Bảy giờ ba mươi lăm phút, Chu Mỹ Bảo tới tìm Trình Điệp Qua, cô đưa điện thoại cho anh rồi nói với anh rằng có một vị khách
nữ hiện tại đang ngồi ở trên ban công của tầng ba mươi hai, tên
của vị khách nữ này là Nặc Đinh Sơn.
Trình Điệp Qua gọi ngay tới điện thoại của quản lý khách sạn, sau đó anh nói
ngay: Báo cảnh sát, hãy giao tất cả cho cảnh sát xử lý.
Hành động
của vị khách nữ trèo lên ban công của tầng ba mươi hai, trong
mắt của người xem không rõ nội tình chính là cố tình gây sự.
Bảy giờ ba mươi tám phút, ông lão đã đọc xong bài diễn văn của ông ấy.
Sau khi đọc diễn văn xong khách mời đặc biệt tới biểu diễn cho lễ đính hôn sẽ mang tới một màn biểu diễn ngắn, khách mời biểu
diễn là một nghệ sĩ piano nổi tiếng Châu Âu, anh ấy sẽ mang
tới một câu chuyện tình yêu kinh điển nhất.
Bản Fur Elise*.
* Fur Elise: là bản số 25 thuộc thường được biết tới với tên Fur
Elise, là một trong những bản nhạc dành cho piano nổi tiếng nhất của.
Bảy giờ bốn mươi hai phút, một gia đình gần tứ hợp viện nhất
bỗng vang lên tiếng thét chói tai cắt đứt tiếng đàn dương cầm.
Đứa trẻ đứng ở trên ban công nhà mình xem buổi lễ, bởi vì sự
sơ sẩy của người cha mà đã bị rơi từ trên ban công xuống.
Theo âm thanh thất kinh "Con của tôi bị rơi xuống rồi" kia Trình Điệp Qua đã tiến một bước đi về phía trước.
Bảy giờ bốn mươi lăm phút Trình Điệp Qua thấp giọng nói với Chu
Mỹ Bảo ở lại nơi này, sau đó Trình Điệp Qua đã đi về phía Chu Ly An. Anh thì thầm bên tai Chu Ly An, sau khi Chu Ly An gật đầu
thì Trình Điệp Qua đã nhanh chóng rời đi.
Sau mấy phút,
đứa trẻ bị rơi từ trên ban công xuống được xác nhận là chỉ bị thương nhẹ, ban công cách mặt đất cũng chỉ có không tới hai
mét, đứa trẻ bị rơi xuống vừa vặn được một số thứ đỡ lại.
Người chủ trì chương trình dựa vào cái lưỡi không xương của anh ta
để tiếp tục kéo dài bầu không khí lãng mạn của buổi lễ.
Đúng tám giờ, các khách mới phát hiện nam chủ nhân không biết đã
đi đâu, mà nữ chủ nhân cũng không vì sự vắng mặt của nam chủ
nhân mà không vui. Cô ấy dùng giọng tràn đầy cáo lỗi để báo
việc vắng mặt của nam chủ nhân: Khách sạn đã xảy ra sự cố,
tình hình không thể thiếu Trình Điệp Qua, anh ấy sẽ nhanh chóng quay trở lại.
Tám giờ năm mươi hai phút, Trình Điệp Qua
tới khách sạn. Suốt dọc đường Trình Điệp Qua vẫn duy trì kết
nối với quản lý của khách sạn, bãi đậu xe của khách sạn
không mở cho người ngoài đã để cho mấy chiếc xe quân cảnh và
một chiếc xe cứu hỏa. Một số thiết bị cứu trợ đã vào vị
trí, hiện tại chuyên gia đàm phán đang tiến hành khơi thông tâm
lý cho vị khách nữ kia trước. Quản lý khách sạn dẫn người
cảnh sát nhận được điện thoại cấp báo và nhân viên cứu hỏa
tạm thời sắp xếp ở trong phòng.
Dưới sự hướng dẫn của
quản lý khách sạn Trình Điệp Qua đã mở tầng ba mươi hai ra tới căn phòng cuối cùng ở phía đông. Đây là loại phòng tổng
thống, giá phòng một đêm là mười tám ngàn nhân dân tệ, căn
phòng chọn hệ màu vàng tươi tiêu biểu cho sự lộng lẫy nhất
của phương đông. Tất cả đèn trong phòng đều được mở lên, trên
thiết kế lấy bố cục ánh đèn chùm pha lê chiếu sáng làm chủ
đạo, xung quanh sáng rực mà xa hoa.
Bức rèm chấm đất
thông với ban công hướng đông bắc được kéo ra, cánh cửa thủy
tinh màu cà phê nhạt được mở ra, không gian có thể dành cho một người ra vào, gió từ không gian nơi đó thổi vào, ở không gian
trống của hàng rào nối liền với cửa ban công bày đầy vật cản vừa chạm tới đã phát ra âm thanh.
Đứng chia ra hai bên
cửa kính là nhân viên quan hệ công chúng cấp cao của khách sạn, còn có quản gia phục vụ hai tư giờ của căn phòng này, ngay cả chuyên gia đàm phá cũng buông tay đứng ở môt bên. Nhìn biểu cảm trên gương mặt kia thì có thể đoán được chắc là kết quả đàm
phán đã làm cho anh ta vô cùng chán nản.
Trình Điệp Qua
để cho tất cả mọi người rời khỏi căn phòng này, anh còn dặn
quản lý đi lấy tất cả hình ảnh camera sau khi vị khách nữ gây
rối này vào ở khách sạn.
Cánh cửa đóng chặt để căn
phòng ngăn cách thành một thế giới riêng, Trình Điệp Qua bước
từng bước đi về phía ban công, tựa người trên khung cửa kính
Trình Điệp Qua giơ cổ tay lên, vừa đúng chín giờ.
Ánh
mắt rời khỏi đồng hồ, lần đầu tiên nhìn thẳng vào bóng dáng
đang ngồi trên hàng rào ban công, bóng hình ấy dưới sự làm nền của màu vàng óng được kéo ra giống như là một vệt mờ, lại
giống như là trò nghịch phá của đứa trẻ nào đó đã vấy lên
một vệt mực trên dải lụa màu vàng óng, nhìn thật chói mắt.
"Trình Điệp Qua, em không tìm được anh. Số điện thoại của anh đã trở
thành một dãy số không có thực, bốn rưỡi em đã nghe được tin
tức đính hôn của anh, anh nói em còn có thể như thế nào đây".
Anh không nói gì, mặt không biểu cảm cứ như vậy nhìn cô.
Trình Điệp Qua đứng trước mặt cô vào giờ phút này, trên người mặc
lễ phục còn có kiểu tóc đã được chải chuốt tỉ mỉ, nhìn
thấy ở trong lòng Nặc Đinh Sơn là một mảng tối tăm, cô khó
nhọc nói: "Em không muốn anh đính hôn với người con gái khác".
Cuối cùng anh cũng không gọi cô là quý khách nữa, cuối cùng khẩu
khí của anh không còn mang theo kiểu thân thiện lý chí nữa. Sự
trào phúng nhàn nhàn ở đầu mày đáy mắt anh.
Không được. Cô không thể nói nguyên nhân được, có chết cũng không thể nói.
Rất rất lời cũng chỉ biến thành một câu "Em thề"."Em thề em không có làm bất kỳ chuyện phản bội nào ở sau lưng anh, Trình Điệp Qua xin anh hãy tin em một lần".
Mà Trình Điệp Qua dường như cũng không quan tâm tới đề tài cô vừa
nói, ánh mắt của anh lại một lần nữa rơi trên cổ tay.
"Đã chín giờ rưỡi rồi". Anh nhàn nhạt nói với cô: "Nếu như cô cứ
cố ý muốn tiếp tục hành vi hiện tại, vậy thì chúng tôi chỉ
có thể đem tất cả giao cho cảnh sát thôi".
Nặc Đinh Sơn nhìn Trình Điệp Qua nhấc bộ đàm trong tay anh lên.
"Trình Điệp Qua, nếu như anh rời đi thì em sẽ nhảy từ chỗ này
xuống". Nặc Đinh Sơn nói rõ với Trình Điệp Qua từng câu từng
chữ.
Trình Điệp Qua cũng không có để tâm tới lời của cô, anh nói với quản lý khách sạn.
Không tin sao? Không tin đúng không? Nặc Đinh Sơn buông bàn tay đang nắm
lấy rào chắn của ban công, tay giang ra hai bên giống như chú chim dang rộng đôi cánh, mặc cho gió từ bốn phương tám hướng thổi
tới, đến mức thân thể lung lay sắp đổ. Bắc Kinh gió cuối tháng mười rất lớn, không có thứ gì ngăn cản gió vù vù thổi mạnh
bên tai cô.
Cuối cùng ---
"Nặc Đinh Sơn".
Nặc
Đinh Sơn nghe thấy tiếng hét lớn đã lâu không được nghe. Tuy không phải là Nặc Nặc, nhưng đã làm cho cô biết ơn lắm rồi. Trong
hốc mắt có nước mắt tràn ra, cô mỉm cười với anh.
Nụ cười của cô làm cho người đàn ông bỗng chốc nổi cơn thịnh nộ, máy bộ đàm bị anh ném mạnh xuống đất.
"Nặc Đinh Sơn, nếu như cô còn có chút lương tri, còn có chút hiểu
biết của mình vậy thì phiền cô cút khỏi khách sạn của tôi.
Nếu như thật sự cô nhất định phải dùng cách như vậy để bày
tỏ tình yêu của cô thì cũng xin cô tới khách sạn khác, nếu như phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn thì tôi sẽ cấp cho cô chi
phí điều trị. Tôi cũng có thể đảm bảo với cô là nhỡ có gì
nghiêm trọng thì tôi sẽ lấy thân phận là bạn trai cũ của cô để xử lý hậu sự cho cô".
"À không!" Trình Điệp Qua vội
vàng sửa lại: "Chuyện xử lý hậu sự này trên danh nghĩa pháp
luật phải là do người chồng của cô tới đảm nhận, chính là vị bác sĩ Diệp Quang Trung kia, nhưng tôi nhất định sẽ xuất hiện
để bày tỏ đau buồn của tôi ở tang lễ của cô".
Vừa rồi không phải là đã nói không có những chuyện đó hay sao? Có phải là cô nói không đủ lớn hay không.
"Trình Điệp Qua, không có những chuyện đó, không có Diệp Quang Trung, không có". Nặc Đinh Sơn lớn tiếng nói.
"Ý của cô là bây giờ Diệp Quang Trung không phải là chồng của cô?" Anh hỏi.
"Thật tệ". Nét mặt của Trình Điệp Qua tràn đầy vẻ buồn cười, cứ
như là anh đã nghe thấy một chuyện cực kỳ hoang đường: "Vì vậy bây giờ khôi phục thân phận độc thân cô đang dùng cách thế này
là muốn nối lại tình cũ với tôi?
Cười khổ trong lòng,
dường như cô càng nói càng sai. Dưới ánh mắt mang theo đầy vẻ
trào phúng của Trình Điệp Qua, cô nuốt xuống tất cả những lời muốn nói. Yên lặng, cứ yên lặng như vậy nhìn anh chăm chú.
Nặc Đinh Sơn hy vọng biết bao Trình Điệp Qua có thể thông qua ánh
mắt để nhìn thấy rõ được nội tâm của cô, những thứ không cách nào có thể dùng từ ngữ để biểu đạt, còn có việc không cách nào có thể tha thứ anh đều biết, đều hiểu. Sau đó không cần
ôm ấp, không cần cam kết, nói một câu Nặc Nặc cố lên.
Nặc Đinh Sơn cúi đầu nhìn cổ tay trái của mình, trước khi tới Bắc Kinh Nặc Đinh Sơn đã tới một cửa tiệm xăm. Sau khi từ tiệm xăm
đi ra trên cổ tay cô đã có thêm một hình xăm, hướng cổ tay vào
phía trong, cứ nhìn tới dãy chữ tiếng anh ấy.
Life is beautiful. Cuộc đời tươi đẹp!
"À, đúng rồi, con của cô đâu?" Dường như Trình Điệp Qua nhớ tới cái gì đó, anh hỏi.
Trình Điệp Qua vẫn tiếp tục dáng vẻ như lúc trước, anh nhìn cô.
Lúc này cửa phòng khách sạn được đẩy ra, người quản lý lúc
trước đẩy cửa phòng khách sạn ra đi vào. Quản lý khách sạn
mở laptop ra ở trước mặt Trình Điệp Qua, mấy phút sau Trình
Điệp Qua quay về phía quản lý khách sạn thì thầm. Trong lúc
anh nói chuyện với quản lý khách sạn, ánh mắt của anh từ đầu tới cuối đều nhìn nhằm chằm vào Nặc Đinh Sơn.
Đó là ánh mắt cực kỳ coi thường, ánh mắt đó làm cho lòng Nặc Đinh Sơn rỉ máu.
Rất nhanh Nặc Đinh Sơn đã biết chiếc laptop người quản lý kia mang
tới đã ghi lại cái gì. Trong thùng rác màu kem để đầy túi
đựng đồ ăn, từ số lượng những chiếc hộp trống trơn kia có thể đoán được, đồ ăn ngon miệng được càn quét sạch bách. Người
vừa mới ăn uống no say trong nháy mắt lại trèo lên ban công rồi
lại ngay lập tức diễn một màn kịch vừa sinh ra đã không thể
yêu, chuyện này nghĩ thế nào cũng hoang đường tới vô cùng nực
cười.
Nhưng người đàn ông kia cũng không biết là cô cũng
không phải là bởi vì đói lại tham ăn mới ăn những đồ ăn đó, cô chỉ là muốn ăn hết những thứ đó để giảm bớt áp lực trong
lòng.
Ngày đó Nặc Đinh Sơn đứng ở trên đường phố Nam Phi, chiếc hộp đóng gói chocolate trong tủ kính đẹp tới lóa mắt.
Sau khi đứng yên ở đó thật lâu cô đã đi vào cửa hàng mua đi hộp chocolate đó. Trên đường phố nắng chói chang cô vừa đi vừa bỏ
từng viên chocolate vào trong miệng, viên chocolate cuối cùng làm
cho cô nghẹn tới rơi nước mắt.
Từ ngày đó trở đi Nặc
Đinh Sơn bắt đầu có chút phụ thuộc vào đồ ăn, nhưng mà không
biết vì sao mỗi ngày cô đều ăn rất nhiều nhưng cô vẫn cứ rất
gầy, hơn nữa càng ngày càng gầy.
Trước khi tới Bắc Kinh
Nặc Đinh Sơn đã thử khắc chế lại sự phụ thuộc của mình đối
với đồ ăn, nhưng trước khi leo lên ban công cô vẫn tới nhà hàng
mua một lượng đồ ăn lớn, những đồ ăn đó sau khi được cô ăn sạch sẽ cô đã ấn gọi phục vụ phòng, sau đó trèo lên ban công.
Còn phải nói một chút là bởi vì trong thẻ của cô đã không còn
tiền, số tiền còn dư lại sau khi thanh toán tiền thuê phòng một tuần còn thừa lại không nhiều, lúc mua đồ ăn bởi vì không đủ
tiền hơn nữa đồ ăn đã được lên bill Nặc Đinh Sơn cũng không tiện hủy bỏ, cô rụt rè trả giá với nhân viên phục vụ khách sạn
một hồi, cuối cùng cô giả vờ dùng dáng vẻ đáng thương để cho
nhân viên phục vụ đó móc hầu bao của mình bù vào cho cô. Hiển
nhiên những việc này cũng đã được camera ghi lại, sau khi có
chuyện như vậy sảy ra thì hành vi bây giờ của cô ở trong mắt
của Trình Điệp Qua lại chẳng phải càng trở nên buồn cười hơn
ư?
Nặc Đinh Sơn bi thương nở một nụ cười.
"Nặc Đinh
Sơn, cô thông minh cả đời lại nhất thời hồ đồ". Trình Điệp Qua
nhún vai: "Cô không biết căn phòng cô tốn mười tám ngàn một đêm
có cung cấp đồ ăn sao, cô chỉ cần mở tủ lạnh là có thể tìm
thấy rồi. Bây giờ tôi nghĩ chúng ta không cần phải lãng phí
thời gian nữa rồi".
Trình Điệp Qua nói với vị quản lý
kia một câu: Chỗ này giao lại cho anh đấy, sau năm phút nếu như
vị khách này vẫn còn kiên trì vậy thì tôi đề nghị anh đem tất cả mọi việc giao cho cảnh sát.
Nặc Đinh Sơn cứ như vậy trơ mắt nhìn Trình Điệp Qua bỏ đi không thèm quay đầu lại.
"Trình Điệp Qua, đừng đi!" Nặc Đinh Sơn nói.
Lần này Trình Điệp Qua ngay cả bước chân cũng không dừng lại, anh
cũng không quay đầu lại mà đi về phía cửa phòng.
"Bây
giờ em có chút mệt, em cũng cảm thấy buồn ngủ. Trình Điệp
Qua, anh không sợ em bởi vì không cẩn thận ngủ gật mà ngã
xuống sao?" Nặc Đinh Sơn giậm chân nói.
Nặc Đinh Sơn không
nói dối, đúng là cô cảm thấy rất mệt, tất cả dũng khí thật
vất vả lắm mới lấy được đã bởi vì từng câu nói, từng biểu
cảm của anh đã tan thành mây khói dễ dàng như thế.
Cô
nghĩ, biết đâu mình không cẩn thận bởi vì qúa mệt mà ngủ gật vậy thì thế giới này sẽ cứ thế tan biến, thật ra như vậy
cũng rất tốt.
Một thế giới khác có Susan, có Emma, có
Klein. Cô chỉ cần nhắm mắt lại là có thể trở lại cuộc sống
lúc đầu, cô ngồi bên cạnh Susan không muốn quan tâm tới bất kỳ
cái gì, bọn cô có thể ngủ nướng cả ngày, bởi vì Nặc Đinh Sơn có thể chắc chắn rằng thế giới đó nhất định không cần phải
buồn phiền mỗi ngày vì tiền thuê nhà, vì tiền điện, vì tiền
nước.