Ôn Mê và Vân Thải Chân một đường thẳng tiến về Tiên Tâm các
Địa giới của Tiên Tâm các nằm ở Thái Cực Thùy Quang, môn quy cực kỳ
nghiêm khắc, luôn chú trọng tu thân tu tâm. Các đệ tử đều võ nghệ siêu
quần, chưa từng làm việc xấu, danh tiếng khá cao trong giang hồ. Cũng vì thực lực cường đại lại có chút công chính nên người trong giang hồn nếu có ân oán hay oan khuất đều tìm đến Tiên Tâm các nhờ chủ trì công đạo,
vì thế Ôn Mê cũng bộn bề nhiều việc
Ôn Mê và Vân Thải Chân vừa đến Tiên Tâm tuyền,Liễu Phong Sào tiến lên nghênh đón “sư phụ, Vân đại phu”
Ôn Mê gật đầu nói “tay thế nào rồi?” Lần trước Liễu Phong Sào đánh
nhau với Mộc Hương Y, cánh tay đã bị thương, còn Mộc Hương Y suýt nữa bỏ mạng
Liễu Phong Sào cúi đầu đáp “bẩm sư phụ, đã không còn trở ngại”
Ôn Mê nói tiếp “lần này Vi Sinh Kỳ đột nhiên đến Phương Hồ Ủng Thúy,
vi sư hoài nghi là có liên quan tới thương thế của Mộc Hương Y nhưng hắn lại không chịu nói rõ”
Liễu Phong Sào kinh ngạc “Mộc Hương Y còn sống? Không thể nào, khi đó đệ tử đã đâm trúng chỗ yếu hại của hắn, kinh mạch của hắn cũng đã bị
hủy hết”
Vân Thải Chân góp lời “y thuật của Mộc Băng Nghiên, không thể phỏng đoán theo lẽ thường”
Liễu Phong Sào tin tưởng “dạ” Vân Thải Chân là hảo bằng hữu của Ôn
Mê, hắn cũng xem Vân Thải Chân như trưởng bối, đương nhiên không dám
phản bác
Ôn Mê căn dặn “người Vũ tộc luôn có thù tất báo, lần này ngươi đánh
Mộc Hương Y trọng thương, e là bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua. Sau này
ngươi ra ngoài hành tẩu phải hết sức cẩn thận”
Liễu Phong Sào chắp tay đáp ‘sư phụ yên tâm, đệ tử sẽ cẩn thận”
Ôn Mê gật đầu, cũng không quá lo lắng. Đại đệ tử này của hắn xưa nay
luôn ổn trọng trầm tĩnh, bình thường luôn chiếu cố cho các sư đệ muội,
hiếm khi khiến hắn phải quan tâm
Vân Thải Chân cùng Ôn Mê đi vào Thái Cực Thùy Quang, nói “ngươi đời
này luôn làm chuyện ngu xuẩn, duyên phu thê mỏng, cũng chẳng có duyên
với con cái nhưng lại có mệnh làm sư phụ, thu đồ đệ cũng không tệ”
Ôn Mê cười khổ “cảm ơn ngươi khích lệ” Ngươi thật biết cách đâm một đao ah
Vân Thải Chân vẻ mặt chân thành nói “nói sự thật thôi, không cần cảm tạ”
Ôn Mê cứng họng
Vẫn mãi không tìm được Vi Sinh Từ, Bộ Hàn Thiền lo lắng “chủ tử,
Thiếu chủ hôm nay từng hỏi hạ nhân đưa cơm về nơi ở của Lam Tiểu Sí, mà
hạ nhân kia cũng đã nhắc tới Phương Hồ Ủng Thúy”
Vi Sinh Kỳ ngạc nhiên “hắn đến Phương Hồ Ủng Thúy? Không thể nào, hắn không biết đường”
Bộ Hàn Thiền lại nói “dưới núi có người nói từng gặp qua thiếu niên
giống Thiếu chủ hỏi đường, điểm đến chính là Phương Hồ Ủng Thúy. Hơn
nữa, điều ta lo lắng nhất là Vũ tộc và Tiên Tâm các có xung đột, khó
tránh khỏi trả thù qua lại, Thiếu chủ lại ngây thơ đơn thuần, không thể
bị người Vũ tộc mê hoặc, cuốn vào trận phong ba này”
Vi Sinh Kỳ biến sắc, Vũ nhân xưa nay gian trá giảo hoạt, nếu tiểu yêu tinh kia mê hoặc nhi tử của hắn đi giết Liễu Phong Sào…Vội nói “ta muốn đến Phương Hồ Ủng Thúy lần nữa”
Bộ Hàn Thiền lo lắng “nhưng chủ tử và Phương Hồ Ủng Thúy có huyết hải thâm cừu, lần này đi…”
Vi Sinh Kỳ đưa tay ngăn hắn “ngươi lo lắng không phải không có lý nhưng dù thế nào, ta cũng phải đi”
Vi Sinh Kỳ lần nữa xuống núi, thám tử của Tiên Tâm các rất nhanh đã
phát hiện ra, gấp rút đưa tin về Thái Cực Thùy Quang. Ôn Mê nhìn thấy
tin cấp báo, cảm thấy đau đầu, người Vi Sinh gia luôn cố thủ trên Cửu Vi sơn, mấy năm liền không xuống núi, lúc này lại làm người ta bất an
Lúc này Lam Tiểu Sí đang nằm trong ổ của mình treo trên ngọn cây, gió thổi qua khiến cái ổ lắc lư, mang theo hương hoa mê người. Nàng có chút đau đầu, Liễu Phong Sào là đại đệ tử thân truyền của Ôn Mê, võ công
khỏi phải bàn, tính tình trầm ổn cũng chẳng có sở thích gì, không tìm ra điểm yếu nào để đối phó hắn nhưng mà Mộc Hương Y bị đánh suýt chết,
việc này cũng không thể cứ thế bỏ qua, nếu không mặt mũi của Vũ tộc biết để đâu
Đúng lúc này có người tiến vào, người chưa tới, hương thơm và tiếng
ngọc bội leng keng đã truyền đến. Lam Tiểu Sí vẫn nằm yên, người kia lại hành lễ với nàng “Yên Loan gặp qua Đại tiểu thư” Đây chính là thị thiếp của Lam Phỉ
Lam Tiểu Sí nói “đứng lên đi, cha ta đã nghỉ ngơi?”
Yên Loan đặt khay lên bàn ‘Vũ tôn đã nghỉ ngơi, ta nghe nói Đại tiểu
thư quỳ suốt một ngày nên làm ít thức ăn mang đến” Nhắc tới chuyện quỳ,
nàng ta liền mím môi cười trộm. Nàng cũng không phải người tốt gì, lúc
trước thân tỷ muội Phù Thúy của nàng cũng chính là yêu thiếp của Lam Phỉ sinh được nhi tử, nàng liền hạ Huyễn khởi la trong lưu hương của Phù
Thúy, giết chết đứa nhỏ kia lại giá họa thành Phù Thúy cắn chết nó, cuối cùng lại bị Lam Tiểu Sí nắm thóp. Nàng cũng đã từng dùng đủ mọi cách
đối phó với Lam Tiểu Sí: hạ độc, hãm hại, thổi gió bên gối để ly gián
quan hệ cha con của Lam Phỉ và Lam Tiểu Sí nhưng đều không có tác dụng,
ngược lại còn bị Lam Tiểu Phỉ giày vò sống không bằng chết. Lam Tiểu Sí
dần trưởng thành, Lam Phỉ lại không quan tâm chuyện trong tộc cho nên
phần lớn sự vụ của Vũ tộc đều do Lam Tiểu Sí xử lý, các thị thiếp của
Lam Phỉ dần dần không dám xuống tay với nàng, Yên Loan cũng nhận mệnh,
đối với nàng ngàn y trăm thuận
Lam Tiểu Sí thấy nàng, linh quang chợt lóe, nói “nói với Phượng Chứ,
ta muốn có tư liệu về Liễu Phong Sào của Tiên Tâm các, càng chi tiết
càng tốt”
Yên Loan nhận lệnh đi ra ngoài
Phượng Chứ chuyên phụ trách thu thập tình báo của Vũ tộc, không hổ là tai là mắt của Vũ tộc, chỉ chốc lát sau đã ôm một chồng sách đến chỗ
Lam Tiểu Sí, khóc than như mọi khi “Đại tiểu thư, tháng này nhất định
phải tăng lương cho chúng ta nha, chút tiền nhỏ vậy không đủ cho người
ta chạy việc. Chúng ta ra ngoài dãi nắng dầm sương, đâu được sung sướng
như bọn Bạch Ế ở nhà uống nước trà ăn hạt dưa. Chút tiền ấy thực sự
không đủ xài, đám thủ hạ đều muốn đình công”
Lam Tiểu Sí hờ hững nói “sao ngươi không đến tìm cha ta mà than?”
Phương Chứ trả lời lưu loát ‘ta sợ hắn” Khi hắn muốn giết người sẽ vừa cười tủm tỉm vừa làm thịt ah
“Vậy vì sao ngươi cứ luôn tìm ta?”
Phương Chứ nói rất đương nhiên “Đại tiểu thư làm người lương thiện chứ sao”
Lam Tiểu Sí cười ý vị thâm trường, mị nhãn như tơ nói “tiền thì không có, hay là ta dùng sắc gán nợ nhé?”
Phượng Chứ giật mình té lăn. Cô nãi nãi này, cha con các ngươi luôn có biện pháp bắt bí ta nha
Lam Tiểu Sí chăm chú xem tư liệu về Liễu Phong Sào. Mộc Băng Nghiên
mang theo một rổ anh đào đỏ au đi vào, nàng vừa nhìn thấy đã thét lên
chói tai “anh đào, Băng Nghiên lão nhân, ta yêu ngươi”
Mộc Băng Nghiên đẩy nàng ra “ta già rồi, ăn không tiêu, ngươi vẫn nên chọn người trẻ tuổi để yêu đi” Ngươi thấy nhi tử của ta thế nào? Lớn
ngươi hai tuổi, bộ dáng lại anh tuấn, phẩm hạnh đoan trang, võ công cao
cường, tuy rằng…trí thông minh có thiếu một chút
Lam Tiểu Sí bốc một trái anh đào cho vào miệng, nàng rất thích loại
quả này, mà chỗ Mộc Băng Nghiên lại có không ít. Hắn chuyên cung cấp
miễn phí cho giai cấp lãnh đạo của Vũ tộc, những tộc nhân bình thường
thì được mua với giá hữu nghị. Đây cũng chính là nguyên nhân một người
ngoài như hắn lại được Vũ nhân kính trọng yêu quý
Lam Tiểu Sí thấy hai mắt hắn tỏa sáng, liền hỏi “Băng Nghiên lão nhân, sao hôm nay ngươi tốt như vậy? Có gì muốn cầu sao?”
“Nghe nói ngươi muốn đối phó Liễu Phong Sào?” Thấy Lam Tiểu Sí nhún
nhún vai như chấp nhận, Mộc Băng Nghiên nói tiếp “chuyện đó rất nguy
hiểm, ngươi không cần nghe lời điên khùng của lão cha ngươi” Lần trước
chỉ có một mình nhi tử ta được khiêng về, lần này ta sợ là cả đôi
Lam Tiểu Sí vỗ vỗ vai hắn ‘yên tâm đi, ta mang Hương Y ra ngoài sẽ dẫn hắn lành lặn trở về”
Mộc Băng Nghiên bị nói trúng tâm tư, có chút chốt dạ nhưng Lam Tiểu
Sí làm việc, hắn luôn không an tâm, lại hỏi “cần chuẩn bị gì không?”
Lam Tiểu Sí nhìn chồng sách trên bàn, nói “không vội, để ta nghĩ đã”
Mộc Băng Nghiên nhìn ra ngoài thấy nhi tu nhà mình đang sóng vai tán
gẫu cùng Sâm La, lửa giận lập tức bốc lên. Đồ ngốc, người nên lấy lòng
thì không làm, dính lấy Sâm La làm gì, hắn cũng không thể trở thành thê
tử của ngươi ah.
Thác nước Tiên Tâm ở Thái Cực Thùy Quang cao hơn ba trăm trượng, rộng hơn mười dặm, giống như một dải yếm vắt ngang trời
Từ chỗ tối, Mộc Hương Y hỏi “vì sao chúng ta lại đến đây?”Muốn trực
tiếp xông vào Thái Cực Thùy Quang? Dù hắn là người hiếu chiến cũng cảm
thấy làm vậy có chút nguy hiểm ah
Lam Tiểu Sí đáp “Ôn Mê có một nữ đệ tử tên là Hạ Vũ Đài, là người có
võ công kém cỏi nhất trong số các đệ tử của Ôn Mê, nhưng Liễu Phong Sào
lại rất quan tâm nàng”
Mộc Hương Y vẫn không hiểu
Lam Tiểu Sí vỗ vỗ đầu hắn ‘ta bảo Bạch Ế bắt chước bút tích của Liễu Phong Sào hẹn nàng đến đây gặp mặt”
“Nhưng nơi này gần Thái Cực Thùy Quang như vậy, ngươi không sợ bị
người khác phát hiện sao? Nếu để Ôn Mê hoặc Tứ đại trưởng lão của Tiên
Tâm các sẽ rất nguy hiểm”
Lam Tiểu Sí cười xấu xa “sẽ không, bởi vì đây là thu tình, khi ngươi hẹn hò sẽ chiếu cáo thiên hạ sao?”
Mộc Hương Y nói “cần ta làm gì?”
‘Nghỉ ngơi, để ta đối phó nàng là được”
Chỉ chốc lát sau, một cô gái hơi mập chần chờ đi về phía này. Khi
nàng tới gần Tiên Tâm tuyền, Lam Tiểu Sí đột nhiên đánh ra một chưởng
nhưng cũng chỉ là hư chiêu, nhân lúc Hạ Vũ Đài bối rối, nàng liền phóng
một cước, đá ngã Hạ Vũ Đài. Mộc Hương Y lắc đầu, công phu của Hạ Vũ Đài
kém như vậy, cần gì đánh lén chứ. Hạ Vũ Đài hai mắt phẫn hận trừng Lam
Tiểu Sí nhưng vì bị chế trụ nên không thể phát ra thanh âm
Mộc Hương Y hỏi “tiếp theo thế nào?”
‘Ta đã bảo Bạch Ế một khắc sau lại đưa cho Liễu Phong Sào một lá thư, hắn hẳn sẽ đến rất nhanh”
“Một lá thư khác? Cũng là thư tình?”
Lam Tiểu Sí cười cười “đúng nha, vì giữ thể diện cho Hạ Vũ Đài, hắn
chắc chắn cũng sẽ đến một mình, hơn nữa còn tránh mặt người khác”
Mộc Hương Y nghi hoặc “nhưng hai chúng ta đánh hắn thế nào cũng kinh động đến người khác”
‘Chúng ta sẽ đánh nhanh rút nhanh”
Mộc Hương Y vẫn không hiểu lắm nhưng nếu Lam Tiểu Sí không muốn nói, hắn cũng không hỏi nhiều
Không lâu sau có người đi đến, Lam Tiểu Sí liền bịt miệng Hạ Vũ Đài, ném vào bên trong thác nước
Liễu Phong Sào chậm rãi đi đến Tiên Tâm tuyền, nhận được thư tình của Hạ Vũ Đài, hắn có chút vô thố. Hắn đã hai mươi tuổi, không phải thiếu
niên ngây thơ, phụ thân và sư phụ cũng đã thúc giục hắn thanh thân mà
tiểu sư muội Hạ Vũ Đài là lựa chọn thích hợp, thế nhưng hắn chưa từng
nghĩ tới chuyện này, chưa từng nghĩ đến chuyện tình yêu nam nữ, chưa
từng động tâm cũng không biết gặp được người trong lòng thì sẽ có cảm
giác gì?
Thế nhưng khi hắn tới gần Tiên Tâm tuyền lại chẳng thấy bóng dáng Hạ
Vũ Đài đâu. Hắn đưa mắt nhìn chung quanh liền thấy một bóng người trong
thác. Hắn lắp bắp kinh hãi “Vũ Đài?” Vội phi thân qua. Hạ Vũ Đài miệng
bị nhét giẻ, không thể phát ra tiếng chỉ có thể lắc đầu không ngừng
nhưng ở trong nước nên không thấy rõ
Liễu Phong Sào vừa đặt tay lên vai Hạ Vũ Đài liền thấy cả người đau
xót, cúi đầu lại thấy đao phong sáng như tuyết xé nước phóng ra. Hắn
giật mình kinh hãi, là Vô sắc cánh, vũ khí của Vũ nhân, nháy mắt, máu đỏ đã lan tràn, theo dòng nước trôi đi
Lam Tiểu Sí lộ mặt khỏi mặt nước, đắc ý nói “ta đắc thủ nha”
Liễu Phong Sào biết mình đã mắc mưu, muốn phóng tin cảnh báo nhưng
vừa nhấc tay, Lam Tiểu Sí đã chém về phía Hạ Vũ Đài, hắn đành phải buông tay, bảo hộ sư muội. Hạ Vũ Đài gấp đến chảy nước mắt nhưng nàng lại
không thể nói ra tiếng, mà Liễu Phong Sào đã bị thương lại phải đối phó
với Lam Tiểu Sí nên không rảnh để ý nàng. Hắn cùng Lam Tiểu Sí giao thủ
hơn mười chiêu, sắp chiếm được thế thượng phong, đột nhiên phía sau vang lên tiếng gió, hắn quay đầu nhìn lại, là Tà Câu Âm Đằng, Mộc Hương Y.
Hắn trong lòng chợt lạnh, một cánh của Lam Tiểu Sí liền đâm vào ngực
hắn, tiếp theo Tà Câu Âm Đằng xuyên qua cơ thể, máu chảy ra như trút,
hắn ngã nhào xuống nước, sóng nước mênh mông, chỉ thấy hơi nước bốc lên…
Thiếu nữ một thân váy tím tay cầm Vô sắc cánh hàn khí lành lạnh, máu
vẫn còn nhỏ giọt từ đó, nàng lại mặt mày tươi cười, ác độc lại thiên
chân vô tà. Gió thổi qua, lay động hoa chuông trên tóc nàng, phát ra
thanh âm
Hình ảnh nàng đứng trong nước xinh đẹp mà quyết rũ, là ở phút cuối
cùng của sinh mệnh lại được nhìn thấy tiên nữ sao? Liễu Phong Sào nôn ra một ngụm mau, xuôi tay nhắm mắt…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT