Editor: Rosaline

Beta: Rosaline

Hai người liền điên cuồng ba ngày, mỗi ngày đều điên loan đảo phượng, Nhã Diệc không tiết chế mà đòi hỏi, cuối cùng làm cho Long Ngọc không chịu nổi, lúc này không phải là bị đạp xuống giường, mà là Long Ngọc trực tiếp trốn về Johnson gia, đương nhiên, đây là ở trong mắt của người khác, tại trong mắt Nhã Diệc chính là những tên Johnson gia kia đem thân ái nhà hắn lừa gạt mà chạy tới.

Mà trên thực tế, Long Ngọc trở lại là để an thai, nếu như không mang thai thì lại hảo hảo tiếp tục nỗ lực, bất quá, nghe ý tứ của tiểu cữu cữu thì thân thể của cậu đã được điều dưỡng đến thời kì tốt nhất, trạng thái tinh thần cũng phi thường hảo, cái kia, khụ! Cái gì kia cũng rất tốt, cho nên xác suất mang thai là vô cùng lớn, cậu trở về bất quá là muốn an dưỡng một chút, Nhã Diệc mỗi ngày quấn lấy cậu như thế, hắn sợ là không thể nào mang thai được.

Long Ngọc chân trước đến chủ trạch Johnson gia, Nhã Diệc chân sau liền đuổi tới, kết quả là bị nhốt tại bên ngoài phòng, đưa lưng về phía cửa nhìn trần nhà, nói là trầm tư, trên thực tế, là ngẩn người.

“Các ngươi nói, thời điểm nào ca sẽ cho hắn vào cửa a?” Cầm đầu nhóm tiểu bối là Hoàng Bác đứng ở một bên xem trò vui.

“Khó nói, ca thoạt nhìn rất tức giận.” Lộ Anh nằm nhoài trên lan can mà lắc đầu.

“Ta lại cảm thấy được ca không có khả năng sinh khí, chỉ có điều lại giận dỗi.” Tố Vân nhún nhún vai, cùng Tố Vũ mỗi người một bên đứng ở phía sau Lộ Anh, giúp nàng chải cùng cột hai cái đuôi ngựa cao cao, làm cho nàng nhìn giống một thiếu nữ, mặc váy màu bạc tóc chải rồi được cột hai bên, nàng tựa hồ trở về thời thiếu nữ.

“Bất quá, ca phu đang làm gì a? Muốn làm sao đi vào đây?” Tố Vũ nghiêng đầu hỏi.

“Không biết.” Ba người đồng thanh.

Nhã Diệc tại cửa phát ngốc ra, ngửa đầu xem trần nhà, oán hận cắn răng, “Quá không ra gì rồi! Dĩ nhiên đem ta nhốt ở ngoài! Những ngày tháng này không thể qua như thế! Ta nhất định phải, trọng, chấn, phu, cương!”

Bốn người sửng sốt một chút, cùng liếc mắt nhìn nhau, thật hay giả? Ca phu đây là muốn bạo phát? Là bị áp bức quá lâu? Sẽ không phải biến thành quỷ súc đi? Ca của chúng ta phải làm sao chứ?

Ngay tại lúc bốn người nghĩ muốn đến ngăn cản Nhã Diệc, liền thấy hắn quay người gõ cửa rồi lại cào cửa, “Thân ái, ta sai rồi! Ta cũng không dám nữa! Ngươi đừng nóng giận! Cho ta vào đi mà!”

Bốn người cùng lúc bày ra một vẻ mặt ghét bỏ, ngươi chính là thê nô a! Không có tiền đồ!

“Thân ái, không có ngươi ở cùng ta ăn không ngon!” Hắn đáng thương nói.

Minh vương không ăn cơm cũng không có chuyện gì! Bốn người phun tào trong lòng.

“Không có ngươi ta ngủ không được!” Hắn một bên vừa gõ cửa vừa nói.

Minh vương không ngủ cũng không chết được! Bốn người tiếp tục phun tào. (Sở Y: …! Các ngươi mấy người này chỉ sợ thiên hạ bất loạn a!)

Hắn vừa gõ vừa cào, rồi trong một phút chốc, đột nhiên bất động, bốn người chớp chớp mắt, lại muốn làm gì a?

Long Ngọc ở trong phòng cũng cảm thấy kỳ quái, lúc thường liền vừa nháo vừa gõ làm sao cũng phải là một hai tiếng đồng hồ, ngày hôm nay làm sao vẫn chưa tới hai mươi phút liền an tĩnh? Không phải là muốn từ bỏ như vậy đi? Mặt cậu tối sầm, Nhã Diệc ngươi nhất định phải chết! Đối với ta lại không chú ý như vậy! Bất quá, không phải là xảy ra chuyện gì đi? Hẳn là, sẽ không… đi?

Cậu suy nghĩ một chút vẫn là không yên lòng, lén lút mở ra một cái khe hướng bên ngoài nhìn trộm, vậy mà cái gì cũng không thấy cả, môn liền bị một lực lớn đẩy ra, Nhã Diệc đột nhiên tiến vào, phịch một tiếng đóng cửa lại.

Bốn người thầm mắng, giảo hoạt! Ca ta làm sao cũng không đấu lại cái tên Âm Nhã Diệc bụng đen như hồ ly này!

Ca ngươi làm sao lại chịu thua kém như vậy nha!

Trong phòng, Long Ngọc bị Nhã Diệc ấn ở trên cửa mà hôn môi, không biết suy nghĩ của các đệ đệ muội muội ở bên ngoài, nếu mà biết đến nhất định sẽ lần lượt đánh từng người một trận, quát, các ngươi mới không chịu thua kém! Các ngươi có ngon thì cùng hắn đấu đi!

Nhớ lúc đầu, bọn người đấu với Nhã Diệc, thảm bại mà về!

Bốn người nhìn một chút, thấy Nhã Diệc không bị đá ra ngoài, nghĩ tám phần mười là đã đem ca bọn họ đánh gục, bốn người liền dời bước đến ban công của khu nghỉ ngơi, ngồi ở trên ghế salon, người làm đưa trà cùng điểm tâm lên, bốn người vừa nhìn phong cảnh vừa nói chuyện phiếm, thời điểm đang nói chuyện cao hứng, lại thấy ở ngoài sân một chiếc phi thuyền dừng lại, nhất thời sắc mặt Lộ Anh biến sắc, rõ ràng là bị người khác phá hỏng tâm tình

“Cũng quá cố chấp rồi.” Tố Vũ liếc nhìn phía phi thuyền bên ngoài viện, in gia huy của gia tộc Mercer.

“Tới để làm gì chứ?” Tố Vân bĩu môi.

“Cũng không phải đánh không lại, giết là được rồi, không biết tổ mẫu làm gì lại mỗi ngày giữ hắn như thế.” Hoàng Bác lạnh lùng nói.

“Dù sao bây giờ Phồn Dạ là quân thống trực tiếp đem Tước Ân giết chết, sẽ đem tới phiền phức cho Tiểu Dạ, mỗi ngày nhìn hắn đến như thế cũng coi như là lạc thú đi.” Tố Vân không tim không phổi nói, ánh mắt hướng về phía Lộ Anh, ý là, bắt nạt tiểu muội nhà chúng ta lâu như vậy, không chỉnh ngươi thì không đáng a!

Cho nên mới nói tật xấu bao che kia của Long Ngọc là di truyền của Johnson gia!

Tước Ân từ bên trên phi thuyền bước xuống, nhìn thấy Lộ Anh ngồi uống trà tại ban công ở phía xa, Không khỏi thở dài, nguyên bản chính là chính mình có lỗi với nàng, nhưng mà nàng cũng không phải lương thiện, kết hôn đã nhiều năm như vậy, nàng cũng không chịu vì hắn sinh ra một đứa nhỏ, bây giờ hất tay bỏ đi, làm cho tâm lý hắn cảm thấy trống trải cùng lạnh nhạt, mà, càng nhiều hơn chính là không cam lòng! Hắn đã có dấu hiệu già yếu, mà nàng thì sao? Dáng dấp kia tựa như thời điểm lần đầu gặp gỡ của năm đó, mặc một cái váy màu bạc, cột lên hai chùm đuôi ngựa, tựa hồ năm tháng chưa bao giờ ở trên người nàng lưu lại vết tích, mà nhi tử của hắn cùng với vợ trước cũng đã muốn hiện ra sự già cõi so với nàng rất nhiều, hắn bất quá chỉ là nhất thời phóng túng, chỉ là chuyện tình một đêm mà thôi, nàng một chút mặt mũi cũng không cho mà liền rời đi, điều này làm cho hắn về sau làm sao đối mặt với Mercer gia, đặt chân vào đám quý tộc! Nói như thế nào cũng phải dẫn nàng trở lại!

“Tước Ân Mercer cầu kiến gia chủ Johnson.”

“Gia chủ đã ra ngoài, thỉnh Mercer tiên sinh ngày khác trở lại.” Bảo vệ bình tĩnh từ chối.

Ánh mắt hắn tối sầm cùng tối tăm, “Hiện tại trong Johnson gia có người có thể quản sự sao? Chúng ta đều ở đây, cứ như vậy mà để hắn trở lại, cũng không quá tốt, nói thế nào thì cũng đã từng là thông gia!” Bảo vệ không nói.

Trong phòng mọi người nghe bên trong quang điện nói, sắc mặt không như nhau.

“Khinh người quá đáng!” Tố Vân cắn răng, đứng dậy, “Ta sẽ đi gặp hắn!”

“Ngồi xuống.” Hoàng Bác khẽ a, nàng tức giận nhìn hắn, hắn khẽ ho nhẹ, “Còn chưa tới phiên ngươi.” Ánh mắt của hắn hướng kia gian phòng đưa tới.

Nàng cũng nhìn, rồi ngồi xuống tiếp tục uống trà, coi như Tước Ân xui xẻo! Thời điểm nào gây phiền phức không tốt, cố tình lại đến thời điểm ca nàng có ở nhà a! Để xem ngươi chết như thế nào!

Bên trong trong phòng Nhã Diệc không còn dám làm phiền Long Ngọc, nếu mà hắn dám bảo đảm sẽ chờ mà ra ngủ tại nhà bếp mất! Hắn chỉ là muốn hảo hảo hôn môi một trận, biểu đạt tưởng niệm của hắn, sau đó, thân ái nhà hắn nằm lì ở trên giường, làm cho hắn phải xoa bóp toàn thân, xoa bóp đơn thuần, dám sỗ sàng! Liền chặt móng!

Long Ngọc toàn thân vô lực, lưng mỏi chân đau, nằm lì ở trên giường hưởng thụ Nhã Diệc xoa bóp, thoải mái làm cho cậu cảm thấy buồn ngủ, quang điện vang lên, chính là bảo vệ xin chỉ thị của cậu, muốn giải quyết Tước Ân thế nào, ở ngoài cửa đuổi đi không phải là không thể, nhưng mà, không biết chừng đối phương đi ra ngoài lại nói thế nào, để cho Tước Ân mang Lộ Anh trở lại, đó là thành toàn cho xuân thu đại mộng của hắn!

“Đem người mang tới phòng ăn.” Long Ngọc dặn dò, rồi treo quang điện, đứng dậy tìm bộ chính trang, so với quần áo ngày thường không giống nhau lắm, bộ y phục đen tuyền theo kiểu quý tộc, hoa văn màu đỏ, cái này cũng không phải hoa văn Nhai Tí*, mà là rắn một sừng!

*Nhai Tí = Nhai Xế: 1 trong 9 con của rồng, đứa thứ bảy trong truyền thuyết Long Sinh Cửu Tử, mình rồng đầu sói mắt luôn trừng to đầy sát khí, cương liệt hung dữ, hiếu sát khát máu, thích chém giết (xem thêm Wikipedia)

Long Ngọc tựa hồ rất yêu thích rắn một sừng, bộ y phục này là kiện quần áo duy nhất có thêu hoa văn rắn một sừng của cậu, rắn một sừng được gọi là địa giao, hút linh khí của địa mạch, ngàn năm mới mọc sừng, ba ngàn năm dài một tấc*, sừng dài năm tấc có thể hóa mãng xà! Nghe đâu, nguồn gốc của Tu La đến từ một con mãng xà lớn, lúc trước Tu la giới chính là lưng mãng xà, trên trời có một đôi mặt trời chính là hai mắt của mãng xà, đây chỉ là truyền thuyết, mà, người Johnson gia đều rất yêu thích rắn một sừng, bộ y phục này của Long Ngọc chính là chính trang chính thống của Johnson gia.

*1 tấc = 1 thốn = 10 phân = 1/10 thước = 10cm

Nếu như, Chân Dao còn trên đời mà nói, sau khi nàng trở thành gia chủ, Long Ngọc nên mặc quần áo này đứng ở sau lưng nàng, mà bây giờ, không có Chân Dao, lại có Phồn Dạ, chờ thời điểm nàng trở thành gia chủ, cậu sẽ đứng ở bên người nàng.

Bộ y phục này là tổ mẫu làm cho cậu, cậu vẫn phải mặc, vừa vặn hôm nay mặc vào, tổ mẫu không ở nhà, cũng chỉ có cậu là đương gia! Nhóm di di cữu cữu cậu đã sớm trốn đi sang một bên, mười phần là muốn xem cuộc vui!

“Thân ái, giơ tay.” Nhã Diệc thấy cậu lấy ra quần áo cũng không hỏi nhiều, chỉ là tự tay mặc vào cho cậu, ngược lại thân ái nhà hắn mặc cái gì đều dễ nhìn, không mặc gì lại để một mình hắn nhìn lại càng đẹp mắt!

“Ngươi cũng đừng xuống lầu.” Long Ngọc bất động tùy theo hắn mặc quần áo cho chính mình.

“Ngươi sợ ta dọa chạy hắn sao?” Nhã Diệc cười hỏi.

“Hắn lúc nào gặp ngươi lại không chạy?” Long Ngọc hỏi ngược lại, cậu cảm thấy không rõ, Tước Ân làm sao cứ sợ Nhã Diệc như vậy?

“Ta không đi xuống là được rồi, nếu là hắn làm càn ngươi liền gọi ta, ta đi chỉnh hắn, chính ngươi đừng động thủ.” Nhã Diệc đau lòng lão bà, sợ Long Ngọc bị tức, tâm trạng cười lạnh, dám ở trước mặt thân ái nhà hắn gây sự liền diệt tên kia!

Bị mang đến phòng ăn Tước Ân khó giải thích được mà run lên, sao lại cảm thấy lạnh như vậy?

“Không có chuyện gì, nếu là hắn dám, ta liền gọi Diễm.” Long Ngọc cười lạnh, trong nhà nuôi không ít Liệt Thú, một cái rồi lại một cái đều có thể cắn chết hắn một cách tươi sống!

“Ừm.” Nhã Diệc giúp cậu thắt dây, dây được thắt thành hình dáng nơ, mặt trên có một vòng cổ là viên mặc ngọc, hoa văn chính là Nhai Tí.

Bị mang tới phòng ăn Tước Ân bất mãn vô cùng! Cơ hồ là muốn phát hỏa, Johnson gia cũng quá bắt nạt người rồi!

Johnson gia có ba cái phòng lớn, chính đường, sảnh phụ, phòng ăn, chính đường là thời điểm thương lượng chuyện đại sự cùng quan trọng trong gia tộc Johnson sẽ dùng đến nơi đó, sảnh phụ là phòng tiếp khách, thời điểm gặp gỡ khách quan trọng sẽ dùng phòng đó, phòng ăn là nơi để răn dạy tiểu bối, địa vị của Tước Ân tại Mercer gia tương đối cao, bị người mang tới phòng ăn trong lòng hắn có thể là phi thường nổi nóng! Mà, thời điểm nhìn thấy người tới là Long Ngọc không khỏi sửng sốt một chút, theo bản năng nhìn về phía sau cậu xem coi có phải là Minh vương, tên gia hỏa gọi là Âm Nhã Diệc, có đi cùng không, nếu là có, hắn lập tức đẩy cửa bỏ chạy!

Hắn tại sao lại sợ Nhã Diệc như vậy? Còn không là do lúc trước thuở thiếu thời khen Nhã Diệc hảo nhìn sao, Nhã Diệc cùng Long Ngọc không giống nhau, hắn đối với dung mạo của chính mình rất để ý, cái gì mà mỹ nhân hảo nhìn này kia, Long Ngọc nói thì được, người khác nói, liền sẽ bị chỉnh vào chỗ chết! Hắn lúc trước chính là nghe đến Long Ngọc gọi Nhã Diệc, mỹ nhân, mới kêu một tiếng, kết quả là bị ghi hận! Ai nói Minh vương không thù dai? Hắn chọc vào ai chứ! Minh vương mà không thù dai? Đó là quá thù dai rồi! Một tiếng mỹ nhân liền ghi hận mấy ngàn năm!

Long Ngọc bước chầm chậm đi vào, tao nhã, kiêu ngạo, cuồng ngạo, cùng mỗi một người trong Johnson gia đều giống nhau, chảy trong người dòng máu cao quý, trời sinh cuồng ngạo, dù cho cậu chỉ là bán Tu La, lại càng giống như là Tu La tinh khiết, mỗi thời điểm đối mặt với cậu, Tước Ân liền cảm thấy rất ngột ngạt, tuy rằng, đây chỉ là hắn lần thứ hai đối mặt với Long Ngọc.

Lần trước là hắn đến để cầu thân, mà lần này hắn là tới để đón người.

Thời điểm Long Ngọc ngồi xuống đối diện hắn, nghiêng người dựa vào trên ghế salon, chân nhếch lên, hắn đột nhiên cảm thấy thời gian như đang quay về, về tới lúc hắn còn ngây ngô, một lòng vui mừng mà tới để cầu thân, khi đó Long Ngọc xuyên cũng là một thân đen thui, hoa văn được thêu rườm rà, cũng là ngồi dựa vào ở trên ghế salon như thế, Long Ngọc nhìn hắn mở miệng nói ra câu đã nói năm đó.

“Ngươi muốn đón muội muội ta đi?”

Câu nói này phảng phất xuyên thời gian, làm cho tất cả về tới thời điểm ban đầu, nhưng mà, trên thực tế tâm lý hắn vô cùng rõ ràng, hắn và Lộ Anh đã không thể trở về như trước được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play