Một ngày trời trong nắng ấm, sau khi thu thập xong hỗn loạn do Ngao Tiến gây ra, mọi người trong nhà Johnson nghỉ ngơi lấy lại sức, nào là ngủ nướng, phơi nắng, uống rượu, vốn là một ngày vô cùng thích ý, thế nhưng!
“Tư Thần! Ngươi đứng lại cho lão tử!”
Tư Thần chạy ở đằng trước, Long Ngọc truy ở phía sau, gia chủ nhà Johnson vì để tránh thảm kịch như lần trước, để cho các nhi nữ đem đồ dễ vỡ cất vào, kết quả là không gian vô cùng trống trải cho Tư Thần chạy, vấn đề là hắn có thể chạy thoát khỏi tay lão cha mình sao?
Có thể đi, coi như là hắn có thể trốn được, hắn có thể thoát khỏi phụ vương hắn ngáng chân hay sao?
Cho nên, Tư Thần vấp ngã, nằm úp lên tấm thảm trải sàn, ôm đầu, chờ đợi cha thân đại nhân nhà hắn đánh no đòn.
Phồn Dạ nằm úp trên hàng rào ở lầu hai nhìn đại ca muốn phong độ nhưng không thể phong độ ở dưới lầu, muốn hình tượng nhưng không có hình tượng, làm gì còn giống Tư Thần đại nhân phong độ nữa, nhưng mà ở nhà trước mặt Long Ngọc thì đừng nói là phong độ ngay cả mặt mũi cũng đều mất hết!
“Tỷ, chuyện gì thế?” Triết Tuyên mới vừa tỉnh dậy nhìn thấy thảm trạng của đại đường ca, “Hắn như thế nào lại đắc tội đại cữu cữu?”
“Còn có thể chuyện gì xảy ra nữa, còn không phải là vì tiểu bảo bảo.” Phồn Dạ bĩu môi, ngoại trừ chuyện này, cha thân của nàng sẽ có thể đánh ca nàng sao! Ca thật không biết xấu hổ, cha thân đã rất muốn có tiểu bảo bảo đây!
“Híc, lại không mang thai sao?” Đối với cái vị gia hỏa Tư Thần kia, Triết Tuyên cũng đã sớm nghe, Đoàn Nhi cùng Tư Thần đúng là một đôi kỳ ba!
“A? Thế sao cữu cữu lại đánh hắn?” Triết Tuyên có điểm mơ hồ, không mang thai thì đánh, giờ mang thai cũng đánh sao nha?
Khóe miệng Phồn Dạ co rúm, cắn răng nói, “Cho là ăn no, không cẩn thận sảy mất.”
“Khụ khụ khụ khụ!” Nghe đến đó hắn bị sặc nước, như vậy mà cữu cữu không đánh chết Tư Thần thì thật sự là thiên lý khó dung a!
Đoàn Nhi không biết từ đâu trong nhà chạy ra, đỏ mắt nhìn Long Ngọc, “Cha, là ta không hảo.”
Long Ngọc liếc mắt nhìn nàng một cái, là ai thả nha đầu này ra!
“Cha, trong mệnh của ta và Đoàn Nhi không có con.” Tư Thần bò dậy, ôm lấy Đoàn Nhi mà nói
Ý tại ngôn ngoại* chính là, Minh vương tương lai ta không làm, người thích ai thì cho người đó đi! Ta không muốn để lão bà ta cực khổ, cả hài tử cũng không cần!
*ý tại ngôn ngoại: Điều nghĩ ngợi thì ở ngoài lời nói, không cần phải nói ra, mà người nghe phải tự hiểu lấy
“Ngươi đã quyết tâm cùng ta đối nghịch đúng không?” Long Ngọc nhíu mày lại, Đoàn Nhi không phải không mang thai được, mà là Tư Thần không có ý định muốn hài tử.
“Cha, Người biết là Đoàn Nhi không thích hợp vị trí Minh hậu, tương lai không thể nào chống đỡ được.” Tư Thần nói thẳng, hắn vẫn luôn biết điều này chỉ là hắn thấy chưa có cơ hội mà thôi.
“Không phải ai từ nhỏ cũng thích hợp ngồi vị trí đó.” Long Ngọc nói
“Không.” Tư Thần lắc đầu, “Cha từ nhỏ đã được định trước là thích hợp, kiếp trước hay là kiếp này đều được, kiếp trước là vậy, kiếp này cũng như thế.” Bất kể là Nguyễn Ngu Chân năm đó hay là Long Ngọc, thủ đoạn cũng không thấp, có thể đem Minh vương thu phục được mới có thể là Minh hậu, Minh vương cũng không nắm được thì làm sao có thể chưởng quản Minh giới!
Vi Tích nắm trụ được Khê Uẩn, Long Ngọc trụ được Nhã Diệc, mà còn Đoàn Nhi thì sao? Bị Tư Thần bắt bí, cho nên nàng không thể trở thành Minh hậu được, nàng không thể trở thành Minh hậu, nên hắn liền không muốn trở thành Minh vương!
Long Ngọc nhìn hắn cười lạnh, gác chân ngồi trên ghế salon, “Vậy ngươi muốn bổn hậu đem vị trí kia cho ai? Phồn Dạ sao?”
“Ta không được!” Phồn Dạ ở lầu hai rống, “Thối lão ca! Đồ của ngươi thì chính mình cầm! Đừng hòng giao cho ta!”
Tư Thần không để ý tới nàng, “Cũng không tồi, làm nữ vương cũng rất hảo a.” Hoàn toàn là không chịu trách nhiệm!
Khóe miệng của Long Ngọc kéo cao lên, lộ ra một nụ cười khẩy, Tư Thần cảm thấy lạnh cả người, có một loại dự cảm xấu, giống như con mồi bị động vật ăn thịt rình rập, cha thân nhà hắn muốn làm gì a? Sẽ không phải thật sự là tính đánh chết hắn chứ?
“A!” Hắn cảm thấy gáy bị xách lên, hắn giãy dụa hai lần, cảm thấy phía sau là một bàn tay ấm áp, xách hắn lên như xách một con gà, làm cho Đoàn Nhi sợ hết hồn, liền thấy gia chủ nhà Johnson bà cố đang trừng hắn, hắn kêu một tiếng. “Bà cố.”
“Ngươi có biết là ta mong chờ được Tiểu Dạ bao lâu rồi không?” Tổ mẫu nghe Tư Thần lãnh đạm nói mà trực tiếp tạc mao, Tư Thần như bé ngoan mà lắc đầu, hắn thật sự không biết, “Ngươi chắc là không biết đi? Ta cho ngươi biết!” Nàng nhẹ nhàng ném hắn xuống đất, nói với hắn bằng giọng khô cằn, “Ta chờ 37,000 năm!”
Thật lâu nha! Đây là tiếng lòng của mọi người.
“Trưởng nữ của ta, người thích hợp nhất để thừa kế gia chủ, lại bị tên khốn Long Tĩnh kia lừa gạt mất! Lại mất sớm!” Tổ mẫu nhắc tới Long Tĩnh thì hận không thể đào mộ kéo người sống dậy lên mà quật! Đánh chết sau đó lại lấy roi mà đánh vào thi thể! “Tiểu Chân Nhi cũng là một người thừa kế tốt, thế nhưng cứ như vậy mà bị Minh vương bắt cóc! Sau lại sinh ra tên tiểu tử nhà ngươi! Ngươi nói xem ngươi có điểm nào giống con cháu nhà Johnson a!”
“Ta họ Âm a …” Tư Thần cũng biết chính mình không quá giống người nhà Johnson.
“Mãi đến khi Tiểu Dạ sinh ra, đứa bé này thật thích hợp! Huyết thống cũng tốt, tính cách của nàng cũng hảo! Ngươi đây là muốn đem vị trí Minh vương cho nàng! Ngươi đây là bắt nạt ta!” Tổ mẫu trừng hắn, hắn không nói gì, hắn có thể bắt nạt tổ mẫu sao? Nói ra có người tin sao?
“Thân ái, hắn không làm thì thôi.” Nhã Diệc từ ghế sô pha ôm lấy vai Long Ngọc, cọ cọ cổ cậu, “Chớ vì chút chuyện nhỏ mà làm hỏng thân thể.”
Mọi người thầm nghĩ, đây mà gọi là chuyện đại sự?
“Tiểu Dạ.” Long Ngọc kêu một tiếng.
“Cha! Ta không làm Minh vương!” Phồn Dạ kêu lên.
“Ai cho ngươi làm Minh vương rồi!” Long Ngọc hiếm khi liếc mắt nhìn nữ nhi của mình một cái, “Ngày mai ngươi bắt đầu theo tổ mẫu cùng các vị cữu cữu và di di học tập để giải quyết sự vụ của nhà Johnson, Minh vương ngươi có thể không làm, mà gia chủ nhà Johnson tương lai thì ngươi đừng hòng chạy trốn.”
“Ta biết.” Nàng vẫn luôn biết đến, Long Ngọc thiếu ngoại tổ mẫu một gia chủ, chính mình trả không được liền lấy nhi nữ của mình mà trả, có điểm tàn nhẫn, mà cũng bởi vì nàng cũng thích hợp, so với Minh vương nàng càng yêu thích vị trí gia chủ này, dù sao huyết thống Tu La của nàng cũng cường đại hơn khác huyết thống khác, cho nên kết quả như thế nàng cũng tiếp thu được.
Long Ngọc nhìn về phía Tư Thần, “Về phần ngươi.” Trên môi cậu cười khẩy, “Không muốn kế thừa Minh vương, bổn hậu cũng không ép ngươi.”
“Thật chứ?” Tư Thần không nghĩ tới cha thân nhà hắn lại dễ nói chuyện như vậy, nhưng hắn có cảm giác không đúng sao ấy!
“Đương nhiên là thật” Long Ngọc gật đầu, “Bất quá.” Tư Thần cảm thấy điều cha thân nói tiếp theo sẽ là một điều vô cùng tồi tệ, “Tránh được lúc này cũng không tránh được lúc khác, cho nên, ở trong điện còn thiếu chức quan tạo Sách Sử, ngươi hẳn là biết được, nuôi ngươi lâu như vậy, nói thế nào đi nữa thì ngươi cũng không thể làm gánh nặng hoài nữa, vậy nên chức vị kia ngươi liền làm đi, cũng để không uổng công bổn hậu hoài thai ngươi 6 tháng, Nhã Diệc ấp ngươi 7 năm!”
Cha thân đã nói như vậy, Tư Thần cũng không thể nói là không đáp ứng, hắn cần phải đáp ứng, nhưng mà tâm lý của hắn không hề thoải mái nha! Có thể dùng quang điện sao! Đừng có mơ! Chỉ có thể dùng bút, mà phải là bút lông! Này thật sự là muốn quỷ mệnh a!
Tạo Sách Sử là chức vị gì? Đó chính là ghi chép lại hết thảy hồn phách, là một chức vị lớn a! Sau đó thì viết vào sách! Được xưng là chức vị khổ cực nhất trong cả Minh giới! Đáng hận nhất là không thể dùng pháp thuật để ghi chép, mà chỉ có thể dùng bút!
Nghe nói là đắc tội Minh hậu hay có ý đồ thông đồng đều bị đày đến đây, nơi đây như là nơi tăm tối nhất ở toàn bộ Minh giới, không có cái thứ hai!
Tư Thần muốn đi vào đấy làm quản sự không phải là sẽ bị đám quỷ kia ghi hận đến chết sao! Từ Thái tử Minh giới bị giáng chức thành quan trong Tạo điện, thật là làm cho hắn không còn mặt mũi gặp người a!
“Cha có thể hay không …” Hắn thăm dò hỏi.
“Không thể.” Long Ngọc nhanh chóng phủ quyết.
“Có thể hay không …” Hắn không từ bỏ mà tiếp tục hỏi.
“Không được!” Long Ngọc vẫn là nhanh chóng phủ quyết.
“Đệt!” Tư Thần phát hỏa, “Ngươi là cha ruột của ta sao lại đối xử với ta như thế?
Long Ngọc trừng mắt, “Ngươi là con ruột của ta sao? Đã nhiều năm như vậy, hiện tại ta muốn bỏ gánh nặng! Thế nhưng ngươi lại đối xử với ta như vậy, xem ta thu thập ngươi như thế nào? Ngươi muốn ung dung tự tại? Thiên hạ này làm sao có thể có chuyện tốt như thế! Ngươi bắt buộc phải làm, cho dù không muốn làm cũng phải làm!”
“Ta không làm!” Tư Thần giận điên lên liền dám cùng Long Ngọc hò hét.
Ánh mắt của Nhã Diệc tối sầm lại, nói một câu đầy ẩn ý, “Ta không ngại Đoàn Nhi thủ tiết!”
Phốc! Hỏa khí của Tư Thần bị diệt không còn một móng, ngay cả một mẩu cũng không còn, cha thân nhà hắn không đáng sợ a, đáng sợ nhất chính là người ở phía sau cha thân hắn, sủng lão bà không tiết tháo, phụ vương!
“Ta có thể quay về làm người thừa kế có được hay không?” Tư Thần không tình nguyện nói.
Trên môi Long Ngọc câu lên, nằm nghiêng ngả trên ghế sa lông, môi vừa khép mở “Đã chậm.” Hai chữ này liền khiến cho Tư Thần bị xử tử, cả hoãn lại cũng được!
Hắn vốn tưởng chính là trước tiên mình cứ làm Thái tử, đợi tới thời cơ thuận lợi thì cùng Đoàn Nhi chạy trốn, kết quả là cha hắn so với hắn còn tàn nhẫn hơn, cả đường lui của hắn cũng chặn lại! Cha hắn đây là quyết tâm thu thập hắn!
“Cha, ta sai rồi.” Hắn vô cùng đáng thương nói.
“Ừm.” Long Ngọc gật đầu, “Biết sai là tốt rồi, làm cho tốt chức Tạo sách, hảo hảo sửa đổi.”
“Cha, người quá độc ác!” Tư Thần cúi thấp đầu, quay đầu nhìn về phía tổ mẫu, u oán kêu lên, “Bà cố …”
Nhưng hắn lại quên mất là, bà cố hắn chỉ cần cháu ngoan của mình, không cần tằng tôn! Có cháu ngoan là đủ!
“Nghe lời cha ngươi!”
Tư Thần muốn khóc, nhưng là chuyện làm cho hắn càng muốn khóc còn ở phía sau.
“Hiện tại, ai giúp ta trừng trị hắn đây” Long Ngọc vừa nói, các vị trưởng bối trong nhà đều xung phong nhận việc này.
“Ta!”
Tư Thần đem lão bà bỏ ra, nhanh chân mà chạy, Cha! Ta thật sự là do ngươi sinh ra sao? Ngươi xác định là không phải nhặt được ta chứ?
Một đám người đuổi theo sau Tư Thần, rốt cuộc có thể đánh tên tiểu tử này! Sớm đã nhìn hắn không vừa mắt rồi!
Đoàn Nhi bé ngoan tìm chỗ ngồi xuống, ngược lại là bị đánh cũng chẳng phải là lần đầu, qua mấy ngày thì cha tiêu tan cơn giận liền không sao rồi.
“Nhã Diệc, trong phòng bếp có canh, ngươi giúp ta bưng ra.” Long Ngọc nghiêng đầu hôn lên mặt Nhã Diệc một cái.
“Được.” Nhã Diệc đi bưng canh ra, “Thân ái, ngươi gần đây sao lại uống canh, mùi vị thật thơm”
“Ân, canh đối với thân thể của ta rất tốt, Thập nhất di nói thân thể ta có chút yếu, muốn điều dưỡng lại.”, Long Ngọc cười, tổ mẫu nghe thấy được mùi vị canh thì sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt chợt lóe trên môi nở một nụ cười ám muội, Long Ngọc trong tay cầm một miếng trái cây màu vàng óng, đối với tổ mẫu mà thè lưỡi nghịch ngợm.
Tư Thần cho là hắn chỉ tạm thời ở trong đó khổ, mà không biết là, hắn sẽ bị quấn trong Tạo sách điện cả đời!
Không phải chỉ là nhi tử thôi sao! Bổn hậu không phải là không thể sinh! Ngươi không làm! Bổn hậu lại sinh là được rồi Hừ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT