Cho tới bây giờ Trình Điệp Qua chưa khi nào lại chán ghét cái âm thanh của cái đồng hồ báo thức đang lần lượt nhắc nhắc nhở anh rời khỏi giường. Anh biết đã qua 6 giờ rồi, anh biết nhất định phải thức dậy rồi.

Anh thừa nhận cái loại trạng thái lười biếng này phần lớn đều bắt nguồn từ cái thân thể đang vùi trong lòng anh kia. Tay đưa ra tìm kiếm để tắt cái đồng hồ đang một lần nữa nhắc nhở anh tới giờ phải rời giường.

Tiếng cười khúc khích phát ra từ trong lồng ngực anh, ấm áp, mềm mại.

"Không cho cười" Anh cảnh cáo cô.

"Ờ" cô đáp lại.

Qủa thật là cô không tiếp tục cười nữa, chỉ là đổi qua đẩy anh: "Anh không sợ mấy chú lớn tuổi hơn gấp đôi anh kia nắm được thóp của anh hả?"

"Sợ ______"

"Sợ thì mau dậy đi!"

"Được ____"

"Trình Điệp Qua, đã qua năm phút rồi đấy".

"Dậy ngay đây ___"

"Tên khốn này, lấy tay của anh ra mau".

"Sờ thêm chút nữa rồi dậy ___"

"Đã qua mười phút rồi đó!!!" Âm thanh nghiến răng kèn kẹt.

"Ừmmmm ___"

"Trình Điệp Qua đã qua mười lăm phút rồi!!!"

"Ờ ___"

Buổi sáng ngày chủ nhật thứ ba, thời gian Trình Điệp Qua thức dậy chậm hơn nửa tiếng so với thường ngày. Lúc rời đi người phụ nữ đó nhìn anh với ánh mắt mong chờ, dáng vẻ hình như có lời muốn nói với anh.

Anh đặt môi lên trán cô: "Ở nhà chờ tôi, tôi bảo đảm buổi tối sẽ trở về sớm".

"Có muốn em làm bữa tối không?"

Làm bữa tối? Nghe thật tốt, từ khi anh chuyển tới chỗ này cho tới tận bây giờ vẫn chưa có dùng qua bữa tối ở chỗ này.

"Được".

Lúc sắp rời đi cô kéo tay anh lại, cẩn thận chỉnh lại cà vạt cho anh. Nhẹ nhàng dặn dò: "Về sớm một chút em có một chuyện muốn thương lượng với anh".

"Được!" Miệng thì trả lời nhưng mắt thì lại không nhịn được mà rơi vào vị trí xương quai xanh của cô, phía trên vẫn còn có dấu vết mà anh lưu lại trên người tối hôm qua. Nhìn qua mà không khỏi giật mình.

Không đành lòng, môi Trình Điệp Qua nhẹ nhàng áp lên bên thái dương cô, giọng nói thì thầm: "Xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý một chút".

Sau khi Trình Điệp Qua đi rồi Nặc Đinh Sơn mới đi vào phòng tắm, đứng ở trước tấm gương soi lớn chân của cô vẫn còn hơi run rẩy. Tối hôm qua, ban đầu ở nửa đoạn đầu anh tới rất nhẹ nhàng, nhưng mà đến giữa chừng thì chuông điện thoại vang lên. Là anh nói không có nhiều người biết tới dãy số cá nhân đó. Thời gian hơn một giờ sáng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, khi đó anh vẫn còn đang chôn vùi trong thân thể cô. Trong nháy mắt đó cô nhìn thấy rất rõ ràng ánh mắt đấu tranh của anh khi nhìn vào trong di động, cô vẫn rõ ràng cảm nhận được sự biến hoá của thân thể anh. Tất cả những tình cảm dịu dàng ngọt ngào đang duy trì theo tiếng chuông rung của di động vang lên đã dần tan biến.

Anh đưa tay tắt điện thoại đi.

Sau đó sự dịu dàng đã không còn nữa.

Anh ở trong thân thể cô bắt đầu điên cuồng chuyển động.

Có điều vẫn còn tốt, vào thời điểm cao trào anh vẫn không có gọi sai tên. Nặc Đinh Sơn cười với chính mình ở trong gương, nụ cời nhợt nhạt mà không hề có chút thuyết phục nào.

Nặc đinh Sơn cầm tấm thẻ mà Trình Điệp Qua đưa cho cô đi tới cửa hàng. Lúc đó Trình Điệp Qua đã nói trong thẻ có một ít tiền, một ít tiền trong miệng anh khi đó là một triệu Bảng Anh.

Việc một người bạn trai đưa cho bạn gái của mình một triệu Bảng Anh là quá nhiều rồi, huống chi anh với cô cũng chỉ mới có quen biết cũng mới có mấy tháng ngắn ngủi.

Nhưng một triệu Bảng Anh đối với Nặc đinh Sơn mà nói vẫn còn thiếu rất nhiều. Nặc Đinh Sơn cần tới hai mươi triệu Bảng Anh, còn có chữ ký đồng ý của năm Nghị Sĩ nước Đức nữa.

Hai mươi triệu bảng Anh là chi phí phải thanh toán hết trong một lần cho Viện Y tế nước Đức. Chữ ký của năm Nghị Sĩ Đức là chuyện cơ mật của Viện Y Tế. Cô cũng không có quyền được hỏi tới, cô chỉ cần nắm lấy cơ hội này là được rồi.

Nặc Đinh Sơn cầm thẻ mà Trình Điệp Qua đã đưa cho cô đi mua một cái váy ngủ rất thiếu vải. Cô hiểu rõ hơn bất ỳ ai, những việc gì làm trong bầu không khí gì thì sẽ thu được hiệu quả tốt hơn.

Ngoài váy ngủ ra cô còn mua thêm mọi thứ để chuẩn bị cho một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến. Buổi trưa, tính toán thời gian chính xác cô gọi điện cho Trình Điệp Qua: "Khi trở về nhớ mua hoa".

Đối với người đàn ông yêu thương, trong lòng nhữg người phụ nữ đều luôn cất giấu một chút tâm tư, luôn luôn âm thầm suy đoán trọng lượng của mình trong lòng người của anh ấy. Loại suy đoán này thường thôi thúc nảy sinh một chút tâm cơ.

Bảy giờ tối, Trình Điệp Qua đúng giờ trở về. Anh cũng dựa theo mong muốn của Nặc Đinh Sơn mang về một bó hoa. Nặc Đinh Sơn nhận lấy bó hoa mà Trình Điệp Qua đưa cho cô, đó là bó hoa hồng Anh màu hồng phấn.

Đem hoa bỏ vào trong bình, Nặc Đinh Sơn thất vọng trong lòng.

Hoa hồng phấn Anh có nghĩa là: Vô cùng quan tâm.

Trong lòng người đàn ông này rất rõ ràng, có thể anh cũng đã nhìn ra chút tâm tư đó của cô. Vì vậy anh đã dùng cách của anh tỏ rõ lập trường của anh: Chúng ta chỉ ở giai đoạn này thôi.

Anh ôm lấy vai cô cùng đi tới hần để chọn rượu, diện tích hầm rượu không quá lớn, đó là loại hầm có mái thiết kế có hình chóp nhọn, và có một cái lỗ thông gió duy nhất cũng chỉ to bằng mấy ngón chân. Bình thường khi người bị mắc bệnh sợ không giam giam cầm nghiêm trọng ở trong không gian này sẽ có phản ứng khó thở. Dường như Trình Điệp Qua đã sớm chuẩn bị, lúc cánh cửa cảm ứng của hầm rượu được kéo lên anh để cho cô đi vào trước, sau đó anh dùng một thanh thép kê đặt ở phía dưới cánh cửa cảm ứng để chừa lại một một chút không gian hở ra. Trình Điệp Qua làm những việc này rất thành thạo, thành thạo tới nỗi làm cho lòng của Nặc Đinh Sơn thấy khó chịu.

Có một Tiểu Hồ Ly ở phía xa bên kia bờ đại dương đã để lại cho cuộc sống của Trình Điệp Qua một thói quen phát ra từ trong cốt tủy. Thói quen này ở khắp mọi nơi.

Anh nói: Từ nhỏ chúng tôi đã cùng nhau lớn lên.

Hoa hồng Anh cùng với những lời mà Trình Điệp Qua sắp nói làm cho Nặc Đinh Sơn trong giữa buổi tối hẹn hò trong nửa tiếng đã nhiều lần bị mất tập trung.

Khi ca khúc cổ điển tiếng Pháp vang lên cô và anh đã cởi giày ra. Chân trần đạp lên thảm trải sàn, đầu tựa trên vai anh, bước chân đung đưa theo từng giai điệu, thuận theo điều khiển của anh mà từ từ quay một vòng, từ bên này xoay tới bên kia.

Rượu, hoa, ánh nến tạo nên bầu không khí thật hoàn hảo. Anh rất tự nhiên mà cúi đầu hôn lên đôi môi cô. Cô kiễng chân lên, họ quấn lấy nhau dây dưa thẳng tới phòng ngủ.

"Anh ở đây đợi em một chút". Cô thì thầm nói với anh.

Bộ váy ngủ kiệm vải kia đã có cơ hội thể hiện. Váy ngủ là màu tím, trễ ngực, mặc lên cảm giác đẹp vô cùng.

Cô mặc váy ngủ đứng trước mặt anh, anh tựa nửa người trên giường, ánh mắt đặt trên người cô từ khi cô vừa mở của phòng tắm ra cũng chưa từng rời đi.

"Có đẹp không?" Cô hỏi anh.

"Ừ". Anh khẽ phát ra một âm thanh bằng giọng mũi.

Anh vỗ vỗ vào chân, ý đồ phát ra từ trong ánh mắt rất rõ ràng. Nặc Đinh Sơn cẩn thận vắt chân ngồi lên trên đùi anh, tay vòng qua cổ anh, ngón tay của anh chạm vào nút dây áo ngủ ở trên vai cô. Sợi dây mảnh tinh tế bị anh từng chút một kéo ra, rơi xuống tới khuỷu tay của cô.

Một bên ngực hiện ra trước mắt anh. Khuôn ngực của cô cũng không tới nỗi tệ, về điểm này Nặc Đinh Sơn vẫn luôn biết. Khuôn ngực có hình dáng quả lê, đầy đặn, cao vút, nơi đỉnh đồi nhấp nhô của cô kia có màu đỏ tươi.

Ngón tay nhẹ nhàng vân vê chà sát điểm hồng kia. Đợi tới khi môi của anh đang định thay thế cho ngón tay thì Nặc Đinh Sơn ngăn anh lại. Môi của anh trở thành ngậm vành tai cô, giống như là dụ dỗ, thổi khí. Sao vậy? Thì thầm: Hửm?

"Sáng sớm hôm nay không phải là em đã nói có chuyện muốn nói với anh sao?" Cô hờn dỗi.

"Tôi nhớ rồi, sáng nay em đã nói qua".

"Trình Điệp Qua".

"Nói đi". Răng anh nhẹ nhàng vân vê nơi mềm mại ở tai cô.

Hơi thở dồn dập kháng nghị "Nhột, nhột". Vừa phải né tránh anh, trong lúc dây dưa dây áo của cô cũng vì thế mà rơi xuống.

Liên tục né tránh "Nhột" đã biến thành tiếng kêu hoảng sợ, trong tiếng kêu kinh sợ áo ngủ của cô đã bị kéo xuống tới bên hông của cô, trong tiếng kêu kinh sợ đó anh đã buông cô ra. Chỉ thấy chiếc váy ngủ màu tím bị lột xuống tới hông cô. Cô đang ngồi vắt trên người anh, trước ngực theo sự phản kháng của cô mà hơi thở dồn dập từng hồi run rẩy. Xuống thêm tí nữa là cái bụng bằng phẳng, vòng eo không đầy một vòng tay. Sợi ren màu đen bên dưới kết hợp với chiếc váy ngủ màu tím như ẩn như hiện.

Cảnh tượng này...

Biến đổi trong nháy mắt làm cho tâm trí của Trình Điệp Qua hít vào một ngụm khí lạnh.

Khi tiến vào cô, cảm giác này thật điên cuồng.

"Trình Điệp Qua". Giọng cô rụt rè: "Em đã tìm được cho Klein một bệnh viện tốt hơn ở Berlin, chỉ là trong quá trình chuyển viện đã gặp phải một chút phiền toái, em muốn anh giúp em, được không?"

Sau khi nói xong lời này Nặc Đinh Sơn nín thở.

Trình Điệp Qua đang nhìn cô.

Đây là anh đang nghi ngờ cô sao? Nặc Đinh Sơn cảm thấy hoảng sợ vô căn cứ. Không được sợ. Cô nhìn lại anh, mặt anh tiến sát về phiá cô, môi chạm lên môi cô, cùng lúc đó hai bàn tay của anh chế trụ trên eo cô.

"Đương nhiên rồi".

Trong lòng Nặc Đinh Sơn thở phào một hơi thật lớn. Cô nghiêng mặt qua làm cho môi của Trình Điệp Qua thuận lợi rơi lên trên gáy của cô. Cô vừa đáp lại, giống như lơ đãng nói cho anh biết một chút chi tiết.

Môi của anh đi tới xương quai xanh của cô, cắn nhẹ một cái: "Nặc Nặc, em không tập trung".

"Em không có không tập trung". Cô ngụy biện.

Anh lại cắn cô một cái để trừng phạt cô, cô bị đau kêu lên.

"Mấy việc đó chờ sau khi làm xong rồi nói tiếp, hửm?" Sau giọng nói đó của anh là âm thanh anh tăng thêm lực, nhưng lực tay của anh lại càng uy hiếp hơn.

"Nói xong rồi làm tiếp". Cô cương quyết.

Âm thanh, khẩu khí nghe thế nào cũng như đang giở tính trẻ con, anh muốn tôi đi hướng tây thì tôi nhất định sẽ đi hướng đông.

"Ngốc!" Anh thở dài: "Đã quên những lời ngày đó tôi nói vời em rồi à, Klein của Nặc Đinh Sơn cũng là Klein của Trình Điệp Qua".

Để đầu đặt lên vai anh, cô ngậm vành tai anh, lấy việc này để diễn tả cảm giác thân mật.

Lúc anh tiến vào cô, lòng cô đầy thỏa mãn, dùng vẻ ôn nhu của phái nữ để nghênh đón anh, lấy lòng anh. Nặc Đinh Sơn của lúc đó cho rằng mục đích của cô sẽ rất dễ dàng đạt được.

Căn nhà Trình Điệp Qua đang ở có giá trị 50 triệu Bảng Anh. Sau khi cuộc phỏng vấn của Vinh Mộ Minh ở Đức bị truyền ra ngoài thì ông ấy vẫn duy trì mối quan hệ tốt đẹp với các quan chức cấp cao của nước Đức. Chuyện của Klein đối với Trình Điệp Qua mà nói cũng chỉ cần mấy cuộc điện thoại thì chữ ký với tờ chi phiếu đều là chuyện vặt.

Sau khi tràn đầy sảng khoái vào thời gian rạng sáng Nặc Đinh Sơn nằm sấp trên ngực Trình Điệp Qua, cô nói với anh một số điều kiện liên quan tới Trung tâm y tế của Đức. Cô đã chọn cách xuống nước nhấn mạnh giải thích những điều kiện hoàn cảnh lạc quan sau khi Klein được tiếp nhận trị liệu.

Nặc Đinh Sơn nói tất cả những gì cần phải nói, sau khi nói xong chờ đợi Trình Điệp Qua đang trầm mặc một lúc lâu.

"Sao vậy?" Nặc Đinh Sơn ngẩng đầu lên nhìn Trình Điệp Qua, từ góc độ này của cô cô cũng chỉ có thể nhìn tới khuôn cằm của anh. Vào giờ phút này điều cô không ngờ tới chính là mấy phút sau đó mình sẽ phải nhận lấy thời khắc tuyệt vọng. Thậm chí cô còn nghĩ tới lời của Trương Diệu Lệ, cô ấy nói Trình Điệp Qua có khuôn cằm giống y chang người trình Anh Quốc "Jude Lew" hoàn hảo, mê người. Trùng hợp là hai người đàn ông này đều tên là "Jude".

"Nặc Nặc". Trình Điệp Qua bất ngờ mở miệng cắt đứt dòng suy nghĩ của Nặc Đinh Sơn.

"Vâng"

"Tôi nghĩ tôi không giúp được em rồi".

Trong đầu Nặc Đinh Sơn nổ oanh một tiếng, sau đó mọi suy nghĩ của cô đều là một mảng trống rỗng.

"Ít nhất thì trong giai đoàn này tôi không thể giúp được em". Trình Điệp Qua tiếp tục nói.

Ít nhất thì trong giai đoạn này không thể giúp được cô. Như vậy sao được? Không, không, không được. Diệp Quang Trung đã nói bây giờ là thời kỳ Klein tiệp nhận trị liệu tốt nhất, Diệp Quang Trung đã nói Klein cũng chỉ có một phần tư cơ hội thôi. Không, không. Không được. Bây giờ Klein đã 14 tuổi rồi, khoảng thời gian bác sĩ cho con bé cũng chỉ có thời gian bốn năm. Cô đã giao ước với Klein vào năm 20 tuổi phải tới Bắc Kinh. Không chỉ có tới Bắc Kinh mà sẽ còn phải tới rất nhiều nơi nữa. Nhưng bây giờ cô đã nghe được những gì. Trong đầu Nặc Đinh Sơn bắt đầu nhớ lại lời Trình Điệp Qua đã nói.

Có phải là anh đã nghe nhầm không. Ba của người này là Vinh Mộ Minh. Tai của Nặc Đinh Sơn không biết vì sao lại bắt đầu phát ra tiếng ong ong. Trong một mảng âm thanh ong ong ấy cô nghe thấy anh gọi "Nặc Nặc".

Tỉnh táo lại, Nặc Đinh Sơn vùi mặt vào lòng anh, cô không dám để cho anh nhìn thấy mặt cô. Vào giờ phút này cô nghĩ nhất định là gương mặt của cô tràn đầy vẻ thất kinh và khó tin.

Nặc Đinh Sơn cố ép cho mình bình tĩnh lại, nhỏ giọng nói: "Trình Điệp Qua, anh không cần lo lắng, cho dù sau này chúng ta có thể ở cùng nhau hay không thì hai mươi triệu kia em cũng sẽ nghĩ cách để trả lại cho anh".

"Ý của tôi không phải vậy". Tay của anh đặt trên lưng cô: "Nặc Nặc, tôi không có nhiều tiền, năm ngoái tôi mới nhận được tiền thưởng cuối năm một triệu Bảng Anh, một triệu Bảng Anh đó để ở trong thẻ mà tôi đã đưa cho em. Tiền lương mỗi tháng của tôi cũng phải chia ra một phần để trả nợ cho khoản tiền vay ngân hàng cho việc học, vì vậy còn lại cũng không nhiều. Do đó bây giờ tôi không có nhiều tiền như vậy, cho dù tôi có thể xoay sở được 20 triệu nhưng tôi cũng không có cách nào lấy được chữ ký đồng ý của năm Nghị Sĩ nước Đức".

Năc Đinh Sơn cố gắng vùi mặt vào trong lòng Trình Điệp Qua, cô biết gương mặt của cô bây giờ nhất định rất khó coi. Khó coi tới nỗi giống như cái mai rùa bị vỡ nát.

Trong lòng Nặc Đinh Sơn cố sức nghĩ lại, rốt cuộc là đã bị sai ở đâu vậy? Thông tin mà cô ủy thác đáp án đã rất rõ ràng, rất rõ ràng mà.

Trình Điệp Qua là con riêng của Vinh Mộ Minh, hơn nữa lại còn được đặt nhiều kỳ vọng vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play