*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Rosaline
Beta: Rosaline
Hà Thuận tự nhiên cũng sẽ mời Vệ Dạng cùng ăn cơm, đối phương lại uyển chuyển nói dạ dày của mình không tốt, không thể ăn cay, Hà Thuận đại khái là lâu rồi không gặp bạn học cũ, lập tức gọi người phục vụ đem nồi đổi thành nồi uyên ương*, vô tình đã giải cứu Ngô Đồng, Vệ Dạng gọi điện để cho bên kia báo là hắn ăn cùng bằng hữu, ăn xong rồi hắn sẽ tới mà ký hợp đồng, hắn ở bên này cùng Hà Thuận ôn chuyện, ánh mắt như vô tình lại như cố ý mà nhìn về phía Ngô Đồng.
*nổi lầu uyên ương:
“Ngươi vậy mà là người Phù Phong thị, ta thật sự không biết a, sớm biết ngươi phải, ta sẽ tìm ngươi nương tựa a, cũng không đến nỗi lúc công ty mới bắt đầu cả con ruồi cũng không có.” Hà Thuận vừa ăn vừa nói.
“Ta nào có biết ngươi lại mở công ty a, cũng không nghĩ đến ngươi sẽ đến Phù Phong này mở cửa làm ăn a.” Vệ Dạng rót rượu cho hắn, “Ngươi thoạt nhìn so với lúc đi học trước kia mập hơn nhiều a.”
“Không có cách nào a, phải xã giao a, đây đều là đi ăn mà ra a.” Vẻ mặt Hà Thuận vô cùng đau khổ, nhưng vẫn nhét thịt vào miệng.
Vệ Dạng tựa như cười lại tựa như không mà nhìn hắn, ánh mắt của hắn từ trên người Ngô Đồng đảo qua trên người hắn, làm cho Ngô Đồng một trận không thoải mái.
Một bữa cơm ăn vô cùng lâu, Hà Thuận lại ăn thống khoái vô cùng, cũng tán gẫu thống khoái, gặp gỡ bạn học cũ cũng cao hứng vô cùng, liền sảng khoái đem hợp đồng ký cho Ngô Đồng, rồi lại say xỉn mà bước lên phi thuyền, còn không quên lưu lại số quang điện của bạn học cũ, chờ người đi rồi, Ngô Đồng mới có thể thư giãn xuống, trên vai bỗng nhiên xuất hiện một cái móng vuốt.
“Ta giúp ngươi ký một hợp đồng lớn như vậy, ngươi muốn cảm tạ ta như thế nào a?” Vệ Dạng ghé vào lỗ tai hắn nói, nhiệt khí tiến vào bên trong tai hắn, làm cho hắn nổi cả da gà lên.
Ngô Đồng bất động thanh sắc đem móng vuốt ở trên bả vai của hắn kéo xuống, mặt nghiêm, nói, “Cảm tạ a.”
Vệ Dạng sửng sốt một chút, thở dài nói, “Thật không đáng yêu a.”
“Chúng ta không quen a.” Ngồ Đồng ý muốn nói là chúng ta không có cần thiết phải thân cận quá.
“Tiểu tử, sau đêm đó, có nhớ ta hay không a?” Vệ Dạng tựa như đùa miêu mà đùa với hắn.
Hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Vệ Dạng, “Không có.”
“Ta có thể tưởng ngươi nghĩ nhiều như thế nào, nếu không thì tìm một nơi rồi đến một phát a?” Tay Vệ Dạng lần xuống eo của Ngô Đồng mà biết.
“Ta không thích nam nhân.” Ngô Đồng lạnh nhạt nói.
“Ta biết a.” Tay Vệ Dạng sờ xuống mông của Ngô Đồng mà xoa nắn, “Tinh thần của ngươi không thích nam nhân, nhưng cơ thể của ngươi lại rất yêu thích, vừa vặn ta đối với cơ thể của ngươi lại vô cùng hài lòng a.”
Hắn thế mà biết a? Ngô Đồng sửng sốt một chút, “Ngươi có phải là biết cái gì rồi không a?”
“Biết đến cái gì nha…” Hắn kéo dài âm thanh, “Ta chỉ biết là thân thể của ngươi vô cùng yêu thích nam nhân, nhưng mà tinh thần ngươi thì không thích nam nhân.”
Nghe hắn nói như vậy, Ngô Đồng có điểm nhụt chí, người này có thể giúp hắn giải nguyền rủa a!
Minh hậu, nhất định là một tên yêu nam nhân a!
“A thu!” Long Ngọc đang tản bộ đột nhiên hắt hơi, Nhã Diệc đem người ôm vào trong ngực.
“Làm sao vậy? Cảm lạnh?” Thân thiết mà đem môi kề sát trên trán của cậu mà thử nhiệt độ, chẳng hề nóng.
“Hẳn là có người nói xấu ta.” Long Ngọc núp ở trong ngực của hắn, giật giật, tìm một tư thế thoải mái.
“Ta giết hắn.” Trong mắt Nhã Diệc phát lạnh, dám nói xấu thân ái nhà hắn! Không muốn sống a!
“Ha ha! Được a!” Long Ngọc cười vô cùng ngọt ngào, tựa vào trong ngực hắn một lúc rồi lại cùng nhau nắm tay tiếp tục tản bộ
Vệ Dạng cùng Ngô Đồng đi qua ba cái phố, Ngô Đồng không để ý tới dự định của y, vốn chỉ là một đêm mong manh ngắn ngủi, hắn là bởi vì trúng nguyền rủa, Vệ Dạng yêu thích nam nhân, căn bản là không cần thiết phải quen biết, cũng không muốn nhìn thấy nam nhân này, từ đêm hôm đó, thân thể cảm thấy không cảm thấy thoải mái như vậy!
“Đi chậm một chút.” Vệ Dạng vô cùng yêu thích thân thể của Ngô Đồng, đêm hôm đó bị hắn bắt nạt như vậy mà thân thể không có hỏng, thân thể này thật không sai a, không biết dùng thêm một chút đạo cụ thì sẽ như thế nào a.
“Ngươi đến cùng muốn như thế nào?” Ngô Đồng dừng bước lại nhìn y, cái tên nhất định của muốn đuổi theo hắn a, chẳng lẽ muốn đùa giỡn hắn! (Giác quan thứ sáu của Ngô Đồng vô cùng chuẩn, nhưng sao thời điểm tới Minh giới lại không thể dùng a?)
“Ta nói rồi, ta yêu thích thân thể ngươi, làm bạn tình của ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi a.” Vệ Dạng lạnh nhạt nói.
“Ta không có hứng thú.” Hắn sao lại không muốn lại bị nam nhân này đè, chuyện quái gì a!
“Vậy thì thật là đáng tiếc.” Nam nhân cảm thấy không đáng kể nhún nhún vai, tại trên khuôn mặt của hắn lau một cái, “Nếu ngươi nhớ ta thì có thể tới tìm ta, ta sẽ ưu tiên cho ngươi xếp trước a.” Nói xong quay người đi.
Ngô Đồng đứng tại chỗ, mu bàn tay mạnh mẽ lau trên má, đem cả đôi má đều chà sát đến đỏ.
Không lâu sau đó, Ngô Đồng liền hồi hận, buổi tối ngày hôm ấy tại sao lại muốn trêu chọc nam nhân kia chú, nếu không trêu chọc đối phương thì chuyện về sau có phải sẽ không phát sinh hay không a?
Đáp án, chính là, từ lúc thời khắc mà hắn tiến vào Minh giới, số mệnh của hắn liền không phải do hắn.
“Đồng Tử đang suy nghĩ gì vậy?” Vệ Giai Giai thật vất vả mới có thể cùng Ngô Đồng đi dạo phố, nhưng mà hắn lại mất tập trung.
“Không có gì, tại anh đang suy nghĩ một vụ án.” Hắn miễn cưỡng cười cười, hai ngày nay hắn ngủ không được tốt, luôn nằm mơ, trong mộng có người thổi tiêu, tiếng tiêu vô cùng thê lương, giống như có người đang thấp giọng mà gào khóc, trong không gian mông lung có âm thanh vó ngựa đang phi đến, rất nhiều ngựa, trong lúc hoảng hốt hắn nhìn thấy từng mảng từng mảng màu đỏ, có một người, một thân trắng, trong tay cầm tiêu.
Hắn cảm thấy người kia nhất định rất đẹp, y phục trắng như tuyết lại điểm thêm từng mảnh từng mảnh màu đỏ, tiếng tiêu vang lên nhàn nhạt, vang vọng thật lâu, tựa như muốn xuyên qua linh hồn của người ta, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng, không nhìn thấy khuôn mắt, nghe được tiếng tiêu, nhưng cũng nghe được âm thanh hào hùng, cùng với tiếng khóc thê thảm, e rằng đây không phải là tiếng khóc, nhưng vậy âm thanh này là cái gì chứ?
Mỗi khi âm thanh trong đầu hắn trở nên vô cùng sống động, hắn tỉnh lại.
Mỗi lần hắn muốn nhìn thấy mặt của người áo trắng kia, hắn cũng sẽ tỉnh lại.
Rồi hắn lại ngủ không được, mỗi một lần hắn liền chà sát ngọc tiêu trong tay, hoặc là luyện tập pháp thuật mãi đến tận hừng đông cũng không thấy buồng ngủ, cứ liên tục hai ba ngày như vậy, thân thể của hắn bắt đầu chịu không nổi, bất quá, cũng may mấy ngày nay cũng không có phát tác cái kia, hắn cảm thấy được cơ thể hắn sắp khôi phục thành bình thường.
“Anh phải chú ý tới thân thể của mình a.” Vệ Giai Giai nhìn sắc mặt không quá tốt của hắn, “Buổi tối về nhà em ăn cơm đi, ba mẹ em nói lâu quá không gặp anh, chúng ta cũng cả một khoảng thời gian không cùng nhau dùng bữa rồi.” Nói xong mặt nàng đỏ lên, trông vô cùng dễ thương.
Trong mắt hắn hình ảnh đó vô cùng xinh đẹp, “Được.”
“Vậy anh theo em đi mua thức ăn đi, anh xem mẹ em đã được danh sách rồi luôn này!” Nàng lấy ra một danh sách thật dài, làm cho hắn cảm thấy nhức đầu một chút.
“Giai Giai, anh có thể đổi ý chứ?”
“Đừng hòng nghĩ tới!” Nàng yêu kiều trừng hắn, “Có họa cùng chia a!”
“Hảo a.” Hắn có cảm giác bị nàng tính kế, nhưng tâm lý thì cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Hai người đi tới một siêu thị cỡ lớn, phía sau là hai chiếc xe mua sắm di động, một bên thương lượng một bên mua đồ, Ngô Đồng là một người không thịt không vui, vô cùng thích ăn loại hương vị đậm đà, đồ ăn đều là được chế biến bởi gia vị, mà Vệ Giai Giai từ nhỏ đã ăn đồ dưỡng sinh, vô cùng thanh đạm, đồ ăn đều đồ nguyên vị, có thể không thêm gia vị liền không thêm gia vị, có lúc trong thức ăn chỉ cho vào chút xíu muối, có thể nói là không có chút mùi vị nào, khiến cho Ngô Đồng không thể nào nuốt xuống, cũng may ở Vệ gia chỉ có mình nàng là khẩu vị này, khẩu vị của Vệ ba ba cùng Vệ ma ma tương đối bình thường, không nhẹ cũng không nặng, cho nên hai người thảo luận nửa ngày liền quyết định mua đồ ăn theo khẩu vị của Vệ ba ba cùng Vệ ma ma.
Bất quá, Vệ ma ma vô cùng tri kỷ, trên bàn có một món rau xanh xào, phi thường thanh đạm cho Vệ Giai Giai, sau đó lại có một món thịt kho tàu bóng lưỡng, mùi vị vô cùng đậm đà cho Ngô Đồng, cho nên cả nhà đều ăn uống rất là vui vẻ.
Leng keng!
Mới vừa cơm nước xong xuôi chuông cửa đột nhiên vang lên, Giai Giai đang thu thập chén đãu được một nửa thì chạy ra mở cửa, “Ta đi mở cửa!” Đi tới cửa, nàng vừa mở cửa vừa hỏi, “Ai vậy?” Mở cửa ra nhìn thấy người bên ngoài, liền sửng sốt một chút, rồi kêu lên một tiếng, “Đường ca!”
“Tê ——! Giai Giai, muội có phải mập lên không, cẩn thận coi chừng không ai thèm lấy a”
“Thật ngại quá, muội đã có bạn trai rồi! Cũng sắp kết hôn rồi! Ngươi tính sai rồi a!”
“Ai mà lại bất hạnh như vậy a? Để cho đường ca gặp mặt đi a!”
“Anh tới đây! Đồng Tử! Em giới thiệu cho anh đường ca xấu xa đáng ghét của em Vệ Dạng!”
“Tiểu nha đầu nói gì thế hả? Có tính là ca đánh muội hay không a?”
“Mẹ ơi! Cứu mạng a!”
Đường huynh muội cùng đùa giỡn, cũng không phát hiện từ lúc Vệ Giai Giai vừa mở cửa, sắc mặt của Ngô Đồng liền trắng bệch, một luồng ý lạnh từ lòng bàn chân hắn chạy thẳng lên đỉnh đầu, hai người họ nói cái gì hắn hoàn toàn không nghe được gì, chỉ cảm thấy, xong! Người kia là đường ca của Giai Giai!”
“Đồng tử, làm sao vậy? Không thoải mái sao? Sắc mặt sao lại trắng bệch vậy?” Vệ ma ma phát hiện sắc mặt hắn không ổn, liền quan tâm hỏi.
“Không…” Hắn lắc đầu một cái, “Mấy ngày nay con ngủ không ngon a.” Cánh tay của hắn đột nhiên bị người ôm lấy, hắn nghiêng đầu nhìn gương mặt hạnh phúc của Giai Giai cùng cánh tay ôm cánh tay hắn.
“Đường ca, đầy là vị hôn phu của em a, rất đẹp trai đúng không!” Trên mặt nàng nở một nụ cười rất hạnh phục, làm tâm của hắn như bị nhéo một cái.
“Không tồi.” Vệ Dạng nhìn Ngô Đồng từ trên xuống dưới, đưa tay ra, lạnh nhạt mà lễ phép, “Vệ Dạng.”
Hắn bất đắc dĩ đưa tay ra, ở trên tay đối phương giả tạo mà nắm lấy, “Ngô Đồng.”
“Muội muội nhà ta là một nữ hài tốt a.” Âm thanh Vệ Dạng làm cho hắn nghe thấy rất không thoải mái.
“Ta biết.” Hắn gật đầu, nhìn đối phương, trong ánh mắt tràn đầy đề phòng.
“Nhị thúc, Nhị thẩm, con tới thăm hai ngươi a.” Vệ Dạng vòng qua hắn, bước tới cùng Vệ ba ba và Vệ ma ma chào hỏi.
Tâm trạng hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“A Dạng nha, lúc này trở về muốn ở lại bao lâu nha? Có chỗ ở chưa? Có muốn tới chỗ Nhị thúc của cháu ở không a?” Vệ ma ma cùng Vệ Dạng ngồi ở trên ghế salon thân mật mà nói chuyện, chỉ huy con gái, “Giai Giai, cho anh con một cốc nước.” Giống như Vệ Dạng mới là con của nàng vậy.
“Đến a.” Vệ Giai Giai từ lâu đã vô cùng quen, rót một cốc nước hoa quả, nghe bọn họ nói chuyện.
“Nhị thẩm cháu sẽ ở lại đây ít hôm, cháu đã có chỗ ở, thẩm cứ yên tâm đi.” Vệ Dạng uống một ngụm nước, nhìn về phía Vệ ba ba, “Nhị thúc, cha cháu bảo cháu mang tới một ít đồ cho thúc a, bên trong phi thuyền ấy, hai thúc cháu mình tới lấy đi.”
“Ân, cỡ nào a?” Vệ ba ba theo bản năng hỏi, đại ca nhà hắn mỗi lần gửi đồ đến cái gì cũng không thiếu
“Không ít a.” Hắn thành thật trả lời.
“Đồng Tử, con tới giúp đỡ ta một chút a.” Vệ ba ba lên tiếng, Ngô Đồng cũng chỉ có thể đáp ứng,
Hai người đi tới bến đỗ của phi thuyền, cửa phi thuyền vừa mở ra, Ngô Đồng liền bị Vệ Dạng từ phía sau đẩy vào bên trong phi thuyền, cửa phi thuyền đóng lại, hắn bị Vệ Dạng chặn.
“Em rể tương lai à, chúng ta cùng đàm luận sinh ý đi a.” Vệ Dạng cười đến cực độ tà ác.
“Ngươi muốn nói chuyện gì a?” Hắn kiên trì hỏi.
“Ngươi nói xem a?” Vệ Dạng đè tay hắn ở một nơi khác, khiến cho toàn thân hắn giật mình.
Cảm giác xấu từ đáy lòng Ngô Đồng dâng lên đến tận lòng, hắn muốn gì a!