Trải qua ngày tháng được mười ba di của Long Ngọc tỉ mỉ điều dưỡng, hai tháng nay Long Ngọc thế nhưng mà có lộc ăn a! Trên người cũng có thêm chút thịt, mặc dù thể hiện không rõ, cằm vẫn là cằm nhọn như cũ, nhưng mà buổi tối Nhã Diệc ôm ngủ vẫn cảm giác được, một hồi nhéo nhéo một hồi lại xoa xoa, cuối cùng chọc cho Long Ngọc tạc mao, đem người đạp xuống giường, mới làm cho hắn trở nên đàng hoàng, nhưng mà tối ngày thứ hai vẫn như cũ.
“Nhã Diệc, ta có hẹn với Phượng Giác, ở ngoài!” Long Ngọc ở trước cửa hô xong liền muốn chạy, nhưng mà Nhã Diệc lại nhanh tay hơn, cửa còn chưa mở người liền bị kéo lại, ánh mắt nóng bỏng của Nhã Diệc nhìn cậu.
“Ngươi cứ mặc như vậy mà ra ngoài?” Trong giọng nói lộ ra sự bất mãn.
“Như vậy mới mát.” Long Ngọc lườm hắn một cái, nói thêm, “Trên đường đều mặc như vậy!”
Nhã Diệc mím môi không nói lời nào, đôi mắt từ trên nhìn xuống rồi đảo qua đảo lại, nhìn Long Ngọc mặc một áo thun trắng, quần short bằng jean, cái quần bao lấy cái mông khiến cho cái mông vểnh cao, áo thun trắng lại càng tô thêm sự nhỏ nhắn của cái eo, cái này thì chỉ có thể ở nhà cho Nhã Diệc xem thôi, chứ nào mà để cho người khác thấy được lại vô duyên vô cớ mà sỗ sàng, Nhã Diệc mà để cho cậu ra ngoài bị người ta làm như vậy, hắn sao có thể là Minh vương nữa!
Hắn đưa tay ra đem Long Ngọc ôm vào trong lòng, “Thân ái, đừng mặc vậy ra ngoài.”
“Làm sao? Không dễ nhìn?” Hai tay Long Ngọc để lên vai hắn nghiêng đầu hỏi.
“Hảo nhìn a.” Nhã Diệc đem khoảng cách của hai người rút lại, đầu gối lên vai cậu, chính là quá đẹp rồi a!
“Vậy còn có vấn đề gì nữa?” Long Ngọc dựa vào lồng ngực của hắn mà cười cươi, cậu biết là cái tên này đang muốn thỏa hiệp!
“Ừm…” Nhã Diệc đáp một tiếng, thuận theo thế mà trượt hai bàn tay vào bên trong quần short, xoa xoa cái mông vểnh của cậu được cái quần short bao phủ, “Quá câu người.”
“Nhã Diệc! Ta có hẹn với Phượng Giác, bị muộn rồi đó!” Long Ngọc giãy giụa, bất quá tay Nhã Diệc lại nắm quá chặt, không có thả lỏng ra chút nào, sau đó lại vòng qua phía trước, làm cho cậu không khỏi kêu lên một tiếng, “Đừng làm rộn!”
“Thân ái muốn ra ngoài như vậy không phải là không thể, chỉ có điều, ta muốn thêm một ít đồ.” Tay Nhã Diệc kéo quần short xuống, Long Ngọc không kịp hỏi là thêm thứ gì đã bị ôm lấy đặt lên trên ghế salon mềm mại, quần short cũng bị kéo xuống, Nhã Diệc thuận theo thế đó mà hôn dọc lên chân, một bên hôn một bên lưu lại dấu ấn, khi hôn đến bắp đùi liền lưu lại một dấu hôn đỏ chót.
“Âm Nhã Diệc! Ngươi thật quá mức rồi! Ngươi thả ra!” Long Ngọc bị hắn sờ đến đâu liền cảm thấy tê cùng ngứa đến đó, giãy dụa vài cái muốn đem người đá văng ra, chân vừa giơ lên liền bị tóm lấy, cậu bị hắn kéo xuống, Long Ngọc trượt xuống dưới thân hắn, hắn đem chân Long Ngọc khoát lên eo mình, vùi đầu trên cổ Long Ngọc, mà gặm cắn, tay còn lại thì trượt xuống dưới đặt lên trên tiểu Long Ngọc bên trong chiếc quần lót tam giác màu đen, “Ngươi thả ra!” Âm thanh Long Ngọc biến đổi, lộ ra hương vị tình dục.
“Để xem người còn dám mặc như vậy đi ra ngoài nữa không?” Tay Nhã Diệc không nặng không nhẹ, mà nắm lấy tiểu Long Ngọc, đầu lưỡi liếm lên cổ Long Ngọc.
“Ta còn chưa xuất môn a…” Long Ngọc nhỏ giọng nói.
“Hửm?” Tay Nhã Diệc nhẹ nhàng dùng sức, Long Ngọc trợn mắt há mồm, vội vàng lắc đầu.
“Không dám nữa!”
“Ngoan.” Nhã Diệc nở nụ cười, hôn nhẹ mặt cậu, tiểu Long Ngọc trong tay hắn đứng lên, hô hấp Long Ngọc càng ngày càng nặng, tay che lấy ánh mắt, âm thanh trong miệng đứt quãng, khẽ ngâm, rồi một đạo bạch quang lóe lên trước mắt, cánh tay ở trên mắt cũng không có lấy ra, hô hấp trở nên gấp gáp, một lúc sau mới khẽ giọng chửi rủa, “Hỗn đản.”
Nhã Diệc thuận tay lau sạch chất dịch màu trắng ở trên quần đùi, kéo bàn tay đang che lấy mắt mình của Long Ngọc đặt lên nơi đã cứng lên từ lâu của mình, “Thân ái thoải mái rồi, ta đây còn chưa thoải mái a.”
Long Ngọc lườm nguýt hắn một cái, muốn làm chuyện xấu, nhưng còn chưa hạ thủ được ni thì liền nghe hắn nói, “Thân ái nếu không nguyện ý, ta đành phải sử dụng chỗ khác, chỉ có điều sợ là hôm nay thân ái có thể không ra khỏi cửa được.”
Cái mà hắn gọi là chỗ khác, Long Ngọc được nhiên là rõ ràng, tức giận mà lườm hắn một cái, đau khổ mà đưa ngón tay của mình lên, chờ sau khi Nhã Diệc được thư thái, cậu liền tắm rửa sạch sẽ thay quần áo khác, mới đi đến chỗ hẹn, rốt cuộc vẫn là đến muộn.
Bên trong tiệm cà phê.
Phượng Giác nhìn thấy một thân quần áo tơ lụa che đậy kín mít của Long Ngọc, lại nhìn biểu tình phẫn hận của cậu, còn có một dấu hôn ngay cổ, không khỏi nở nụ cười, “Lại bị Nhã Diệc khi dễ a.” Không phải nghi vấn mà là khẳng định.
“Tên sắc lang đó!” Long Ngọc cắn răng! Vậy mà lâu như vậy mới tiết ra! Quá đáng hận! Vậy mà còn sờ mó mông ta nữa! Đồ lưu manh!
“Ngươi không phải yêu nhan sắc của hắn?” Phượng Giác trêu ghẹo.
“Ta thời điểm nào thì yêu nhan sắc của hắn!” Long Ngọc trừng hắn, vừa vặn nhân viên phục vụ đến đưa menu, Long Ngọc cũng không ngẩng đầu lên, “Nước ô mai, bánh quy socola.”
“Hảo, xin chờ một chút.” Nhân viên phục vụ thối lui.
Không có ai phát hiện nam nhân hảo nhìn trước mắt này chính là Minh hậu xuất hiện cách đây không lâu, giống nhau sự việc của ngày kia trở nên bị lãng quên, tất cả mọi người đều biết thiếu chủ Khuynh Ngọc chính là Minh hậu, nhưng mà người nhìn thấy Long Ngọc ở trên đường đều không thể liên tưởng đến người ngày đó, giống như đã bị cái gì đó che giấu, chỉ có người ngay từ đầu biết chân tướng mới không bị ảnh hưởng.
“Ngươi không yêu nhan sắc của hắn, như vậy yêu cái gì ở hắn a?” Phượng Giác uống trà xanh hỏi, đừng xem dung mạo của Nhã Diệc ở trong mắt người ngoài, nhưng mà trên thực tế, dung mạo Nhã Diệc phi thường tuyệt sắc, cơ hồ chính là kiểu làm cho người ta phải ngoái đầu, rồi lại ngoái đầu nhìn thêm lần nữa thì lại thấy càng thêm chói mắt, càng thêm sắc xảo hơn, nếu không thì làm sao Yêu vương trước đó lại không tiếc tất cả mà muốn có được Nhã Diệc, chỉ tiếc, coi như có đào tim móc phổi ra, thì cuối cùng tim của Yêu vương cũng hóa làm bụi trần, Minh vương không có trái tim, lại vẫn như cũ mà yêu một người duy nhất, Long Ngọc.
“Hắn biết chăm sóc a.” Long Ngọc nở nụ cười.
“Hắn mà biết chăm sóc sao?” Phượng Giác chưa từng thấy Nhã Diệc chăm sóc người khác.
Nhã Diệc thoạt nhìn ôn văn nhĩ nhã, đối với người nào cũng đều là một bộ dáng không khác nhau là mấy, mãi mãi cũng mang theo nụ cười nhạt, kỳ thực có thể nói trắng ra, đó cũng là một loại lạnh lùng, từ chối người khác đến gần, khiến cho người ta không thể nào biết được trong thâm tâm hắn đang suy nghĩ cái gì, đem người khác ngăn cách ở bên ngoài, Phượng Giác quen biết hắn lâu như vậy, cũng chỉ có lúc tình cờ mới có thể thấy một vài biểu tình không giống nhau của hắn, hắn cũng không là người dễ thể hiện cảm xúc.
Nhân viên phục vụ đem nước ô mai cùng sô cô la bánh quy ngon nhất cho Long Ngọc, nói một câu, thỉnh dùng chậm, liền đem không gian trả lại cho hai người.
Long Ngọc cắn cắn ống hút rồi hút một ngụm nước ô mai, nghiêng người dựa và trên ghế sô pha, một tay khuấy ống hút, đôi mắt cong cong, dáng dấp kia thoạt nhìn vô cùng yêu nghiệt.
“Ca, ngươi không biết rồi, lúc ta mới vừa đến Minh giới, kỳ thực là không có cảm giác an toàn, ban ngày Nhã Diệc liền bồi ta, nhưng hắn là Minh vương, rất bận, cho nên hắn chờ vào lúc khi ta đang ngủ mới đi xử lý chính vụ.” Cậu nói rồi nở nụ cười, Minh vương có thể không ăn không uống, không ngủ không nghỉ, cho dù tim bị đào ra, vẫn sống tốt như bình thường, bởi vì cậu muốn ăn, muốn nghỉ ngơi, Nhã Diệc liền bồi cậu, “Nhưng mà hắn không biết, hắn vừa mới rời đi ta liền tỉnh dậy, sáng sớm hắn trở về nằm xuống, ta mới được ngủ thêm một chút, liên tiếp chừng mấy ngày.”
“Hắn không phát hiện sao?” Phượng Giác cau mày, Minh tộc cùng những chủng tộc khác không giống nhau, huống hồ lại là Minh vương, mà Long Ngọc còn có một nửa huyết thống nhân tộc, chắc chắn là khi đó rất khó thích ứng Minh giới.
Long Ngọc cười lắc đầu, “Làm sao có khả năng không phát hiện.” Cậu một tay nâng cằm, đem cốc đưa đến bên môi, hút một ngụm ô mai, “Sau đó ta ngủ đặc biệt sâu, vừa ngủ là đến sáng sớm hôm sau, ta lúc đầu còn tưởng là chính mình đã quen rồi, mãi cho đến một ngày, đột nhiên, nửa đêm ta tỉnh dậy, ta mới biết là chuyện gì xảy ra.”
Chuyện gì xảy ra? Hắn sẽ không ôm ngươi đi cùng để xử lý chính vụ đi?” Phượng Giác cười hỏi, nhìn thấy bộ dáng Long Ngọc cười như không cười, sửng sốt một chút, “Không thể nào?”
“Đúng như vậy a.” Long Ngọc gật đầu, “Nguyên lai, hắn phát hiện ra hắn vừa rời đi ta liền tỉnh, mà ta lại chưa từng nói cùng hắn, hắn liền dứt khoát mỗi đêm chờ ta ngủ say liền ôm ta tiến vào đại điện, đặt ta ở trên giường mềm, lập một cái kết giới, để ta ở bên trong, hắn ở ngoài, chỉ có hơi thở của hắn truyền vào, thanh âm bên ngoài cũng không truyền vào được, nếu không phải ngày đó hắn phát hỏa quá lớn, ta cũng không có khả năng biết được.”
Phượng Giác nhếch miệng, “Cũng thật là…” Không biết hắn nên nói tên kia là thê nô, hay là hai người này quá ân ái rồi đây.
“Kể từ khi ta biết hắn, hắn lúc nào cũng săn sóc ta, bất quá hình như hắn đối với tất cả mọi người đều giống nhau, ta cũng không nghĩ nhiều, hiện tại nhớ tới, hắn đối với người khác không phải săn sóc mà là xa lánh.” Long Ngọc nhớ lại giai đoạn đó, tựa hồ Nhã Diệc săn sóc, ôn nhu, đều đưa hết cho một mình cậu, chỉ cho mình cậu thôi.
“Quả nhiên.” Phượng Giác lắc đầu, quả nhiên tên kia không phải sẽ không ôn nhu, mà là chỉ cấp cho người đặc biệt, cầm miếng bánh quy ở trên bàn ném vào trong miệng, hơi nhướng mày, quá ngọt rồi, “Bánh quy nhà này cũng giống nhau, lần tới ta dẫn ngươi đi nếm thử món ngon hơn.”
“Bánh quy mà Tiểu Hồ Điệp làm ra à, chốc nữa đi nếm thử đi, phương thức là ta sáng tạo ra, không quá ngọt.” Long Ngọc ăn một miếng bánh quy cũng cảm thấy quá ngọt rồi.
“Nói đến Tiểu Hồ Điệp, ta mới nhớ đến chuyện này.” Lông mày Phượng Giác nhíu lại, “Cái tên Ngao Tiến kia vơ vét vãng sinh bỉ ngạn hoa, lại buộc ngươi mở ra quỷ môn, nghe đây là quỷ môn mở ra làm cho vong hồn trở về, thiên hạ rung chuyển, tại sau cuối cùng ác quỷ lại đi vào quỷ môn a?”
Long Ngọc cười ha hả, hoàn toàn là bộ dáng không để ý hình tượng, mà, không thể không nói, vô luận hình dáng gì của cậu cũng rất đẹp, bộ dáng này của cậu rất cuồng quyến*.
*ngông cuồng + quyến rũ.
“Cười cái gì?” Phượng Giác không rõ.
Cậu cười đủ rồi, lau lau nước mắt ở khóe mắt, “Ca, có lúc ta phát hiện, ngươi thật sự rất đáng yêu.”
“Nói mau, đến cùng chuyện gì xảy ra!” Phượng Giác trừng cậu, tựa hồ hết thảy nam nhân đều không thích bị người nói đáng yêu.
“Ca, ta hỏi ngươi, vãng sinh bỉ ngạn hoa có thể khiến người ta khởi tử hoàn sinh, là ai nói?” Long Ngọc ngậm ống hút hỏi hắn.
“Ngươi nói.” Hắn liếc trắng mắt nhìn Long Ngọc một cái, lời này bắt đầu là từ trong miệng Long Ngọc thốt ra.
“Như vậy mở ra quỷ môn vong hồn trở về, là ai nói?” Long Ngọc buồn cười nhìn hắn, khóe môi không ngừng được hướng lên trên.
“Cũng không phải là ngươi nói…” Phượng Giác tựa hồ hiểu được điều gì.
“Bất kể là vãng sinh bỉ ngạn hoàn hồn cũng được, quỷ môn mở vong hồn về cũng được, đều là ta nói, cho nên, là thật hay là giả, là do ta quyết định.” Cậu híp mắt lại.
“Nói cách khác, đều là giả?” Phượng Giác có điểm đồng tình Ngao Tiến, trêu chọc ai không tốt sao, cố tình lại trêu chọc tới cái gia hỏa yêu thù dai Long Ngọc này chứ!
“Không, có một điểm là thật.” Long Ngọc ngẩng đầu lên, trong mắt đầy lạnh lẽo, “Quỷ môn mở, vong hồn về. Bất quá…” Môi cậu câu lên một nụ cười kiêu ngạo, “Là để vong hồn ở nhân giới quay về Minh giới.” Hồn phách của Nhạc Nhân là vong hồn tại nhân giới.
Quỷ môn mở ra bất kể là tự nguyện hay là không tự nguyện, đều phải quy về minh giới, là bị phạt, là đi luân hồi, là đi xuống địa ngục, hay là hôi phi yên diệt*, tất cả chỉ cần đến minh giới liền được giải quyết.
*tan thành mây khói.
Nhạc Nhân là vô tội, đã đi qua cầu Nại Hà, còn Ngao Tiến cùng Ngao Ngũ bây giờ còn đang bị khóa bên trong luyện ngục, đánh chủ ý lên Minh giới, giá phải trả cũng không thấp!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT