Trình Điệp Qua từ Macao quay lại Bắc Kinh là tối ngày thứ tư,
vừa xuống máy bay anh liền nhận được điện thoại của Chu Mỹ
Bảo gọi tới điện thoại của anh, sau khi Chu Mỹ Bảo cúp điện
thoại thì tới điện thoại của quản lý khách sạn.
Tất
cả giống như lịch sử lặp lại, một vị khách đặc biệt tới
khách sạn, vị khách này thuê phòng tổng thống tầng 33, sau đó
mở phòng ra ngồi lên ban công, đây là một vị khách nữ, vị
khách nữ này cứ khăng khăng đòi gặp người phụ trách khách
sạn.
Khác ở chỗ là tên của vị khách nữ này không phải là Nặc Đinh Sơn mà là Chu Ly An.
Sau khi nghe quản lý khách sạn nói rõ tình huống xong tay của
Trình Điệp Qua ấn lên đầu chân mày, phụ nữ đúng là loài sinh
vật thích dày vò mà.
Sau khi Chu Mỹ Bảo gọi điện thoại cho Trình Điệp Qua xong, cô ấy nghĩ một chút rồi tìm phần tài liệu kia ra, mấy tiếng trước cô ấy tới khách sạn đã gặp Chu
Ly An, từ biểu hiện của Chu Ly An có thể thấy được cô ta thật
sự sẽ nhảy xuống.
Chu Mỹ Bảo mang phần tài liệu kia đi tới tứ hợp viện.
9 giờ, Trình Điệp Qua mở cửa phòng khách sạn ra, trước khi tới
anh đã nhìn qua, giống y chang buổi tối của mấy tháng trước, xe cứu hỏa, xe cảnh sát, thậm chí còn có cả xe cứu thương cũng
đã tới, tất cả đều đang lặng lẽ hành động không một tiếng
động.
Bước từng bước về phía ban công, trên ban công cũng chỉ có hai người là quản lý khách sạn và Chu Ly An, làm
người ta không biết nên khóc hay cười đó là hai người này lại
có thể tán gẫn về bóng đá.
Khi quản lý khách sạn
nhìn thấy biểu cảm thể hiện trên mặt của anh thì thở ra một
hơi cực kỳ nhẹ nhõm, còn Chu Ly An thì ngược lại quay qua mỉm
cười với Trình Điệp Qua, Trình Điệp Qua cười lại.
Lời
mở đầu của Chu Ly An là: "Nặc Đinh Sơn của anh cũng dùng cách
này để quấy rối lễ đính hôn của em, chẳng qua em cũng chỉ
muốn làm lại như vậy thôi".
"Vậy, em còn muốn đạt được kết quả thế nào". Trình Điệp Qua nghiêng vai qua bên trái tựa lên khung cửa.
Muốn đạt được kết quả như thế nào? Chu Ly An cong môi cười, bắt đầu rủ rỉ nói: "Trình Điệp Qua, em bây giờ không có gì cả, mẹ đi
rồi, ba thì cả ngày vùi đầu trong sòng bạc, mà anh cũng không
cần em nữa, vì vậy em cái gì cũng không sợ, anh đã biến em
thành thế này, em cũng không để ý hình tượng xấu hơn nữa đâu.
Trình Điệp Qua, anh đoán xem, em có nhảy xuống không?"
Tia sáng ở ban công soi rõ biểu cảm trên mặt Trình Điệp Qua, nó viết rất rõ ràng: Tôi chẳng thèm đoán.
Thu lại nụ cười, Chu Ly An lạnh lùng nói: "Rất buồn cười sao?
Trình Điệp Qua, tiếp theo anh sẽ biết một chuyện, tốt nhất là
đừng đi chọc giận người không còn gì cả".
"Cho nên, kỳ
thực ý em muốn biểu đạt là" Trình Điệp Qua chậm rãi nói:
"Chỉ cần em nhảy xuống, thì trong cuộc sống của Trình Điệp Qua và Nặc Đinh Sơn sau này sẽ có ám ảnh, những ảm ảnh này mãi
đi theo trong cuộc sống của họ. Quả thực giả thiết này đúng
là có lý".
"Nhưng mà Chu Ly An à, em đã bỏ quên thời
gian rồi, thời gian có sức mạnh rất to lớn, có thể khi tôi và
cô ấy mới kết hôn trong một hai năm, trong một hai năm đầu sẽ
cảm thấy áy náy nới em, nhưng dần dần, theo sự ra đời của đứa con đầu tiên của chúng tôi, sự chú ý của chúng tôi sẽ chuyển
sang đứa bé, tiếp nữa, chúng tôi sẽ có đứa con thứ hai, thậm
chí là đứa thứ ba, thì sau này người phụ nữ tên Chu Ly An sẽ
từ từ theo sự xoay vần của thời gian mà bị quên lãng, cuối
cùng giây phút em làm chuyện này sẽ trở thành không có chút ý nghĩa nào, đây chính là kết quả có khả năng lớn nhất sau khi
em nhảy xuống".
Chu Ly An nói với chính mình hết lần
này tới lần khác: Không được bị lời của Trình Điệp Qua lừa
gạt, việc cô ấy đang làm sao lại là không có ý nghĩa nào chứ? Làm sao có thể chứ!
Thế là Chu Ly An nói: "Đó chỉ là
suy nghĩ của anh, có lẽ Nặc Đinh Sơn không nghĩ như vậy, bởi vì cô ta mới là người khởi xướng ra chuyện đó, người cảm thấy
tội lỗi nhấy phải là cô ta, nếu như cô ta là một người có
lương tri thì em sẽ trở thành ác mộng của cô ta".
"Không". Trình Điệp Qua lắc đầu: "Chu Ly An, em sai rồi, tôi nghĩ em phải cảm ơn Nặc Đinh Sơn, tuy là bây giờ tôi nói lời này với em có
chút tàn nhẫn, nhưng nếu em cẩn thận nhớ lại thì em sẽ cảm
thấy trong câu nói này nhất định bao hàm đạo lý và logic, nếu
như không có Nặc Đinh Sơn có lẽ chúng ta đã thực sự kết hôn,
trước đây tôi không biết, nhưng bây giờ tôi đã biết rồi, tôi vĩnh viễn cũng không thể yêu em, không chỉ là em mà tôi cũng sẽ
không yêu bất kỳ người phụ nữ nào khác ngoài Nặc Đinh Sơn.
Không phải tôi chưa từng thử cự tuyệt cô ấy, nhưng kết quả đều
giống nhau, tôi không có cách nào thắng nổi cô ấy".
"Nếu như không có sự xuất hiện của Nặc Đinh Sơn, chúng ta sẽ kết
hôn, sau đó em sẽ sống cùng với một người đàn ông mà cả đời
không thể yêu em, Tệ hại hơn là trong một thời gian ngắn không
cách nào lộ ra nhưng theo thời gian dài lâu, em sẽ mệt mỏi, có
lẽ khi tới lúc em mệt mỏi tới cùng cực, thì người đưa ra lời
ly hôn với tôi trước sẽ là em".
"Chu Ly An, thời gian với
mỗi người đều có tác dụng trị liệu, mấu chốt nhất chính là
chúng ta phải sử dụng nó như thế nào, tôi có quen một cô gái
tên là Vinh Chân, Vinh Chân em cũng quen, năm ngoái cô ấy đã gả
cho Tần Việt rồi, bây giờ cuộc sống của họ rất hạnh phúc, tôi thấy em có thể trở thành một Vinh Chân khác, cùng người em yêu sống cùng nhau, dùng thời gian thật tốt để làm cho mình yêu
một người đàn ông khác".
Sao lúc này người đàn ông này
còn muốn nói những lời làm cho cô đau lòng như vậy, hơn nữa
người đàn ông này còn đang nói sang chuyện khác rồi, cô ấy
phải chỉnh lại anh.
"Trình Điệp Qua, anh đừng đảo lộn thật giả, em nói là Nặc Đinh Sơn, là Nặc Đinh Sơn". Chu Ly An gào to.
Trình Điệp Qua nhàn nhạt nhìn cô ấy một cái, anh nói: "Ngày mai tôi
sẽ trở lại bên cạnh cô ấy, tôi sẽ nói rõ đầu đuôi tất cả mọi chuyện cho cô ấy biết, sau đó xin sự tha thứ của cô ấy, kết
quả tệ nhất có lẽ cũng giống như lời khi đó em nói với tôi
vậy, tôi sẽ bị cô ấy đá lần ba, nhưng không sao, nếu cô ấy lại
đá tôi nữa thì cùng lắm là tôi lại cướp cô ấy về lại, tôi đã chuẩn bị xong cho cuộc kháng chiến trường kỳ rồi. Giống như
viện cớ, chỉ cần em mang tội danh gán cho cô ấy một lần thì
tôi liền có trách nhiệm loại trừ một lần, một ngày nào đó
tôi sẽ dùng cách của tôi để loại bỏ hết tất cả chúng.
Sau khi nói xong anh liếc mắt nhìn đồng hồ: "Tôi chỉ có thể ở đây 10 phút thôi, bây giờ đã hết 10 phút rồi, tôi phải trở về
phòng thay quần áo, sau khi thay xong quần áo tôi phải tới sân
bay đón mấy người bạn của tôi, trong 10 phút vừa rồi những gì
có thể nói tôi đã nói cho em nghe rồi, còn..."
Nói tới
đây anh đứng thẳng người dậy: "Vẫn là câu nói kia, muốn làm
một Vinh Chân khác hay muốn làm Chu Ly An bị mọi người lãng quên theo thời gian, quyền lựa chọn là do em".
Lúc Trình
Điệp Qua nói lời này chân thành tới mức giống như dành tặng
lời khuyên cho người bạn thân trước khi rời di, làm cho ánh mắt
của Chu Ly An không có ý thức mà ngơ ngác nhìn theo Trình Điệp
Qua, đợi tới khi bước chân thẳng tắp của anh bước từng bước
tới cửa phòng Chu Ly An mới nhớ tới mục đích mình trèo lên ban công: Ở trước mặt Trình Điệp Qua nhảy xuống để cho anh phải
áy náy cả đời, tiếp đó dùng cách của người phụ nữ tên Nặc
Đinh Sơn kia đáp trả lại cho cô ta.
Cô ta hét lên với bóng lưng của Trình Điệp Qua: Trình Điệp Qua, lời vừa rồi của tôi
không phải là nói đùa đâu, tôi thật sự sẽ nhảy xuống đó.
Chu Ly An leo lên rào chắn ban công, cô ấy thực sự sẽ nhảy, dù sao
thì cô ấy cũng không còn gì nữa rồi, không phải sao? Nhưng, vì
sao cô ấy lại lề mề không nhúc nhích người vậy? Không phải là
khi cô ấy tới nhiệt huyết sôi sục sao? Thậm chí cô ấy còn giao
cho bạn của mình ở London nhiệm vụ thế này, Sau khi cô ấy nhảy xuống, xin hãy cho thế giới này biết: một phụ nữ tên Nặc Đinh Sơn đã dùng thủ đoạn dơ bẩn như vậy để cướp mất chồng chưa
cưới của cô ấy.
Bây giờ cô ấy ngồi ở vị trí này chỉ
cần đầu cô ấy cúi xuống, là cô ấy sẽ ngã xuống liền. Hít
vào một hơi thật sâu, Chu Ly An hơi nghiêng người về phía trước,
đầu tiên là cô ấy nhìn thấy chân của mình, ánh mắt lướt qua
chân của mình, xuống thêm chút nữa, sau khi liếc mắt một cái
liền nhanh chóng nhắm mắt lại, nơi này đúng là cao. Vào giây
phút này Chu Ly An mới nhớ tới có phải là mình có bệnh sợ
độ cao hay không. Không phải vậy thì sao tim của cô ấy lại đập
liên tục thế này.
Không quan trọng, chỉ cần nhắm mắt
lại rồi nhảy một cái thì tất cả sẽ kết thúc thôi, Chu Ly An
nhắc nhở mình hết lần này tới lần khác như vậy.
Cũng
không biết dã nói bao nhiêu lần, Chu Ly An nghe thấy tiếng cửa
phòng được mở ra, Đó là Trình Điệp Qua sao? Là Trình điệp Qua
đi rồi quay lại sao?
Chu Ly An vội vàng quay đầu lại, sau khi nhìn thấy rõ người tới thì nụ cười trên khóe miệng cô ấy ngưng lại.
Xe lăn dừng ở trước cửa ban công, Chu Mỹ Bảo kéo cửa phòng ra,
Tiêu Kiều ngồi trên xe lăn gọi một tiếng: Chu Ly An.
"Chu Ly An, vì sao lại làm chuyện ngốc nghếch như vậy?" Bà hỏi cô ấy.
Chu Ly An không đáp lại, cô ấy cũng không biết, mấy ngày nay tim
của cô ấy không yên, vẫn luôn không bình tĩnh được, không cách
nào sống yên được.
Sau hơn một tiếng đồng hồ Chu Mỹ Bảo đã thấy được kết quả mà cô ấy mong muốn, Chu Ly An đã tuyên bố trên trang cá nhân của cô
ấy, cô ấy và Trình Điệp Qua do tính cách không hợp nên đã chia
tay, hành vi trên trang mạng xã hội một ngày trước của cô ấy
chỉ là trà đùa dai của cá nhân cô ấy, đó là món quà chia tay
cô ấy tặng cho Trình Điệp Qua.
Đêm khuya, đợi cho tới khi
tiếng hít thở đều đều truyền tới, lúc này Tiêu Kiều mới cầm
di động lên, từ điện thoại bà tìm tới tên của Trình Điệp Qua,
bà nghĩ thằng nhóc này nhất định là đang đợi điện thoại của
bà. Quả nhiên, dường như điện thoại chỉ vừa gọi đi đã được
nhận ngay, nhìn trạng thái ngủ say của Chu Ly An Tiêu Kiều mở
miệng: "Trình Điệp Qua, hôm nào dẫn cô ấy tới đây".
Tiêu
Kiều nghĩ, không cần bà nói nhiều tự nhiên Trình Điệp Qua sẽ
biết "cô ấy" trong miệng bà là chỉ ai, bây giờ Tiêu Kiều không
có cách nào nói ra tên của cô gái mà Trình Điệp Qua thích.
Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng rối rít của Trình Điệp Qua "Cảm ơn dì Kiều".
"Ừ". Tiêu Kiều nhàn nhạt nói: "Trình Điệp Qua, bây giờ dì vẫn đang
giận con, cho nên mấy ngày này dì không muốn thấy con".
Khi ánh ban mai vén bức màn tăm tối trên
bầu trời mở ra một khoảng không vô hạn, vầng sáng màu lam nhạt phủ kín thành phố Bắc Kinh cổ kính, làm cả thành phố như
bừng sáng.
Một ngày mới lại tới.
Ba chiếc xe hơi màu đen chạy thẳng theo hướng đông về vùng ngoại ô của Bắc
Kinh, nhanh chóng rời khỏi đường cao tốc chạy về về khu vực
tương đối ít xe, con đường rộng rãi từ từ trở nên hẹp dần, con đường cũng vì thời gian dài không được tu sửa nên xuất hiện
một số ổ gà lồi lõm, người lái xe dường như không vì tình
trạng mặt đường xấu mà giảm bớt tốc độ, tốc độ của xe vẫn
lướt nhanh như cũ, cứ thế làm cho chiếc xe bị xóc nảy thỉnh
thoảng truyền tới tiếng la thất thanh, những âm thanh đó đều
phát ra từ hai chiếc xe phía sau. trong chiếc xe đi đầu từ đầu
tới cuối đều trong tình trạng cực kỳ yên tĩnh, khi chiếc xe rẽ qua khúc ngoặt thì có một chiếc xe màu đen khác lao tới,
chiếc xe kia vội vàng lướt qua ba chiếc xe, nó đi về hướng tây.
Khi Ánh mặt trời chuyển từ nhạt sang gay gắt, ba chiếc xe lại đi
vào trong một rừng cây, sau khi chạy dọc theo con đường đất gần 3 km thì ngừng lại.
Chiếc xe ngừng lại xếp thành một hàng, cửa của ba chiếc xe không hẹn mà đồng thời mở ra cùng lúc.
Trình Điệp Qua mở cửa xe ra.
Đóng cửa xe lại, anh đứng đó ngửa đầu lên trên, xuyên qua khe hở của tàng cây nhìn lên bầu trời xanh lam, đang là giữa trưa, ánh
nắng thẳng đứng, Trình Điệp Qua trầm ngâm nhìn ánh nắng xuyên
qua kẽ cây hít vào một hơi thật sâu.
Anh tới đón cô.
Sau đó, bên nhau mãi mãi.
Lần này tới đây cùng anh còn có nhân viên công chứng được anh mời
từ Lodon tới, họ mang tới tất cả công văn, giấy chứng nhận để
có thể chứng minh cho một đôi nam nữ có thể ở cùng nhau hợp
pháp, có thể được thế giới thừa nhận, được mọi người chúc
phúc.
Anh còn nhớ thời gian khi đó ở Notting Hill, hình dáng cô tắm nắng trên ban công, đó là một buổi chiều, anh nhìn cô chăm chú rồi
đi tới hôn lên môi cô.
Trình Điệp Qua bước từng bước đi
về phía cánh cửa được sơn thành màu xanh biếc, cô đang ở trong
căn phòng ấy, nhân viên quản lý nơi này nói với anh, cả buổi
sáng hôm nay cô đều trốn ở trong căn phòng này, họ nói với anh
mấy ngày nay sức ăn của cô không tệ, họ còn nói với anh ngày
hôm qua cô đã nhặt một con mèo hoang từ trong rừng về, cả buổi
chiều hôm qua cô đều dành thời gian để cắt móng vuốt cho con
mèo hoang đó.
Tổng kết lại những việc này, Trình Điệp Qua có thể xác định được là dường như cô ở đây cũng không tệ lắm.
Trình Điệp Qua đứng ngoài cửa, anh bỗng nhiên trở nên khẩn trương vô
cớ, khẩn trương tới mức anh lần lượt sửa sang lại quần áo,
tóc tai.
Hôm nay anh mặc chiếc áo sơ mi màu lam nhạt mà cô yêu thích.
Hít vào một hơi thật sâu, anh đẩy cửa ra.
Cảnh đầu tiên đập vào trong đáy mắt của anh, tim đập thình thịch
vì dáng vẻ cô yên lặng ngồi đó hưởng thụ ánh nắng, chỉ là
con mèo được cô ôm trong lòng kia có hơi xấu xí.
Thả
bước chân thật khẽ đi tới bên cô, dừng lại trong chốc lát, tiếp sau đó, có cái bóng chắn lại ánh nắng chiếu xuống dưới đất
từ cửa sổ thủy tinh. Cái bóng ấy tới gần kéo theo hơi thở
của anh, khi hơi thở ấy càng lúc càng gần, cô đưa tay ra, tay che lên trên môi của mình, môi của anh dán lên mu bàn tay của cô,
giọng anh phát ra từ trên mu bàn tay của cô "Nặc Nặc".
Nặc Đinh Sơn mở mắt ra, khuôn mặt của Trình Điệp Qua gần kề trong gang tấc.
Một giây, hai giây, ba giây. Bốn mắt nhìn nhau, sau khi chạm nhau trong chốc lát thì lại đồng thời rời đi.
Con mèo kia bị anh xách đi, anh chuyển tới một cái ghế ở đối
diện cô rồi ngồi xuống, một đôi tay khác phủ lên bàn tay đang
đặt trên đầu gối của cô.
Anh nói: Nặc Nặc, Thời tiết hôm nay thật tốt. Nặc Đinh Sơn không nói gì.
Anh lại nói: Trong ngày đẹp trời thế này chuyện thích hợp nhất
để làm chính là Nặc Đinh Sơn gả cho Trình Điệp Qua.
Bàn tay bị nắm chặt có chút vô lực.
"Nặc Nặc, anh đã dẫn nhân viên công chứng tới đây rồi".
Cô rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Trình Điệp Qua.
Anh rủ mắt xuống, nói một câu: "Anh đoán nhé, em đã biết hết
chuyện liên quan với anh và Chu Ly An rồi, anh còn đoán được có
người đã tới đây nói hết những chuyện này với em".
Lúc này Nặc Đinh Sơn mới nhớ tới cô đã quên thu dọn tách trà mà cô đã dùng khi tiếp khách.
"Là Lục Tiểu Manh, cô ấy vừa mới đi thì anh tới". Nặc Đinh Sơn
dừng lại một chút rồi lại bổ sung một câu: "Em có đồ để quên
ở ký túc xá, cách chỗ này không xa có một ngôi làng, em tới
đó và trong thôn..."
Nói tới đây thì Nặc Đinh Sơn cảm
thấy mình như đang vẽ rắn thêm chân, không tiếp tục vòng vèo
vấn đề đó nữa, cô nói: "Trình Điệp Qua, em không ngốc, anh thấy hôm nay em có tâm tình thảo luận với anh chuyện cưới xin không?"
Anh nhìn cô thật sâu, cô cũng không né tránh, cuối cùng anh gật đầu, nói: Được thôi, tất cả đều nghe theo em.
"Nặc Nặc, bây giờ anh sẽ nói cho em biết hết tất cả mọi chuyện".
Sau đó Trình Điệp Qua bắt đầu kể, bắt đầu kể từ đoạn anh tặng
cho cô đôi bông tai trân châu màu lam nhạt, sau đó lại tới đêm
giáng sinh, tiếp sau đó là tới khúc bắt đầu ngả bài với Chu
Ly An, tiếp sau nữa là tới hiện tại.
Trong quá trình
đó, Nặc Đinh Sơn thấy có chút hoảng hốt, có mấy lần cô đã
thất thần, đợi tới khi Trình Điệp Qua kể xong tất cả thì phải mất một lúc cô mới lấy lại được tinh thần.
Cô hỏi anh Tại sao? Tại sao lại không nói dối tới cùng?
"Bởi vì kể từ lúc sau khi nói dối em mỗi đêm anh đã bắt đầu gặp
ác mộng, anh mơ thấy sau khi em biết tất cả mọi chuyện thì
không cần anh nữa, sau đó anh bắt đầu ý thức được nếu còn
tiếp tục như vậy nữa thì có lẽ anh sẽ mất em". Anh đáp lại cô như vậy, giọng điệu chân thành.
Sau đó Nặc Đinh Sơn không nói lời nào.
Anh kéo chiếc ghế kia lại gần cô thêm một chút, cúi người vùi
mặt trên đầu gối của cô: "Nặc Nặc, xin lỗi em, tới bây giờ mới nói với em những chuyện này, anh đã nghĩ trong lòng là đợi
sau khi anh xử lý tất cả chuyện này gọn ghẽ thì sẽ nói cho em biết, đây có lẽ là để anh có thêm cơ hội tốt".
Dừng
lại một chút, giọng của anh trầm xuống: "Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta chia tay không, em đã để lại cho tấm thẻ màu xanh lam
của anh đó, mặc dù anh không nhớ rõ tình huống xảy ra khi lần
đầu tiên chúng ta gặp nhau thế nào, anh cũng không nhớ nổi dáng vẻ khi đó của em, còn cả lời em nói khi đó nữa. Qua tấm thẻ
em đưa anh, cùng với chữ em viết trên tấm thẻ đó anh có thể
đoán được rằng ở trong lòng em lần đầu tiên chúng ta gặp nhau
nhất định là cực kỳ đẹp. Nặc Nặc, xin em hãy tha thứ cho anh,
sở dĩ lựa chọn giấu em là bởi vì chuyện anh làm với Chu Ly An không vẻ vang gì, trước mặt em anh sẽ xấu hổ, anh cũng sợ sau
khi em biết được chuyện này sẽ phá hỏng ấn tượng tốt đẹp của em về lần đầu tiên gặp anh".
"Bởi vì cho tới tận bây
giờ may mắn nhất của anh là buổi chiều tháng tư năm đó khi anh
25 tuổi, ở trên góc đường Notting Hill, đã thu được nhất kiến
chung tình với một cô gái".
Nặc Đinh Sơn cúi đầu, nhìn
cái đầu đang vùi trên đầu gối của mình, khi người đàn ông 29
tuổi nói những lời ấy thì ngượng ngùng như một đứa trẻ.
Cô cũng có chuyện giấu anh, cô cũng sợ anh biết được chuyện không có gì làm tự hào của cô, loại tâm trạng này cô hiểu. Có lúc cô định giơ tay ra khẽ vỗ về anh, rồi nói: Được, em tha thứ cho anh, nhưng sau này anh không được làm chuyện như vậy nữa.
Nhưng, vào giờ phút này, trong lòng của Nặc Đinh Sơn là một nỗi kinh hoàng, ánh mắt mờ mịt tìm kiếm khắp căn phòng, cuối cùng rơi trên hai chiếc ly.
Tay miễn cưỡng dừng lại, lạnh giọng nói với anh: Trình Điệp Qua anh có thể để cho em yên tĩnh một lúc không.
Bây giờ Nặc Đinh Sơn cần không gian yên tĩnh để cho cô suy nghĩ kỹ một vài chuyện.
Căn phòng chỉ còn lại một mình cô, lúc Trình Điệp Qua rời phòng
cũng mang luôn con mèo hiếu động kia đi, bốn bề cực kỳ yên
tĩnh.
Nặc Đinh Sơn ngồi yên trên ghế nhìn ra bên ngoài
cửa sổ, ngắm nhìn cây cối rung rinh cành lá, quả thông treo trên cây bị gió đánh rụng xuống, quả thông rơi xuống bệ cửa số
phát ra âm thanh khe khẽ, âm thanh nhỏ ấy đã kinh động tới cô,
Nặc Đinh Sơn mới hát hiện ra hoàng hôn bên ngoài cửa sổ đã
chìm vào bóng tối.
Bất tri bất giác thời gian đã trôi qua được mấy tiếng rồi.
Mở cửa ra, cô bất ngờ nhìn thất Trình Điệp Qua đang đứng dựa nửa người trên khung cửa, vừa nhìn thấy cô anh liền thẳng người
ngay tắp lị, trong lòng anh vẫn còn ôm con mèo mà cô nhặt được.
Khi nhìn kỹ lại Nặc Đinh Sơn nhìn thấy anh bị lạnh
cóng tới mức chóp mũi đỏ bừng, ở đây đâu đâu cũng là gió
thổi toán loạn, hơn nữa trên người người đàn ông này chỉ mặc
một chiếc áo sơ mi mỏng manh.
Chiếc áo sơ mi này là màu lam nhạt mà cô yêu thích.
Xung quanh không có nguồn điện, ánh hoàng hôn ở khắp mọi nơi, trong
ánh hoàng hôn chiếc áo sơ mi màu lam nhạt trên người anh giống
như một vật phát sáng.
Quầng sáng ấy cùng với nụ cười lấy lòng người treo ở trên mặt kia đâm vào lòng cô có chút đau nhói.
Vừa đau vừa chua xót trong lòng.
"Anh đứng ở đây bao lâu rồi?" Cô hỏi anh.
"Anh chưa từng rời đi". Khi anh nói lời này, giọng nói có chút run rẩy.
Chiếc khăn choàng thuần lông dê màu xám từ trên tay cô phủ xuống vai
anh, quấn lấy người anh, tay vừa định rời khỏi vai anh thì đã
bị kéo lại, anh chỉ kéo nhẹ một cái cơ thể cô đã tựa vào
trong lòng anh.
Một phần còn thừa lại của chiếc khăc
cũng choàng lên vai cô, mặt dán sát vào lòng anh, tay vừa định
đẩy anh ra thì trên đỉnh đầu đã truyền tới lời của anh.
"Xuỵt, đừng nhúc nhích". Anh nói: "Để anh ôm một lúc, chỉ một lúc thôi, nha?"
Tay cô ngừng lại không nhúc nhích trên ngực anh.
Một chiếc khăn choàng quấn hai thân thể lại với nhau, nhìn từ xa
giống như pho tượng, từ từ hòa làm một cùng với ánh hoàng
hôn.
Giống như cả một đời người.
Ánh đèn xe
chiếu lên mặt đường gồ ghề, ba chiếc xe chạy trên đường tuyệt
nhiên không giống như khi tới, tốc độ xe chậm tới mức giống như
ốc sên bò.
Trong chiếc che cuối cùng thỉnh thoảng truyền tới giọng người đàn ông nhắc nhở tài xế: Lái chậm một chút, cô ấy đang ngủ.
Tài xế trẻ nói thầm trong lòng, đã rất chậm rồi, chậm tới không thể chậm hơn được nữa rồi.
Vừa nói thầm vừa nhìn ra chỗ ngồi phía sau xe qua kính chiếu hậu, cô gái ngủ thiếp đi trong lòng người đàn ông, con mèo cũng đang ngủ, vốn là lúc trước con mèo ngủ trong lòng cô gái, nhưng
bậy giờ...
Bây giờ con mèo đang ngủ trên chiếc ghế bên
cạnh tài xế, con vật nhỏ đáng thương bị dây an toàn xiết thành một cục.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT