Trình Điệp Qua kéo Nặc Đinh Sơn đến trước tủ quần quần áo, mở tủ áo ra cô nhìn thấy ở một góc của tủ áo có mấy bộ quần áo kiểu nữ, ngoài mấy cái này ra còn có mấy bộ nội y, khi nhìn thấy mấy thứ này Nặc Đinh Sơn mới hiểu được tại sao buổi trưa lúc gặp Chu Mỹ Bảo ở đại sảnh của khách sạn thì cô ấy lại dùng loại ánh mắt ám muội ấy nhìn cô.

Từ trong tủ quần áo chọn một bộ quần áo tương đối nhạt màu Trình Điệp Qua giao bộ quần áo ấy vào trong tay Nặc Đinh Sơn, nghiêm chỉnh nói: “Thay bộ này dẫn em đi ăn món ngon, em quá gầy rồi, em phải ăn cho mập lên một chút, mập lên thì tay sờ mới có cảm giác hơn, anh cũng không muốn khi sờ vào toàn thấy xương thôi”.

Tay sờ lại chính mình, đúng là vẫn chỉ toàn xương mà thôi, ở Nam Phi bình thường khi tắm Nặc Đinh Sơn không dám soi gương, người ở trong gương gầy tới mức chỉ còn lại da bọc xương mà thôi, gần đây có tốt hơn một chút.

Nặc Đinh Sơn chột dạ hỏi: “Bây giờ cảm giác tay sờ rất tệ sao?”

Lời của cô làm cho Trình Điệp Qua bật cười, khi ngưng tiếng cười lại anh nắm chặt lấy bả vai của cô, hơi cúi người xuống, mắt đối diện với ánh mắt của cô: “Vấn đề hiện tại không phải là cảm giác có tốt hay không, mà là xương của em sẽ chọc lên người”.

Anh cứ vậy nắm chặt lấy tay của cô, tay bị anh kéo áp sát lên trái tim của anh: “Cũng đâm cho chỗ này đau”. Lúc anh nói lời này giọng rất thấp.

Hiểu rồi, đã hiểu rồi.

Cầm bộ quần áo Trình Điệp Qua đưa cho Nặc Đinh Sơn đi vào trong phòng thay đồ, vừa mới cởi đồ ra thì Trình Điệp Qua đã mở cánh cửa phòng thay đồ ra, cô vội vàng cầm lấy quần áo che kín mình lại, giậm chân: “Quay mặt qua chỗ khác đi!”

Anh lắc đầu, dưới ánh mắt mong đợi của cô anh nói: “Anh chỉ muốn để cho em sớm tập làm quen với những thời khắc như thế này, bởi vì sau này sẽ xuất hiện rất nhiều tình huống như thế này, lúc anh quay về nhà đúng lúc gặp em đang thay đồ. Nặc Nặc, sau này chúng ta phải ở cùng nhau, cùng nhau ăn, cùng nhau ngủ, cùng nhau tắm, vào cuối tuần sẽ cùng nhau cắt cỏ vườn hoa ở sau nhà của chúng ta”.

Giọng nói ấy giống như cuộn băng ghi âm chất lượng vô cùng tốt, trong không gian có mùi cỏ lay động, có cái gì đó đang rung động, đang chờ đợi, trong ánh mắt của anh có sự kỳ vọng.

Hai năm trước anh nói “Nặc Nặc chúng ta tìm thời gian đi chọn nhẫn đi” làm cho lòng của cô tuyệt vọng, bây giờ câu “Nặc Nặc, sau này chúng ta phải ở cùng nhau” của anh là hy vọng.

Cùng ăn, cùng ngủ, cùng tắm.

“Trình Điệp Qua”. Cô khẽ gọi tên của anh: “Anh quay mặt đi chỗ khác được không?”

Nữa! Lại cau mày rồi! Cô cũng không có ngốc, sao cô lại không hiểu ý tứ trong lời của anh chứ, chỉ là …

Cô dịu dàng nói cho anh nguyên nhân: “Không phải là không cho anh nhìn, chỉ là bây giờ em quá gầy nhìn rất khó coi, Trình Điệp Qua, chờ em mập thêm chút nữa thân thể của em trở nên dễ coi hơn một chút tới lúc đó sẽ …”

Anh nghiêng người về phía trước, ngậm lấy môi của cô, cắn một cái rồi thả ra: “Được, trong một tháng để cơ thể đẹp lên có đủ hay không”.

Nặc Đinh Sơn được Trình Điệp Qua dẫn tới một nhà hàng lớn có không khí cực kỳ náo nhiệt, một đại sảnh đầy người, mỗi người đều có một vị trí riêng, mỗi người đều ăn tới gò má ửng hồng, cũng trong một khoảng thời gian Nặc Đinh Sơn cũng thành một trong những người có gương mặt ửng hồng. Có người nói nhà hàng này là một trong những nhà hàng có tên tuổi lâu đời được truyền lại từ đầu thời nhà Thanh rồi, nhà hàng đem việc vừa ăn vừa nghe hí kịch truyền thống lưu truyền tới nay. Cứ vậy Nặc Đinh Sơn cũng có may mắn trải nghiệm được đúng chuẩn hương vị của Bắc Kinh cổ kính, vừa tò mò xem những người đó tô vẽ hóa trang mặt thật dày hát hí kịch, vừa nhận đồ ăn Trình Điệp Qua gắp cho cô. Cơm trắng đựng trong nồi đá, thịt băm nhỏ với nước sốt phủ trên cơm trắng, trộn đều cơm trắng lên. Từng đĩa lại từng đĩa được chuyển tới tay cô, cô nhận lấy từng đĩa một, đợi tới khi Nặc Đinh Sơn khôi phục lại tinh thần thì đã nhận ra cô đã ăn được ba phần cơm trong nồi đá rồi.

Nghĩ thế nào cũng thấy cô giống như phụ nữ ăn được nhất ở chỗ này, nhận khăn ăn Trình Điệp Qua đưa cho cô chậm rãi nói:”Em thích chỗ này”.

“Vậy sau này chúng ta lại tới nữa”.

Nhìn bốn phía xung quanh, nơi này thật là náo nhiệt, mỗi một thực khách miệng đầy là dầu mỡ. Dân dĩ thực vi thiên. Loại thức ăn đó mang tới một cảm giác thỏa mãn vui vẻ ở trong đáy máy của họ, ánh mắt lướt qua vai của Trình Điệp Qua Nặc Đinh Sơn nhìn tới người đàn ông trung niên ngồi ở đối diện, người đàn ông trung niên này thoạt nhìn qua cũng không khác mấy so với người ở nơi này, nhưng nhìn kỹ lại thì lại không giống nhau. Dường như người đàn ông không có hứng thú với thức ăn cho dù trước mặt ông ấy bày cả một bàn thức ăn, lúc nhìn thấy cô đang nhìn ông ấy, người đàn ông trung niên mỉm cười với cô.

Nặc Đinh Sơn ngượng ngùng quay mặt lên trên sân khấu, Trình Điệp Qua dường như cũng bị màn biểu diễn của nghệ sĩ trên sân khấu hấp dẫn dánh vẻ như không nỡ rời đi.

Bỗng có âm thanh vang lên làm cho Nặc Đinh Sơn lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi: “Sao vậy?” Trình Điệp Qua hỏi cô.

“Không có gì”. Nặc Đinh Sơn vội vàng đáp lại, một lần nữa ngồi trở lại chỗ ngồi, ánh mắt tìm tới nguyên nhân phát ra âm thanh, đó là âm thanh có người đang mở bia, có lẽ thời gian cầm không tốt nắp bia đã bị bọt khí bắn lên trần nhà làm phát ra âm thanh vô cùng lớn.

Thoáng thở ra một hơi, trong khoảnh khắc đó dường như cảm giác được một ánh mắt vô hình nào đó chiếu ở phía đối diện, Nặc Đinh Sơn vô thức kiếm tìm, cô lại nhìn thấy người đàn ông trung niên kia ở phía đối diện, nhưng người đàn ông trung niên ấy nhìn như đang tập trung tinh thần xem kịch. Trong thời gian sau đó Nặc Đinh Sơn đều lén quan sát qua người đàn ông đó, người đàn ông chậm rãi vừa ăn cơm vừa xem kịch, xem ra cũng không có gì khác biệt với người ở đây.

Thế là Nặc Đinh Sơn không tiếp tục chú ý tới ông ta nữa.

Có đồ vật rơi xuống bên cạnh cô, đó là một hộp mắt kính, Nặc Đinh Sơn nhặt hộp mắt kính kên, khi cô định đem hộp kính trả lại cho chủ nhân của nó thì bất ngờ phát hiện chủ nhân của hộp mắt kính chính là người đàn ông trung niên kia. Người đàn ông trung niên nhận lấy hộp mắt kính rồi nói cảm ơn với cô, Nặc Đinh Sơn kéo ống tay áo xuống che đi hình xăm trên cổ tay, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, Nặc Đinh Sơn phát hiện vừa rồi trong lúc giao hộp kính ánh mắt của người đàn ông trung niên đó có mấy lần nhìn lên cổ tay của cô.

Tay đặt trong ống tay áo, Nặc Đinh Sơn lại nhìn xung quanh, phát hiện nhà hàng lớn này có thể chứa được mấy trăm người ăn cùng lúc dường như không có bất kỳ an toàn nào giống như lúc cô vừa tới.

Đứng bật dậy, Nặc Đinh Sơn không để ý tới Trình Điệp Qua mà đi tới phía cửa.

Vừa đi ra cửa nhà hàng Trình Điệp Qua đã đuổi tới, vai kề vai cùng cô đi tới, anh hỏi cô sao lại đi một mình mà cũng không gọi anh.

Nặc Đinh Sơn không nói gì.

Nắm chặt lấy tay cô Trình Điệp Qua vừa đi vừa nói: “Sao vậy? Sao lại không nói gì?”

Đứng lại, Nặc Đinh Sơn gọi một tiếng Trình Điệp Qua.

Anh cũng dừng lại theo cô, hơi cúi người xuống, bàn tay áp lên mặt của cô, dịu dàng hỏi: “Có phải ăn no quá không? Có muốn anh mua cho em thuốc tiêu hóa không? Hay là em cùng đi với anh?”

Sau khi nói xong tay của anh vẫn nhéo má của cô, giọng điệu mang theo vẻ trêu chọc: “Cũng không cần vội để cho mình mập lên, anh có thể đợi được”.

Cô cách mặt của anh khoảng mười cm, Nặc Đinh cố gắng quan sát ra chút gì đó trên mặt của Trình Điệp Qua, cuối cùng lắc đầu đối với ánh mắt ân cần của Trình Điệp Qua.

Chỗ này là trạm xe gần với chợ đêm, đường phố ban đêm của Bắc Kinh có sương, cùng với cái lạnh giá tạo thành điểm khác biệt rõ ràng so với chợ đêm trên phố của Bắc Kinh này. Phóng tầm mắt nhìn ra ánh đèn của các quầy hàng chợ đêm làm cho ánh đèn của đường phố trở thành con rồng dài thật dài, trong gió lạnh những tiểu thương lớn tiếng nói chuyện lúc hà hơi ra thì hơi thở lưu chuyển trong ánh đèn trong đêm tối, sau đó cùng bốc hơi lên hòa cùng hơi nóng của bánh bao nóng hấp cay. Toàn bộ chợ đêm mờ mịt, mặt áp sát trên lưng Trình Điệp Qua, tay đặt trong túi áo bành tô của anh, mắt nhìn lên bầu trời đem mờ mịt của chợ đêm, tai nghe tiếng nói chuyện của anh cùng mấy người bán hàng. Trình Điệp Qua muốn mua găng tay, khẩu trang cho cô, bởi vì tay và mặt của cô đã bị tê cóng cả rồi.

Những lời nói của người bán hàng kia sắp làm cho Nặc Đinh Sơn cười chết mất, sau khi người đó biết được Trinh Điệp Qua vừa mới tới Bắc Kinh không lâu thì đã giới thiệu hàng hóa với anh đến mức nói năng loạn xạ, nói cái gì mà khẩu trang của anh ta có bao nhiêu lớp có chức năng ngăn chặn bệnh lây nhiễm, được dùng để trang bị kỹ thuật vũ trụ, vân vân… Dáng vẻ của Trình Điệp Qua rất dễ bị lừa gạt sao?

Lúc đeo khẩu trang lên mặt cô, Nặc Đinh Sơn vẫn còn cười tới không ngậm miệng lại được.

“Còn cười nữa thì sẽ hôn em đấy”. Anh kéo tay cô cảnh cáo.

Nặc Đinh Sơn cười càng lúc càng điên dại, chỗ này chính là nơi công cộng nhiều người như vậy, vừa cười vừa để mặc cho Trình Điệp Qua kéo cô đi tới một cửa hàng bán quần áo lông, còn chưa đợi chủ cửa hàng chào hỏi họ thì Trình Điệp Qua đã đưa cho chủ cửa hàng mấy tờ tiền giấy một trăm đồng, sau đó tiện tay cầm lấy một món trong đó, tiếp đó một tay cầm áo lông một tay kéo Nặc Đinh Sơn đi về phía phòng thay quần áo.

Phòng thay đồ dùng tấm nhựa dựng lên nhỏ tới đáng thương, lúc Trình Điệp Qua kéo khẩu trang trên mặt của cô xuống ý cười vẫn còn trên khóe miệng của cô, cô nhìn chiếc áo lông trong tay Trình Điệp Qua nói: “Em không thích màu này”.

Lời còn chưa kịp nói xong thì người đã bị anh đặt trên bức tường khá chắc chắn của phòng thay đồ, trán chống ở trên trán của cô, ngón tay chạm trên khóe miệng của cô, giọng anh trầm thấp: “Không phải đã bảo em không được cười sao?”

Ý cười của Nặc Đinh Sơn càng đậm

“Còn cười”.

Cứ cười đấy, cười tới khi nào anh ngăn không cho em cười nữa mới thôi.

“Đúng là cô nàng không biết xấu hổ”.

Cúi đầu, anh ngăn lại ý đồ khóe miệng đang giương lên. Sao lại như vậy? Tại sao lại trở thành dáng vẻ như bây giờ, Nặc Đinh Sơn đỏ bừng mặt khóc không ra nước mắt. Người ta nói ở chỗ công cộng chật hẹp đối với nam nữ trẻ mà nói là một loại kích thích mà nguy hiểm, lúc anh chặn cô lại thì cô liên tục lùi lại vào phía trong tường, tấm ván của phòng thay quần áo cũng chỉ dày có mấy cm, âm thanh bên ngoài rõ mồn một, chủ của cửa hàng này đang cò kè mặc cả cùng với vị khách mới tới, phòng thay đò cũng chỉ có một phòng, càng làm cho Nặc Đinh Sơn lo sợ trong lòng hơn chính là có nhiều … Vào lúc này tay của anh đang thử khả năng chịu đựng của tấm ván của phòng thay đồ, người chặn cô lại càng lúc càng nóng rẫy, càng lúc càng mạnh mẽ, trong lúc không thể trốn tránh tay của Nặc Đinh Sơn che chắn ở hai bên lại.

Cô ngẩng mặt lên, để cho ánh mắt và giọng nói của mình tỏ ra dáng vẻ dáng thương, trong dáng vẻ vô cùng đáng thương lại mang thêm ý nhắc nhở “Trình Điệp Qua, anh nghĩ cũng đừng có nghĩ”. “Ai bảo em cười”. Giọng anh cũng tức giận dường như mọi tội lỗi đều là do cô vậy. “Sau này anh không cho em cười thì em sẽ không cười nữa là được chứ gì”. Nặc Đinh Sơn nói lời này là thật lòng thật dạ. “Nặc Nặc, muộn rồi”. Anh dẫn dắt tay của cô “Nhưng mà”. Nặc Đinh Sơn lắp bắp: “Tấm ván sẽ hỏng mất đấy”. Lời của cô nhận được một trận cười của anh, nụ cười tỏa ra hơi thở nóng bỏng làm cho hai má cô càng nóng rẫy. Anh chạm môi vào vành tai cô “Nặc Nặc em thật đáng yêu, đáng yêu tới nỗi anh muốn đem em ăn sạch sẽ”. “Về nhà rồi ăn có được không?” Nặc Đinh Sơn cầu xin, nghĩ sao nơi này cũng không được, thấy anh không nói lời nào cô rất sốt ruột, sốt ruột tới mức giậm chân bình bịch “Trình Điệp Qua, tấm ván thực sự sẽ hỏng mất”. Vào giờ phút này trong đầu của Nặc Đinh Sơn thậm chí đã bắt đầu tự động xuất hiện cảnh tượng tấm ván bởi vì không chịu được sức lực của anh và cô mà sau đó tấm ván sẽ bị nứt ra rồi sau đó họ cùng xuất hiện ở nơi công cộng với cảnh tượng xấu hổ.

“Ừ”. Tay anh lại lần nữa thử tấm ván, dường như đồng tình với đề xướng về khả năng vấn đề chịu đựng của tấm ván của cô. “Bây giờ chúng ta về nhà, về nha ngay lập tức”. Nhân cơ hội này Nặc Đinh Sơn thúc giục Trình Điệp Qua, nhìn cô anh lắc đầu. “Trình Điệp Qua!” Cô lại giậm chân lần nữa. “Nặc Nặc, em sợ tấm ván này hỏng mất sao?” Anh thì thầm bên tai cô. “Ừ”. Cô khẽ ngân khẽ một tiếng từ trong mũi. “Nặc Nặc, không tiến vào cũng được, em giúp anh làm, Hửm?” Tên khốn này, lòng bàn tay truyền tới nhiệt độ do không gian mang lại cảm giác căng thẳng, cùng với hơi thở của họ càng lúc càng dồn dập mà vừa nóng vừa mạnh. “Đi vào trong xe, nha”. Cô đỏ mặt yêu cầu, chỗ này cách chỗ xe của họ cũng chỉ có mấy chục phút. “Không, ở nơi này”. Anh thở gấp, đồng thời tự mình cọ xát bàn tay của cô “Nặc Nặc em thực sự muốn cho tấm ván này hỏng sao? Hửm?” Người đàn ông này đang nói cái quái gì vậy chứ” “Nặc Nặc, làm cho anh nha?” Chóp mũi anh trêu chọc vành tai cô. Ban đầu nửa bên tóc cài sau tai vào lúc cô cúi đầu thì bị tung ra, che đi mất nửa bên má của cô. Trong ánh sáng còn sót lại Nặc Đinh Sơn nhìn Trình Điệp Qua rút từ trong ví ra một chút tiền mặt, chỉ một bước chân anh đã di chuyển tới cửa phòng thay đồ, trong tai nghe được giọng nói của anh, anh dùng giọng nói cực kỳ chân thành nói như thế này với chủ cửa hàng ở phía ngoài “Quần áo của ông bà xã tôi mặc lên vô cùng đẹp, nhưng bây giờ người cô ấy có chú không thoải mái, xin hỏi chúng tôi có thể mượn phòng thay đồ của ông để nghỉ ngơi một chút không?” “Đương nhiên có thể, muốn nghỉ bao lâu cũng được”. Ông chủ nhận tiền miệng thỏa mãn đáp ứng.

Trình Điệp Qua vừa quay đầu lại đã nhìn thấy cô gái dựa vào trong góc cúi thấp đầu, nửa bên tóc đã che lại mặt của cô. Anh nghĩ vào giờ phút này mặt của cô nhất đình đã đỏ hết lên rồi, đây chính là cô gái hay đỏ mặt, chắc chắn vào giờ phút này lông mi của cô nhất định đã không ngừng run rẩy rồi. Cài tóc của cô lại một bên, quả nhiên, hai má đã đỏ bừng, đáy mắt đã ngân ngấn nước rồi, dáng vẻ có chút cực kỳ đáng thương. “Nặc Nặc”. Anh khẽ gọi, ngậm lấy chóp mũi cô, đầu cô đặt trên hõm vai của anh, bàn tay của anh luồn vào trong tóc cô, theo tiết tấu của tay cô ngón tay luồn vào trong tóc cô cũng càng lúc càng sâu.

Xe trên đường lái về, lần thứ ba Nặc Đinh Sơn tách tay của Trình Điệp Qua ra, cô vẫn nhớ ánh mắt của chủ cửa hàng kia nhìn cô lúc đi ra khỏi phòng thay đồ, cứ giống như cô là loại con gái rất phóng khoáng vậy, ngược lại là vẻ mặt lạnh nhạt của Trình Điệp Qua nói hẹn gặp lại với người ta.

Gặp lại, gặp lại cái đầu anh ấy. Sau này nhất định cô sẽ không dám đi tới khu vực đó nữa, ánh mắt người chủ cửa hàng đó nhìn cô như ghim thêm câu “Tôi nhớ khuôn mặt này của cô rồi”. Nặc Đinh Sơn càng nghĩ càng hối hận, vừa ảo não liền lườm Trình Điệp Qua, mỗi lần cô lườm anh thì anh lại cười.

Xe đi được một lúc thì Nặc Đinh Sơn mới phát hiện đây không phải là đường quay về khách sạn.

“Trình Điệp Qua, anh còn muốn mang em đi đâu?” Nặc Đinh Sơn hỏi, bây giờ đã gần tới thời điểm rạng sáng rồi.

“Rốt cục đã chịu nói chuyện với anh rồi”. Một tay để trống của anh chạm vào mặt của cô, lần này cô không tránh ra nữa: “Chúng ta về nhà”.

Nửa tiếng sau Nặc Đinh Sơn bị Trình Điệp Qua dẫn tới một khu căn hộ an ninh vô cùng chặt chẽ, chỗ căn hộ của Trình Điệp Qua nằm ở tầng cao nhất.

Đợi tới khi phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy Trình Điệp Qua cầm di động lên.

Bấm di động, đối phương rất nhanh đã tiếp điện thoại, giọng nam trầm từ đầu bên kia điện thoại truyền tới: “Phản ứng của cô ấy rất nhạy cảm, nhưng cũng may trạng thái tinh thần cũng không tệ lắm, tôi đề nghị duy trì tình trạng này như bây giờ không được kinh động tới cô ấy, tốt nhất là tìm cho cô ấy một chuyên gia dinh dưỡng, sau một khoảng thời gian nếu như trạng thái cơ thể của cô ấy khôi phục lại như cũ vậy thì hẳn là không có vấn đề gì rồi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play