Lam Tiểu Sí hỏi lại “ngươi và nàng có cừu oán không? Không cần có sát tâm nặng như vậy” Thấy vẻ mặt Mộc Hương Y không vui, liền nói tiếp
“nàng căn cơ kém, giữ nàng lại để gây phiền toái cho Ôn Mê”
Mộc Hương Y cảm thấy nàng nói có lý, không hỏi gì nữa
Hai người vừa đi được vào bước, liền thấy có người từ xa chạy vội
đến, nôn nóng hỏi “tiểu yêu tinh, Tiểu Từ có đi cùng ngươi không?”
Lam Tiểu Sí giật mình, sao Vi Sinh Kỳ lại xuất hiện tại Thái Cực Thùy Quang?
Mộc Hương Y nghiêng tai nghe ngóng, nói “âm thanh nghe quen tai”
Thế nhưng tốc độc hai người sao có thể sánh với Vi Sinh Kỳ, nháy mắt
hắn đã đi vào dưới Tiên Tâm tuyền, nhìn quanh không thấy Vi Sinh Từ lại
thấy một người nằm trên đất, nhìn xiêm y thì ra là đệ tử Tiên Tâm các,
cả giận nói “yêu nữ lớn gan, dám đến Thái Cực Thùy Quang gây sự” Vừa nói vừa phóng ra một chưởng, tuy nhiên hắn chỉ muốn bắt Lam Tiểu Sí để hỏi
tung tích của Vi Sinh Từ vì vậy cũng không hạ sát thủ nhưng cũng đủ để
Lam Tiểu Sí và Mộc Hương Y dù liên thủ đối phó vẫn rất chật vật, còn ói
ra máu
Lam Tiểu Sí bị Vi Sinh Kỳ bắt được, thấy Mộc Hương Y vẫn muốn đánh tiếp liền hô to “đi mau”
Mộc Hương Y lập tức bỏ chạy, Vi Sinh Kỳ không để ý tới hắn, chỉ hỏi Lam Tiểu Sí “Tiểu Từ có đến Phương Hồ Ủng Thúy hay không?”
Lam Tiểu Sí bị hắn nắm chặt đến hai mắt trợn trừng “có, ngươi nới tay một chút, ngạt chết ta”
Vi Sinh Kỳ ép hỏi “hiện hắn đang ở đâu?”
“Ta khuyên hắn quay về Cửu Vi sơn, có lẽ đang trên đời trở về”
Vi Sinh Kỳ nửa tin nửa ngờ nhưng lực đạo trên tay thả lỏng hơn
Lam Tiểu Sí lại nói “cho dù ta gan lớn bằng trời cũng không dám lừa gạt Vi Sinh thúc thúc ngài nha”
Vi Sinh Kỳ buông nàng ra, Lam Tiểu Sí lập tức co giò bỏ chạy, còn hắn dùng kiếm cắt dây trói cho Hạ Vũ Đài
Hạ Vũ Đài vừa đứng lên vừa khóc nói “Vi Sinh tiền bối, yêu nữ kia giết chết Đại sư huynh Liễu Phong Sào của ta, mau bắt nàng”
Vi Sinh Kỳ cả kinh, thúc giục cước bộ, dù Lam Tiểu Sí đã chạy như
điên vẫn không phải là đối thủ của hắn, rất nhanh lại bị hắn bắt được
Lúc này Hạ Vũ Đài đang cố gắng kéo Liễu Phong Sào từ trong nước ra
Vi Sinh Kỳ không muốn quản chuyện của Tiên Tâm các, nói “ta đi trước, ngươi mau tìm người hỗ trợ đi” Nói xong điểm mấy đại huyệt trên người
Lam Tiểu Sí, quay đầu rời đi
Hạ Vũ Đài phát tín hiệu, Lam Tiểu Sí biết lần này mình sẽ thảm, cũng
không nói một lời. Chốc lát sau, Tiên Tâm các chủ Ôn Mê cùng trưởng lão
Liễu Băng Nham chạy tới
Hạ Vũ Đài bật khóc “sư phụ, Đại sư huynh, hắn…hắn bị yêu nhân Vũ tộc giết”
Ôn Mê cả kinh,
Liễu Băng Nham hai mắt phiếm hồng quát to “cái gì? Phong Sào hiện đang ở đâu?” Liễu Phong Sào là nhi tử của hắn ah
Hạ Vũ Đài khóc không thành tiếng chỉ vào Tiên Tâm tuyền. Liễu Băng
Nham bất chấp tất cả, nhảy người vào trong nước tìm kiếm. Ôn Mê đi đến
cạnh Lam Tiểu Sí, nhíu mày suy nghĩ, là thủ pháp điểm huyệt của Vi Sinh
thế gia, là người nào của Cửu Vi sơn đến đây?
Ôn Mê vừa băng bó vết thương cho Hạ Vũ Đài vừa phân phó một đệ tử mới tới “đi mời Vân đại phu đến đây”
Lúc này Liễu Băng Nham đã vớt được Liễu Phong Sào từ dưới nước lên, đau lòng gọi “Phong Sào”
Ôn Mê đi qua, thấy trên người Liễu Phong Sào có mấy vết thương, vội
vàng cầm máu cho hắn ta, còn Liễu Băng Nham thì vận công bảo vệ tâm mạch cho Liễu Phong Sào. Đúng lúc này Vân Thải Châu cũng đi tới
Ôn Mê hỏi Hạ Vũ Đài “đã xảy ra chuyện gì?”
Ha Vũ Đài thuật lại toàn bộ âm mưu của Lam Tiểu Sí
Ôn Mê nhìn thoáng quan Lam Tiểu Sí, là nữ nhi của Lam Phỉ? Miệng vết
thương đã kết vảy lại bị xé ra, lạnh lùng nói ‘dẫn nàng đi, giam lại”
Một đệ tử Tiên Tâm các lập tức tiến lên, lôi Lam Tiểu Sí đi
Liễu Băng Nham thấy Vân Thải Chân đã bắt mạch cho Liễu Phong Sào xong, vội hỏi “Vân đại phu, thế nào?’
Vân Thải Chân cam đoan “có ta ở đây, không cần lo lắng. Giúp ta chuyển hắn đến Yên Vũ Hư Lam” Đó chính là nơi ở của hắn
Lúc này, Mộc Hương Y đang quỳ trước mặt Lam Phỉ, dập đầu nói “đệ tử
vô năng, hại Đại tiểu thư rơi vào tay Vi Sinh Kỳ, cầu sư phụ cứu nàng”
Lam Phỉ đồng ý “ngươi đúng là vô năng” Thấy Mộc Hương Y gục đầu
xuống, hắn lại nói tiếp “Liễu Phong Sào đã chết? Ngươi tận mắt nhìn
thấy?”
Mộc Hương Y cam đoan “đệ tử tận mắt nhìn thấy, tuyệt không thể giả”
“Cho nên mới nói ngươi ngốc, ngươi hẳn nên chém đầu hắn, như vậy vi
sư không cần lo y thuật của Vân Thải Chân có phải cũng biến thái như Mộc Băng Nghiên hay không”
Mộc Hương Y vội la lên “sư phụ, tình huống của Đại tiểu thư rất nguy cấp”
Lam Phỉ thản nhiên “nguy hiểm gì chứ. Nàng ở Thái Cực Thùy Quang gặp
chuyện không may, nếu rơi vào tay Vi Sinh lão ngốc, hắn sẽ nể mặt Vi
Sinh tiểu ngốc mà không giết nàng, còn nếu ở trong tay người Tiên Tâm
các, vậy thì càng tốt”
Mộc Hương Y cẩn thận dò hỏi “ý sư phụ là ở trong tay người Tiên Tâm các còn dễ cứu hơn?”
Lam Phỉ nhìn hắn, cười cười, quạt tròn nhẹ lay động, vẻ mặt thần bí
Khi Vi Sinh Kỳ về tới Cửu Vi sơn, Bộ Hàn Thiền vội tiến lên báo cáo
“chủ tử, Thiếu chủ đã trở lại, đang ở trong thạch lao luyện công”
Vi Sinh Kỳ thở dài nhẹ nhõm, tiểu yêu tinh đúng là không có lừa hắn,
vội đi tới thạch lao, trách mắng Vi Sinh Từ “lại dám tự tiện rời khỏi
Cửu Vi sơn, càng ngày càng không hiểu quy củ”
Vi Sinh Từ không để ý tới hắn, hắn vẫn nhớ Tiểu Sí Bàng nói cha hắn
không muốn cho bọn họ qua lại với nhau, giống như lúc nhỏ, hắn muốn gì
cũng không được.
Từ nhỏ, Vi Sinh Kỳ đã đặt kỳ vọng rất cao với hắn, bốn tuổi đã học vỡ lòng cùng võ công. Thế nhưng hài đồng đang tuổi ăn tuổi chơi, hắn chỉ
thích hoa cỏ, thích ánh mặt trời, thích tất cả trừ luyện công. Vi Sinh
Kỳ lại nhổ hoa hắn trồng, giết chim hắn nuôi, ngăn hết mọi thứ ảnh hưởng đến tâm chí của hắn, khi hắn luyện công không chuyên tâm còn đánh hắn.
Phương pháp giáo dục thô bạo như vậy cuối cùng cũng có hiệu quả, tiểu
hài đồng vì bị đánh, rất nhanh đã bộc lộ thiên phú võ học. Thật lâu,
cũng không còn nhớ giữa hai cha con đã từng có thời điểm ôn nhu hay
không
Được, như ngươi mong muốn, ta sẽ luyện võ cả đời, đến khi ta chết mới thôi
Vi Sinh Kỳ thấy thế, khuyên nhủ “Tiểu Từ, ngươi phải tin cha, cha là
vì tốt cho ngươi. Nha đầu kia rất tàn nhẫn, không phải người ngươi có
thể đối phó. Ngươi muốn vì nàng mà đối đầu với người trong thiên hạ
sao?”
Vẫn không được đáp lại, giống như tình trạng mười hai năm qua
Vi Sinh Kỳ ra khỏi thạch lao, ánh mắt tràn ngập mỏi mệt. Không có Mộ
Dung Tú ở bên cạnh, không còn ai nói cho hắn biết nên làm gì
Lam Tiểu Sí ngồi trong Tiên Tâm các, cứ tưởng sẽ bị cực hình tra tấn, làm nhục bức cung, nào ngờ không có gì cả. Nhìn cơm trắng và dưa muối
đệ tử Tiên Tâm các đưa tới, nàng càng thêm tò mò và nghi hoặc “ta giết
đại sư huynh các ngươi, các ngươi không báo thù sao? Còn đưa cơm nước
tới”
Đệ tử chỉ trừng mắt nhìn nàng, không cam lòng mắng “yêu nữ” Đặt cơm canh trước cửa phòng rồi rời đi
Lam Tiểu Sí cầm chén cơm lên, vẻ mặt do dự, không phải muốn độc chết
chứ? Nhưng thoạt nhìn thấy cơm canh không có gì khác thường ah
Nàng không biết Tiên Tâm các khác với Vũ tộc, dù Liễu Băng Nham hận
không thể lột da nàng nhưng hắn là trưởng lão cũng là trưởng bối, không
thể bỏ hết mặt mũi mà ra tay với một tiểu bối. Đệ tử của Tiên Tâm các
cũng cực kỳ hận nàng nhưng đã có lệnh của bề trên, không ai dám làm nhục tù nhân. Danh môn chính phái không thể tùy tiện dụng tư hình
Ôn Mê lệnh cho đệ tử tung tin ra ngoài là Tiên Tâm các đã bắt được
yêu nữ Lam Tiểu Sí, các môn phái từng bị nàng đắc tội có thể nêu lên tội trạng của nàng, sau khi được kiểm chứng sẽ y tội mà chịu phạt
Liễu Băng Nham tức giận “nàng dám đến Thái Cực Thùy Quang giết người còn chưa đủ để dùng cực hình?”
Ôn Mê đáp “lúc trước Phong Sào cũng gần như giết chết đệ tử thân
truyền của Lam Phỉ, nàng đây là tới trả thù, việc cũng có nguyên nhân,
bởi vì vậy mà dùng cực hình là không công chính”
“Ta cũng biết công chính liêm minh là tôn chỉ của Tiên Tâm các nhưng
chuyện liên quan tới nhi tử, không tránh khỏi quan tâm quá nên loạn,
thỉn Các chủ trách phạt” Hắn thân là trưởng lão đương nhiên phải làm
gương cho các đệ tu nếu không Tiên Tâm các sao có thể phục chúng
“Pháp lý cũng không ngoài nhân tình. Phong Sào, Vũ Đài bị thương, ta
cũng lo lắng. Trưởng lão không cần tự trách. Đợi đến khi giang hồ đồng
đạo trình lên chứng cứ làm ác của nàng, thẩm tra xong, ta sẽ theo luật
mà làm”
Liễu Băng Nham khom người đáp “dạ”
Tin tức của Tiên Tâm các rất nhanh đã truyền khắp giang hồ, các môn
phái lập tức hưởng ứng, rất nhiều án kiện nhanh chóng đưa tới. Ôn Mê
giao cho chuyên gia kiểm chứng, cuối cùng chỉ có chuyện ám sát Liễu
Phong Sào, đả thương Hạ Vũ Đài và đánh gãy gân chân của Liên Kính là có
thể chứng thực. Ôn Mê có chút khó xử, không ngờ yêu nữ này làm nhiều
việc xấu như thế lại không tìm thấy chứng cớ hữu hiệu, cuối cùng trải
qua bàn luận cùng bốn vị trưởng lão mà đưa ra phán quyết, treo nàng trên Đan Nhai Thanh Bích, còn phải nhận bốn cái Tuyệt mạch đinh. Dãi nắng
dầm mưa như thế, không chết cũng tàn
Tuyệt mạch đinh tổng cộng có bảy cái, nếu dùng một lần, người bị đóng đinh ắt chết ngay, còn chỉ dùng bốn cái thì vẫn còn đường sống. Nhưng
Tuyệt mạch đinh nhập thể, dù là cao thủ tuyệt thế cũng đừng mong có thể
vận nội lực, trên đinh còn bôi thuốc khiến người ta thần trí thanh tỉnh, đau thấu tâm can. Người bị dụng hình này, trở nên điên điên khùng khùng rất nhiều, cũng có người vì sợ hãi khổ hình này mà bỏ ác theo thiện.
Dù có người cảm thấy bất công với phán quyết này nhưng không có bằng chứng, chỉ có thể chấp nhận
Lam Tiểu Sí nghe tin, hỏi “ta có nghe nói về Tuyệt mạch đinh, lợi hại thật sao?”
Đệ tử đưa cơm hừ lạnh một tiếng, bỏ lại cơm canh liền rời đi, không thèm để ý đến nàng
Một ngày này, giang hồ chính đạo đều tề tựu tại Đan Nhai Thanh Bích.
Ôn Mê ngồi trên chủ vị, hai bên trái phải là bốn vị Trưởng lão, các đệ
tử ôm kiếm đứng bên dưới. Các môn phái đều cử người có uy tín đến cho
nên hiện trường cực kỳ im lặng trang nghiêm
Chấp hình trưởng lão Đinh Tuyệ Âm nêu lên tội trạng của Lam Tiểu Sí,
còn có nhân chứng vật chứng cụ thể, sau đó tuyên bố hành hình
Lam Tiểu Sí chưa từng thử qua cũng không mấy sợ, chỉ là mấy cái đinh thôi mà, đau cỡ nào chứ
Nàng bị treo trên Đan Nhai Thanh Bích, vách đá cao trên trăm trượng.
Khi Tuyệt mạch đinh cắm vào người, máu sẽ theo dây thừng chảy xuôi
Đinh Tuyệt Âm vẫy tay, một đệ tử lập tức đưa Tuyệt mạch đinh lên.
Tiểu Sí vừa thấy liền giật mình kinh hãi, ai lại đặt tên cho mấy cái
này là Tuyệt mạch đinh? Tuyệt mạch đinh nhà ngươi to vậy sao? Nàng đột
nhiên có chút nhớ nhung Vi Sinh Từ, nếu có hắn ở đây, chắc chắn sẽ cứu
nàng ra ngoài. Haizz, cũng không biết hắn có tìm được đường về Cửu Vi
sơn hay không?
Đinh Tuyệt Âm giơ Tuyệt mạch đi lên, hỏi “Lam Tiểu Sí, ngươi nhận tội không?”
Lam Tiểu Sí do dự một lát, hỏi “ta nhận tội có thể không dùng đinh hoặc giảm bớt một cái không?”
Đinh Tuyệt Âm hừ lạnh “ngươi nằm mơ”
Lam Tiểu Sí nổi cáu “mẹ nó, lão nương không nhận”
Đinh Tuyệt Âm lại nói “ngươi nhận hay không cũng không sao, Tuyệt
mạch đinh sẽ giúp ngươi suy nghĩ cẩn thận” Nói xong liền vung tay lên,
đệ tử lập tức tiên lên chuẩn bị hành hình
Đột nhiên bên ngoài có thanh âm vang lên “vị nào là Ôn các chủ?”
Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy một người ăn mặc theo kiểu nông
phu, cao giọng nói “Ôn các chủ, nam nhân có cánh tên Lam Phỉ bảo ta nhắn với ngươi một câu, nói Lam Tiểu Sí là nữ nhi của ngươi” Nói xong còn
dâng lên một phong thư
Hiện trường sôi trào, Liễu Băng Nham nhận thư, trình lên cho Ôn mê
Ôn Mê mở thư, nhận ra chữ nét chữ hoa lệ của Lam Phỉ “ngày xưa trộm châu nay hoàn trả, hãy trân trọng, đừng lại vứt bỏ”
Chuyện năm xưa như vụt qua trước mắt, Ôn Mê run rẩy đứng lên
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT