Mấy năm trước, Tước Ân không biết làm sao lại đi tới nơi này cầu thân, khi đó hắn còn là một thanh niên chính trực, rất tuấn mỹ, lại có chút tự phụ, không tin tưởng về lời đồn về Johnson, mãi đến kia hắn thật sự ngồi trong nhà, thời điểm nhìn tới nam tử dị thường tuyệt sắc, cảm thấy mặc cảm không bằng, mà xấu hổ cúi đầu.
“Ngươi muốn đón muội muội ta đi?” Năm đó câu thứ nhất mà Long Ngọc mở miệng liền vô cùng trực tiếp như vậy.
Hắn gật đầu, không dám nói chính mình yêu Lộ Anh cỡ nào, bởi vì trước kia hắn chưa từng thấy qua người, hắn đến cầu thân, chỉ là bởi vì quan hệ thông gia của Mercer gia cùng Johnsen gia, mà hắn cũng biết hắn cưới Lộ Anh có lợi mà vô hại, sao lại không làm chứ.
Long Ngọc nhìn hắn rất lâu, chỉ nói ra một câu, câu nói kia hắn đến bây giờ vẫn còn nhớ tới.
“Nhà ta sở cầu bất quá là, một đời một kiếp, một đôi người, nếu ngày nào đó ngươi phụ câu nói này, liền đừng trách chúng ta vô tình.”
Bây giờ, Long Ngọc mắt lạnh nhìn hắn, “Một đời một kiếp, một đôi người, câu nói này rốt cuộc vẫn là để cho ngươi phụ.”
Tâm hắn phát lạnh, cứng rắn ngẩng đầu lên, “Điện hạ cũng hẳn phải biết, lệnh muội gả cùng ta, cũng không phải là vì yêu.”
“Điểm này ngươi không phải đã sớm biết sao?” Lông mày Long Ngọc nhướn lên một cái, hắn không nói gì.
Năm đó Lộ Anh cũng đã nói, ‘Ta cũng không có yêu ngươi, ta gả cho ngươi là bởi vì quan hệ tới gia tộc của ta, ta cũng sẽ không yêu ngươi, khả năng ta có thể làm chỉ là không phản bội, chỉ đến thế mà thôi.’
Đúng, hắn đã biết! Người Johnson gia, nói là làm, Lộ Anh nói sẽ không yêu hắn, liền thực sự không có yêu hắn, nàng nói không phản bội, coi như thật sự không phản bội hắn, rốt cuộc là do hắn không nhịn được, biết rõ nàng sẽ không yêu mình, lại muốn chân tâm của nàng, ảo tưởng rằng lâu ngày sinh tình.
“Nhưng dù sao nàng cũng là thê tử của ta.” Tước Ân hít một hơi nói, hắn vẫn là muốn đón nàng trở lại, hắn bỏ ra lâu như vậy không chiếm được hồi báo, hắn không cam lòng!
“Thời điểm ngươi quá trớn, có hay không nghĩ tới thê tử của ngươi?” Đôi mắt Long Ngọc băng lãnh.
“Ta…” Lời nói của hắn nhất thời nghẹn lại trong cổ họng, tâm tư đột nhiên xoay chuyển một cái, nói rằng: “Nam nhân mà ai chẳng từng phong lưu, điện hạ khi còn trẻ cũng phong lưu vô cùng.”
Mọi người ở trên lầu nghe chân tướng thì tâm lý đồng thời bốc lên một ý nghĩa, cái tên này muốn chết a!
Ly trà Long Ngọc cầm trong tay cũng không có nửa điểm run lên, từ từ uống một hớp, nghiên người trên ghế salon nhìn hắn, “Nói được lắm, giống như bổn hậu có bao nhiêu già vậy ấy.” Hắn cười nhạo mà nói, lại làm cho tâm trạng Tước Ân vô cùng căng thẳng, cảm thấy có một loại dự cảm xấu, “Ngươi nói không sai.” Long Ngọc thừa nhận lời hắn mới vừa nói, “Bổn hậu năm đó rất phong lưu, thay tình nhân như thay quần áo, nhưng mà, ta nếu như chỉ cùng một tình nhân, thì cho dù ngày hay đêm cũng không ở cùng với người khác, những năm nay, ngươi có từng nghe qua bổn hậu trèo tường* chưa? Có từng hay không gặp qua bổn hậu ngoại trừ Nhã Diệc ra ở bên ngoài có người khác?” Long Ngọc thả ly trà trong tay xuống, ngồi thẳng nhìn hắn, “Nếu như không làm được một đời một kiếp, một đôi người, như vậy ít nhất làm được, lúc này ngươi là duy nhất, thời khắc này ngươi là độc nhất.”
“Lúc này ngươi là duy nhất, thời khắc này ngươi là độc nhất?” Tước Ân có chút hoảng hốt, tựa hồ, Lộ Anh cũng đã nói lời nói như vậy.
‘Ta tiến vào cửa nhà ngươi, chính là vợ của ngươi, ta sẽ không yêu ngươi, mà cũng sẽ không có người khác, ít nhất, thời điểm ta ở cùng với ngươi, ngươi là duy nhất.’
Đêm tân hôn việc bọn họ bắt đầu chính là chia phòng mà ngủ, Lộ Anh cũng là bình tĩnh như vậy nói ra lời nói này.
“Ngươi đi đi.” Long Ngọc lạnh nhạt nói, “Về sau không cần đến.”
“Cho ta thấy mặt nàng lần một, ta muốn hỏi nàng một vấn đề.” Hắn vẫn là muốn gặp nàng.
“Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì, ta có thể thay nàng trả lời ngươi.” Long Ngọc bình tĩnh nhìn hắn, từng chữ từng câu nói, “Tâm Tu La chỉ cấp người đáng giá, người Johnsen gia, tâm chỉ cấp cho người chân tâm, chân tâm đổi chân tâm, ngươi có từng dùng chân tâm để đổi?”
Hắn không có, bởi vì hắn cũng không yêu Lộ Anh, giữa bọn họ đơn giản là lợi ích, nhưng mà đã nhiều năm như vậy, là tảng đá cũng có thể ấm, người Johnsen gia làm sao lại không thể sưởi nóng đâu?
Hắn lại chưa hề nghĩ tới, hắn không có dụng chân tâm đi sưởi làm sao sẽ ủ ấm!
Năm đó, tâm Long Ngọc là Nhã Diệc dùng chân tâm, dùng tính mạng, dùng toàn bộ để che chở, cũng sưởi rất lâu mới sưởi ấm, Tước Ân làm sao lại cảm thấy được hư tình giả ý của hắn có thể đem tâm Lộ Anh sưởi ấm? Hắn cũng không có chân chính quan tâm tới nàng!
“Ca.” Lộ Anh bưng khay đi vào, nàng biết rất nhiều chuyện, vẫn là cần có một cái kết thúc, “Sữa chua năm nay có thể ăn, ca nếm thử xem.”
“Là Lộ Anh nhà ta làm sao? Không phải ta cũng sẽ không ăn.” Long Ngọc mắt cười nhìn nàng, hoàn toàn không để ý tới Tước Ân đang giật mình.
“Đương nhiên.” Nàng cười đi tới bên người Long Ngọc, đem khay hạ thấp xuống, “Sữa chua ca ăn, sữa đậu nành hay phô mai cái nào không phải là ta tự mình làm chứ?”
“Ân, không sai, ta muốn mang đi một ít.” Long Ngọc ăn một ngụm sữa chua, thoả mãn gật đầu.
“Vậy ta đưa đến chỗ ca hai hộp lớn!” Thấy cậu yêu thích, nàng cũng thật cao hứng.
“Được.” Cậu gật đầu, khẽ nắm mặt của nàng, “Muội muội ngoan.” Nàng cười ngọt ngào, cà cà mặt trên tay cậu, rất có nhu tình của tiểu nữ.
Tước Ân đột nhiên phát hiện, hắn không hiểu rõ Lộ Anh, thời điểm ở nhà nàng chưa bao giờ xuống bếp, hắn càng chưa từng ăn qua món nàng làm, thời điểm ở nhà nàng rất ít cười, trên mặt có thể nói không có nhu tình gì, chớ nói chi là nũng nịu.
“Tước Ân.” Nàng đột nhiên gọi hắn, hắn ngẩng đầu nhìn nàng, nàng nghiêm túc nói, “Ta không phải chưa từng thử sinh sống với ngươi.” Hắn nghe nói xong đồng tử liền co rụt lại, mi mắt nàng rũ xuống, “Chính là thời điểm lần thứ nhất ta thấy ngươi liền biết, chúng ta không thích hợp, chúng ta không phải một loại người, những năm này ta từng thử, nhưng đáng tiếc đều thất bại, thời điểm ngươi lần thứ nhất quá trớn ta liền biết, đến bây giờ con trai nàng cùng ngươi cũng ấp đã đi ra, ngươi lại muốn tới đón ta trở lại, ngươi chưa hề nghĩ tới nàng phải làm sao a?”
“Ngươi! Ngươi đều biết!” Hắn trợn mắt lên, “Ngươi vì sao không nói?” Hắn ở bên ngoài nuôi một người, giống với hắn cũng đều là Tu La, bây giờ con trai hắn cùng với nàng đã ấp đi ra.
“Ta đang chờ ngươi nói cùng ta, ta cho ngươi một lần lại một lần cơ hội.” Lộ Anh giương mắt nhìn hắn, nhìn thấy thần sắc hắn kinh hoảng, đột nhiên cảm thấy tâm tình phi thường hảo, không tự chủ được mà nở nụ cười, cười rất đẹp, lời nói ra lại phi thường lạnh lùng, “Có thể ngươi đến bây giờ còn muốn gạt ta, chúng ta quả nhiên không thích hợp.” Nàng biết, vẫn luôn biết, người này không phải có thể cùng nàng sống hết đời người, bây giờ Phồn Dạ làm Quân thống, Johnsen gia nàng không có gì phải sợ, nàng cũng không có cần thiết ủy khuất chính mình, đối với nàng mà nói, nàng cũng có rất nhiều thời gian để trải qua, nàng còn có giấc mộng của nàng, làm một y sư lợi hại giống như cha thân nàng, mà Tước Ân bất quá là một cái nho nhỏ bọt nước trong đời của nàng, chẳng mấy chốc sẽ chìm tại bên trong đại dương, nàng không cần phải lưu ý, “Ngươi đi đi, về sau không cần gặp lại, ta cũng không muốn gặp lại ngươi, không muốn bị ngươi quấy rối sinh hoạt.”
Tâm nàng, sẽ cho người đáng giá, mà hắn tuyệt đối không phải là cái người kia!
Tước Ân chán chường nhắm hai mắt lại, hắn yêu Lộ Anh? E rằng không yêu, nhưng vì cái gì giờ khắc này tâm lại như vậy đau?
Johnsen gia cùng Mercer gia chính thức giải trừ thông gia, tin tức vừa ra, trên dưới đều khiếp sợ, hai nhà lại quyết liệt như vậy.
Johnsen gia trải qua lâu đời, gia đại nghiệp đại, quân thống xuất thân từ nhà họ, lại có Minh hậu làm chỗ dựa, tự nhiên cái gì cũng không sợ, muốn chiến liền tới!
Nhưng mà Mercer gia lại không giống như vậy, từ thời cổ của Tu la giới nhà họ chỉ là tiểu quý tộc, đã nhiều năm như vậy cho tới bây giờ mới có thể leo lên địa vị như vậy, trong đó có nguyên nhân là quan hệ thông gia với Johnsen gia, hiện nay, muốn làm cho bọn họ động thủ với Johnsen gia, bọn họ thật sự không dám!
Tước Ân cũng không phải người không biết thời thế, đương nhiên sẽ không tìm phiền phức cho Lộ Anh, thêm nữa hắn muốn thú thê tử thứ ba, cũng chính là tình nhân của hắn, càng không có mặt mũi nào mà tìn tới cửa, nhân sinh của hắn cùng Lộ Anh triệt để thành hai đường thẳng song song, không có điểm giao nhau.
Thời tiết vào tháng sáu mưa dầm liên miên, mưa nhỏ xào xạc, đã giằng co hơn nửa tháng, nhìn như còn muốn kéo dài không có dự định dứt, điều này làm cho Long Ngọc lúc thường tham ngủ lười biếng từ xương tủy, ngay cả bữa trưa cũng không muốn ăn, đem mình quấn ở bên trong chăn mỏng, co rúc ở trên giường, có thể mơ mơ màng màng ngủ một buổi trưa, bị Nhã Diệc kéo lên, cũng không có tinh thần mà ăn mấy miếng cơm, rồi lại rúc ở trên giường, mỗi ngày như vậy, làm cho Nhã Diệc có chút bận tâm, đây cũng không phải là mùa đông, thân ái nhà hắn cũng không cần ngủ đông, đây là thế nào?
“Thân ái, tỉnh lại đi, đừng ngủ nữa, chúng ta đi tới chỗ tiểu cữu cữu khám nào.” Nhã Diệc muốn đem người kêu dậy, nhưng mà Long Ngọc lại như là koala ôm chăn không tha, cũng không có tỉnh lại, hình như là ngủ rất sâu, hắn cũng không có biện pháp nào, không thể làm gì khác hơn là ôm cả chăn cùng người ôm đi.
Chiếu Ngạn dở khóc dở cười khi nhìn thấy Long Ngọc bị ôm như vậy mà đến, “Đây là thế nào đây?”
“Xem cho em ấy một chút đi, em ấy ngủ như không muốn tỉnh lại.” Nhã Diệc lo lắng nói, từ lúc thời tiết bắt đầu có mưa liền đã như vậy, thời điểm bắt đầu hắn còn là có quan hệ tới thời tiết, Long Ngọc có tật xấu là rất thích ngủ vào lúc trời mưa, hắn cũng không để ý, nhưng mà đã gần nửa tháng nay, cho dù có yêu ngủ cũng không thể ngủ thành như vậy! Hay là ngã bệnh a!
Chiếu Ngạn làm cho hắn đem Long Ngọc thả lên trên giường, vừa dính vào giường Long Ngọc ôm chăn lộn mèo, tìm vị trí thoải mái rồi lại khò khè mà ngủ, Chiếu Ngạn cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
Theo lí mà nói Long Ngọc cảnh giác rất cao, nếu rời đi khỏi ôm ấp của Nhã Diệc sẽ ngủ không thoải mái, nhưng mà bây giờ lại ngủ say như chết, đây là lần đầu hắn thấy a, trước tiên hắn nhìn sắc mặt của cậu, khí sắc không tệ, lại tiếp tục nghe hô hấp, vô cùng bình thường, cuối cùng đưa tay bắt mạch cho Long Ngọc, một phút sau mới thu tay lên, thở phào nhẹ nhõm, ngoắc ngoắc tay với Nhã Diệc, ý là ra ngoài rồi nói, rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Nhã Diệc giúp Long Ngọc đắp chăn thật kín rồi cùng Chiếu Ngạn đi ra ngoài, thấy Chiếu Ngạn đang bận rộn viết phương thuốc, hắn đành ngồi xuống ở phía đối diện, vừa muốn mở miệng hỏi, trái lại Chiếu Ngạn lại mở miệng trước nói rằng, “Toa thuốc này một chút nữa ngươi xuống chỗ Mễ Lệ lấy trước một phương, chờ Tiểu Chân Nhi tỉnh lại rồi cho nó uống một chén, ngoài ra ta cũng sẽ khai thêm hai phương thuốc, một phương uống vào buổi sáng sau khi ngủ dậy, một phương khác thì uống vào buổi tối trước khi đi ngủ, đừng nhớ lộn, mấy ngày nay ngươi chú ý một chút, đừng để cho nó cảm thấy mệt mỏi, cũng đừng làm cho nó phiền lòng! Đúng rồi, lát nữa ta viết thêm cho ngươi một tờ giấy thực đơn cùng nguyên liệu nấu ăn, cứ dựa theo trên đó mà làm, thôi, để ta đưa cái đó cho nhóm Nhị tỷ các nàng.” Nghĩ đến Nhã Diệc sẽ không biết làm, hắn liền sửa miệng, “Nó có thể sẽ có một đoạn thời gian tính khí không tốt, ngươi tốt nhất nên nhường nó, đừng làm cho nó tức giận.”
“Chờ đã.” Hắn nghe Chiếu Ngạn nói nhiều như vậy liền cảm thấy choáng váng, “Có thể nói cho ta biết, đến cùng là em ấy bị làm sao vậy?” Sẽ không phải là bị bệnh nặng đi? Nhưng mà thân ái của hắn là Minh hậu, không nên như vậy nha!
“Không có chuyện gì cả, chỉ là hoài Noãn thôi.” Chiếu Ngạn lạnh nhạt nói.
“…” Coi như Nhã Diệc có là Minh vương cũng bị làm cho sửng sốt nửa ngày, không có phản ứng lại, nửa ngày mới thốt ra một câu, “Giả đi?”
“Lời này mà để cho Tiểu Chân Nhi nghe được người đừng nghĩ trở về nhà mà ngủ a.” Chiếu Ngạn nhíu mày.
“Thân thể em ấy chịu nổi không?” Đây mới là điều mà Nhã Diệc lo lắng nhất, “Nếu là có điều vạn nhất gì xảy ra, nhất định phải giữ người lớn lại.”
Nghe lời hắn nói như vậy, Chiếu Ngạn cảm thấy rất là vui mừng, “Yên tâm đi, Tiểu Chân Nhi vì đứa bé mà đã rất nghiêm túc điều dưỡng thân thể.”
Nhã Diệc nghe nói vậy liền lập tức hiểu được, thân ái nhà hắn tính kế hắn!
Thân ái! Chờ ngươi tỉnh lại! Ta nhất định…! Phải hảo hảo chăm sóc ngươi! Hoài Noãn vô cùng cực khổ a! Đau lòng nha! (Sở Y: ngươi đúng là cái đồ thê nô không tiết tháo a!”
=========================================
Tiểu kịch trường:
Nhã Diệc (bộ dạng đáng thương): Thân ái…
Long Ngọc: Hả? Làm sao vậy?
Nhã Diệc: Ta muốn ăn bánh ú.
Long Ngọc: Úc, muốn ăn nhân bánh gì?
Nhã Diệc (chậm rãi tới gần): nhân bánh Minh hậu!
Long Ngọc (bị đánh gục): Khốn nạn… Sắc lang…!
Nhã Diệc (gặm bên trong bánh ú): Ăn ngon!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT