Editor: Rosaline

Beta: Rosaline

Phong ba nho nhỏ đi qua, Long Ngọc lại tiếp tục tiến vào giai đoạn chờ sinh, bởi vì hai lần trước của cậu không được thuận lợi nên tổ mẫu vô cùng lo lắng, từ rất sớm đã bắt đầu chuẩn bị.

Nam Tu La không có sản đạo, nên trứng phải dùng một phương pháp đặc thù mới có thể đi ra, kỳ thực phương pháp này thích hợp với tất cả Tu La, vô luận là nam hay nữ, Tu La hiếu chiến, thiện kỵ liệt thú, trong hơn nửa cuộc đời cơ hồ đều ở trên chiến trường,lâu dài dẫn đến xương chậu của nữ Tu La quá nhỏ, thời điểm sinh sản sản đạo không mở ra, trứng không xuống được, coi như có sinh ra được, thì phần lớn cũng là tử trứng, phụ nữ có thai cũng không thích hợp sinh dục, cho nên về sau, bất kể là nam nữ Tu La đều dùng bí pháp này để sinh trứng, ít nhất cũng có thể bảo đảm người mang thai an toàn.

Bổn gia Johnson đã rất nhiều năm rồi không có hậu duệ sinh ra, gần nhất là Lộ Anh được sinh ra cũng là mấy ngàn năm trước, cho nên phòng ấm đã bỏ đi rất lâu, vì Long Ngọc, tổ mẫu lại bắt đầu rầm rộ xây dựng cùng trùng kiến lại phòng ấm.

Kiến tạo phòng ấm này có vài quy tắc, một gian phòng trái phải gần 300m2, phải dựng thành thành hình lục giá, phải thông khí, lại không được để cho gió lọt vào, nóc nhà phải cao, mặt trên có hai tầng, như vậy có thể chặn ánh sáng mặt trời, chặn nhiệt, trên mắt đất phải trải lên một tàng hàn thạch, lại trải thêm phiến đá, trên phiến đá phải trải tấm thảm nhung dày, như vậy sẽ mát mẻ, mà không lạnh, trên tường phải nạm chín chín tám mươi mốt chiếc đèn, bên trong đèn được thả linh thạch vào, linh thạch này phải căn cứ theo thuộc tính của người mang thai mà thả ra, Long Ngọc thuộc tính hỏa song kim, cho nên phải thả linh thạch thuộc tính “Mộc”, ngay giữa gian phòng không để giường, mà là đặt một cái nệm giường rất lớn cùng mềm, thành hình tròn, nhất định là vô cùng thoải mái, tốt nhất là dùng lông vũ tự nhiên làm thành cái nệm, độ cao thì giống như bình thường, mà tổ mẫu lại sợ Long Ngọc nuông chiều quen rồi, không thoải mái, cho nên nệm này chỉ có cao bằng nửa người, tuyệt đối thoải mái! Bên tường bày ra mười hai chậu nước, để tránh cho không khí bị khô, trên tường vẽ các pháp trận nối liền nhau, không được gãy vỡ, như vậy mới có thể đam bảo cho thai phu thuận lợi sinh sản.

*ngũ hành

Từ sau thiết kế tốt, toàn bộ người Johnson gia liền bận rộn, phải nói là trong nhà Long Ngọc là người quan trọng nhất, chắc chắn không một ai dám một chữ không, mục tiêu của bọn họ là trong vòng một tháng rưỡi phải hoàn thành trong công trình, nửa tháng trang trí, để trống mười ngày, sau đó có thể đem Long Ngọc vào bên trong! Nói là hoài thai chín tháng, nhưng mà ai biết có thể hay không lại sinh sớm, vẫn là vào đó ở để cho yên tâm một chút.

Bên kia Johnson gia vội vàng, còn Long Ngọc mỗi ngày đều ở nhà nuôi béo, đại khái là do mấy ngày trước dùng quá nhiều linh lực, toàn thân như nhũn ra, không muốn đi một chút nào, liền nằm ở trên giường, như một chú mèo nhỏ tham ngủ, mỗi khi Nhã Diệc nhìn thấy như vậy thì trong lòng liền ngứa ngáy khó nhịn, ngồi ở bên giường, chậm rãi đem tay điểm một điểm lại một điểm tiến vào trong chăn, xoa xoa thân thể lõa thể của người trong chăn, Long Ngọc giường còn lười rời, chứ nói chi là mặc quần áo, đương nhiên là không có mặc gì cả, bị Nhã Diệc sờ tới ngứa ngày, liền nghẹn ngào một tiếng, rút vào sâu trong chăn, trốn khỏi cái tay kia, Nhã Diệc lại có ý xấu không buông tha cho cậu, kết quả cuối cùng là bị sờ hết, ăn sạch, cuộc sống cứ như thể mà trải qua gần nửa tháng, tinh thần Long Ngọc mới trở về, giận hờn mà đem Nhã Diệc đè ở trên giường, tàn nhẫn hôn hôn một hồi, sau đó, lại bị tên lưu manh kia ăn sạch…

Hồi Mâu cứ kiên trì mà ngồi ở nhà Nhã Diệc, nhìn áo choàng rộng rãi của Nhã Diệc vị lôi kéo, Long Ngọc thì một mặt buồn ngủ, nói thật, hắn là thật sự không nghĩ đến đây, nhưng mà đại tỷ nhà hắn quấy rầy cùng cứng rắn yêu cầu hắn phải qua đây, nếu mà nói quan hệ của Vi Tích cùng Long Ngọc là không tốt, thì Hồi Mâu nhìn quan hệ của hắn với cậu càng không tốt hơn a! Mỗi lần gặp Long Ngọc đều cảm thấy được địch ý của cậu lại tăng lên, mấy ngày cậu không có tinh thần, chứ nếu mà có tinh thần, e sợ là Hồi Mâu cũng không thể ngồi ở đây, hai người là do trời sinh không hợp nhau a!

“Nào đem thuốc uống đi, lần trước ngươi nói quá chua, tiểu cữu cữu đã đem phương thuốc sửa lại, ngươi lại nếm thử, xem có phải là tốt hơn nhiều không?” Nhã Diệc đem Long Ngọc ôm đến trong ngực, Long Ngọc cũng không thèm để ý mà ngồi ở trên đùi hắn, nếu mà là lúc thường, chắc chắn là sẽ không ngồi, hai người ân ái lại ân ái, như mà hành động nữ tính như thế, Long Ngọc sẽ không chủ động làm, Nhã Diệc càng sẽ không làm như thế, bây giờ không phải do mí mắt Long Ngọc cứ liên tục đánh vào nhau, Nhã Diệc sợ cậu té nên đành đem người ôm vào trong lòng đặt ở trên đùi, một tay ôm cậu, một tay cầm chén thuốc đưa đến bên miệng cậu.

Long Ngọc hai tay nâng chén, mơ mơ màng màng uống, nghe hắn hỏi có chua hay không, thì cũng hàm hồ ừ một tiếng, cũng không biết là cảm thấy chua, hay không chua.

Uống xong liền vùi trong lồng ngực Nhã Diệc rơi vào mơ hồ, Hồi Mâu mí mắt lại nhảy lên nhảy xuống, không thể phủ nhận Long Ngọc lớn lên rất dễ nhìn, bộ dáng mơ mơ hồ hồ như thế lại vô cùng đáng yêu, không có dáng vẻ vênh váo hung hăng lúc trước, có thêm mấy phần trẻ con, càng có chút ngây thơ, khiến cho người ta nhìn thấy liền muốn nhào tới, rất có cảm giác dụ thụ.

Hồi Mâu dùng sức lắc đầu một cái, hắn đang suy nghĩ cái gì? Đầu óc bị đánh sao! Cảm thấy được tên thối Long Ngọc này lại đáng yêu chứ? Còn ngây thơ? Dụ thụ? Không quá bình thường rồi!

Dùng mắt liếc trộm một cái, lại nhình thấy bộ dạng hé môi khẽ khò khè nho nhỏ, đầu thì nghiêng đầu qua chỗ khác một cách biệt nữu, ạch, thật đáng yêu…

Mấy động tác kia của Hồi Mâu toàn bộ đều rơi vào trong mắt Nhã Diệc, bất đắc dĩ mà lắc đầu một cái, “Cữu cữu.”

“Hả?” Hồi Mâu ngẩng đầu nhìn Nhã Diệc đang cười mà nhìn hắn, nhất thời lúng túng, bị tóm được a! Cảm thấy thật là mất mặt mà đỏ mặt lên!

“Cữu cữu đến có việc gì thế?” Nhã Diệc biết, Long Ngọc cùng Hồi Mâu rất không hợp nhau, thông thường mà nói, không có chuyện gì sẽ không đến.

“Đại tỷ để cho ta thay nàng đến nói xin lỗi.” Hồi Mâu bất đặc dĩ thở dài, “Nàng nói nàng chưa bao giờ có ý muốn cướp bảo bảo ra khỏi người Tiểu Chân Nhi, cũng vì Minh giới tổn thương nó mà xin lỗi.”

“Không cần.” Nhã Diệc lắc đầu, khẽ vỗ nhẹ người ở trong lòng, “Chuyện đã phát sinh, giờ mà nói xin lỗi cũng không cần thiết, bọn họ đã phải trả giá thật lớn.”

“Ngươi có phải còn oán hận bọn tỷ phu cùng đại tỷ?” Hồi Mâu nhìn bộ dạng không đáng kể của hắn trái lại cảm thấy lo lắng, “Bọn họ cứ như vậy đem Minh giới ném cho nguơi, cữu cữu biết là ngươi không tình nguyện.”

“Ta cũng không có oán hận bọn họ.” Hắn lắc đầu, nhìn trong lòng người nở ra một nụ cười ôn nhu, “Phụ thân đã từng nói qua, trưởng bối, tử nữ, đều không thể bồi cả đời, có thể cùng mình đi xong một đời chỉ có bạn lữ, cho nên bọn họ làm cái gì là chuyện của bọn họ, không có quan hệ gì với ta, chúng ta làm cái gì cũng là chuyện của chúng ta, không có quan hệ gì với bọn họ, coi như thật sự đem hài tử dưỡng phế, cũng là chuyện của chúng ta, bọn họ không có quyền hỏi đến.”

Hồi Mâu thở dài, nam nhân Âm gia ưu điểm lớn nhất chính là đau lão bà, khuyết điểm lớn nhất vẫn là đau lão bà, vì lão bà mà không có phân chia trắng đen đúng sai, tất cả hết thảy đều như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, cũng vì vậy mà năm đó ở Minh giới mới có chức trưởng lão, vì sợ Minh hậu vượt quyền Minh vương mà phá hủy Minh giới, kết quả cuối cùng, Minh hậu vẫn là điều động trên đầu Minh vương.

Nếu năm đó, không dạy Nhã Diệc phương pháp thu hồn, thì bây giờ có phải sẽ tốt hơn hay không?

Tâm tư Hồi Mâu hơi động, rồi lại lập tức phủ định, chính hắn cũng biết, nếu như Nguyễn Ngu Chân biến mất ở Lục giới, nếu hiện tại không có Long Ngọc, như vậy, trước mặt hắn, không phải là một Nhã Diệc sinh động, mà là một cái xác chết di động.

Hồi Mâu ngồi một hồi, nên nói đều đã nói hết rồi, cũng đành cáo từ, hắn vừa đi, Long Ngọc liền mở mắt ra, từ trên người Nhã Diệc đứng lên, cặp mắt kia phi thường thanh minh, nào có một chút buồn ngủ.

“Thân ái làm sao lại giả bộ ngủ?” Nhã Diệc trêu ghẹo.

“Ta không giả bộ buồn ngủ còn thể làm thế nào? Ngươi muốn thấy ta và hắn bấm nhau?” Long Ngọc liếc nhìn hắn một cái.

“Ngươi như thế nào cùng cữu cữu lại có thù hận lớn như vậy nha.” Nhã Diệc cười yếu ớt, hắn biết Long Ngọc xem Hồi Mâu không vừa mắt, lại không hiểu sao lại có thể không vừa mắt nhiều năm như vậy.

Long Ngọc liếc mắt nhìn hắn một cái, không nói gì, Long Ngọc từ lần thứ nhất thấy Hồi Mâu liền biết trong tâm hắn có một người, vào lúc ấy người trong tâm hắn không phải Sơ Lâu Nguyệt, mà là Nhã Diệc, coi như sau đó Hồi Mâu cùng Sơ Lâu Nguyệt hảo, cái tâm kia cũng đã bị đứt đoạn, nhưng mà trong lòng Long Ngọc vẫn có chút chú ý, bởi vậy nên không thích Hồi Mâu.

“Tâm tư năm đó của Hồi Mâu, ngươi thực sự một chút cũng không biết sao?” Long Ngọc đột nhiên hỏi ra, làm cho Nhã Diệc cũng sửng sốt, hắn cho là e rằng cả đời Long Ngọc sẽ không hỏi như vậy, nhưng không nghĩ hôm nay lại hỏi thẳng ra như vậy.

“Có hay không thì có cái gì không giống nhau?” Nhã Diệc đem tay kéo Long Ngọc vào trong ngực, “Ta cũng không thèm để ý, ta chỉ quan tâm ngươi.”

“Miệng lưỡi trơn tru.” Âm thanh Long Ngọc oán trách, tay vỗ vỗ nhẹ bụng dưới, quả nhiên là hoài trứng thì sẽ quá mẫn cảm, đúng nha, thời điểm nào thì cậu sẽ quan tâm người khác!

‘Cha thân, ta quan tâm người nhất!’

‘Ân, ân, ân, bảo bảo nhà ta là ngoan nhất.’ Trên môi Long Ngọc cười càng ngày càng xinh đẹp.

“Qua mấy ngày nữa ta phải chuyển tới ấm phòng ở, ngươi cùng ta tới đó ở đi.” Long Ngọc dựa vào trong lòng Nhã Diệc.

“Tổ mẫu sẽ không đồng ý.” Nhã Diệc lắc đầu, hắn cũng muốn cùng đi nha, nhưng mà gia chủ Johnsen gia lại không đồng ý ngay lập tức, không có thương lượng.

“Ta sẽ mất ngủ.” Long Ngọc bây giờ không có Nhã Diệc thì không ngủ được.

“Hảo đi, ta đi nói với nàng.” Nhã Diệc thật cao hứng khi thân ái ỷ lại mình.

Bởi vì có quan hệ đến việc Long Ngọc ngủ không ngon, Nhã Diệc cùng Johnson gia thương lượng chừng mấy ngày, chủ yếu là do trong ấm phòng còn chưa từng có ngoại lệ thêm một người vào ở, vì lo sợ sẽ có bất lợi gì đó phát sinh đối với người mang thai, nhưng mà nếu như hắn không ở thì Long Ngọc sẽ ngủ không ngon, mà phòng ấm chính là vì muốn người mang thai ngủ ngon mới kiến tạo thành, cứ như vậy liền mâu thuẫn, hai bên đều cùng đến tranh luận, đến nỗi sắp đánh nhau, tất cả đều lấy người mang thai làm trọng, cuối cùng không thể không quyết định, để cho Long Ngọc cách thời gian sinh chừng 15 ngày liền dọn vào đó ở, còn Nhã Diệc? Đương nhiên là cũng cùng vào ở cùng!

Long Ngọc bởi vì ngày ấy có chút tổn hao tinh thần, bù đắp nhiều ngày như vậy rốt cục cũng ổn lại, khi thì hẹn Phượng Giác cùng ra ngoài, khi thì đến xem Chiêm Nho, mỗi ngày sau bữa ăn đều cùng Nhã Diệc xuất môn tản bộ, cuộc sống gia đình tạm bợ như vậy trải qua cũng không tồi, thời điểm còn cách 15 ngày so với ngày dự tính sinh,  cậy liền cùng Nhã Diệc chuyển vào ở trong phòng ấm, Nhã Diệc bị mọi người trong Johnson gia nhắc nhở cục kỳ nghiêm trọng, cấm chuyện phòng the!

Chọc cho Long Ngọc cười to đến không ngừng lại được, lại cũng không có đi trêu chọc hắn, hai người ở trong phòng ấm trải qua phi thường hài hòa, ở được hơn mười ngày, cách ngày dự tính sinh vô cùng gần mọi người càng căng thẳng, nhưng mà Long Ngọc một chút sốt sắng cũng không có, vẫn luôn cùng vật nhỏ trong bụng thương lượng, xem coi vật nhỏ này tính toán khi nào thì đi ra, mấy ngày nay con vật nhỏ này luôn ngủ, cũng không có để ý đến cậu, cậy cũng không để ý, vẫn ăn no rồi ngủ như trước, vô cùng thoải mái.

Cái ngày mà trứng đi ra là một ngày mưa, sau cả khoảng thời gian rất dài khô nắng thì lại đột nhiên hạ xuống một trận mưa lớn, sấm vang chớp giật, giống như là có người độ kiếp, Long Ngọc không sợ sét đánh, sét càng đánh cậu ngủ càng hảo, cho nên liền trở mình trên nệm mềm mà ngủ tiếp, rồi lại cảm thấy ụng có đồ vậy thì đó ngạnh ngạnh, lúc đầu còn tưởng rằng là tên Nhã Diệc kia, liền lấy tay đẩy đẩy kéo kéo lại, còn chưa nói được câu đừng nghịch, thì cảm thấy cảm giác không đúng, tại sao lại tròn?

Mở mắt ra liền nhìn thấy một trái banh lớn như banh đá màu xanh nhạt đang ở trên giường mềm, ở ngay bụng cậu cọ cọ, cậu sửng sốt một lát, mới phản ứng được, thì ra là sinh ra rồi! Cư nhiên cả một điểm đau cũng không có!

Nào giống như lúc cậu sinh Tư Thầ cùng Nhã Diệc, cơ hồ là muốn nửa cái mạng của cậu, vẫn là bảo bảo ngoan nhất!

Cậu còn chưa kịp hưng phấn, thì Nhã Diệc kéo cậu vào trong lòng, hôn một cái, “Ngoan, ngủ.”

Hảo đi, cậu vẫn còn cảm thấy buồn ngủ, ngủ trước đã, tỉnh ngủ rồi lại nói, không có giãy dụa mà nằm trong lòng Nhã Diệc ngủ, trứng cũng cà cà trên bụng cậu, thật giống như cũng đang ngủ.

Bên ngoài mưa gió giần giật, sấm vang chớp giật, trong phòng ấm một nhà ba người hạnh phúc ngủ.

====================================

Tác giả có lời muốn nói: Bánh bao còn muốn ấp!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play