Ngày sáu tháng mười một thời gian mười một giờ sáng Trình
Điệp Qua gọi điện thoại cho Nặc Đinh Sơn từ London thì một
giọng nam xa lạ nghe máy. "Anh là ai" Trình Điệp Qua hỏi ngay
lập tức, đối phương trả lời "Tôi là Diệp Quang Trung".
Diệp Quang Trung là ai?
Cứ như nghe được nghi hoặc trong lòng của Trình Điệp Qua đối phương bắt đầu tự giới thiệu về mình: "Tôi là bác sĩ của Klein".
Gợi ý như vậy làm cho Trình Điệp Qua lờ mờ nhớ tới đúng là
có một người như vậy, trước kia ở Notting Hill anh đã từng cùng Nặc Đinh Sơn đi gặp Klein, Klien thường luôn miệng nhắc tới Diệp Quang Trung. Ngày đó anh cũng đã thấy vị bác sĩ Diệp kia rồi, đó là một thanh niên Hoa kiều tướng mạo nhã nhặn.
"Sao
anh lại nhận điện thoại?" Sau đó Trình Điệp Qua hỏi. Theo tin
tức truyền tới từ đầu bên kia điện thoại rất chắc chắn là vị bác sĩ Diệp kia giống như là đang nhận điện thoại ở bệnh
viện.
"Bây giờ cô ấy không tiện nghe điện thoại, mười phút sau anh gọi lại nhé". Người kia nói như vậy.
"Không sao, tiêu hóa của em không tốt". Cô nói khẽ.
Sau khi nói xong cô đã rất vội vàng cúp điện thoại, khoảng khắc
đó Trình Điệp Qua thực sự cho là Nặc Đinh Sơn bởi vì tiêu hóa
kém nên mới đi bệnh viện.
Mà buổi sáng ngày sáu tháng
mười một gọi cú điện thoại này là lần cuối cùng Trình Điệp
Qua nghe thấy giọng nói của Nặc Đinh Sơn, sau đó, trong một
quãng thời gian rất dài anh cũng không còn nghe được giọng của
cô nữa.
Ngày chín tháng mười một, Trình Điệp Qua bảo Chu Mỹ Bảo đặt trước cho anh một vé máy ngày buổi trưa ngày mười tháng mười một bay từ Manchester tới Berlin. Liên tục ba ngày
anh gọi điện thoại cho Nặc Đinh Sơn tất cả đề bị chuyển tới
hộp thư thoại, ngày hôm qua Trình Điệp Qua đã liên lạc với
Klein, trong điện thoại Klein nói cho anh biết Nặc Nặc không có
chuyện gì, nói khi Nặc Nặc rảnh sẽ gọi điện lại cho anh. Sáng sớm hôm nay Trình Điệp Qua liên lạc lại với Klein một lần nữa, trong điện thoại Klein ấp úng làm cho trong lòng anh đã nảy
sinh nghi ngờ, dưới sự truy hỏi nhiều lần của Trình Điệp Qua
Klein cũng nói ra một chuyện, nói Nặc Nặc muốn nghĩ rõ ràng
một chuyện, khi đã nghĩ rõ rồi thì Nặc Nặc tự nhiên sẽ gọi
cho anh.
Tám giờ sáng ngày mười tháng mười một Trình
Điệp Qua đã nhận được điện thoại của bác sĩ Diệp Quang Trung
gọi cho anh, trong điện thoại Diệp Quang Trung bảo anh quay về
nhà một chuyến, vừa hay Trình Điệp Qua cũng cần phải về nhà
lấy hộ chiếu. Mười giờ Trình Điệp Qua đã về tới nhà, anh đã
bất ngờ nhìn thấy một người ở trong nhà của anh: Vinh Tuấn.
Về việc tại sao lại xuất hiện trong nhà của anh Vinh Tuấn đã đưa
ra giải thích thế này: Bác sĩ Diệp của Klein đã gọi điện bảo anh ấy tới chỗ này đợi anh ta, nói là muốn nói cho anh ấy
vài chuyện liên quan tới Nặc Đinh Sơn.
"Mình đã ngửi được mùi không bình thường từ trong giọng nói của ông bạn kia, vì
vậy mình đã tới đây". Giọng điệu của Vinh Tuấn cực kỳ trào
phúng: "Hy vọng đúng như mình nghĩ, nếu đúng như mình nghĩ,
vậy thì mình nghĩ trong lòng của mình sẽ thoải mái hơn một
chút".
Mười giờ rưỡi, một thanh niên Hoa kiều mặc áo khoác sẫm màu dưới
sự hướng dẫn của người giúp việc đã đi tới trước mặt mặt
Trình Điệp Qua và Vinh Tuấn, trong tay anh ta vẫn còn cầm túi
văn kiện màu đen.
Áo khoác sẫm màu còn có túi văn kiện
màu đen được anh ta nắm chặt trong tay khiến cho anh ta nhìn qua
cứ giống như là một vị khách không mời mà tới.
Gần như
đã không dừng lại chút nào vị khách không mời kia đã tự giới
thiệu về mình: "Tôi là Diệp Quang Trung, lúc ở London đã từng
là bác sĩ của Klein, bởi vì Klein tôi đã biết được Nặc Đinh
Sơn. Tôi rất đồng cảm với hai chị em ấy, sau này dưới sự đề
nghị của tôi Nặc Đinh Sơn đã đưa Klein từ London tới nước Đức,
sau đó vì để tỏ lòng cảm ơn tôi Năc Đinh Sơn sẽ gửi quà cho tôi vào những ngày lễ, chúng tôi vẫn duy trì liên hệ, mà mục
đích lần này của tôi là thay mặt cho vợ mới cưới của tôi bày
tỏ xin lỗi tới hai vị".
Nói tới đây Diệp Quang Trung dừng lại một chút, sau đó khom người xuống, làm động tác cúi người xin lỗi.
Theo hành động của người đàn ông tự xưng là Diệp Quang Trung này
vào giờ phút này nhìn vào trong mắt Trình Điệp Qua là cực kỳ vô lý, vô lý tới mức Trình Điệp Qua cảm giác được trong lòng
mình bốc ra từng cơn khó chịu.
"Tôi không có hứng thú
với vợ mới cưới của anh". Trình Điệp Qua không kiên nhẫn phất
tay: "Không phải là nói sẽ mang tới tin tức của Nặc Đinh Sơn
sao? Phiền anh nói ngắn gọn lại, tôi phải tới sân bay gấp".
Người đàn ông thong thả lấy từ trong túi văn kiện màu đen ra một số
văn kiện, những thứ đó lần lượt được bày ra trên bàn, lần này Trình Điệp Qua càng cảm thấy không kiên nhẫn được, trái lại
Vinh Tuấn rất hứng thú đi tới gần những văn kiện được trải
đầy trên bàn kia.
Diệp Quang Trung nhìn anh ấy, chỉ vào
những văn kiện kia tiếp tục giọng điệu vừa nãy nói: "Việc
phát sinh quá bất ngờ, tôi sợ hai vị nghi ngời lời tôi nói, vì vậy tôi đã mang tới vài thứ có thể chứng mình lời tôi vừa
nói".
Người này rõ thật là! Rốt cuộc là muốn biểu đạt cái gì? Trình Điệp Qua đi tới túm lấy Diệp Quang Trung, đây là người đàn ông điển hình gầy như cây tre, cũng không biết là
Trình Điệp Qua dùng sức lớn hay là do người đàn ông này quá
gầy, rõ ràng là anh mới dùng một chút lực mà đã xách được
anh ta lên.
Anh xách anh ta: "Bác sĩ Diệp Quang Trung, cuối cùng là anh muốn nói cái gì?"
Đây vẫn là lần đầu Trình Điệp Qua không có bất kỳ lý do gì mà lại đối xử vô lễ với một người như vậy.
"Trình... Anh Trình, vợ mới cưới mà tôi vừa mới nói, tên vợ mới cưới
của tôi là... Nặc Đinh Sơn". Người đàn ông bị nhấc lên đã cố
hết sức để hít vào.
Giống như có người nào đó đấm một cú thật mạnh vào phần yếu nhất trên người Trình Điệp Qua, cứ như vậy giáng xuống một đòn nặng nề, tất cả sức lực trong
người của anh trong nháy mắt bị rút cạn.
Lảo đảo lùi về sau, buông lỏng tay, Trình Điệp Qua nhìn Diệp Quang Trung nhíu mày.
Không có bất kỳ thời gian do dự, Diệp Quang Trung vẫn đang lải nhải: "Ngày đó lúc anh gọi điện thoại tôi đang cùng Nặc Đinh Sơn ở
khoa phụ sản của bệnh viện, sau khi anh cúp điện thoại năm phút thì bác sĩ đã xác định tin tức cô ấy đã mang thai được một
tháng ba ngày, đứa trẻ là của tôi, là kết quả của tình một
đêm. Ngày ấy tôi và cô ấy đều uống say, sau khi tỉnh lại chúng
tôi đã ngầm hiểu ý nhau lựa chọn xem như chưa từng có chuyện
gì xảy ra".
"Nhưng mà xem ra bây giờ đã không thể nữa
rồi". Miệng lải nhải không ngừng vẫn đang tiếp tục nói: "Sau
khi xác nhận có thai, qua một ngày cân nhắc chúng tôi đã quyết
định kết hôn. Tôi là tín đồ Cơ Đốc Giáo, tôi tôn trọng mỗi một sinh mệnh mới xuất hiện trên đời này, mà Nặc Đinh Sơn cũng
không có ý muốn xóa bỏ đứa trẻ. Đăng ký xong hôn lễ cũng chỉ
trong một ngày. Liên quan tới chuyện của Nặc Đinh Sơn và hai
người các anh cô ấy đã nói cho tôi biết trước khi kết hôn, tôi
hiểu giai đoạn hiện tại cô ấy không có dũng khí tới trước mặt hai người đặc biệt là Trình Điệp Qua, bây giờ lấy tư cách là
chồng của Nặc Đinh Sơn còn là ba của đứa trẻ tôi thấy tôi cần
phải tới đây để nói rõ ràng với hai anh".
Lại cúi người thật sâu: "Xin hai anh hãy tha thứ cho cô ấy".
Trình Điệp Qua lạnh lùng nhìn Diệp Quang Trung, người đàn ông này
liên tục nói dối, những lời người đàn ông này nói quả thực
là có đầy sơ hở, người đàn ông này nói lung tung mà hết sức
vô lý.
"Mang theo những thứ vớ vẩn của anh rời khỏi nhà
của tôi ngay lập tức". Trình Điệp Qua hạ lệnh đuổi khách đối
với vị khách không mời mà tới này.
Dường như Diệp Quang Trung không hề nghe rõ lời của anh.
"Cút".
Trình Điệp Qua tăng cao giọng cho câu "Cút" vừa hạ xuống kia, Vinh
Tuấn từ đầu tới cuối vẫn duy trì trầm mặc bất ngờ nói "Nặc
Đinh Sơn thật sự đã kết hôn".
Trình Điệp Qua nhìn qua Vinh Tuấn, ánh mắt của Vinh Tuấn gắt gao rơi trên mặt bàn, miệng
của anh ấy lặp lại lời anh ấy vừa nói "Nặc Đinh Sơn thật sự
đã kết hôn".
Trình Điệp Qua tới gần những văn kiện kia,
bất ngờ đập vào mắt anh là bức ảnh Nặc Đinh Sơn mặc áo cưới, cô khoác tay của Diệp Quang Trung trong giáo đường cực kỳ đơn
giản.
Nực cười! Mọi người trên đời này đều có thể chụp ảnh cưới, ngón tay đẩy mấy tấm ảnh cưới ra, anh đã nhìn thấy tờ giấy xét nghiệm mang thai có ghi tên của Nặc Đinh Sơn, đẩy
tờ giấy xét nghiệm mang thai ra anh còn nhìn thấy thứ giống như là giấy kết hôn.
Hễ là giấy chứng nhận có thể chứng
minh mối quan hệ vợ chồng của một đôi nam nữ thì tất cả đều
đầy đủ hết. Hít vào một hơi thật sâu Trình Điệp Qua thu dọn
hết những văn kiện kia lại, anh bảo Diệp Quang Trung rời đi.
Sau khi Diệp Quang Trung rời đi thì Vinh Tuấn cũng đi khỏi, vẻ mặt
của Vinh Tuấn khi đó nhìn ở trong mắt Trình Điệp Qua cứ giống
như là Nặc Đinh Sơn đã thật sự kết hôn cùng người đàn ông tên
Diệp Quang Trung kia vậy.
Anh ấy nói với anh: "Tôi biết
Diệp Quang Trung, Nặc Đinh Sơn quen người này sớm hơn tôi với
cậu, lúc mới biết anh ta tôi vẫn âm thầm coi anh ta là tình
địch của tôi. Tôi nghĩ, nếu như khi cậu nhìn thấy hình thức ở
chung của Nặc Đinh Sơn và Klein còn có Diệp Quang Trung thì tôi
nghĩ có lẽ cậu cũng sẽ có cảm giác giống như tôi".
Nói xong anh ấy cười, nụ cười cứng nhắc.
Anh ấy còn lấy giả thiết như vầy "Sau này có biến thành như vậy
hay không, hồi ức liên quan tới người con gái Nặc Đinh Sơn thuộc
về Trình Điệp Qua và Vinh Tuấn sẽ dừng lại ở những từ ngữ
như: Tồi tệ, khinh thường, phỉ nhổ, ác mộng. Hay có lẽ ngay cả nghĩ cũng không muốn nghĩ tới nữa, bởi vì đó là người phụ
nữ không tim không phổi, mà tôi hy vọng mình có thể làm được
nhất đó là quên cô ấy".
"Trình Điệp Qua, quên đi là trừng phạt tốt nhất đối với Nặc Đinh Sơn, trừng phạt như vậy còn
có thể có lợi cho thể xác và tinh thần, sau này tôi còn có
thể yêu cô gái khác, cô gái này nhất định là đáng yêu hơn cô
ấy, đẹp hơn cô ấy, lương thiện hơn cô ấy".
Sau khi Vinh Tuấn rời đi Trình Điệp Qua thu cẩn thận lại từng văn kiện.
Ngày mười một tháng mười một, Trình Điệp Qua thông qua mấy kênh đã
xác nhận được một chuyện, đó chính là Nặc Đinh Sơn thật sự
đã kết hôn với Diệp Quang Trung. Tất các các giấy tờ chứng
minh chính quyền đưa ra đã khẳng định đầy đủ hai người kia đã
trở thành một loại quan hệ nam nữ trong khuôn khổ của pháp
luật được luật pháp bảo hộ, được người đời chúc phúc. Rồi
mở ra tờ xét nghiệm mang thai của bác sĩ khoa phụ sản được ca
tụng là người có uy tín nhất ở nước Anh.
Ngày mười hai
tháng mười một, Trình Điệp Qua gọi điện tới điện thoại di
động của vị Nghị Sĩ nước Anh, mấy tiếng sau, thông tin Nặc Đinh Sơn kết hôn với Diệp Quang Trung lại một lần nữa được chứng
thực.
Nặc Đinh Sơn và Diệp Quang Trung đúng là đã kết
hôn, hôn lễ của họ thậm chí còn đơn giản. Anh còn nhìn thấy
băng ghi hình của hôn lễ, tham dự hôn lễ cũng chỉ có mười mấy
vị khách quý, trong mười mấy khách quý kia có Trương Diệu Lệ,
còn có Klein.
Khuôn mặt của cô dâu bị tấm lụa trắng mỏng manh che lại không thấy rõ vẻ mặt lắm, mà chú rể thì giống
như tình trạng anh ta đã nói vậy, bởi vì chuyện phát sinh quá
bất ngờ làm cho biểu cảm của mặt anh ta mờ mịt lúng túng.
Nhưng trong mờ mịt lúng túng cũng có niềm vui sướng nhàn nhạt, niềm vui sướng đó có lẽ đến tột cùng là của người mới làm
cha, còn là người mới làm chồng, không thể biết được. Mà nước mắt trên mặt Klein lại là thật, nước mắt xuôi theo viền mắt
của cô bé chảy xuống phủ đầy gương mặt nhăn nheo của cô bé.
Nước mắt ấy hoàn toàn thể hiện cho thấy cô gái nhỏ không muốn chị của mình xuất giá.
Xem ra chuyện rất giống nhau, Trình Điệp Qua nghĩ.
Ngày mười ba tháng mười một, Trình Điệp Qua từ Manchester tới
Berlin, anh đã tìm được Klein. Không chỉ có Klein, Trương Diệu Lệ cũng có ở đó. Trình Điệp Qua nghĩ tình hình của anh nhất
định là không được tốt lắm, tình hình của anh không tốt có lẽ đã xuất hiện ở biểu cảm trên mặt của anh, vì biểu cảm trên
mặt của anh đã hù dọa cô gái nhỏ kia làm cho cô bé trốn ở sau lưng Trương Diệu Lệ.
Trình Điệp Qua không nói gì, cứ
đứng ở đó nhìn nửa gương mặt của Klein đang ở sau lưng Trương
Diệu Lệ lén lút nhìn anh, mà gương mặt của Trương Diệu Lệ thì lại bình tĩnh.
Sau mấy phút đồng hồ đối đầu, Trình Điệp Qua kìm chế lại: "Klein, chúng ta nói chuyện nhé".
Sau đó lại trôi qua mấy phút đồng hồ, Klein từ sau lưng Trương Diệu Lệ đi ra, bước từng bước nhỏ đi tới trước mặt anh, dưới sự
yêu cầu của Trình Điệp Qua, Trương Diệu Lệ đã lui ra ngoài.
Tìm được một vị trí tương đối yêu tĩnh, Trình Điệp Qua ngồi sát
bên với Klein ở trên băng ghế dài, anh nói với cô gái nhỏ đang
làm bộ bình tĩnh kia: "Anh muốn nghe sự thật, bây giờ Nặc Đinh
Sơn đang ở đâu?"
"Sự thật là Nặc Nặc đã kết hôn rồi, bây giờ Nặc Nặc đang cùng với bác sĩ Diệp đi Argentina gặp người
nhà của anh ấy, Nặc Nặc nói bầu không khí ở chỗ đó tốt chị
ấy muốn ở đó sinh em bé". Klein đã trả lời anh một mạch như
vậy.
Bỗng nhiên Trình Điệp Qua cảm thấy hình như anh đã
bị vẻ bề ngoài của Klein lừa gạt, thực ra đây thật sự chỉ là một đứa trẻ, đứa trẻ này dùng tình hình của cô bé làm cho
anh không tự chủ được mà đã coi cô bé thành người lớn.
Anh nghĩ anh không cần thiết phải dùng hình thức thảo luận để
nói chuyện với cô gái nhỏ có tâm trí thấp hơn đứa trẻ bình
thường này, các cô gái nhỏ bình thường cũng không sợ hãi.
"Klein, em vẫn không biết đấy, Nặc Nặc của em đã lấy từ chỗ anh một
trăm triệu, anh nghĩ với tình hình bây giờ anh có thể kiện cô
ấy tội có liên quan tới lừa bịp. Nếu như không trả lời anh tốt thì anh tuyệt đối có thể lấy tội danh sợ tội bỏ trốn mà
truy nã cô ấy". Trình Điệp Qua dùng giọng điệu rất hung ác nói cho cô gái nhỏ kia biết.
"Anh nói vớ vẩn". Dáng vẻ của
cô gái nhỏ rất tức giận: "Nặc Nặc không phải là loại người
như anh nói, hơn nữa... Nặc Nặc cần nhiều tiền như vậy làm
gì..."
Giọng của Klein lắp bắp làm cho Trình Điệp Qua vô
cùng không kiên nhẫn, không kiên nhẫn tới nỗi anh phải đưa tay ra, tay anh đè Klein trên băng ghế dài giống như động tác khóa cổ:
"Bây giờ Nặc Đinh Sơn đang ở đâu?"
Có người nói ở sau lưng anh.
"Vẫn không hiểu sao? Nặc Nặc từ nhỏ đã bị vứt bỏ, không có người
nào hiểu rõ hơn cô ấy tầm quan trọng của một đứa trẻ lớn lên
trong một gia đình hoàn hảo, cho nên cô ấy đã chọn gả cho ba
của đứa bé. Trình Điệp Qua, tôi nghĩ sở dĩ Nặc Nặc không dám
đi gặp anh là vì hổ thẹn với anh, mặc dù không phải cố ý
nhưng không thể phủ nhận một điểm là ---"
"--- Lúc tính mạng của anh đang nguy cấp cô ấy đã lên giường với một người đàn ông khác".
Đó là lời Trương Diệu Lệ nói với anh, hơn nữa còn nói ra chuyện
khiến cho anh cảm thấy đau đớn nhất, lúc tính mạng anh đang nguy cấp cô đã lên giường cùng một người đàn ông khác.
Không
đúng, không phải Nặc Đinh Sơn đã nói từ đầu tới cuối chỉ có
một mình anh sao? Trình Điệp Qua nghe thấy mình tự lẩm bẩm nói ra.
"Thời gian tôi và Nặc Nặc làm việc cùng nhau cũng
gần hai năm, không có ai lại hiểu rõ bản lĩnh lừa người của
Nặc Nặc hơn tôi, tôi nghĩ bản lĩnh lừa người của Nặc Nặc anh
Trình cũng từng được lĩnh giáo rồi chứ? Tại sao anh vẫn không
rút ra được bài học kinh nghiệm chứ".
Buông lỏng tay, cô gái nhỏ kia sắp không thể hít thở rồi, Trình Điệp Qua ngồi thẳng người.
Trương Diệu Lệ vẫn đúng là một người tài, lời của cô đã nhắc nhở
anh rất rõ, anh đã quên rằng cô là người biết lừa người tới
cỡ nào, lời nói dối cỡ nào cô cũng đều dám nói. Tình cảnh
ở sân bay Manchester không lâu trước đây đã rành rành ở trước
mắt, mới có bao lâu mà anh đã quên bài học kinh nghiệm mà cô
đã cho anh.
MM
Còn tiếp!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT