Sau một đêm không ngủ, sáu giờ sáng Trình Điệp Qua đã nhận được cuộc điện thoại của Vinh Tuấn, trong điện thoại Vinh Tuấn Truyền đạt với anh như thế này: Trước bảy giờ rưỡi hãy nhanh tới sân bay ngay.
Sau khi nhận được điện thoại cua Vinh Tuấn Trình Điệp Qua gọi điện thoại cho Nặc Đinh Sơn, điện thoại của Nặc Đinh Sơn nằm trong tình trạng không ai nghe máy. Trình Điệp Qua đã gọi điện thoại về nhà, người làm trong nhà nói cho anh biết: Anh Vinh và bạn gái của anh ấy đã đặt trước vé máy bay chuyến đầu tiên từ Manchester tới Berlin, người làm còn nói anh Vinh đã cho mỗi người bọn họ một ngàn Bảng Anh để cảm ơn.
Khi Trình Điệp Qua chạy tới sân bay là thời gian bảy giờ, lúc nhìn thấy Nặc Đinh Sơn đứng bên cạnh Vinh Tuấn, anh phát hiện mình không có bất kỳ ngạc nhiên nào.
Kỳ thật cứ như là lòng của anh đã biết trước được tất cả mọi chuyện. Có người nói, lòng bao giờ cũng nhìn thấy được trước cả mắt.
"Mình đoán lúc cô ấy nói cho cậu biết chuyện mình từng là bạn trai cũ của cô ấy nhất định là giọng điệu bình tĩnh, vẻ mặt vô tội. Ừ, không phải là mình cố ý nói dối cậu, chỉ là mình quá quan tâm tới cậu thôi, sau đó không cẩn thận đã biến thành như thế này". Nói tới đây Trình Điệp Qua chuyển đề tài, ánh mắt quẳng về phía Vinh Tuấn: "Mà Vinh Tuấn cậu ---"
"Cậu trời sinh có tính chưng diện của nghệ thuật gia sẽ làm cho cậu cho thấy thương hại gương mặt vô tội đó của cô ấy, cậu mở rộng hai tay chân thành thắm thiết thề quyết gắn bó với nhau, nhưng cậu biết trên gương mặt vô tội kia còn được che giấu bao nhiêu thứ, hoặc là sắp bị che giấu".
"Trình Điệp Qua!" Vinh Tuấn khẽ nở một nụ cười, gần gũi giống như là đang ở trên sân khấu biểu diễn chào cảm ơn với khán giả: "Mình có thể coi lời vừa rồi của cậu hiểu là quả nho chua trong lòng không?
Lời của Vinh Tuấn khiến cho Trình Điệp Qua bật cười lớn: "Là vì cô ấy sao? Mình nghĩ vẫn chưa cần thiết. Đúng rồi, cô ấy chắc chắn không nói cho cậu biết tối qua cô ấy đã ở đâu trong hai mươi bốn giờ".
Đúng là Nặc Đinh Sơn vẫn chưa nói cho Vinh Tuấn biết cô đã đi đâu trong hai mươi bốn giờ kia, cô đã nói cho anh việc bán đi trang sức của mẹ anh cùng với chuyện của cô và Trình Điệp Qua, nhưng chưa nói cho anh ấy biết hai mươi bốn giờ tối qua cô đã đi đâu, cô chỉ nói với anh ấy: A Tuấn em thề em đảm bảo trong hai mươi bốn giờ kia em chưa từng làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với anh.
Nặc Đinh Sơn bắt đầu bật cười tùy ý: "Vào thời điểm này Anh Trình còn cho là chuyện đó là việc tương tự với nghiện đồ vật bình thường không ảnh hưởng tới thứ gì không? Vào lúc này anh Trình có còn đối với việc tôi theo đuổi tiền tài trông giống như một cô bé đáng yêu có thói quen đam mê búp bê Barbie không? Hử?"
Lời của cô giống như đã thi triển phép thuật trên người Trình Điệp Qua, bàn tay cứ thế vung lên, liền đem người đàn ông ấy phong ấn ở trong một không gian và thời gian nào đó. Cẩn thận nhìn gương mặt của người đàn ông này, nếu như nhìn thật kỹ, có thể thấy được sự bi thương sâu nặng tích tụ trên đầu mày đáy mắt anh.
Nặc Đinh Sơn rủ mắt xuống.
Đi qua kéo tay anh, cầm điện thoại nhét vào trong tay của anh, khẽ gọi: "Trình Điệp Qua".
Người đàn ông bị phong ấn dường như đã nghe được triệu hồi, anh nghiêng nửa đầu qua nhìn cô, sau đó nhìn vào chiếc điện thoại mà cô nhét vào trong tay anh.
"Cách thời gian năm phút còn lại một phút, trong một phút này nếu như anh không gọi điện thoại, thì tôi coi như anh đã chọn từ bỏ gọi cuộc điện thoại này".
Anh dường như không nghe thấy lời của cô mà từ từ nhìn chiếc điện thoại suy ngẫm.
Thời gian nhanh chóng mà chậm rãi trôi qua.
Một phút đã qua, đã đến năm phút.
Nặc Đinh Sơn khẽ nói: "Đã tới năm phút rồi".
Anh ngẩng đầu nhìn cô.
Lúc còn nhỏ Nặc Đinh Sơn đã hỏi Susan khi đàn ông đau khổ có gào khóc giống như phụ nữ không?" "Không có, đàn ông có thói quen đem sự đau thương giấu vào trong đáy mắt".
Susan đã mêu tả với Nặc Đinh Sơn bà đã gặp qua người đàn ông có dáng vẻ bi thương nhất: Đó là một người đàn ông tham gia vào đám tang của vợ mình, ăn mặc chỉnh tề, đầu tóc ngay ngắn, cằm nhẵn bóng, bày tỏ ý cảm ơn trước mỗi người tới tham gia tang lễ, đợi đến khi tất cả mọi người rời đi ông ấy vẫn như cũ đứng trước bia mộ mỉm cười với bức ảnh của vợ mình. Khi ông ấy mỉm cười với người vợ đã mất sự bi thương nhảy vào đáy mắt của ông ấy, sự bi thương này cũng giống như bộ lễ phục trên người của ông ấy, là màu đen.
"Cút!" Trình Điệp Qua đã mở miệng trước cả cô. Khẩu khí lạnh nhạt giống như là đang xua đuổi tên ăn mày nào đó đã làm cho anh vô cùng phiền phức.
Lời cảm ơn đã biến thành cái gật đầu. Gật đầu, Nặc Đinh Sơn không tiếp tục nhìn Trình Điệp Qua nữa, cô xoay người đi, thanh âm lạnh lùng truyền tới từ sau lưng cô.
"Nặc Đinh Sơn, mong cô nhớ cho kỹ thời khắc này, lời cô nói với tôi trong thời khắc này, tôi nghĩ ở tương lai không lâu nữa những lời này sẽ trở thành một màn bi hài kịch của cá nhân cô. Nặc Đinh Sơn, cô phải nhớ cho kỹ".
Cúi đầu, mắt nhìm chằm chằm vào mũi chân, nhìn bước chân của cô lướt nhanh qua. Phát thanh sân bay đang thông báo thời gian chuyến bay từ Manchester đi tới Berlin.
Thời điểm gần đi tới Nặc Đinh Sơn ngẩng đầu lên tìm Vinh Tuấn, ngay lập tức rơi vào trong mắt cô là gương mặt của Vinh Tuấn, vẻ mặt lạnh nhạt, dưới đáy mắt tràn ngập sự nghi ngờ.
Giả vờ không nhìn thấy, đứng vào bên cạnh anh ấy, gọi một tiếng "A Tuấn".
Mấy tiếng sau, trên bầu trời cao mười nghìn mét.
"Nặc Đinh Sơn, em khẳng định là không nói dối tôi, em khẳng đinh tới Manchester em không có phát sinh bất cứ chuyện gì với Trình Điệp Qua". Vinh Tuấn hỏi cô, dừng lại một chút, ngữ khí của anh lại tăng thêm: "Tôi nói bất cứ chuyện gì em phải hiểu là chuyện gì rồi đó".
"Không, em vĩnh viễn sẽ không lấy danh nghĩa của Klein để thề". Cười khổ trong lòng, giơ tay lên: "Nhưng mà, em có thể dùng danh nghĩa cuả em để thề. Sau khi tới Manchester em không có lên giường với Trình Điệp Qua, nếu như lời em vừa nói có bất cứ giả dối nào vậy thì em sẽ chết không được tử tế".
"A Tuấn, như vậy anh đã tin em rồi chứ". "Còn nữa, A Tuấn, nếu như chuyện của em làm anh khó chịu như vậy, anh có thể đưa ra lời chia tay với em, em đảm bảo em sẽ phối hợp với anh bất cứ lúc nào".
Nặc Đinh Sơn nhận được đáp án là "Ngủ đi".
Ngày thứ ba trở lại Berlin.
Sáng sớm, Nặc Đinh Sơn vẫn trước sau như một thức dậy lúc bảy giờ. Tối qua Vinh Tuấn đã uống tới say mèm trong buổi tụ tập với bạn của anh ấy, Nặc Đinh Sơn đã làm xong canh giải rượi và bữa sáng.
Nặc Đinh Sơn gõ cửa phòng Vinh Tuấn, anh không có ném đồ đạc như ngày thứ hai quay trở lại Berlin để bày tỏ sự bất mãn của anh khi bị quấy rầy.
Mở cửa ra, anh đã hôn lê má của cô.
Tám giờ, Vinh Tuấn ngồi ở trên bàn ăn sáng. Nặc Đinh Sơn mang sữa bò đặt trước mặt anh, nhắc nhở Vinh Tuấn đang xem báo qua nửa tiếng nữa anh phải rời khỏi cửa.
Vinh Tuấn chậm rãi đặt báo xuống.
Trong ánh sáng còn sót lại Nặc Đinh Sơn đã nhìn thấy tiêu đề ghi rõ ràng trên báo: Người tình nước Anh Jude có lượng lớn Fan nữ vào tối ngày một tháng mười đã rơi từ trên đài cao mấy trăm mét xuống biển, mãi tới ngày ba tháng mười vẫn nằm trong trạng thái hôn mê.
Sau khi xác nhận những nội dung đó, tay của cô run lên, ấm nước cầm trong tay hơi nghiêng qua một bên, một chút nước đã nhỏ xuống khắp nơi trên mặt bàn.
"Jude" rơi xuống biển trên báo không phải là "Jude" nào khác, là Trình Điệp Qua mà không phải là Cầu Đức Lạc.
Đặt ấm nước lại, Nặc Đinh Sơn ngồi vào chỗ của mình, xoay mặt nhìn Vinh Tuấn. Giống như cô suy nghĩ, Vinh Tuấn đang nhìn cô, vẻ mặt đó giống như là đứa trẻ tinh nghịch.
Ánh mắt xuyên qua cửa sổ rơi vào một nơi không biết tên, Nặc Đinh Sơn thẫn thờ nói:
"Anh muốn em làm như vậy? Hay là anh muốn em có phản ứng thế nào mới khiến anh hài lòng, để cho anh thấy không phải là em đang lừa anh. A Tuấn, người đó là mối tình đầu của em, anh biết mối tình đầu đại biểu cho cái gì không? Cuối cùng anh đã nếm trải được mùi vị của kẹo bông, loại ngọt ngào ấy sẽ lưu lại trong lòng thật lâu, nhưng nó không đại biểu cho cái gì?"
"A Tuấn, Trình Điệp Qua không chỉ là mối tình đầu của em, còn là bạn của anh. Vào lúc này anh cảm thấy làm ra dò xét với em như vậy có ý nghĩa không? Hay là thực ra từ trước tới nay anh chưa hề xem người đó là bạn của anh, bạn chân chính".
Hết chương 53!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT