt hiểu rồi…
Hai ngày sau, lan ra một tin tức chấn động…
Lão đại khét tiếng của một đường dây mafia đa quốc gia đã bỏ mạng trong một cuộc đánh bom tự sát của chính thuộc hạ. Có tất cả hơn mười người tử vong tại hiện trường. Kẻ cầm đầu thiệt mạng, thế lực mafia của hắn trong chốc lát bỗng hỗn loạn đảo điên. Cảnh sát quốc tế cũng sẽ nhân cơ hội này mà vào cuộc, triệt phá hang hổ tội phạm đã có từ lâu năm…
Còn tại Việt Nam, giữa một rừng thông xanh mướt nơi Đà Lạt thơ mộng, Tấn Khang ôm lấy Như Quỳnh, anh ấy trong túi áo ra một chiếc nhẫn, vốn đã chuẩn bị rất lâu để cầu hôn cô.
Như Quỳnh nhớ lại, vẫn vui mừng đến không thể tin nổi rằng buổi chiều hoàng hôn hôm trước, Tấn Khang bỗng dưng xuất hiện trước mắt cô. Lúc ấy cô đang lúi húi quét dọn trong vườn, khi ngẩng đầu lên đã thấy bóng anh đứng ngoài hàng rào trắng, trầm lặng ngắm cô… Cô rất muốn chạy đến, nhưng lại sợ đó chỉ là ảo giác của mình. Nhưng anh đã tiến về phía cô, dùng vòng tay mạnh mẽ để chứng minh anh là người thật, có hơi thở ấm áp, có nhịp tim đập trong lồng ngực…
Tấn Khang định xỏ chiếc nhẫn vào tay cô, bất chợt cả hai cùng nhíu mày…
Đầu ngón tay áp út của Như Quỳnh vì bị thương mà đang băng bó, thành ra chiếc nhẫn không thể xỏ qua.
Vết thương này có từ ngày hôm qua, khi mà cô đang làm bếp, không hiểu sao cứ cảm thấy hoa mắt choáng váng, rồi giật mình khi thấy đầu ngón tay đã bị con dao lẹm trúng, một dòng máu đỏ tươi trào ra, như những hạt trân châu óng ánh rớt xuống.
Thời điểm đó, cô cảm thấy đầu ngón tay không đau lắm, nhưng trong lòng lại rất bồn chồn. Phải đến khi Tấn Khang phát hiện ra và chạy đến băng bó rồi an ủi cô, cảm giác đó mới vơi đi…
- Không sao, chúng ta còn có ngày mai, ngày kia, anh còn có cả đời để cầu hôn em! – Tấn Khang bèn nói.
Hai người họ nắm tay nhau đi xuống đồi khi ánh chiều tà tím đỏ dần buông…
Ngày cưới của Như Quỳnh không quá xa hoa ồn ào, Tấn Khang dẫu sao vẫn còn phải chú ý đến đường đi nước bước. Cũng chỉ có người thân và một số bạn bè đến dự. Anthony không đến dù cô đã gửi thiệp mời, anh chỉ còn có thể nói lời chúc phúc cho cô trước khi trở về Pháp cùng anh trai nghiên cứu những phương pháp trị bệnh cho mẹ.
Đến cuối cùng, Anthony liền hiểu ra, anh nên cảm thấy mãn nguyện vì vẫn giữ vẹn nguyên được tình bạn với cô, để cô không bao giờ phải đứng trước anh mà e ngại…
Nhưng không ngờ hôm đó Quang Tuấn lại xuất hiện ở bữa tiệc, cô vốn nghe đồn gần đây thế lực của anh em nhà hắn gặp khó khăn, còn bị cảnh sát lùng bắt nên đành phải ẩn dật, thường xuyên thay đổi hành tung.
Quang Tuấn nâng ly rượu do cô mời, Như Quỳnh mãi mới có thể mở lời hỏi hắn:
- Anh Triệu chắc là không muốn đến.
- Ừm. – Quang Tuấn nhếch môi nói – Anh ấy đã đến một nơi rất xa, an toàn, không ai có thể làm hại anh ấy.
- Vậy thì tốt quá…
Quang Tuấn nén xuống hận ý, cứ thản nhiên mà tiếp lời:
- Tôi rất muốn bắt cô đem đến chỗ của anh ấy, nhưng mà thôi, trên đời này cũng sẽ chẳng có mấy bí mật chôn giấu được mãi, đến lúc đó…
Hắn nói nửa câu thì ngưng, đưa rượu lên môi uống. Đến lúc đó, đối với cô sẽ là một loại kinh hoàng, là một sự giày vò khiến cô không thể hạnh phúc trọn vẹn suốt nửa đời còn lại…
Trước khi ra về, hắn đưa cho cô một hộp quà.
- Không phải quà của tôi đâu. – Nói rồi liền nhanh chóng rời đi.
Cô mở ra, bên trong có cây đàn violon và tấm thiệp do Quang Triệu tự tay viết, dòng chữ ngay ngắn, câu từ đơn giản:
“Quà này thay cho lời chúc phúc.
Chúng ta, cuối cùng sẽ có một ngày mà không còn ai phải chịu cô đơn hay đau khổ.”
Như Quỳnh đọc xong, bồi hồi một lát mới ngẩng đầu lên. Khi nhìn về phía luồng sáng ngoài cửa lễ đường, cô giật mình khi thấy hắn đứng đó, dáng vẻ thản nhiên mỉm cười.
Cô cũng mỉm cười, xách váy đi đến, nào ngờ khi đến gần, chớp mắt một cái đã thấy bóng hắn biến mất, tựa như chỉ là ảo ảnh.
Cô ngẩn người, đưa mắt tìm kiếm, lại thấy bóng hắn đứng ở một chỗ khác.
- Này, anh đứng lại đã, tại sao không nói lời nào bèn đã đi?
Cô cứ đuổi theo mà không biết bản thân mình lúc này không ý thức được hoàn cảnh xung quanh, không nghe thấy tiếng Tấn Khang từ đằng sau gọi cô. Đến khi anh vươn tay kéo lấy cô rồi vì mất thăng bằng mà cả hai cùng ngã xuống vỉa hè, cô mới giật mình thanh tỉnh, phát hiện ra chút nữa mình đã băng qua lòng đường đầy xe cộ.
Cô ngẩng lên, nhìn sang phía bên kia đường, dường như hắn vẫn đang đứng đó, nhưng lại có cảm giác hắn nhàn nhạt như sương khói.
- Quang Triệu?
- Như Quỳnh, anh ta đâu? – Tấn Khang bèn ngạc nhiên hỏi.
- Bên kia. – Cô vươn tay sang phía bên kia chỉ – Anh ta dù sao cũng đã đến, em phải mời anh ta một ly rượu mới phải.
Tấn Khang bèn hoảng hốt, xoa lên gương mặt cô, vội vã nói:
- Như Quỳnh, em bị ảo giác! – Anh ôm chặt lấy cô.
- Không có, anh ta vẫn đang đứng kia, tại sao anh lại không nhìn thấy?
- Không phải đâu Như Quỳnh, em làm sao vậy?
Anh bóp mạnh vào vai Như Quỳnh, lúc này cô mới như tỉnh ra. Bên đường, thực sự không có ai là Quang Triệu cả…
Nhưng cô bỗng thấy sợ hãi.
Kể từ sau ngày hôm đó, mỗi khi suy tưởng đến, cô lại thấp thỏm không yên. Tấn Khang đưa cô đi tuần trăng mật, nhưng cô lại kêu mệt không đi bơi được, trong lúc anh ra ngoài gọi đồ ăn, cô lén lấy laptop tra cứu thông tin… Bắt đầy từ cái ngày cô có cảm giác bồn chồn và đầu ngón tay bị thương đó, thật sự đã diễn ra chuyện gì?
Việc Quang Triệu bỏ đi, quả thật cũng hơi bất thường, ngay cả thái độ của Quang Tuấn ở lễ đường cũng vậy.
Cô tra tìm thông tin liên quan đến tập đoàn Phi Ảnh, tổ chức xã hội đen trá hình. Liền thấy kết quả trên mạng trả về, tập đoàn đó đang trong diện quan tâm của cảnh sát bởi bị nghi ngờ có liên quan đến hệ thống mafia đa quốc gia. Mà người đứng đầu hệ thống đó, lại bị thuộc hạ liều mình đánh bom chết gần đây.
Thời điểm xảy ra, là ngay khi Quang Triệu đã rời đi!
Khi Tấn Khang quay lại phòng, trông thấy dáng vẻ thất thần của cô, anh liền hiểu rằng không thể không nói ra.
Anh kể hết sự thật cho cô. Cứ nghĩ cô sẽ vì thương tâm mà khóc, không ngờ cô còn bình tĩnh, cứ không ngừng hỏi anh: “Không phải cảnh sát nói là vụ đánh bom này không thể nhận diện hết người chết sao? Hắn còn cơ hội sống phải không?”
Sau đó, cô vẫn sống chậm rãi, an nhàn, dần dần cũng không đem chuyện này ra trước mặt anh mà hỏi.
Cô ấy tự lừa mình. Một người tàn tật lại chủ động đánh bom, thử hỏi anh ta còn có cơ hội thoát chết sao? Ngay cả Quang Tuấn cũng đã đến xác minh qua những mảnh thi thể cháy xém.
Năm tháng cứ thế mà trôi qua, Như Quỳnh tuyệt nhiên không có biểu hiện bất thường, cho đến một ngày nọ, tự dưng cô ấy nghĩ ra điều gì, từ sáng đi chợ mua bột, mua bơ, kem… về làm bánh, hì hục đến tận chiều tối. Tấn Khang vẫn kiên nhẫn, lẳng lặng đứng xa xem, cũng bí mật đi theo cô ấy.
Buổi tối trời mưa, nhưng cô ấy vẫn đội ô đi vào một cái ngõ vắng dẫn vào một khu nhà dân cũ kĩ. Nơi này chẳng bao lâu nữa cũng sẽ bị giải thể.
Cô ấy đứng cạnh cột đèn lờ mờ, đợi từ bảy giờ tối cho đến mười một giờ đêm. Cuối cùng Tấn Khang không chịu nổi, đến trước mặt cô dỗ dành, muốn dắt cô ấy về. Như Quỳnh như đứa trẻ ương bướng, nài nỉ nói:
- Tấn Khang, anh về trước đi, em đợi một lúc nữa thôi, ngày mai em sẽ về nhà, anh yên tâm, em nhất định sẽ về nhà!
- Em muốn đợi cái gì? – Anh không kìm lòng nổi, siết chặt lấy cô, anh muốn cô bị đau mà tỉnh ra – Như Quỳnh, em bị hoang tưởng rồi.
Anh vô cùng hối hận, ngày đó anh không nên đồng ý cùng Quang Triệu, nếu như vậy, người mà cô ấy luôn luôn nghĩ tới và thương nhớ sẽ chỉ có mình anh.
- Hắn chết rồi! – Cuối cùng anh phải nói lớn trước mặt cô, dù biết có thể sẽ làm cô sốc. – Xét nghiệm ADN trên thi thể cho thấy hắn đã chết rồi!
Như Quỳnh lúc này mới gào lên.
Đây rõ ràng không phải một câu chuyện cổ tích lãng mạn, hắn thực sự đã chết, cũng sẽ không có kì tích như trong những cuốn phim, nhân vật bỗng dưng xuất hiện sau tai nạn kinh hoàng mà mọi người tưởng như anh ta đã tử nạn sao?
Người đàn ông dùng cả mấy chục năm cuộc đời yêu cô, thực sự đã không còn. Anh ta đã được giải thoát khỏi tất cả khổ đau và bế tắc.
Tấn Khang vẫn ôm cô, vai áo anh thấm hết mọi nước mắt của cô, anh dịu dàng, bình tĩnh an ủi:
- Được rồi, nếu em muốn đợi, anh sẽ đợi cùng em. Năm nào ngày này, anh cũng cùng em đến đây đợi.
- Không, em muốn đợi một mình.
- Được, vậy anh ở nhà đợi em…
Bóng dáng Tấn Khang bước đi trông thật cô tịch. Như Quỳnh nhìn anh, cũng cảm thấy rất có lỗi khi tâm tình dành cho anh đã không còn nguyên vẹn như trước.
Tình yêu của một người đàn ông khác như một cơn sóng quá lớn, xô đẩy đi mọi thứ đã tưởng chừng như là kiên định trong lòng cô… Nhưng hắn ta lại vĩnh viễn tan biến như bọt biển… Thậm chí, khi trong đầu cô vẫn còn ảo tưởng muốn tìm kiếm sự tồn tại của anh ta thì lại giật mình khi phát hiện ra, cô không biết bất cứ nơi nào để có thể tìm. Giữa hắn ta và cô, chưa bao giờ có một dự định tương lai hay một lời hứa hẹn chung.
Nếu có cái gì đó để cô hoài niệm, chỉ có thể là những kí ức tuổi thơ xa xôi ở khu xóm nhỏ này.
Như Quỳnh mở nắp giỏ, mùi bánh kem thơm ngậy tỏa ra, cô thay hắn vươn tay lấy một miếng nếm thử, cũng thay cả phần của hắn mà hứa hẹn:
Năm nào cũng sẽ đến tặng quà cho anh.
Năm nào cũng sẽ nhận quà…
THE END
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT