Hôm đó, Tú Anh xem như được một ngày hạnh phúc toàn vẹn. Lúc cô nói muốn học violon, Quang Triệu thoạt đầu cau mày một hồi, lạnh giọng hỏi cô tự dưng sao muốn học thứ đó. Tú Anh liều lĩnh thành thật trả lời rằng muốn chơi cho hắn nghe, muốn làm hắn thư thái vui vẻ.
Không ngờ hắn lại bật cười lớn, cứ như vậy mà đồng ý.
Chiều sớm, Quang Triệu vừa từ bên ngoài trở về liền nói sẽ đưa Tú Anh đi mua sắm. Như Quỳnh lúc đó đang dọn dẹp, nghe thấy vậy thì cảm thấy thoải mái, cô có thể tranh thủ ra ngoài một buổi được rồi.
Nào ngờ lúc Quang Triệu ôm trong tay Tú Anh đã trang điểm xinh đẹp yểu điệu từ trên lầu đi xuống, hắn lại tỏ vẻ thản nhiên nói:
- Cũng nên đem theo người làm để tiện xách đồ, không phải sao?
Như Quỳnh lẳng lặng nhanh tay thu dọn hết rồi đi theo, hắn muốn diễn thì cô sẽ xem.
Quang Triệu cho người mang tới một chiếc Limousine rộng rãi, hắn đỡ Tú Anh ngồi vào trong lòng, sai tài xế cho xe chạy tới khu thương mại cao cấp. Như Quỳnh ngồi gần chỗ lái xe, cô cúi đầu mở điện thoại ra hồi âm mấy tin nhắn. Phần lớn là đều của Anthony, anh thông báo rằng vừa đi công tác trở về, có mua rất nhiều quà, hỏi cô bao giờ có thể đến lấy.
Như Quỳnh nhắn mấy tin thăm hỏi vui vẻ đến anh, sau đó liền quan tâm đến việc kết quả buổi hội thảo bên Pháp của anh. Sở dĩ Anthony từng để cập đến, buổi hội thảo này quy tụ những chuyên gia y học hàng đầu, cùng thảo luận về phương pháp phẫu thuật mới, cũng có liên quan đến Tấn Khang.
Vì vậy Như Quỳnh nôn nóng, thực sự muốn gọi điện trực tiếp cho Anthony nhưng bây giờ lại không tiện, chỉ có thể nhắn cho anh, hỏi xem nếu Tấn Khang được phẫu thuật bằng phương pháp mới đó, tỷ lệ thành công là bao nhiêu phần trăm, có thể hồi phục nhanh được không?
Anthony sau một hồi trầm tư, thẳng thắn nhắn lại cho cô “Tình trạng của Tấn Khang đã kéo dài quá lâu, e rằng chỉ được ba mươi phần trăm. Nếu mời được giáo sư S. trực tiếp phẫu thuật thì có thể khả quan hơn một chút, nhưng chung quy cũng rất mạo hiểm. Nếu phẫu thuật thất bại, bệnh nhân lập tức tử vong…”
Như Quỳnh nhận tin nhắn, ánh mắt không tự chủ được mà trở nên buồn bã ủ rũ vô cùng. Đó không khác nào một canh bạc, cô không thể liều lĩnh đánh cược tính mạng của Tấn Khang, thà cứ duy trì như thế này còn hơn.
Thực tế, mọi biểu cảm của Như Quỳnh đều được Quang Triệu thu vào trong mắt. Dù đang ôm ấp mỹ nhân, trong lòng hắn không có một tia rung động. Nếu có cảm giác thì đó chỉ là sự phiền não không lối thoát.
Hắn nâng ly rượu, khép hờ mắt, nhấp môi uống. Cũng có hiếm hoi những lúc lòng hắn bình lặng nhất, hắn vẫn tự hỏi tại sao mọi chuyện lại xảy ra như vậy? Tại sao và tại sao? Nếu năm xưa hắn bớt cố chấp một chút, từ bỏ việc theo đuổi người đàn bà trước mặt kia thì chẳng phải nửa đời sau của hắn đã không bị oán hận sầu muộn giày vò như thế này chăng?
Cứ ngỡ nước chảy đá sẽ mòn, nào đâu năm năm, mười năm, mười lăm năm… chân tình của hắn dành cho người phụ nữ ấy cũng không một chút mảy may lay chuyển tâm tư của cô ta. Vậy mà một gã trùm xã hội đen hai tay vấy máu kia, chỉ một vài lần gặp là cô ta đã cam tâm tình nguyện bám riết lấy gã ta. Nếu không phải vì gã đó hơn hắn ở sức mạnh, ở tiền bạc để cô ta có thể dựa dẫm thì là vì cái gì?
Tú Anh trời sinh dáng người mượt mà, cho dù thử bộ đầm nào lên cũng rất đẹp. Nhân viên bán hàng lại không ngừng tâng bốc khiến cô ta không nỡ bỏ một bộ nào. Quang Triệu khoát tay một cái, thế là toàn bộ chỗ đó đem thanh toán rồi gói lại. Như Quỳnh theo sau xách hết chỗ đó, không một lời cảm thán.
Chọn xong mấy cái váy áo, Tú Anh lại muốn đi chọn giày cùng trang sức. Sau khi có thêm năm bảy đôi giày hàng hiệu, cô nàng lưu luyến mãi bên quầy nữ trang.
Quang Triệu thỉnh thoảng mới đưa cô đi, còn đâu toàn đem tiền cấp vào thẻ. Hắn luôn cảm thấy đi mua sắm cùng phụ nữ là việc nhàm chán tốn thời gian nhất.
Tuy nhiên trong quá khứ, hắn từng có thể kiên nhẫn đi theo sau Như Quỳnh đến từng sạp rau quả, đợi cô chọn từng cái củ cải. Thời đó Như Quỳnh sống rất đạm bạc, thường chỉ mặc đồng phục học sinh, quần áo cũng chẳng có nhiều, lại có vẻ như không mơ ước hay đòi hỏi, có thế nào thì sống thế. Cho dù chỉ khoác trên mình một tấm áo cũ, vẻ ngoài thanh khiết tươi tắn của cô cũng không vì thế mà bị lu mờ.
Nhưng có một lần hắn vô tình thấy cô ghé vào một sạp quần áo bên đường chọn đi chọn lại, cứ nghĩ rằng cô mua cho mình, hóa ra là mua cho bác gái và chị họ. Đến lúc ra về, ánh mắt cô dường như vẫn có chút ít lưu luyến đối với một chiếc váy xanh nhạt. Hồi đó, chiếc váy treo trên sạp ven đường kia chắc chỉ tầm một hai trăm ngàn nhưng cũng đã bằng tiền ăn sáng cả tháng của cô.
Quang Triệu lúc đó không nghĩ nhiều, lập tức đem tiền ăn sáng của hắn đi mua cái váy về, định sáng mai lúc chở cô đi học sẽ mang tặng, nào ngờ em gái cùng cha khác mẹ của hắn lấy ra mặc, còn vui vẻ đem khoe khắp xóm. Hắn không dám trực tiếp nói với đứa em đó vì sợ con bé giận dỗi nên đành nhờ cha hắn lựa lời.
Nào ngờ mẹ kế hắn nghe thấy liền phật lòng, nói bóng nói gió rằng hắn cả đời vẫn chưa tặng em gái được một thứ quà gì tốt, đến nay gần sinh nhật con bé, nó thấy cái váy nên tất yếu nghĩ là quà mua cho nó. Bây giờ đòi về xong lại đem tặng đứa con gái nhà hàng xóm, chẳng phải sẽ khiến con bé chịu đả kích sao?
Bây giờ bỗng nghĩ lại, càng thấy đàn ông không có tiền quả nhiên rất hèn kém. Mà phụ nữ bẩm sinh lại thích được cưng chiều, được thỏa mãn nhu cầu mua sắm.
Lúc này, hắn đang hào phóng chiều hết mọi sở thích của người tình, mục đích cũng chỉ là để Như Quỳnh nhìn thấy. Nhưng người đàn bà này hiện tại còn vượt xa tưởng tượng của hắn, tuy bước vào cửa hiệu quần áo sang trọng mà mọi phụ nữ đều mơ ước nhưng ánh mắt của cô trước sau vẫn vô cùng lạnh nhạt, chẳng hề hứng thú với bất cứ cái gì chứ đừng nói là lộ ra ánh mắt khát khao.
