Nửa năm sau.

Có một căn nhà nằm dưới đồi thông.

Như Quỳnh mỗi buổi sáng đều dậy sớm chăm chút cho vườn hoa trước nhà. Khắp nơi trên đất nước này, có lẽ không đâu thích hợp với trồng hoa bằng Đà Lạt.

Khi cô mải mê với hoa cỏ, Quang Triệu sẽ nằm dài trên chiếc ghế bên hiên nhà đón nắng sớm, thưởng thức cà phê, thỉnh thoảng nhìn cô rồi tự mỉm cười.

Tuy quan hệ của họ vẫn không thể tiến xa hơn, cứ chầm chầm yên bình như cuộc sống ở nơi này nhưng mà đối với hắn, cứ như vậy cũng là một loại mãn nguyện. Những năm tháng trước đây, có những lúc hắn khao khát cô đến điên cuồng, có lúc lại cảm thấy có được tình yêu của cô là một điều quá xa xỉ ngoài tầm với.

Như hiện tại, mỗi buổi sáng mở mắt là có thể thấy bóng dáng cô, ăn thức ăn cô nấu, ngắm cô thoăn thoắt làm việc, nhìn cô gấp cho hắn từng chồng quần áo phẳng phiu xếp vào tủ, thỉnh thoảng còn có thể nghe cô chơi violon.

Mỗi bản violon của cô, hắn đều cẩn thận thu âm lại…

Mỗi đêm, khi cô đã đi ngủ, hắn lặng lẽ gọi cho Quang Tuấn hỏi thăm một số tình hình, đồng thời trao đổi bàn bạc. Hắn có một linh cảm, biến cố lớn chắc chắn sắp xảy ra, cho đến ngày ấy, hắn cũng phải chuẩn bị một chút.





Như Quỳnh xếp từng loại hoa thành từng bó rồi chất lên phía sau chiếc xe đạp. Quang Triệu thấy vậy liền đứng lên:

- Hôm nay anh đi với!

- Không phải từ sáng anh kêu đau lưng sao?

- Càng nằm sẽ càng đau lưng thôi. – Hắn nói vậy rồi chống gậy, từng bước đi đến gần cô, leo lên xe đạp.

- Cẩn thận không làm dập hoa của em nhé!

- Anh ôm lên là được chứ gì!

Hoa nhà trồng nhiều, để héo tàn cũng uổng phí nên cứ mấy ngày Như Quỳnh lại cắt hoa đem xuống chợ bán lấy tiền. Ngoài căn nhà hắn mua thì hiện tại có thể nói là cô nuôi hắn, thỉnh thoảng cô còn làm từ thiện nữa.

Vì Quang Triệu đôi lúc cũng đòi đi chơi nên cô phải sắm một cái xe đạp đôi, cô ngồi trước điều khiển chính, hắn ngồi sau, hoa chất trên giá chở hàng ở đuôi xe.

Nhiều năm về trước, hắn đèo cô, hiện tại, cô lại chở hắn… Chỉ cần có cô ở bên, hắn muốn mỗi con đường đều dài ra mãi…





Như Quỳnh thường là đem hoa giao cho một đại lý thu mua rồi lấy tiền, nhưng không hiểu sao hôm nay đại lý đó lại nghỉ làm. Cô đành đứng ở chợ bán lẻ hoa, giữa trưa mới bán gần hết. Quang Triệu đặc biệt kiên trì, cô muốn làm gì hắn cũng ủng hộ, còn che ô cho cô.

Phía xa xa, có một người ngồi trong ô tô bình thản nhìn về phía họ. Anh mở cửa kính xe, gọi một cô bé bán rong gần đó đến và đưa cho một tờ tiền:

- Cháu à, lại gánh hoa của chị kia mua hộ chú một nhành hoa hồng.

Cô bé chạy lại mua một cành rồi đem đến trước mặt anh, Hoàng Tấn Khang mỉm cười rồi cho cô bé toàn bộ số tiền trả lại. Anh đánh xe về khách sạn.





Giữa đêm, Hoàng Tấn Khang thu dọn hành lý rời khỏi khách sạn.

Nửa năm nay, không ngày nào anh không nhớ cô. Anh nghĩ rằng, dù thế nào cũng phải nhìn thấy cô, xem cô có thực sự hạnh phúc không.

Chỉ cần cô hạnh phúc, chặng đường phía trước của anh dù gian nan đến đâu, dù sống hay chết cũng không quan trọng.

Thực ra, trái tim ích kỷ của anh vẫn muốn giành lấy cô, đem cô đi thật xa.

Nhưng anh không làm được nhiều như thế. Có người muốn giết anh, chỉ cần anh còn hơi thở, kẻ đó nhất định sẽ truy đuổi anh đến cùng trời cuối đất. Kẻ mà trước đây đã rắp tâm suy tính hàng bao năm chỉ để bày ra một kế hoạch trừ khử anh, làm sao có thể dễ dàng để xổng anh. Không chỉ anh mà còn có Ngọc Thu, Duy Thành và một vài anh em trung thành khác, cho dù anh có mai danh ẩn tích chạy trốn được, bọn họ cũng không thể sống an toàn.

Ân oán giang hồ, cô không nên vì anh mà bước vào. Từ địa ngục cải tử hoàn sinh, anh mới hiểu mộng tưởng sống bên cô thật quá xa vời. Máu tanh đã từng nhuốm tay, làm sao có thể quay đầu?

Hoàng Tấn Khang vừa đánh xe rời khỏi khách sạn, bỗng dưng liền thấy một chiếc xe đỗ giữa lòng đường. Anh bấm còi mấy lần không thấy chiếc xe kia dịch chuyển, nhíu mày cảnh giác.

Cửa xe phía trước bật mở, có một người bước xuống. Đèn pha của Hoàng Tấn Khang chiếu thẳng mặt hắn.

Quang Triệu một tay đưa lên chắn bớt ánh sáng trước mặt, mỉm cười nói với Hoàng Tấn Khang:

- Nói chuyện được chứ?

- Ở đâu? – Tấn Khang liền đáp lại.

- Tùy anh chọn chỗ.

- Vậy quay lại nhà hàng trong khách sạn kia.

- Được. – Quang Triệu quay lại xe của mình, nói với tài xế đi theo Tấn Khang.





Ngồi trong một căn phòng riêng tư của nhà hàng, Tấn Khang nâng ly mời Quang Triệu, sau đó bình tĩnh bắt đầu câu chuyện:

- Biết chính xác được hành tung của tôi, quả nhiên mạng lưới của anh ở đâu cũng rất tốt.

- Anh lại quá khen rồi. – Quang Triệu bật cười – Không phải anh cũng tìm được chúng tôi sao? Còn đem tờ năm trăm ngàn mua một cành hoa, nếu không phải vì vậy, tôi cũng không gặp may tìm được.

Tấn Khang cười trừ cho sự sơ ý lúc đó của mình. Thực sự khi ấy rất muốn mua một cành hoa của cô, nhưng trong ví anh không có tờ tiền nào mệnh giá nhỏ hơn, cũng không muốn chạy lòng vòng đổi tiền lẻ, sợ cô sẽ bán hết hoa rồi ra về.

- Tôi vào vấn đề luôn nhé. – Quang Triệu thẳng thừng nói – Vừa vặn gặp anh ở đây, tôi có thể chính thức bàn giao lại Như Quỳnh cho anh…

Tấn Khang liền hơi bất ngờ, tuy nhiên anh kiên nhẫn nghe Quang Triệu nói hết một lượt.

- Tôi biết nửa năm qua, anh cũng không quá miệt mài với việc phục dựng thế lực. Mà thực sự, trong tình hình hiện nay, việc anh tái thiết lập cơ nghiệp như xưa là không dễ dàng… Nếu ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy gượng ép thì cần phải quan tâm gì chuyện ân oán, đem cô ấy cao chạy xa bay có phải hơn không? Tôi cũng từng đứng trong giang hồ, cái gọi là ngươi giết của ta một mạng, ta đòi lại của ngươi một mạng sẽ chẳng có hồi kết, tay ai mà chẳng dính máu…

Tấn Khang vẫn rất điềm tĩnh, phong thái của người đàn ông này quả là danh bất hư truyền.

- Tôi muốn nghe nguyên nhân từ chính phía anh, tại sao muốn đem trả Như Quỳnh cho tôi? – Tấn Khang bèn nhìn hắn, anh không phủ nhận những gì hắn nói nhưng không đưa ra nhận xét.

- Anh thử đoán xem.

Tấn Khang mỉm cười chấp nhận thách thức, anh suy nghĩ một thoáng, người hơi ngả ra sau, chậm rãi nói:

- Giữa những người như chúng ta mà nói đến thứ gọi là tình yêu cao thượng thì hơi buồn cười. Anh Quang Triệu đem giao cô ấy cho tôi, hẳn là vì cảm thấy sắp tới không còn khả năng giữ cô ấy ở bên nữa?

- Nhanh chóng đoán được ý tứ của người khác, bản lĩnh của anh lớn như vậy, thảo nào thiên hạ liền có kẻ rắp tâm muốn trừ khử anh.

- Anh Triệu không phải cũng biết người đó là ai rồi sao? – Hoàng Tấn Khang đưa li rượu lên mời.

Quang Triệu nhếch môi cười thay cho lời đáp trả, cụng li rượu cùng Tấn Khang. Sau khi nhấp một chút, Tấn Khang liền nói tiếp, giọng điệu cứng rắn như thép:

- Nhưng anh Triệu, rất tiếc, đây là kẻ thù chính của tôi, là việc của tôi.

- Đâu phải chỉ mình anh là nạn nhân? Nếu nói đến, tôn nghiêm của tôi mới là bị xúc phạm nặng nề. – Quang Triệu cũng đanh giọng đáp trả. – Tôi cũng là vì con đường tương lai của bản thân mình thôi. Mà tôi biết chắc, anh hiện tại muốn đấu với người đó chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, riêng việc lẩn tránh bị truy sát còn khá là mệt. Anh muốn đối đầu, phải đợi năm năm, mười năm. Còn tôi thì ngày nào kéo dài, ngày đó còn ngồi trên bàn chông, không thể chờ đợi.

Ánh mắt hai người đàn ông giao nhau, chính là đang dùng nhãn quang âm thầm đối chọi. Cuộc chiến này, còn liên quan đến tôn nghiêm, bản lĩnh của họ.

Từ cổ chí kim, anh hùng mới có được giai nhân, nhưng hiện tại, anh hùng muốn chọn giai nhân là phải buông bỏ thiên hạ.

- Như Quỳnh vẫn luôn thủy chung chờ đợi anh. – Quang Triệu bèn nói – Còn tôi thì không muốn chung cuộc về trắng tay.

Tấn Khang khẽ nhắm mắt, bàn tay hơi siết chặt, lát sau anh mới thả lòng bản thân mình, nhìn Quang Triệu thành ý nói:

- Tôi có thể trợ giúp gì cho anh?

- Không cần, tôi trước nay chẳng thích vướng víu, cứ một mình làm là tốt hơn. – Quang Triệu nghiêm túc nói – Có một người đàn bà bên cạnh anh hai lần muốn giết cô ấy, nếu anh không giải quyết ổn thỏa đòi lại công bằng cho cô ấy, e rằng đã làm tôi thất vọng rồi.

Trời gần về sáng, Quang Triệu chẳng thể lưu lại lâu, trước khi Như Quỳnh tỉnh giấc, hắn phải trở về căn nhà dưới đồi thông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play