Khi tiếng chuông báo phát ra từ máy tính đã làm hai người đang
quấn chặt lấy nhau bừng tỉnh, anh đẩy cô ra giống như bị điện
giật, trong khoảnh khắc ấy Nặc Đinh Sơn đã nhìn thấy rất rõ
sự đấu tranh và tự trách trong đáy mắt của Trình Điệp Qua, anh quay người đi tay chân luống cuống sửa sang lại quần áo.
Một cánh tay giơ ra túm lấy bà miệng thét to tên của bà "A Kiều --- chạy mau, tuyết lở rồi".
Thực ra làm sao mà bà lại không biết đó là tuyết lở kia chứ, nhưng khi đó bà nghĩ yên nghỉ ở thế giới trắng tinh khiết này cũng là một lựa chọn tốt.
Nhưng một người khác lại không
nghĩ như bà, người đó thiết tha mạng sống, người thiết tha
mạng sống ấy cứ thế mà ra đi, người không thiết tha mạng sống
thì còn ở lại.
Cô ấy ở trước mặt bà trút hơi thở cuối cùng, cô ấy nói với bà: Nếu như cậu có thể sống sót thì
hãy giúp mình chăm sóc đứa con gái của mình, nói cho nó biết
rằng mình yêu nó.
Tiểu Thu cứ như vậy ra đi, thời điểm
tuyết lở cô ấy vốn là ở trong nhóm người chạy đều tiên, nhưng
khi chạy được một lúc cô ấy lại quay trở lại.
Nhóm
người đầu tiên trong trận tuyết lở ấy không một ai bị thương
vong, mà nhóm thứ hai trong mấy chục người thì người sống sót
chỉ còn có một mình người tên là Tiêu Kiều, Tiểu Thu cũng ở
trong danh sách người tử vong.
Tiểu Thu tên là Đoàn Thu, Đoàn Thu có một cô con gái tên là Chu Ly An.
Trong lúc hoảng loạn Tiêu Kiều lại mơ thấy thế giới trắng tinh ấy,
bà đứng ở trong đó, xung quanh không một bóng người, sau đó bà
lại nghe thấy có người đang khẽ gọi tên của bà "Dì Kiều".
Trình Điệp Qua đang gọi tên của bà ư.
Còn mảng tuyết dưới núi kia thì sao?
Như thật lại như không phải là thật, vậy người gọi bà là Dì
Kiều sao mà nghe thật đau buồn, anh đang thì thầm nói chuyện
với bà, nói cái gì vậy nhỉ? Bà lắng tai nghe.
"Dì Kiều, cô ấy lúc nào cũng quấn lấy con, con sắp bị cô ấy làm phiền chết rồi".
Cô ấy? Là Chu Ly An sao? Quả thực là có lúc Chu Ly An rất là
đáng ghét, đó đúng là một cô nàng nói nhiều, cứ giống như con chim sẻ ríu rít không ngừng, cũng không biết tế bào nói nhiều như vậy của cô ấy từ đâu mà ra.
Tiêu Kiều tiếp tục nghe, nhưng sao mà càng nghe lại càng không đúng vậy kìa.
"Dì Kiều, cô ấy nói với con không có phát sinh chuyện gì, cô ấy
đã thề rồi, con nghĩ chắc là cô ấy không lừa con, nhưng dường
như con lại không có cảm giác nhẹ nhõm, thậm chí..."
"Con đã có thể mở lời nói với một người khác, Xin lỗi, anh đã
làm chuyện không thể tha thứ, anh không cách nào tha thứ cho
mình được".
Hơi thở như có như không cho thấy nỗi đau đớn
của người đang thấp giọng nói chuyện, tay đưa ra muốn an ủi anh
một chút, lại nghe thấy giọng nói kia đau đớn nói "Dì Kiều,
có phải là con rất ích kỷ không?"
"Không không, không có
chuyện như vậy". Tiêu Kiều muốn nói một câu như vậy với anh,
nhưng dường như không cách nào phát ra được âm thanh.
Trình Điệp Qua không phải là một đứa trẻ ích kỷ, ở bệnh viện ở
Thụy Sĩ bác sĩ nói với Tiêu Kiều, thần kinh chân của bà đã
bị nhiễm trùng, nhất định phải làm phẫu thuật cắt bỏ, bằng
không một khi vi khuẩn lây nhiễm tới toàn thân thì sẽ bị ảnh
hưởng tới sự an toàn của tính mạng bà. Không được, bảo một
giáo viên múa cắt bỏ hai chân thì còn tàn khốc hơn so với việc mất đi mạng sống. Lần đần tiên Tiêu Kiều cầu xin đứa trẻ ấy:
Điệp Qua, dì Kiều không muốn làm loại giải phẫu ấy, dì Kiều
không thể.
Thật ra tất cả mọi chuyện anh đã phải làm như vậy mới đúng: Buổi
chiều anh đã ký thỏa thuận hợp tác với nhà đầu tư Đức, buổi
tối khách sạn sẽ có nghi thức công bố ngắn gọn, sau khi kết
thúc nghi thức công bố là bữa tiệc liên hoan nhỏ, bộ phận PR
sẽ sắp xếp bạn gái cho nhà đầu tư Đức, Cohen là một trong số
nhà đầu tư ấy đã đưa ra một yêu cầu với quản lý bộ phận PR.
Anh ta muốn bạn gái của anh ta là nhân viên phục vụ của khách
sạn tên là Nặc Đinh Sơn, bộ phận PR của khách sạn trả lời
Cohen là cô ấy phải gọi điện cho Nặc Đinh Sơn, Nhưng bộ phận PR
khách sạn cũng đảm bảo cô ấy có thể thuyết phục nhân viên
phục vụ tên Nặc Đinh Sơn kia. Lúc bộ phận PR khách sạn gọi
điện thoại anh đang đứng ở bên cạnh vẫn duy trì im lặng, mà
không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại nói ra "Tìm bạn gái
khác cho ngài Cohen".
Sau khi nói xong câu đó anh đã giải
thích với Cohen, Nặc Đinh Sơn là nhân viên phục vụ phòng của
anh, tối nay bạn gái của anh có một buổi tụ họp với bạn học
của cô ấy, anh chẳng muốn đi tìm bạn gái nên tạm thời mượn
nhân viên phục vụ phòng của anh, dù sao thì bữa tiệc rượu cũng được tổ chức ở khách sạn hơn nữa chuyện này cũng đã được
sự đồng ý của nhân viên phục vụ phòng của anh rồi.
Có
một điểm Trình Điệp Qua nói không sai, đó chính là tối nay Chu
Ly An có buổi tụ tập cùng với đồng nghiệp của cô ấy, lời của anh nghe ra hợp tình hợp lý, gã người Đức chỉ có thể bày tỏ ra vẻ mặt tiếc nuối.
Có trời mới biết trong tâm tư của
anh đã có mưu đồ sắp đặt cái gì: Ừ, hôm nay là thứ bảy, Vinh
Tuấn lại muốn tới trạm tàu điện ngầm kia biểu diễn, mà năng
lực của quản lý bộ phận PR khách sạn của anh thì không cần
nghi ngờ, dựa vào năng lực giao tiếp của cô ấy tất nhiên là sẽ thuyết phục được Nặc Đinh Sơn làm bạn gái của Cohen. Nếu như
để Nặc Đinh Sơn ở bên cạnh anh vậy thì hai người đàn ông kia
cũng đừng mơ tưởng.
Thế là Nặc Đinh Sơn dưới tình huống
không biết sự tình đã trở thành bạn gái của anh tối nay, sau
khi làm ra tất cả chuyện này Trình Điệp Qua nghĩ, anh đúng là
điên rồi!
Sau khi Nặc Đinh Sơn rời đi Trình Điệp Qua khoan
khoái bước đi trong phòng, bước chân của anh đi tới đi lui kéo
theo suy nghĩ của anh cũng trống rỗng theo từng bước chân. Anh
nghĩ nếu để cho suy nghĩ họat động thì có lẽ anh sẽ tìm tới
cầu thang, anh sẽ đi từng bậc cầu thang từ tầng bốn mươi hai
xuống thầng một lại leo lên từng bậc để trút ra sự bất mãn
đối với mình.
Bước chân đi tới đi lui, hỗn loạn, không có trật tự.
Những bất mãn trong lòng kia dường như cũng theo bước chân càng lúc
càng nhanh kia mà tụ lại càng lúc càng nhiều. Những tức giận
đã tìm được chỗ để phát ra, theo đó mà chuyển tới trên người
của một người khác.
Kẻ đầu sỏ là Nặc Đinh Sơn.
Nặc Đinh Sơn. Nặc Đinh Sơn!
Dừng bước lại, hít thở, suy nghĩ cẩn thận, Trình Điệp Qua nhấc
điện thoại lên, anh gọi tới số điện thoại cá nhân của một quan chức ở cục dân chính của Bắc Kinh, anh nói với người đó rằng anh không muốn nhìn thấy một người ở lại Bắc Kinh, người đó
đã năm lần bảy lượt đảm bảo với Trình Điệp Qua vấn đề của
anh rất nhanh sẽ được giải quyết.
Không thể để Nặc Đinh Sơn tiếp tục ở lại Bắc Kinh nữa.
Trình Điệp Qua vừa cúp điện thoại thì cửa phòng đã bị đẩy ra, theo khe cửa từ từ mở rộng đầu tiên đập vào mắt anh chính là làn váy rủ trên mặt đất.
Nhưng cũng vỏn vẹn chỉ có làn váy mà thôi.
Thân thể không tự chủ được mà nghiêng qua một bên, anh đã nhìn thấy cô.
Cô đứng ở chỗ khe cửa được mở một phần tư, dáng vẻ tỏ ra có
chút thận trọng, mái tóc dài một bên buông xuống trước ngực,
một bên được chiếc kẹp tóc hình lá oliu tạo hình cố định ở
phía sau lộ ra cái tai xinh xắn. Trên mặt tranh điểm nhẹ nhàng,
cô đứng ở đó, vẻ mặt thận trọng.
Có lẽ ánh mắt của
anh dán lên mặt của cô một lúc lâu đã khiến cô sinh ra sợ sệt,
người theo bản năng hơi lùi lại ra bên ngoài.
Ngắm nhìn
hình dáng ấy, chắc đây là lần cuối cùng chăng? Trưa mai, hoặc
có lẽ là tối mai cô sẽ bị dẫn đi khỏi thành phố Bắc Kinh
này.
Vậy thì đây chính là lần cuối cùng rồi.
Anh mở miệng, câu "Nặc Nặc" kia sắp từ miệng anh nói ra đã đổi thành "Nặc Đinh Sơn".
"Nặc Đinh Sơn". Khẽ khàng gọi cô.
Giọng của cô chần chừ nghi hoặc: "Trình Điệp Qua, Anh có thể nói cho em biết vì sao em phải mặc thế này không?"
"Đương nhiên có thể".
"Vậy vì sao?"
Anh cười: "Cái này rất dẽ đoán, tôi định mang em bán cho tên người Đức kia, để em trang điểm đẹp một chút mới có thể bán ra với giá cao một chút".
Cô rủ mắt xuống, tay đặt trên tay nắm cửa.
"Qua đây". Anh nhẹ giọng nói với cô.
Cô không nhúc nhích.
"Sợ rồi sao? Những lời vừa rồi là lừa em thôi, Nặc Đinh Sơn, tôi cần em giúp". Anh nói với cô.
Cô đẩy cửa ra.
Theo cánh cửa đẩy ra, cô đã hiện ra hoàn toàn ở đó, má hồng nhàn nhạt làm cho sắc mặt lúc nào cũng tái mét của cô đã có
chút sức sống.
Khóe miệng hơi cong lên, anh xoay người về
phía cô, đứng yên chờ đợi, ánh mắt nhìn về phía trước giống
như kỵ sĩ khải hoàn trở về.
Dường như biết anh đang chờ, cô bước từng bước đi tới trước mặt anh.
"Nặc Đinh Sơn, tối nay em làm bạn gái của tôi". Anh nói với cô.