Chính vì vậy, mục đích của hắn không thực hiện được.
Chiều tối, Quang Triệu dẫn Tú Anh vào nhà hàng cao cấp dùng bữa. Họ bao một phòng VIP được bố trí đặc biệt, chỉ dành riêng cho cặp tình nhân. Có bồi bàn đứng hai bên, còn có cả dàn nhạc sống, Như Quỳnh nghĩ chẳng còn việc gì liên quan đến mình nên bước ra hành lang đi dạo một chút. Trong lòng Quang Triệu vẫn một màu ảm đạm nhưng hắn cũng cho rằng lúc này không cần thiết phải giữ Như Quỳnh đứng lù lù ở đây khiến cho hắn ăn cũng không ngon, cho nên mặc kệ cô ta.
Kết quả, mắt vẫn vô thức nhìn ra phía ngoài hành lang, bằng không cũng nhìn về phía tấm kính có thể phản chiếu hình bóng cô. Nhắm mắt lại uống rượu, bóng dáng đáng căm hận đó vẫn như đang lập lờ trong đầu.
Dùng bữa xong, Tú Anh liền nhắc với hắn chuyện muốn học violon, còn muốn hắn dẫn đi mua đàn. Cô đã tra cứu sẵn trên internet xem địa chỉ nào bán nhạc cụ tốt nhất ở đây.
Hắn liền dẫn cô vào đó, trực tiếp gọi chủ cửa hàng ra hỏi xem cái đàn nào ở đây là tốt nhất. Chủ hiệu là một ông lão đeo kính, mái tóc hoa râm, cũng là người đã mở cửa hiệu chế tạo, gia công, mua bán và sửa chữa các loại nhạc cụ thính phòng đã mấy chục năm nay.
Như Quỳnh lúc bước vào đã nhận ra, cửa tiệm này trước đây cô cũng từng một hai lần đến để sửa cây đàn của cha mình, hơn nữa năm năm trước Tấn Khang vừa mới dẫn cô vào đây một lần.
Hôm đó cô rất bất ngờ, Tấn Khang nói muốn đặt riêng cho cô một cây đàn tốt hơn nữa. Cô lắc đầu, nói rằng anh không cần vì cô mà tốn kém, hơn nữa cô chỉ muốn dùng cây đàn của cha mình để lại. Tấn Khang lúc ấy vẫn kiên quyết đặt mua đàn, còn rất vui vẻ nói rằng: “Coi như anh đặt cây đàn này để tặng cho con gái chúng ta sau này đi.”
Kết quả, cây đàn chưa kịp lấy về thì biến cố lớn đã xảy ra, cô vì bộn bề nhiều việc mà cũng không còn để ý chuyện này.
Chủ cửa hàng mang đến một cây đàn violon rất tinh xảo, cẩn thận giải thích:
- Đây là một trong những cây đàn tốt nhất ở đây, gỗ làm đàn đều đặt ở nước ngoài, âm thanh rất tốt. – Ông ta nói thêm – Cây này giá hơi mắc một chút, hai người có thể chọn mấy cây khác ở trong này, giá mềm hơn nhưng chất lượng cũng không thua kém là mấy.
- Cây này thì bao nhiêu? – Quang Triệu lạnh lùng hỏi.
- Tôi bán đàn có uy tín hàng chục năm, thành thực không nói điêu, giá cây này là bảy mươi triệu. – Người bàn hàng ngước mắt nhìn Quang Triệu và Tú Anh, bấy giờ mới đánh giá kĩ lưỡng, họ cũng xem như người thượng lưu, có lẽ sẽ chọn cây này mà không phân vân.
Tú Anh dĩ nhiên mới nghe vậy là thích, còn Quang Triệu rõ ràng không tiếc gì nhưng bỗng nhiên sinh hứng thú đi dạo qua khắp cửa hàng một lượt. Hắn thấy Như Quỳnh cũng đang đứng ở một góc của cửa hàng, ngay trước một cái tủ bằng kính có trưng bày một cây violon khác. Mắt cô chăm chăm nhìn vào cây đàn đó, ánh nhìn không chỉ biểu lộ sự quan tâm thông thường mà còn đến mức da diết khó dứt. Bàn tay nhỏ nhắn run rẩy của cô khẽ đặt lên mặt kính, tựa như muốn vuốt ve cây đàn. Chớp mắt, khóe mi cô đã rưng rưng.
Hắn liền gọi chủ cửa hàng lại, chỉ vào cây đàn trong tủ kính:
- Chủ tiệm, cây đàn kia là thế nào? Sao chỉ có nó được trưng bày trong tủ kính?
Chủ tiệm bước tới, có chút bất đắc dĩ giải thích:
- Cây đàn này… thực ra mới là cái đắt nhất ở đây. Cũng có một hai người muốn mua nhưng tôi lại phân vân không dám bán đi. – Ông ta từ từ kể tiếp – Năm năm trước, có một người giàu có đến đặt cây đàn cho bạn gái, anh ta nói rằng nhất định phải làm ra cây đàn thật tốt, giá cả không thành vấn đề, còn đặt cọc trước ba trăm triệu.
Tôi liền liên lạc với người đồng môn bên nước ngoài, chọn lọc những loại gỗ lâu năm tốt nhất, cố mua cho được vi cá voi để làm cây vĩ, cũng giao cho người thợ danh tiếng bên Ý gia công chính. Lúc đàn hoàn thành, chi phí lên đến hơn năm trăm triệu nhưng đợi mãi cũng không thấy người đặt mua kia đến lấy đàn.
Nhiều lúc tôi cũng muốn bán đi lấy vốn cho chắc, nhưng lại sợ người kia có việc bận mà sau này mới quay lại nên cứ để đấy. Người mua đó thoạt trông rất có khí độ, mỗi lời anh ta đều nói chắc như đinh đóng cột, không biết tại sao lại không đến. Mà tôi cũng cầm tiền của anh ta rồi, cứ thế mà bán đi cũng không ổn. Thôi thì coi như để đó triển lãm đi, không gì thì tôi cũng truyền lại cho con cháu.
Quang Triệu nhận ra thái độ bất thường của Như Quỳnh, cho dù cô đã lảng tránh bước sang góc khác. Hắn tất yếu phải hiểu ra, người đặt cây đàn kia còn có thể là ai, chính là Hoàng Tấn Khang, người đã từng bao dưỡng cô ta.
Bàn tay hắn bên dưới vô thức siết chặt nhưng trên môi lại nở một nụ cười khinh bạc:
- Chủ tiệm, tôi muốn mua cây đàn này. – Khắp người hắn dần dần tỏa ra một thứ khí thế lạnh lẽo mà uy hiếp – Nhất định phải mua.
Bốn chữ cuối, hắn cố tình nhấn mạnh đủ khiến cho ông chủ kia giật mình e sợ. Người này bộ dáng bất lương, có khi nào lại là xã hội đen? Nếu đắc tội thật không ổn.
Lúc ông ta còn đang lưỡng lự, hắn đã chẳng ngại mà nói thêm:
- Tôi trả gấp ba lần giá trị của cây đàn, ông có bán không?
Là người, ai thấy mức lợi như vậy cũng đều sáng mắt. Chủ tiệm thầm nghĩ, số tiền gấp ba lần, ông ta cho dù mang một phần đi đặt làm lại cây đàn như thế thì vẫn còn dư một phần lãi lớn. Không băn khoăn nhiều nữa, ông ta lập tức đồng ý.
Tú Anh vừa được mua cây đàn bảy mươi triệu, lúc này lại thấy Quang Triệu cầm trong tay cây đàn trị giá một tỷ rưỡi kia thì không khỏi long lanh cặp mắt, dụi đầu vào lồng ngực hắn nói:
- Anh, cảm ơn anh, em rất thích. Nhưng cớ sao lại phải mua cả hai cây đàn?
Quang Triệu nhìn cây đàn trong tay, nhếch môi cười, nói lớn đủ để cho Như Quỳnh nghe thấy:
- Cây đàn này, không phải mua cho em đâu.
- Vậy… anh mua làm gì? – Tú Anh nghe vậy liền không khỏi ấm ức.
- Mua về để anh đốt. – Quang Triệu điềm nhiên trả lời.
Như Quỳnh ngoảnh mặt đi, cô tự trấn an bản thân mình. Cây đàn đó dù là của Tấn Khang đặt mua cho cô nhưng hiện tại cô cũng không dư giả để trả số tiền còn thiếu, hơn nữa lại không thể đấu lại với Quang Triệu về sức mạnh hay tiền bạc. Không có một cây đàn, tình cảm của cô và Tấn Khang đâu có vì thế mà sứt mẻ đi. Một cây đàn tốt chưa chắc đã tạo ra một bản nhạc hay, chỉ cần cô toàn tâm toàn ý vì anh mà chơi, dù là một cây đàn cũ thì giai điệu vẫn có thể ấm lòng người.
Chỉ có điều, hắn đem cây đàn đó đi đốt, vừa coi như trả thù cô, vừa làm trò tiêu khiển, thực sự khiến cô có phần không đành lòng.
Lúc chiếc xe Limousine rời xa, lại xuất hiện một chiếc Mercedes đen bóng từ đâu đi tới đỗ trước cửa hàng. Một gã tay sai của Quang Triệu đeo kính râm mặc vest đen bước vào, đem một va li tiền lớn, không biết chính xác là bao nhiêu đặt trước mặt chủ tiệm kia, ngắn gọn mà nói:
- Ông chủ tôi là người ban nãy mua đàn, kêu đưa số tiền này cho ông, trong vòng một tháng phải hoàn thành một cây đàn tốt hơn cả cây đàn trong tủ kính vừa bán.
- Thế này là… – Chủ tiệm nhìn số tiền đầy ắp trước mắt, có nằm mơ cũng nghĩ không ra hôm nay lại trúng mánh lớn như vậy.
- Đừng hỏi nhiều, chỉ cần nhớ, nhất định phải tốt hơn cây đàn kia. – Người đàn ông lạnh giọng nói, tác phong cũng rất mau lẹ, chớp mắt xong việc liền rời khỏi đó, không còn thấy bóng dáng.
Lúc trở về biệt thự, Quang Triệu vẫn bình thản tắm rửa, uống rượu vang, ăn điểm tâm tối. Đến nửa đêm, đột nhiên quản gia gõ cửa phòng Như Quỳnh, bảo cô lên sân thượng.
Lúc cô lên đó, giữa không gian vắng vẻ tịch mịch chỉ có bóng hắn bên cạnh đốm lửa hồng bùng cháy. Hắn đưa cây đàn cho cô, sảng khoái mà cười:
- Tôi nghĩ để cho cô tự tay đốt sẽ tốt hơn.
- Anh vui lắm sao? – Cô lạnh nhạt nói, giọng điệu không hề mang theo một tia hờn giận, trái lại không thiếu ý châm biếm.
- Không vui dài lâu, nhưng chí ít có thể vui trong chốc lát. – Hắn liền đáp – Sao? Cô không dám đốt? Là tiền của tôi bỏ ra cơ mà, tôi không tiếc, tại sao cô phải tiếc?
- Đúng vậy, tôi tiếc. Nhưng nếu anh bảo tôi đốt, dĩ nhiên tôi phải đốt rồi.
Cô ném cây đàn vào trong ngọn lửa, trong lồng ngực bỗng thấy nhức nhối.
Hắn ta cười một tràng dài. Người đàn ông này đúng là điên rồi. Như Quỳnh liền không muốn quan tâm nhiều, quay lưng đi xuống.
Hắn đứng đó, mãi ngắm ngọn lửa. Gỗ tốt đến đâu thì cũng hóa thành củi, củi biến thành tro tàn. Tình yêu của hắn cũng thật giống vậy, ban đầu là một ngọn lửa mãnh liệt cuồng si, giờ lại như một đống tàn tro. Chỉ có điều hắn không nhìn ra, lửa tình vốn chẳng dễ dàng tắt, nó bị ủ dưới nắm tro kia. Chỉ cần tro còn hồng, một cơn gió thổi đến cũng có thể làm cháy bùng lên.
Đến lúc đó, ngọn lửa sẽ một lần nữa thiêu chết hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT