Thấy Kim Chẩm Lưu nói chuyện hoang đường, Kim Chỉ Đinh Lan tái mặt quát lớn “Thái tử”

Kim Chẩm Lưu thấy Mộc Hương Y sắc mặt âm ngoan, Vi Sinh Từ và Liễu Phong sào ánh mắt bất thiện, mà thủ hạ của mình lại kinh hãi hoảng hốt, liền nói “được rồi, được rồi, bản thái tử chỉ đùa chút thôi. Ta là người không có tố chất vậy sao?”

Nhìn hắn một thân kim quang chói sáng, mọi người nhất thời trầm mặc. Ngươi đúng là không có khí chất

Kim Chỉ Đinh Lan khom người nói “Chẩm Lưu thái tử tín thích vui đùa, thỉnh Ôn các chủ và các vị tiểu hữu đừng phiền lòng”

Ôn Mê cũng biết tính của Kim Chẩm Lưu, nói sang chuyện khác “tám trăm thôn dân không có khả năng đi xa, theo lời Phong Sào bọn họ nói, Mộc Hương Y ở đây giả làm xác chết, tin tức truyền đi chưa được nửa canh giờ, bọn họ đã có thể đuổi tới, chứng tỏ bọn họ ở gần đây”

Kim Chỉ Đinh Lan vội đáp “bổn vương sẽ phái người Kỳ tộc điều tra khắp nơi”

Ôn Mê gật đầu, hai bên chia nhau hành động

Kim Chẩm Lưu lại không có ý rời đi, Lam Tiểu Sí hỏi “này, Tam vương gia nhà ngươi đã đi rồi, sao ngươi còn chưa đi?”

Kim Chẩm Lưu thản nhiên “hắn đi kệ hắn, không phải chúng ta là bằng hữu sao? Đã trưa rồi, ta mời các ngươi đi ăn cơm”

Liễu Phong Sào từ chối “Chẩm Lưu thái tử, ta còn có chuyện quan trọng, không làm phiền”

Kim Chẩm Lưu làm như không nghe thấy, nói với Mộc Hương Y “đi thôi”

Kim Chẩm Lưu mời khác, đương nhiên không thể tới nơi đơn sơ, huống chi nguyên tắc của hắn trước giờ đều là không cầu tốt nhất nhưng phải quý nhất. Vì thế hắn đưa đám người Lam Tiểu Sí đến Dao Trì sơn trang

Tiên Tâm các tuy là danh môn chính phái, nhưng những nơi như thế này, đoàn người Liễu Phong Sào chưa bao giờ đến

Đoàn người vừa đi vào, đã có mỹ tỳ ra đón tiếp, còn có người mang thực đơn đến giới thiệu

Lam Tiểu Sí nhìn thực đơn, hảo cảm với Kim Chẩm Lưu lập tức tăng cao “Chẩm Lưu thái tử, nghe nói Kỳ tộc ở Táng Tinh hồ chất thịt tươi ngon, hấp hay kho tàu đều mỹ vị vô cùng, không biết có phải thật hay không?”

Kim Chẩm Lưu đặt tay lên vai nàng, ngay lập tức Vi Sinh Từ dùng một ngón tay kéo xuống, hắn cũng không tức giận, thân thiết nói “coi như ngươi là người trong nghề. Hừ, nếu chúng ta đã là bằng hữu, ngày nào đó sẽ bắt một cái cho ngươi nếm món ngon. Có điều phải kín một chút, để phụ vương và hoàng thúc biết được sẽ mắng cho”

Liễu Phong Sào cảm thấy hỏng mất, vậy cũng được sao?

Thức ăn được mang lên, Kim Chẩm Lưu liền đúng lên nói “đến, bản thái tử kính các huynh đệ một ly”

Đã bị gọi là huynh đệ còn ăn của người ta, mọi người đành đứng dậy chạm cốc cùng hắn. Kim Chẩm Lưu cao hứng uống một hơi cạn sạch, còn khen rượu ngon

Liễu Phong Sào, Hạ Vũ Đài, Lam Tiểu Sí, Mộc Hương Y trên giang hồ đều là nhân vật khó lường nhưng lúc này kiến thức lại có chút hạn hẹp, rất nhiều món ăn bọn họ không biết tên. Về phần Vi Sinh Từ thì thôi đi, hắn vốn dĩ chẳng có kiến thức gì

Hạ Vũ Đài gắp một khối thức ăn màu trắng, chỉ thấy vừa vào miệng liền tan, hương vị ngọt ngào vô cùng. Nàng cầm lấy thực đơn, muốn ghi nhớ tên món ăn nhưng nhìn giá liền tim đau như đao cắt, không còn nhớ gì nữa

Kim Chẩm Lưu vừa giới thiệu nên ăn món gì, vừa gọi món, nhất thời thức ăn được bưng lên như nước chảy

Lam Tiểu Sí ăn không chuyên tâm lắm, người Kỳ tộc hấp đâu rồi?

Kim Chẩm Lưu nhìn ra, liền nói “sao cứ nghĩ tới thế, ba mươi sáu tiểu thiếp của bản thái tử lại không thích ăn. Thanh Hôi, ngươi lặng lẽ đi bắt một người Kỳ tộc đến đây. Vũ tộc thích ăn ngọt, vậy một nửa hấp, một nửa xào chua ngọt đi”

Thanh Hôi mặt đen như đít nồi. Đám người Liễu Phong Sào cũng không biết nên nói gì, không biết Kim Chẩm Lưu là trời sinh hào sảng hay ngốc nghếch không hiểu

Lam Tiểu Sí lại ngại chưa đủ náo nhiệt, cười nói “thật tốt quá, mau đi đi”

Liễu Phong Sào sợ Kim Chẩm Lưu làm thật sẽ tổn thương hòa khí giữa Tiên Tâm các và Kỳ tộc, vội nói “ Chẩm Lưu thái tử, vạn vạn không thể. Tiểu sư muội trời sinh tính tình bất hảo, xin đừng xem làm thật”

Kim Chẩm Lưu không vui nói ‘đã bảo là hảo huynh đệ, còn gọi Chẩn Lưu thái tử cái gì, ta họ Chẩm tên Lưu thái tử sao? Nghe thấy liền phiền” Lại quay sang nói với Thanh Hôi đứng hầu phía sau “Thanh Hôi, ngươi nể tình bản thái tử luôn đối với ngươi không tệ, nay vì để lấy lòng yêu thiếp thứ ba mươi sáu của bản thái tử, ngươi hi sinh một chút được không?”

Thanh Hôi vung chân, chiếc ghế trước mặt hắn liền gãy thành tám khúc

Vi Sinh Từ luôn không nói gì, Lam Tiểu Sí gắp thức ăn cho hắn, hắn liền im lặng nhã nhặn mà ăn, xem ra trước kia Mộ Dung Tú giáo dưỡng hắn không tệ. Kim Chẩm Lưu nói gì, làm gì, hắn đều không quan tâm.

Kim Chẩm Lưu thấy “yêu thiếp thứ ba mươi sáu của mình” đối với tiểu tử này rất tốt, liền rót một chén rượu, nói “vị này…chúng ta uống một chén đi” Tên gì cũng quên mất

Vi Sinh Từ vẫn không để ý tới hắn, yên lặng ăn cơm

Kim Chẩm Lưu lại nói “hừ, dám không nể mặt bản thái tử. Thanh Hôi, lôi hắn xuống”

Thanh Hôi lui ra sau vài bước

Kim Chẩm Lưu quay đầu

hướng phía sau rụt lui, Kim Chẩm Lưu duỗi đầu sọ đi qua, cẩn thận đánh giá Thanh Hôi: “Ta nói, ngươi như vậy sợ hắn làm cái gì?”

Thanh Hôi nhắc nhở “Bát Bảo đài”, thấy Kim Chẩm Lưu vẫn không hỏi, lại bổ sung “bốn mươi chiến ưng của ngươi là bị gia hỏa này treo lên đánh”

Kim Chẩn Lưu đi đến trước mặt Vi Sinh Từ, nghiêm túc đánh giá hắn

Liễu Phong Sào và Mộc Hương Y tay lập tức đặt lên vũ khí, vẻ mặ ngưng trọng

Đột nhiên Kim Chẩm Lưu quỳ xuống, ôm chân Vi Sinh Từ “cao nhân, bao ngươi một năm, bao nhiêu tiền, ngươi nói đi”

Vi Sinh Từ bị ôm, vô cùng ghét bỏ, trong tay mà có binh khí đã sớm băm vằm hắn. Lam Tiểu Sí vẻ mặt ngây ngốc, Thanh Hôi dùng tay che mặt, không đành lòng nhìn

Chỉ có Liễu Phong Sào nắm được trọng điểm “cái gì? Ẩn trong đám thôn dân vây công chúng ta đêm qua có người của Chẩm Lưu thái tử?”

