Quang Triệu đưa cô về biệt thự màu trắng của hắn, nghiêm giọng nói:
- Trước khi tôi tra ra chân tướng, cô nhất định không được bỏ trốn.
- Được, tôi không bỏ trốn. Nhưng anh cũng không được cho người theo sau giám sát hay canh chừng tôi. – Như Quỳnh cũng bổ sung điều kiện.
- Được. Đây coi như là cam kết.
Lúc họ bước vào, hàng chục người làm đã đứng ngay ngắn xếp hàng chào đón. Quả nhiên như lão quản gia kia đoán, sớm muộn cũng là cô gái này.
Thức ăn được dọn lên đầy một bàn, ông chủ còn chưa bao giờ đích thân liệt kê ra một thực đơn chi tiết như vậy. Cô gái kia ngày hôm nay không phải người giúp việc, mà có lẽ đã trở thành chủ nhân.
Như Quỳnh lặng lẽ ngồi vào bàn ăn, cúi đầu ăn qua loa một vài thứ. Nãy giờ Quang Triệu vẫn mãi nhìn cô, thỉnh thoảng mới đưa rượu lên môi nhấp một chút. Cảm tưởng chỉ hơi ngẩng đầu lên là chắc chắn sẽ bắt gặp ánh mắt của hắn.
Mà trong đôi mắt của Quang Triệu kia, rõ ràng là đang ưu phiền.
- Tại sao lại làm cho mắt môi thâm xì như vậy? – Hắn bỗng dưng hỏi.
- Để tiện buôn bán, không muốn người ta bắt nạt thì cũng phải tỏ ra lọc lõi một chút. – Cô cũng rất thẳng thừng đáp.
- Nếu không gặp lại tôi chắc cô vui lắm?
- Nếu tôi không xuất hiện chắc anh cũng rất vui vậy…
- Làm cho mặt mũi trở về bình thường đi. – Hắn sau khi hừ lạnh liền tuôn ra một câu.
- Không cần. – Như Quỳnh buông chén đũa, toan đứng lên – Tôi ăn xong rồi, có thể về được chứ?
Quang Triệu có vẻ như không hề nói đùa, lạnh giọng tuyên bố:
- Không được, cô phải ở lại đây.
- Tôi cũng có nhà cửa, tôi không chạy thoát khỏi bàn tay anh được, không cần thiết phải giam giữ tôi. Chúng ta đã đồng ý tin tưởng đối phương đến khi tìm ra sự thật.
Hắn đứng dậy, đi đến ngay sát bên cô, không e ngại, vươn tay ôm chặt lấy.
- Nhưng tôi muốn cô ở lại. Như Quỳnh, hắn ta đã chết rồi, tại sao tôi lại không được? Tôi có thể đối xử với cô như lúc xưa, còn mang lại cho cô nhiều thứ viên mãn hơn ngày đó. Những gì tôi ngày trước không làm được, bây giờ liền có thể làm cho cô.
- Quang Triệu, cả đời này tôi không bao giờ phản bội Tấn Khang! – Như Quỳnh giãy dụa, kiên quyết nói.
Họ vì giằng co mà làm chén bát trên bàn rơi xuống nền đất tạo ra những chuỗi âm thanh vỡ nát. Quang Triệu rốt cuộc khó có thể kiên trì, dùng sức mạnh siết chặt cô, đôi môi rơi xuống mặt cô, tai cô, liên tiếp hôn. Hơi thở nóng như lửa mang theo mùi men không ngừng quẩn quanh mũi cô.
- Quang Triệu, anh so với năm năm trước có gì khác nhau, chỉ biết cưỡng bức tôi! – Cô oán hận thét lớn. – Anh so với ngày đó chỉ càng kinh tởm hơn!
Quang Triệu đang trong cơn sóng tình bất chợt ngẩn người, tạm đình chỉ động tác, cũng phẫn nộ xen đau đớn mà hét lên:
- Cô nói cô không phản bội hắn, được thôi, cho cô không phản bội hắn về tư tưởng, nhưng người cô rõ ràng là của tôi, mãi mãi chỉ là của tôi. – Nói rồi lại tiếp tục hôn xuống – Cô yêu hắn ta được bao nhiêu lâu? Tôi từng yêu cô nhiều như vậy, tôi cũng có quyền sở hữu tình yêu mà tôi muốn!
Đột nhiên thấy cô không giãy dụa nữa, chỉ run bắn vì mỗi nụ hôn hay những cử chỉ động chạm của hắn. Quang Triệu không muốn nghĩ nhiều, ôm cô lên lầu. Lúc hắn đặt cô xuống giường, mặt đối mặt với cô mới có phần hoảng hốt.
Cô cười lạnh, ánh mắt nhìn hắn đầy căm hận. Hắn giật mình, quên là cô và Tú Anh vốn khá giống nhau, bây giờ cô nhìn hắn như vậy, khiến hắn liên tưởng đến gương mặt Tú Anh hôm đó, bên tai còn vang rõ những lời nguyền rủa của cô ta.
- Còn nói là năm xưa anh không cố tình tổn thương tôi? Rõ ràng anh chỉ nói dối.
- Im đi, năm xưa tôi không hề!
- Tấn Khang anh ấy không bao giờ ép buộc tôi, anh ấy không phải loại người cầm thú như anh!
- Đừng so sánh thằng đàn ông khác với tôi. Tôi yêu cô mãnh liệt hơn hắn nhiều lần, ham muốn giữ lấy là chuyện tất yếu. Nhưng năm xưa tôi không hề âm mưu tổn hại cô!
Hắn nói rồi phẫn nộ nhảy xuống giường, trút giận lên những đồ đạc trong phòng. Chỉ trong chớp mắt, mọi thứ đồ đạc xa xỉ đều bị đập vỡ, hóa thành những đống ngổn ngang tan tành…
Cuối cùng, hắn thẫn thờ đi ra phía cửa, chân dù dẫm phải từng mảnh vỡ cũng không quan tâm.
- Đi đi… đi đi…! – Hắn vừa cười vừa lẩm bẩm nói.
Như Quỳnh vội chạy ra ngoài, những tưởng hắn đã buông tha cho cô rồi, nào ngờ khi cô đi lướt qua hắn được mấy bước, cánh tay lại bị hắn bóp chặt:
- Nếu những lời cô nói có nửa chữ dối trá, tôi nhất định không tha thứ cho cô!
Hai tuần sau đó, Như Quỳnh không nghĩ là mình lại được tự do bình yên như vậy, Quang Triệu cũng không hề xuất hiện, cũng không hề gây cản trở cho cô.
Hắn biến mất không dấu vết hệt như năm năm về trước vậy.
Thời gian này, cô ngày nào cũng có thể tranh thủ đến thăm Tấn Khang và chơi violon cho anh nghe. Bệnh tình của mẹ cô cũng tiến triển rất tốt, Anthony nói có thể để bà điều trị ngoại trú.
Một hôm, Anthony đến mời cô đi uống cà phê. Bấy giờ thái độ của anh giống như đang có điều muốn nói nhưng lại e dè chưa thể nói ra. Như Quỳnh cảm thấy anh cứ mãi nhìn xuống tách cà phê, bèn chủ động mở lời trước:
- Anthony, anh có chuyện gì muốn nói sao? Giữa chúng ta chẳng phải không cần e ngại ư?
Anthony bỗng thở dài, cuối cùng mới thừa nhận:
- Như Quỳnh, tôi có việc cần nhờ cô giúp đỡ, nhưng có lẽ sẽ làm phiền cô.
- Sao lại có thể nói như vậy? Anthony, anh luôn giúp đỡ tôi, khi anh có việc cần, nhất định tôi sẽ tận tâm… – Cô quả quyết nói.
- Vậy thì tôi yên tâm rồi, nhưng nếu cô thấy không tiện thì cứ từ chối, cũng không cần nghĩ nhiều đâu. – Lúc này anh mới chậm rãi trình bày – Tuần tới là sinh nhật lần thứ bảy mươi của mẹ tôi, sức khỏe của bà dạo này rất sa sút, anh trai lớn của tôi cũng đã cố gắng tìm liệu pháp chữa trị nhưng cũng không mấy khả quan. Các anh của tôi đều đã lập gia đình, chỉ có tôi vẫn chưa có ý định đó, cũng chưa bao giờ mang bạn gái về ra mắt bà, cho nên mẹ tôi thường hay phiền lòng. Lần này, cũng do cha tôi và các anh thúc ép, nhất định phải đi cùng một cô gái về ra mắt để vui lòng mẹ…
- Cho nên… – Như Quỳnh nửa ngạc nhiên nửa phỏng đoán nói – Cho nên có phải anh muốn tôi giả làm bạn gái?
- Đúng vậy… – Anthony nhìn cô bằng ánh mắt tin tưởng hi vọng – Mẹ tôi thích những cô gái dịu dàng như cô, chắc chắn bà sẽ rất thích…
Anthony tuy là nói vậy nhưng trên thực tế, một người được nhiều phụ nữ mến mộ như anh thì không thiếu người để sắm vai này. Chỉ có điều trong tâm tưởng, anh vẫn muốn đó là Như Quỳnh, dù chỉ là giả trong vài ngày cũng được.
Còn Như Quỳnh, cô cũng cảm thấy có chút ít e ngại nhưng nhớ đến việc Anthony đã nhiệt tình giúp đỡ mình bao lâu nay như vậy, cô không nghĩ ngợi nhiều nữa, liền gật đầu đồng ý, dẫu sao cũng chỉ sắm vai này trong một hai ngày.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT