Buổi tối thứ hai Nặc Đinh Sơn tìm tới Trình Điệp Qua, cô nghe
theo Trình Điệp Qua ngoan ngoãn xem ti vi, chú chó teacup* Harl
nằm trên đầu gối cô, ngón tay của Nặc Đinh Sơn như có như không
trêu đùa nó. Trình Điệp Qua đang xử lý công việc mà anh mang
về, Nặc Đinh Sơn nghĩ nhất định là ti vi quá nhàm chán làm cho mắt của cô thỉnh thoảng lại nhìn về phía Trình Điệp Qua. Cho
dù Trình Điệp Qua đã từng cảnh cáo cô không có chuyện gì thì
đừng nhìn anh.
*Chó Teacup: là thuật ngữ được sử dụng để ám
chỉ những chú chó có kích thước nhỏ. Hầu hết những giống chó có kích
thước cơ thể "Tại sao không thể nhìn anh,
đám con gái kia vì để nhìn anh mà mua một đống tạp chí mà
ngay cả một chữ họ cũng không hiểu, còn em nhìn là người
thật". Nặc Đinh Sơn nói lời dễ nghe: "Trình Điệp Qua, anh quả
thật là có một gương mặt đã làm cho em yêu ngay từ cái nhìn
đầu tiên".
Cho dù Nặc Đinh Sơn đã nói lời dễ nghe, nhưng
dáng vẻ của người đàn ông kia vẫn nghiêm túc trước sau như một, anh còn mang mắt kính ngay trước mặt cô. Trình Điệp Qua cứ đeo
mắt kính lên là đại biểu cho việc: Xin chớ làm phiền.
Được rồi, Nặc Đinh Sơn chỉ có thể đem mắt quay trở lại ti vi, vừa
xem ti vi vừa nhìn đồng hồ. Trình Điệp Qua đã nói khoảng mười
giờ rưỡi là sẽ hoàn thành công việc, sau đó cùng cô xem ti vi.
Khi vừa ăn tối xong lúc đó Trình Điệp Qua hỏi Nặc Đinh Sơn muốn
anh làm gì cho cô. "Không cần làm gì, chỉ cần lúc anh rảnh rỗi thì ở nhà cùng em, cùng em xem tivi, nghe nhạc là được rồi".
Cô trả lời như thế.
Trong mấy ngày này cô muốn ở yên một chỗ cùng anh, ở yên một chỗ chỉ có hai người họ.
Bây giờ mới có chín giờ mười phút.
Thời điểm gần chín giờ rưỡi khi Nặc Đinh Sơn lại lần nữa nhìn qua Trình Điệp Qua...
Nặc Đinh Sơn thường mơ tới thời khắc như bây giờ, dưới ngọn đèn ấm áp, dưới sự ra hiệu của anh cô đã đi về phía anh, nhưng mà
vào giờ khắc này cô đứng ở trước mặt anh cũng không biết vì
sao lại có chút bứt rứt.
"Chương trình tivi rất nhàm chán sao?" Anh hỏi cô.
"Không phải".
"Nặc Nặc, em bất an cái gì?"
Nặc Đinh Sơn hoảng hốt trong lòng, nhanh chóng cụp mắt xuống, miệng nói không có em không có bất an.
Tay anh vừa kéo một cái, cô liền ngã vào trong lòng anh.
"Em vừa không dám nhìn anh đồng thời lại nhìn anh". Ngón tay anh
nhẹ nhàng cọ cọ lên mi mắt đang buông xuống của cô: "Mỗi lần em chột dạ là lại không dám nhìn anh".
Nặc Đinh Sơn không nói thêm gì nữa.
"Nặc Nặc, đừng lo lắng, ở phía A Tuấn anh sẽ nói thật rõ ràng
với cậu ấy, thực ra lần này Chu Mỹ Bảo tới Mỹ không phải vì
công việc, anh bảo cô ấy mang một vài thứ tới tìm A Tuấn, anh
bảo cô ấy mang cho A Tuấn một phong thư còn có một tờ chi phiếu một trăm triệu".
Như Trình Điệp Qua nghĩ, vừa nói như
vậy xong, thấy cô vẫn đang rũ mắt xuống đã liền ngước lên, cứ
yên lặng như vậy nhìn anh.
"Chờ sau khi nói xong với A
Tuấn em chuyển tới ở cùng với anh, em muốn ra ngoài tìm việc
thì cứ ra, nếu muốn ở nhà thì ở nhà, có điều anh lại càng
thích em ở nhà hơn, mỗi khi anh tan ca là có thể nhìn thấy em,
em nấu cơm ủi đồ cho anh, thẻ lương của anh đưa cho em".
"Tất nhiên còn có Klein, chờ cuối tuần này chúng ta cùng tới gặp
Klein, anh nghĩ anh phải nhận lỗi với cô bé, phải nhận được sự tha thứ của cô bé mới được".
"Nặc Nặc, em nói như vậy có được không? Hửm?"
Cô lại một lần nữa rũ mi xuống, có chất lỏng âm ấm rơi trên mu bàn tay của anh.
"Sao vậy?" Trình Điệp Qua cuống quýt tháo mắt kính xuống, tay sờ
lên má cô, khi lòng bàn tay chạm lên mặt có chút ẩm ướt: "Nặc
Nặc?"
Mặt của Nặc Đinh Sơn đặt trên vai anh, hai tay ôm chặt lấy anh: Trình Điệp Qua, Trình Điệp Qua.
"Nặc Nặc".
"Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?" Nặc Đinh Sơn vội vàng đổi chủ
đề: "Trình Điệp Qua, không phải là anh lại làm chuyện kỳ quái
chứ?"
"Chuyện kỳ quái? Sao em biết? Em không biết à, anh vì em đã đi cướp ngân hàng đấy".
"Vậy phải làm sao bây giờ, nếu như anh bị bắt thì em phải làm sao đây?"
Anh nở nụ cười nhẹ nhàng: "Chuyện tiền bạc không cần lo lắng, anh có thể đảm bảo số tiền kia là hợp pháp, mấy chuyện đó sau
này anh sẽ nói cho em biết".
Say này? Nặc Đinh Sơn thở dài trong lòng, Trình Điệp Qua bất ngờ tăng giọng: Nặc Đinh Sơn.
"Vâng". Trong khoảnh khắc Nặc Đinh Sơn trả lời theo phản xạ, chỉ thiếu câu "Anh Trình" kia thôi. Trước kia đó là câu cô thường treo bên
miệng nhất: "Vâng, anh Trình".
Thế là anh không tiếp tục hỏi cô tại sao nữa.
Mười giờ rưỡi, cuối cùng Trình Điệp Qua cũng hoàn thành công việc của anh.
Làm Nặc Đinh Sơn cảm thấy kỳ lạ chính là những chương trình vừa
xem rất tẻ nhạt kia không biết tại sao đã trở nên thú vị rồi,
cô tựa trên vai Trình Điệp Qua cười liên tiếp.
Bàn tay đặt ngang ở đầu gối cô đã bị tiểu tử dễ sợ này ngậm lấy, sau đó một bàn tay giơ
lên, Nặc Đinh Sơn đã trợn mắt nhìn một cục lông lá bay qua
trước mắt cô, tiếp đó bị rớt vào trong sọt rác đựng những
tài liệu không dùng nữa, mấy tiếng kháng nghị của động vật
nhỏ bị té đau từ bên trong phát ra.
"Trình Điệp Qua, anh
điên à". Nặc Đinh Sơn kháng nghị, vừa định đứng lên từ ghế sô
pha kiểm tra chú chó teacup đáng thương kia có bị ngã đau không.
Nhưng, anh chỉ cần một tay đặt ở trên vai cô đã khiến cô không thể cựa quậy.
"Trình Điệp Qua, thế này là anh đang ngược đãi động vật đấy!" Nặc
Đinh Sơn cố gắng đẩy bàn tay Trình Điệp Qua đang đặt trên vai
mình ra.
"Nó đã liếm em, điều này làm anh khó chịu..." Anh vội vàng sửa lại: "Thật buồn nôn".
"Buồn nôn?!" Nặc Đinh Sơn nghiêng mặt qua nhìn chằm chằm Trình Điệp
Qua, nghiến răng nghiến lợi: "Đừng quên là tối qua anh cũng đã
làm như vậy với em, anh cũng đã liếm em".
Cô nhanh chóng
ngậm miệng lại, nghe đi, cô đã nói cái gì vậy? Trong lòng Nặc
Đinh Sơn vô cùng ảo não. Vừa bắt được điểm yếu của Trình Điệp Qua sau đó cô cảm thấy kiểu lời nói không qua suy nghĩ càng
lúc càng thường xuyên rồi, không cần phải kiêng kỵ, ngược lại
như thế nào anh cũng sẽ chiều theo tất cả.
Tiếng "Em..."
kia dường như có tiếng vọng thật dài, sau đó ánh mắt của cô
và anh cũng không hẹn mà cùng rơi vào trước ngực cô, không lâu
trước đó khi tắm cô đã nhìn thấy rõ ràng dấu răng anh lưu lại
ở trên đó, cái đậm cái nhạt. Trong lúc mặt đỏ tới tận mang
tai cô cứ như vậy đưa tay ra che mắt của anh lại.
"Trình Điệp Qua, không được nghĩ xiên xẹo". Âm thanh lí nhí mang theo làm nũng và giận dữ.
Cô nghe được tiếng thở dốc của anh dần dần dồn dập, nỉ non: Nặc Nặc, Nặc Nặc.
Tay trượt từ trên mặt anh xuống dưới, rủ mi xuống day day vạt áo
của mình. Bởi vì tới nơi này cô không có mang theo bất kỳ thứ
gì, cho nên cô đều mặc quần áo của anh, anh nói muốn dành thời gian dẫn cô đi mua quần áo. Tay của anh đặt ở trên tay của cô,
lòng bàn tay rất nóng gỡ tay của cô ra, men theo vạt áo của cô
đi vào, trực tiếp phủ lên ngực của cô, ngón tay giữ lại lại
càng giở trò đùa nghịch, thậm chí anh còn dựa vào cảm xúc
mà tìm được vị trí dấu răng anh lưu lại tối hôm qua. Nhắm mắt
lại, bàn tay chống ở trên ghế, thân thể theo cường độ bàn tay
của anh mà lắc lư một lúc rồi lui lại phía sau.
Theo
tiếng thở dốc càng lúc càng quấn quýt với nhau anh lấy gối
dựa trên ghế sô pha xuống, để người cô nằm ra trên ghế sô pha,
thân thể của anh phủ lên cô, chiếc áo sơ mi quá khổ mặc trên
người cô, anh chỉ đem áo sơ mi đẩy lên trên, bên trong của cô không mặc bất cứ thứ gì, vì vậy anh có thể mặc sức đem mặt vùi
ở trước ngực của cô, môi luân phiên hai bên. Cô có thể làm là
tay xuyên qua áo khoác của anh, ngón tay muốn chặt bao nhiêu có
bấy nhiêu bấu trên da của anh, miệng theo anh mà tràn đầy ngân
nga.
Dần dần âm thanh vụn vặt của cô nghe giống như là
tiếng nỉ non khe khẽ, môi của anh vẫn tiếp tục đi xuống, tay
của anh nắm chặt cổ chân cô làm cho chân của cô cong lên, nhưng
theo môi của anh càng lúc càng gần thì thân thể của cô càng run dữ dội. Khát khao và thẹn thùng còn có sợ sệt làm cho mặt
cô đỏ bừng lên, khi răng của anh sắp đẩy ra lớp ràng buộc kia,
cô vô lực ngăn lại, nhỏ nhẹ cầu xin: Đừng, Trình Điệp Qua.
Đừng, Trình Điệp Qua em sợ.
Trình Điệp Qua cũng không để ý tới lời của cô, thân thể của cô run
tới càng kịch liệt rồi. Người này tại sao lại không nghe lời
của cô, đã nói là cô sợ rồi mà, cô cảm thấy đó là một việc
xấu hổ, huống hồ người này là Trình Điệp Qua, Trình Điệp Qua
anh lại sạch sẽ...
Trong sọt rác truyền tới tiếng kêu
gào bi thương của chú chó teacup, nhân cơ hội này Nặc Đinh Sơn
tìm lại được giọng của mình, giọng của cô cực kỳ khàn: Trình Điệp Qua, chó teacup.
Chó teacup, chó teacup... Nặc Đinh
Sơn đã sắp khóc tới nơi rồi. Câu chó teacup kia nói ra đã cực
kỳ run rẩy, cuối cùng mặt của anh cũng từ bụng của cô hướng
về phía cô.
"Chó teacup chó teacup là là... là của Chu Mỹ Bảo, Anh... không nên, nên..." Cô liên tiếp mấp máy môi.
Trình Điệp Qua lộ ra vẻ mặt "Được rồi, bị em đánh bại rồi", mặt của anh dán sát về phía cô: "Nên nên cái gì?"
"Chó teacup chó teacup rất rất... đáng yêu".
"Chó teacup chó teacup..." Tay của Trình Điệp Qua đánh trên chỗ tựa
lưng của ghế sô pha: "Nặc Đinh Sơn, em muốn anh hay là muốn chó
teacup?!"
Lời của Trình Điệp Qua làm cho Nặc Đinh Sơn không nhịn được mà bật cười ra tiếng, cùng lúc đó, lời chưa qua suy nghĩ lại một lần từ trong miệng cô bắn ra: "Sao anh lại giống y chang A Tuấn vậy".
Cô thấy rõ ràng nụ cười còn sót lại ở khóe miêng Trình Điệp
Qua bỗng chốc cứng đờ, sự tàn độc ở đáy mắt được thay thế
cho cảm xúc vừa rồi.
Thản nhiên nhìn cô một cái, Trình
Điệp Qua đứng dậy từ trên người của cô, cơ thể cô duy trì tư
thế không nhúc nhức như vừa rồi, tầm mắt của Nặc Đinh Sơn tự
động tìm tới anh, theo anh tới trước bàn làm việc, theo anh từ
bàn làm việc di chuyển tới phía trước cửa sổ, sau đó ánh mắt theo bóng lưng của anh cùng ngẩn ra.
Mãi cho tới khi ---
Nhanh chóng đứng lên từ trên ghế sô pha, vọt tới trước mặt Trình
Điệp Qua, duỗi tay ra, đem điếu thuốc anh vừa mới châm lên cướp
đi ném trên mặt đất, chân đạp mạnh lên.
Trình Điệp Qua
cũng không thèm để ý tới cô, đốt điếu thuốc thứ hai lên, lần
này cô không thành công cướp được thuốc của anh.
Đáp lại cô là một luồng khói nồng nặc phả vào mặt của cô, mùi
khói thuốc cay độc làm Nặc Đinh Sơn bị sặc liên tục kho khan,
vừa ho vừa cảnh cáo anh "Trình Điệp Qua, nếu như anh còn tiếp
tục hút thuốc nữa thì em... em..."
Âm thanh lạnh lùng cắt lời cô: "Hai năm, thời gian em đã ở bên cạnh cậu ấy hai năm,
trong hai năm này cậu ấy còn ảnh hưởng tới em bao nhiêu? Còn lưu lại trên người em bao nhiêu thói quen vụn vặt như giống như vừa
rồi, hử?"
"Nhưng..." Nặc Đinh Sơn muốn nói chút gì đó
nhưng nói ra từ trong miệng cô cũng chỉ có âm thanh mang theo cay
đắng như vậy.
"Anh đã thấy qua dấu hôn cậu ấy lưu lại
trên người em, anh hỏi em, lúc cậu ấy hôn em... thậm chí khi cậu ấy sờ em em có chán ghét không?"
Khi cậu ấy hôn em, khi cậu ấy em em có chán ghét không? Không dám, Nặc Đinh Sơn không dám có ý nghĩ như vậy.