Editor: Rosaline
Beta: Rosaline
Ngày thứ hai khi Long Ngọc tỉnh lại khắp người từ trên xuống dưới, không hề có một chút cảm giác nào không thoải mái, eo không mỏi, chân không đau, giống như là tối hôm qua không có cái gì phát sinh cả, mà trên người thì lít nha lít nhít dấu hôn, phía sau cảm giác không quá tốt, nói rõ ngày hôm qua làm rất kịch liệt.
Cậu liếc nhìn, Nhã Diệc không có ở trong phòng, cậu đem bàn tay lần ra phía sau, muốn sờ sờ xem có sưng không, cảm giác tê tê, thật giống như có cái gì đó, duỗi tay tiến vào bên trong như không cảm thấy có cái gì, nhưng mà! Meo! Mới sáng sớm, tại sao lại có thể có phản ứng thế a!
Ngón tay hướng vào bên trong thăm dò, không thoải mái, bỏ thêm một ngón tay hướng vào bên trong tìm kiếm, cũng cảm thấy không thoải mái, phía trước cái gì cũng không có, cũng cứng lên không, cậu thật muốn khóc, chuyện gì đang xảy ra nha! Cậu nhanh chóng rút vào trong chăn, mặt đỏ lên, từ lúc nào mà cậu lại thiếu thốn như thế a? Trước đây khi có bộ dạng này là bởi vì, phát, tình.
PHÁT, TÌNH!!!
Cậu sửng sốt một chút, lại tính toán một chút, tựa hồ không khác biệt so với khi đó, mặt càng thêm đỏ, thở dài một hơi.
“Âm Nhã Diệc! Ngươi đối với hương của ta đã làm trò gì ——!”
Hương an thần của cậu có thể áp chế tính Tu La, thế nhưng, nếu bị phát ra lại, chính là tăng lên vài lần! Nếu không phải là Nhã Diệc đối với hương của cậu giở trò, cậu cũng sẽ không phát, tình a!
“Thân thân…” Nhã Diệc bước vào nhà, ngay lập tức một cái gối bay tới trước mặt, thời điểm hắn tiếp được rồi quăng xuống, một cái gối khác đập trên mặt, thân thân nhà hắn vì phát tình mà toàn thân hồng phấn, dấu vết trên thân do ngày hôm qua lưu lại càng thêm yêu diễm, Long Ngọc đang ôm chăn căm tức mà nhìn hắn, ánh mắt kia có bao nhiêu câu nhân liền có bấy nhiêu, hắn hóa đá tại cửa, nước miếng không có tiền đồ mà chảy xuống.
“Nhìn cái gì!” Long Ngọc a một tiếng, “Còn không mau qua đây! Khó chịu chết ta rồi!” Thân thể không khỏi vặn vẹo, phía dưới ma sát với ga giường, chỉ như vậy mới có thể giảm bớt khó chịu trong ngắn ngủi, cảm giác trống trải cứ lũ lượt mà kéo đến, cái mông lại không tự chủ mà ma sát.
Nhã Diệc đứng xem mà đôi mắt không khỏi bốc lửa, phi thân nhào tới
(một đám cua đồng bò qua.)
Kết quả cuối cùng?
Long Ngọc nằm lì ở trên giường, được Nhã Diệc xoa bóp, bôi thuốc, xóa dấu vết để lại trên da, uy nước, uy cơm, uy nước trái cây, hoàn toàn không cần Long Ngọc động thủ, hắn một mình ôm lấy mọi việc, chỉ cần một ánh mắt của Long Ngọc, hắn liền biết cậu muốn gì, hiểu ngầm đến độ vô cùng ăn ý.
………
Ngô Đồng lại không được tốt số như vậy, hai tay bị quấn vào đầu giường, nam nhân hoàn toàn đè ở trên người hắn, cái thứ kia của nam nhân còn ở trong thân thể hắn, khỏi nói cũng biết khó chịu biết bao, hắn bị làm tới hôn mê, hạ thân bị cắm thứ kia của nam nhân cả đêm! Làm cho hắn có cảm giác muốn đập đầu mà chết cho rồi!
Thân thể hắn hơi động, nam nhân liền tỉnh, ôm lấy eo hắn mà đỉnh vào, hắn hít một hơi thật sâu.
Mắt nam nhân kia như có ý cười mà nhìn hắn, cánh tay chống cạnh ngực hắn, âm thanh khàn khàn, “Sớm.”.
“Ngươi đi ra ngoài trước đã.” Ngô Đồng bị hắn đỉnh vào cả trán đều ứa ra mồ hôi, nam nhân nở nụ cười, chậm rãi mà lui ra, hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà nam nhân lui được một nửa lại mạnh mẽ mà tiến vào, làm cho hắn nhịn không được mà rít lên thành tiếng, lời mắng người chưa kịp thốt ra đã bị khoái cảm cùng cảm giác đau che lấp mất, ngoại trừ chỉ biết rên rỉ cũng không thể làm gì khác được.
Vẫn luôn bị nam nhân dằn vặt đến bữa trưa, sau đó tên nam nhân kia nhận được một cái quang điện mới chịu buông tha hắn, ở trên trán hắn đặt một cái hôn, “Lần sau ta sẽ còn tìm ngươi.” Nói rồi ly khai.
Ngô Đồng cảm thấy đêm ngày hôm qua là do mình tính sai, hiện tại toàn thân hắn đều đau nhức, muốn nhắm mặt lại để nghỉ ngơi, thì đột nhiên nhớ tới ngày hôm nay đã hẹn về nhà ăn cơm với ba mẹ Vệ Giai Giai, hắn liền xuống giường, đi khập khễnh và trong nhà tắm.
Bước vào trong phòng tắm, nhìn bản thân mình trong gương, toàn thân từ trên xuống dưới lưu đày dấu hôn ngân, không có một chỗ nào là lành lặn, mặt sau còn thê thảm hơn, sưng cả lên, hắn cảm thấy nhục nhã, răng cắn chặt vào môi, rồi tìm lấy thuốc trị thương đánh tan máu bầm mà uống vào, lại đem thuốc phun lên trên người mình, xả nước tắm rửa, thay đổi quần áo rồi rồi khỏi tửu điếm.
Vào buổi trưa, không biết là lần này có phải là do tâm lý tác dụng hay không, mà hắn luôn cảm thấy mặt sau không được thoải mái, giống như có thứ ở bên trong mà chống đỡ, phi thường không thoải mái, đứng ngồi không yên.
“Đồng Tử sao thấy?” Vệ ba ba nhìn bộ dạng vẫn luôn bất an của hắn, mà quan tâm hỏi.
“Không ạ, chính là, cái kia …” Hắn cũng không biết phải nói như thế nào.
“Ta hiểu, ta hiểu, không phải là cái gì cả.” Vệ ba ba cười cười, không biết ông là thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu.
Nhìn thấy ánh mắt nhìn hắn không đúng của Vệ Giai Giai, Vệ mama trêu ghẹo “Giai Giai cũng không phải chưa từng thấy, sao lại nhìn chằm chằm Đồng Tử như vậy a? Nghĩ đến hắn sao?”
“Mẹ, không phải a.” Nàng nghiêng đầu, tâm trạng có chút buồn bực.
Lúc mà Ngô Đồng vừa bước vào cửa vừa cởi áo khoác, nàng vừa vặn thấy gáy của hắn phủ đầy những dấu hôn đỏ tươi, là loại vô cùng mới giống như mới vừa được in vào, không biết làm sao, mà nàng lại nhớ tới chuyện ngày hôm qua Dương Ti Vũ nói.
“Giai Giai a, Ngô Đồng không phải là song* đi? Vừa có thể ở cùng ngươi, lại vừa có thể cùng nam nhân, hai bên đều có thể a?”*song: bisexual: nam nữ đều ăn
Nàng lắc đầu nói, sẽ không a, Ngô Đồng quen nàng đã 6 năm, chưa từng thấy hắn giao hảo cùng nam nhân nào, chẳng lẽ là nữ nhân a! Nhưng trong lòng nàng có chút lay động, nữ nhân nào sẽ hôn vào nơi đó, đừng nói là với không tới, coi như là lúc làm tình, nam nhân nào sẽ quay lưng lại với nữ nhân chứ, vậy thì làm sao a?
“Nghe nói thúc phụ nhà hắn là một song a, thứ này sẽ không di truyền chứ?”Rõ ràng không muốn nghĩ tới, nhưng lại không nhịn được mà suy đoán, lại thấy bộ dạng đứng ngồi không yên của hắn giống như là đã cùng nam nhân làm cái kia cả đêm, lửa giận trong lòng lại bốc thẳng lên.
Nàng không phải là loại người cổ hủ không thể tiếp thu được hai nam nhân ở cùng nhau, thế nhưng điều kiện tiên quyết là, người kia không phải là vị hôn phu của nàng, không phải là có ý định lừa nàng!
“Bá phụ bá mẫu, thời điểm không còn sớm, con về trước ạ.” Ngô Đồng cùng vợ chồng Vệ gia cáo biệt.
“Giai Giai đi tiễn hắn đi.” Vệ ma ma tạo cho hai người không gian riêng để có thể chung đụng.
“Dạ.” Vệ Giai mất tập trung mà đáp một tiếng, tiễn hắn ra cửa.
Hai người đi trên đường, không nói gì, lúc Vệ Giai Giai mở miệng muốn hỏi, thì một trận gió nổi lên, Ngô Đồng cởi áo khoác của mình phủ lên thêm cho nàng.
“Đã vào đông rồi a, trời cũng lạnh, ngã bệnh thì cũng không tốt a.” Âm thanh ôn nhu của hắn, đáy mắt đầy sự quan tâm, làm cho câu hỏi chưa thoát ra miệng nàng biến mất, nam nhân này thật sự là rất yêu nàng, nàng lại hoài nghi cái gì a?
“Anh nhanh trở về đi thôi.” Nàng muốn đem áo khoác trả lại cho hắn, bị hắn cản lại.
“Anh không lạnh, em cứ mặc vào rồi trở về nhà đi, ngày khác anh sẽ lại lấy.” Hắn ở trên mặt nàng hôn một cái, rồi vẫy tay nói tạm biệt, leo lên quang thiết.
Nàng sờ sờ mặt, nắm chặt áo khoác trên người, khẽ cười, từ tốn bước về nhà, hoài nghi cùng bất mãn vừa có, đã biến mất hơn phân nửa.
Tại nhà hàng siêu cấp lẩu cay.
Khi tới đệ nhất nhà hàng siêu cấp lẩu cay của thành phố Phù Phong lại muốn dùng nồi nước dùng thanh đạm sao?
Lúc này liền cho ngươi mở mang tầm mắt, bên trong cả một môi trường nóng bỏng, chỉ có một bàn với một phần nước dùng có màu hơi đục như được hầm bằng xương tủy trong nồi còn có một ít nấm trong đó.
Hai mỹ nam đang vừa ăn vừa nói chuyện, bên cạnh là một mảnh cay đến đỏ mắt, hai người kia so với những khách hàng đang chảy nước mắt nước mũi thì càng phong độ càng nhẹ nhàng hơn, nhưng cũng đưa tới ánh nhìn xem thường của những người khác, ăn không hết nồi cay liền trả lại cho nhà hàng sao a?
Long Ngọc đẩy miếng thịt gà vào trong nồi, hoàn toàn không thèm để ý ánh mắt của người khác, nồi lẩu cay của nhà hàng này đúng là đủ cay nhưng lại không đủ hương, thuần túy vì cay mà cay, cũng không biết vị giác của những người kia có phải là hỏng rồi không a? Nếu muốn ăn cay, lại không bằng đi về nhà mà nhai vài quả ớt a! Bất quá nồi nước lẩu nấm thì hương vị không hề sai, thịt gà là của gà con, rất non mềm, làm cho hương vị của nước dùng vô cùng tươi mới, hương vị không sai a, vậy mà không thể làm ra được tên tuổi a.
Nếu như thông báo cho cậu biết là chủ quán là đặc biệt chuẩn bị cho cậu không biết sẽ có cảm tưởng gì, cậu cũng không quen biết chủ quán này, có thể là chỉ có chủ quán nhận thức Long Ngọc, ngưỡng mộ Long Ngọc đã lâu, cố ý dựa theo khẩu vị của cậu mà nấu nướng, là vì để cậu có thể đến thêm mấy lần nữa, nếu để cho Nhã Diệc biết được điều này, thì phương pháp điều phối nước dùng của chủ quán đều không thể giữ được.
“Nhã Diệc, thả thêm một ít ruột vịt đi.” Long Ngọc lấy đũa chỉ chỉ vào dĩa ruột vịt trong tay hắn.
“Ừm, ăn ít thôi, cái này không tốt a.” Nhã Diệp đưa đũa qua, đẩy hết tim gan phèo phổi vào trong nồi nước lẩu, rồi đưa vào trong chén của Long Ngọc, giòn mà không nhão, vừa ăn.
“Ừm, vậy ngươi thả thêm một ít bắp cải thảo đi, ngươi cũng ăn nhiều một chút a.” Cậu gắp một đũa lớn cải thảo bỏ vào bên trong nồi, “Tiêu đàm dừng khát, đối với thân thể vô cùng tốt.” Thực sự là trăm rau cũng không bằng cải thảo nha!
“Được a.” Nhã Diệc đối với ăn uống yêu cầu chẳng hề cao, cũng có đôi khi không cần ăn, thế nhưng, hắn lại vô cùng yêu thích cùng với Long Ngọc ăn, lâu dần yêu thích của Long Ngọc cũng biến thành yêu thích của hắn, chán ghét của Long Ngọc cũng biến thành chán ghét của hắn, cho nên hai người ở chung nhiều năm như vậy khẩu vị cũng trở nên giống nhau a.
Trừ một số thứ hắn không thể tiếp thu như xà, ếch trâu, nhộng, bò cạp, cùng vài con kỳ quái này nọ, mà Long Ngọc trong những năm vừa qua cũng rất ít ăn, cũng không thèm ăn lắm, trước đây lần thứ nhất ăn thịt rắn, cậu cảm thấy hương vị vô cùng tuyệt vời, bất quá, hoàn cảnh khởi đầu lại không cùng tốt đẹp, thời điểm Long Ngọc ở trại Ngọc Trang bị người ám hại bằng cách sử dụng rắn độc, nhưng lại bất thành, trái lại cậu lại đem con độc xà kia nướng ăn, vì lúc đó nửa đêm cậu vô cùng đói nên khi ăn được một lần thì thấy vô cùng mỹ vị, ít có người biết tuổi thơ của Long Ngọc không mấy tốt đẹp, kèm theo với âm mưu quỷ kế là lục đục hậu viện.
“Thân ái, là tên kia đúng không?” Nhã Diệc chỉ qua bàn cách chỗ bọn họ gần một bàn.
Long Ngọc liếc mắt nhìn, gắp một đũa thịt cho hắn, “Ừm.”
“Xem dáng dấp kia của hắn mà lại ở đây ăn sao, cẩn thận coi chừng lại chết người a.” Nhã Diệc cười cười, há miệng ăn miếng thịt mà thân ái nhà mình đưa tới.
“Chết rồi càng tốt a.” Long Ngọc lạnh lùng nói, trên môi của cậu hiện lên một nụ cười lãnh ngạo, nhưng đáng tiếc là không chết được, chết rồi cậu còn chơi cái gì chứ!
*lãnh ngạo = lạnh lùng cùng cao ngạo.
Ngô Đồng cảm thấy là gần đây nhất định là hắn không coi ngày, nhai đồ ăn trong miệng, đầu lưỡi không có một chút tri giác, đôi môi nhất định là đã sưng lên, nhưng mà đại lão bản ở đối diện lại muốn ăn hương vị thuần túy, nên nồi súp này liền vô cùng cay, nhìn thấy màu nước lẩu đỏ ngầu kìa cũng đủ biết có bao nhiêu cay a, hắn thật hối hận tại sao bản thân lại tới đây!
Trước tiên đừng hắn không ăn cay, mà mấy ngày nay phía sau hắn không được thoải mái, có cảm giác muốn bị tiêu chảy, cùng sưng đau! Bất quá trong cái họa có cái may, mấy ngày nay dục vọng của hắn không tồn tại, đương nhiên là cũng không cần tìm nam nhân, bất quá ăn nồi lẩu cay như thế, thì tối nay hắn chỉ có thể trong phòng vệ sinh a!
“Tiểu Ngô ăn đi nha, đừng khách khí!” Đại lão bản chủ động bắt chuyện, gắp đồ ăn đưa vào bên trong chén hắn, “Nhà hàng này nấu rất ngon đó, lần nào ta đến Phù Phong thị cũng đến ăn ở nhà này, nào ăn đi ăn đi.”
“Hảo, khẩu vị của Hà lão bản thật tốt a.” Hắn cười cười, tâm trạng cảm thấy khổ số.
“Hà Thuận?” Một âm thanh quen thuộc lại vô cùng khiến cho người ta chán ghét vang lên, Ngô Đồng quay lại nhìn, tâm liền run lên, là nam nhân kia!
“Vệ Dạng? Tiểu tử ngươi ở Phù Phong thị? Đến lúc nào a?” Hà Thuận có điểm giật mình.
Truyện Cổ Đại“Nhà ta luôn ở thành phố Phù Phong a, cậu là bạn học cũ làm sao lại không biết chứ? Chẳng lẽ quên rồi sao?” Vệ Dạng khinh bỉ mà liếc nhìn hắn một cái, nghiêng đầu nhìn về phía Ngô Đồng, “Ngươi cũng ở đây nha.”
Ngô Đồng không nói tiếp, mắt Hà Thuận đảo một vòng, “Cậu nhận thức Ngô Đồng sao?”
Nguyên lại gọi là Ngô Đồng nha!
Mặt Vệ Dạng không biến sắc, “Ân, chúng ta là bằng hữu nha.”
Ngô Đồng vô cùng muốn tiến lên mà bóp chết cái tên không biết xấu hổ, tâm lý rít gào.
Con mẹ nó ai cùng ngươi là bằng hữu chứ!