Editor: Rosaline

Beta: Rosaline

Tư Thần bị ném tới Tạo Sách điện đã được một năm, hắn hoàn toàn không rời đi, bởi vì bận quá, cho nên bên ngoài bất cứ tin tức gì hắn cũng không biết, hắn và Đoàn Nhi vội vàng cải tạo hệ thống trong điện, dẫn dụng hệ thống quang điện, nói thì có bao nhiêu thoải mái, nhưng mà khi bắt tay vào làm thì có bao nhiêu mệt, cho nên hai vợ chồng cùng phân công.

Đoàn Nhi nhìn chằm chằm sự vụ lớn nhỏ trong điện, Tư Thần xem lắp đặt quang điện, vì cái này mà tài sản của hắn cũng phải móc ra, cũng không có tìm được linh thạch thích hợp làm động lực, hẳn là bên trong Mê Di điện của Long Ngọc mới có thể tìm được linh thạch thích hợp, nào là diện tích bày trận pháp, nào là tìm mắt trận, nào là dẫn linh, còn có phải chuyển vào một số lượng lớn, sau đó lại cấp cho đám quỷ sai Minh giới quang điện, đã sớm làm cho hắn bận đến chân không thể chạm đất, hệ thống mới nhất đã được lắp đặt tốt, mỗi nhân khẩu ở Minh giới đã được trang bị một tinh kính, chỉ cần vừa vào Minh giới liền tự động ghi chép lại tư liệu, chỉ có một ít đối tượng “trọng điểm” phải cần chiếu cố.

Vì thế, hắn cố ý đưa đến chỗ Mạnh bà một cái quang điện có phối với miệng vòng tay kiểu phục cổ đẹp đẽ, bản thiết kế lấy từ chỗ Long Ngọc, nếu có nhân vật nào đặc biết xuất hiện thì sẽ nhắc nhỏ nàng, tỷ như Long Tĩnh, người mà Minh hậu không cho uống canh Mạnh bà, đương nhiên là không thể cho! Mỗi ngày, quỷ qua cầu Nại Hà cũng không ít, Mạnh bà đều phải bận rộn ghi chép lại, có quang điện sẽ dễ dàng hơn, kiểm tra cũng dễ hơn, đã từng lập công hay chưa cũng dễ hơn nhiều.

Đoàn Nhi đem cơ sở dữ liệu quản lý lại, mới đến chỗ dược phòng của mạnh bà thêm mấy người, lúc này mới thu thập thêm vài lão bất tử, lại có thêm hệ thống mới, không biết dùng quang điện thì bị trục xuất ra khỏi Tạo Sách điện, mà chỗ dược phòng của Mạnh bà lại vẫn luôn thiếu quỷ cốt.

Minh giới hiện tại có rất nhiều người đang vui mừng, Minh vương tương lai không phải là Tư Thần, tên này quá đen* rồi!

*phúc hắc.

Tư Thần tại Tạo Sách điện càng ngày càng như cá gặp nước, hắn đã đem Tạo Sách điện nắm giữ tốt, cũng vô cùng thoải mái, mà điểm quan trọng hơn là lão bà nhà hắn rõ ràng so với hắn còn quan trọng hơn, hắn rời khỏi, Đoàn Nhi liền có một đống phiền phức.

Hiện tại chủ yếu dùng cho ghi chép là tinh thạch, ưu cùng khuyết điểm chỉ cần Đoàn Nhi ước lượng trên tay một chút liền biết, mà hắn trước kia ước lượng không ra, dù là dùng hai loại mực khác nhau, nhưng mà chính là hắn vẫn không ước lượng được nha! Đoàn Nhi thật cao hứng khi có thể có chuyện cho mình làm, cũng vô cùng vui vẻ, chương khống Tạo Sách điện dù sao so với toàn bộ Minh giới dễ dàng hơn nhiều lắm, nàng cũng hiểu rõ dụng tâm của Long Ngọc, Long Ngọc vẫn là rất thương hài tử!

Thời điểm hai người biết việc Long Ngọc trứng cũng đã sinh, liền choáng váng cả nửa ngày mới lấy lại tinh thần, Tư Thần lập tức đóng gói đồ đạc cùng ít quà quan trọng, cùng Đoàn Nhi nhà hắn, trở lại Nhân giới, giết tới Johnson gia.

Chính đường Johnson gia, rất nhiều người ngồi xung quanh ghế sô pha bên trong ghế được đặt một cái giường nhỏ mềm mại, Long Ngọc miễn cưỡng dựa vào trên người Nhã Diệc, một khỏa trứng màu xanh nhạt, ở bên cạnh cậu uốn một cái éo một cái, tựa hồ không quen giường mềm, luôn hướng đến trên người Long Ngọc mà cọ cọ, chờ đến khi nó cọ cọ nhanh đến lúc đó, Nhã Diệc liền có ý xấu mà đem nó đẩy ra xa, nó lại dán sát lại cọ, Nhã Diệc lại tiếp tục đẩy ra, nhìn một lớn một nhỏ hỗ động như vậy, Long Ngọc cười đến si ngốc, rất là ôn nhu.

Thời điểm Tư Thần trở về liền thấy tất cả mọi người Johnson gia đang vây quanh giường mềm, mà phụ vương hắn thì đang bắt nát một khỏa trứng, cha thân hắn lại cười phi thường ôn nhu, cằm của hắn thiếu chút nữa thì rớt xuống, thật sự sinh a!

Bất quá! Ai nói cho hắn biết, tại sao trứng kia lại màu xanh nhạt? Không phải nói trứng Tu La đều thuần trắn sao? Màu đen chính là tử trứng, cái màu xanh nhạt này là chuyện gì xảy ra? Còn biết lấy lòng cha thân nữa? Hay là nói bên trong là thứ gì khác?

Tư Thần mới sẽ không nói ra, nhìn thấy bộ dạng ôn nhu như thế của Long Ngọc, dấm chua của hắn cũng sắp lên rồi đó! Đánh chết ai hắn cũng không nói ra! Ạch, trừ phi bị đánh chính là Đoàn Nhi!

“Tư Thần về rồi a, đến, lại đây, đây là đệ đệ ngươi.” Long Ngọc ngoắc ngoắc tay để cho hắn lại đây, có chút biệt nữu đi tới, liếc mắt nhìn cái trứng kia một cái, không nói lời nào, Long Ngọc nở nụ cười, “Như thế nào cùng Tiểu Dạ giống nhau như thế? Người đã bao lớn rồi, còn giận dỗi, đây là đệ đệ ngươi chứ không phải là người ngoài a, lúc Tiểu Dạ sinh ra cũng không thấy ngươi như vậy a.” Lúc Long Ngọc bắt đầu hoài trứng thì Phồn Dạ vô cùng bận rộn nên cũng rất ít xuất hiện trước mặt Long Ngọc, chờ trứng này đi ra, nàng càng không cho một chút sắc mặt tốt, một bộ dáng ghen tuông, ai không biết còn tưởng rằng nàng thất tình a!

“Cha, người chưa từng đối với chúng ta ôn nhu như thế tốt như vậy a!” Phồn Dạ giận dỗi nói.

“Sách!” Long Ngọc cắn xuống, liếc trắng mắt nhìn hai đứa nhỏ một cái, “Hai người các ngươi a một người trong bụng ta giằng co gần sáu tháng, một người gì nháo bốn tháng sau, ta không một ngày nào được ngủ ngon, sau khi thoát xác thì ốm vặt không ngừng, ta phải chịu tội không ít? Ta đối với các ngươi không tốt? Ta nếu mà đối với các ngươi không tốt, liền sẽ không đem các ngươi sinh ra! Cùng bảo bảo ghen tuông cũng không thấy xấu hổ!” Cậu nói xong liền ôm trứng vào lòng, mặt cà cà vỏ trứng, ý là, vẫn là bảo bảo tốt, bớt lo, cũng không làm ta bực bội!

Nghe Long Ngọc nói như vậy, hai huynh muội có chút đỏ mặt, bọn họ cũng biết, thời điểm Long Ngọc hoài bọn họ có thể nói là lắm tai nạn, ngày không dễ chịu, thân thể vào lúc đó cũng chịu hao tổn lợi hại, những năm gần đây mới tốt lên được, nếu không phải Tư Thần nói cái gì mà không làm Minh vương, Long Ngọc hà tất gì phải chịu tội thêm lần nữa, cũng tại tên tiểu tử tốt này không bớt lo được chút nào, hai huynh muội cũng rất xấu hỏ, lúc này mới kịp phản ứng, cũng đã mấy ngàn tuổi, lại cùng cái trứng chưa thoát xác tranh giành tình cảm, thật sự là càng sống càng thụt lùi a!

Hai người đỏ mặt không dám nói lời nào, Tư Thần liếc mắt nhìn Đoàn Nhi một cái, tựa hồ cầu cứu, nhưng mà Đoàn Nhi không liếc hắn một cái rồi không thèm để ý tới hắn, tìm một chỗ ngồi xuống, ăn điểm tâm, mới sáng sớm đã bị bắt chạy tới đây, đi cả nửa ngày, nàng cũng đói rồi đây!

“Đoàn Nhi chưa ăn gì đi?” Long Ngọc nhìn bộ dạng kia của Đoàn Nhi liền biết nàng chưa ăn gì, liền kêu người đi làm, “Mang cháo nóng, mấy dĩa món mặn, thêm một ít bánh bao thịt.” Gia phó nhanh chóng đi chuẩn bị, Long Ngọc nói với nàng: “Ăn trước đi lót dạ đi, lập tức sẽ ăn cơm trưa.”

“Cạm tạ cha, vẫn là cha thương ta.” Đoàn Nhi ra vẻ, nhìn mấy món ăn cùng cháo nóng được đưa lên trước mặt, khịt khịt mũi, bụng Tư Thần đúng lúc vang lên, làm hắn lúng túng nghiêng đầu qua chỗ khác, Đoàn Nhi thổi phù một tiếng nở nụ cười.

“Tư Thần, Tiểu Dạ, các ngươi cũng ăn chút đi, đi đường lâu như vậy cũng có chút đói bụng đi, đừng để cho bụng mình khó chịu.” Long Ngọc cười cười, liếc mắt nhìn đôi huynh muội, đồng thời cả hai đều liếc mắt nhìn nhau một cái, đều nói, cảm tạ cha, bỏ chạy tới ăn cái gì, mới vừa rồi còn không cảm thấy gì mà vừa ngửi được mùi cháo liền chảm thấy đói bụng, ba người ăn cháo, cướp thịt trên bàn, ăn đến là vui vẻ.

Long Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu một cái, Nhã Diệc cười ôm cậu, hai người đối diện, môi đồng thời chuyển động, không hề có một tiếng động nói một câu giống nhau, tiểu hài tử a.

“Ca, bảo bảo tên gì? Ngươi nghĩ xong chưa?” Hoàng Bác cười híp mắt hỏi, dời đi lực chú ý của Long Ngọc.

Nhấc dến tên Long Ngọc liền đau đầu, nhãn tình của mọi người Johnson gia đều phát sáng, tổ mẫu suy nghĩ ra mười mấy tên, lại thêm đám cữu cữu di di, có thêm mấy trăm cái, chỉ cần nhìn thôi liền đau đầu.

“Ngươi giúp ta chọn chọn đi.” Long Ngọc ném quyển sách lớn tới trong tay Hoàng Bác.

Hắn đem quyển sách lớn mở ra, hay lắm! Nhìn một cái, phải có ít nhất là 300 cái đi! Nhìn xong liền hoa mắt!

Ưng Trạm, Hoành Hứa, Sách Ngạn, Khanh Sách, Thiên Duật…

Đừng nói là Long Ngọc, hắn coi xong còn thấy hoa mắt nữa a, mỗi một người đều đưa ra tên rất hay, nhưng mà đều không thể gọi, ừm, cái tên Triêu Huy này không sai a.

“Gọi Triêu Huy đi, Âm Triêu Huy, triêu dương quang huy* a.” Hoàng Bác thật hài lòng danh tự này, mà danh tự này là do mẫu thân hắn nghĩ, thật đúng là đồng lòng a.

*ánh mặt trời tỏa sáng

“Âm Triêu Huy?” Long Ngọc nhìn Nhã Diệc một cái, thấy đối phương cũng đang suy nghĩ, tựa hồ cũng rất là hài lòng, “Không thích.”

Trên trán Hoàng Bác liền xuất hiện hắc tuyến (|||), cũng không phải cho ca nha, bảo bảo thích không phải là được sao!

Đột nhiên, Long Ngọc nhớ tới lúc bảo bảo sinh ra thì có một trận mưa, liền bất ngờ nói, “Gọi Thời Vũ cũng hảo nha.” Mọi người Johnson gia suy nghĩ một chút, tựa hồ không có ai viết danh tự này đi?

“Âm Thời Vũ?” Hoàng Bác đọc một lần, “Âm thiên thì thời vũ*? Này là tên gọi gì? Gọi Triêu Huy nghe êm tai hơn nha!”

*Trời âm u thì hạ mưa.

“Phi!” Long Ngọc gắt hắn một cái, “Thật là mất mặt! Con trai của ta sinh vào ngày trời mưa, rất nhiều ngày như vậy đều không có, không phải là mưa đúng lúc sao! Con nữa, còn có thơ làm chứng.”

“Thơ gì a?” Hoàng Bác làm sao đều cảm thấy được cái tên Thời Vũ này không êm tai!

“Hảo vũ tri thì tiết, Đương xuân nãi phát sinh. Tuỳ phong tiềm nhập dạ, Nhuận vật tế vô thanh. Dã kính vân câu hắc, Giang thuyền hoả độc minh. Hiểu khan hồng thấp xứ, Hoa trọng Cẩm Quan thành.*” Long Ngọc ngâm thơ, “Bảo bảo nhà ta gọi là Thời Vũ rồi!”

*Trích từ bài [Xuân dạ hỉ vũ] của Đỗ Phủ (bài thơ ở phía cuối chương)

“Không êm tai!” Hoàng Bác hò hét, hắn không phát hiện, cả nhà đều không lên tiếng, dường như mặc hắn cùng Long Ngọc hò hét, đương nhiên, cái gọi là thắng khả năng không cao.

“Ta đã nói Triêu Huy, không êm tai a! Minh giới nơi nào thì có mặt trời!” Long Ngọc chu mặt, Thời Vũ hảo tốt! Làm sao không thể kêu a!

“Bảo bảo sinh ở ban ngày đương nhiên gọi Triêu Huy, Tư Thần bọn họ không phải là bởi vì sinh vào ban đêm mới đặt tên như thế sao!” Hoàng Bác chính là cảm thấy được Thời Vũ không được!

“Ai nói!” Long Ngọc nguýt hắn một cái, “Bảo bảo lúc sinh ra chính là trời mưa! Là nửa đêm có được hay không! Hơn nữa, Tư Thần lúc sinh ra minh giới không nhìn thấy mặt trời, căn bản cũng không biết là ban ngày hay là ban đêm, vừa vặn ta nghe đến giờ thìn, liền gọi Tư Thần nha! Thời điểm ta mang theo Tiểu Dạ đến Tu La liền thấy đầy trời đầy sao, cho nên gọi Phồn Dạ!” Tư Thần, Phồn Dạ nằm yên cũng trúng đạn, bây giờ mới biết nguyên do tên chính mình.

*Tư Thần: thần = thìn. Phồn Dạ: phồn = nhiều.

“Được rồi, chớ ồn ào.” Nhã Diệc đem Long Ngọc ôm chặt, “Là gọi Triêu Huy nha, hay là Thời Vũ nha, cứ để cho bảo bảo tự chọn hảo đi.”

Hai người suy nghĩ một chút liền đồng ý, Long Ngọc đem trứng trong lồng ngực phóng tới trên giường mềm, tiểu đông tây ly khai ôm ấp của Long Ngọc không cao hứng mà cà cà.

“Triêu Huy, đến, đến chỗ Nhị thúc này.” Hoàng Bác đem âm thanh thành mềm mại, có một khẩu khí dụ dỗ tiểu hài tử, kêu tiểu đông tây kia, mọi người cũng trợn mắt lên mà nhìn, nhưng mà, tiểu đông tây không thèm để ý hắn, chỉ ở tại chỗ cũ chà xát, một bộ dạng rất là không cao hứng.

Hoàng Bác kêu vài tiếng, thấy tiểu tử một chút ý tứ lăn qua đều không có, không cam lòng mà bỏ cuộc.

Long Ngọc nhìn thấy mà cười hì hì, âm thanh khẽ gọi, “Thời Vũ, đến đến chỗ cha thân này.”

Tiểu đông tay mới vừa rồi còn cọ đến cọ lui, vừa nghe đến âm thanh Long Ngọc, liền như một bánh xe mà lăn tới trong lòng Long Ngọc, cọ cọ.

“Xem đi, bảo bảo yêu thích tên Thời Vũ nha.” Long Ngọc tươi cười rạng rỡ nói.

Hoàng Bác mắt trợn trắng, thực sự là người Âm gia nha! Không tiết tháo!

(Bánh bao Thời Vũ: Tiết tháo là gì nha! Có thể ăn sao?)

Mọi người Johnson gia thở dài, quả nhiên, đấu cũng không thể đấu lại nha! Bất quá, Thời Vũ, Âm Thời Vũ cũng không tồi nha, thật là dễ nghe, chủ yếu là Tiểu Chân Nhi rất yêu thích a!

Tiết tháo nhà Johnson cũng không ra sao…

========================================

Tác giả có lời muốn nói: Chuẩn bị bắt đầu! Ấp bánh bao!

——————————————————-

*Trích từ bài [Xuân dạ hỉ vũ] của Đỗ Phủ

春夜喜雨 

好雨知時節,

當春乃發生。

隨風潛入夜,

潤物細無聲。

野徑雲俱黑,

江船火獨明。

曉看紅濕處,

花重錦官城。

Xuân dạ hỉ vũ

Hảo vũ tri thì tiết,

Đương xuân nãi phát sinh.

Tuỳ phong tiềm nhập dạ,

Nhuận vật tế vô thanh.

Dã kính vân câu hắc,

Giang thuyền hoả độc minh.

Hiểu khan hồng thấp xứ,

Hoa trọng Cẩm Quan thành.

Dịch nghĩa

Mưa lành biết được tiết trời

Đang lúc xuân về mà phát sinh ra

Theo gió hây hẩy vào đêm tối

Tưới mát muôn vật mà không nghe tiếng

Đường quê đầy mây âm u

Thuyền trên sông chỉ thấy lửa sáng

Sớm mai trong vùng ẩm ướt đỏ thắm

Hoa nở đầy cả thành Cẩm Quan

Cẩm quan: Phía nam Thành Đô, Tứ Xuyên. Gấm dệt được giũ nơi sông Cẩm khiến gấm càng tươi đẹp hơn, nên vùng này mang tên Cẩm Quan thành. Sau này gọi chung cho cả Thành Đô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play