“Một trăm vạn lượng hoàng kim, một năm? Không, một tháng, một đêm cũng được, còn bao ăn bao ở, ngươi đáp ứng ta đi, ta bao ngươi ăn sơn trân hải vị, ở quỳnh lâu điện ngọc” Kim Chẩm Lưu vẫn không buông hai chân Vi Sinh Từ, liên tục ra giá

Vi Sinh Từ tức giận, hai mắt đỏ hồng

Lam Tiểu Sí hỏi Thanh Hôi “còn không ngăn, kim chủ của ngươi sẽ không xong ah”

Thanh Hôi lúc này mới tiến lên, một tay kéo Kim Chẩm Lưu đứng lên, ấn hắn ngồi xuống bên bàn

Liễu Phong Sào lại hỏi ‘Chẩm Lưu thái tử, đêm qua chúng ta đã tìm được thôn dân mất tích, vì sao ngươi phái người ẩn nấp trong đó đánh lén?”

Không được thần tượng đáp lại, Chẩm Lưu thái tử rất thương tâm, nức nở hồi lâu mới nói “ta thấy bốn người các ngươi đánh với tám trăm người, chính là dùng một địch hai trăm, chắc chắn là cao thủ trong cao thủ. Mà bốn mươi chiến ưng thiên hạ vô địch duy ngã độc tôn ngạo thị quần hùng bách chiến bách thắng của ta từ khi thành lập tới nay chưa gặp được địch thủ. Có câu cao thủ gặp nhau, hết sức đỏ mắt, bản thái tử đương nhiên muốn khiêu chiến các ngươi để thử uy lực”

Liễu Phong Sào không tin “tám trăm thôn dân sở dĩ biến mất đều do đám người bịt mặt ở giữa gây khó dễ, Chẩm Lưu thái tử nói vậy rất khó làm người ta tin phục”

Kim Chẩm Lưu “Sào Sào, ngươi bất hạnh như thế, ta quả thật rất khó giúp nha. Có điều lời của ta thật hơn cả vàng. Vi Vi không để ý tới ta, ta đã rất thương tâm, ngươi không cần lại hoài nghi ta. Huhu”

Liễu Phong Sào trán nổi gân xanh “ngươi phải cùng ta đi gặp sư phụ và Tam vương gia, cũng gọi…”Hắn không thể nào nói ra miệng cái danh xưng dài dòng như Kim Chẩm Lưu “gọi đám người bịt mặt hôm qua đến cùng”

Kim Chẩm Lưu ra điều kiện “chuyện nhỏ, chỉ cần Vi Vi đồng ý với ta một đêm, đừng nói là bốn mươi…”

Mọi người đồng loạt hô to “ngưng”

Kim Chẩm Lưu ngoan ngoãn sửa lời “đừng nói là gọi bọn họ đến, đem bọn họ làm thành toàn ngư yến cũng không thành vấn đề”

Mộc Hương Y lên tiếng “việc này không thể chậm trễ, ăn xong rồi nhanh đi thôi” Hắn không muốn nói chuyện với Chẩm Lưu thái tử, chỉ muốn mau chóng thoát thân

Nhưng hắn nghĩ quá ngây thơ rồi, Chẩm Lưu thái tử gắp cho hắn một đũa thức ăn, khuyên nhủ “Hương Hương, đừng gấp, có câu nhai kỹ nuốt chậm, sống lâu ngàn…”

Mộc Hương Y lập tức ấn đầu hắn vùi vào chén canh

Trong Dao Trì sơn trang vốn còn có thể tắm suối nước nóng, có mỹ nhân hầu hạ, ca múa trợ hứng nhưng lúc này mọi người nghĩ tới chuyện thôn dân mất tích nên ăn xong liền lập tức rời đi

Kim Chẩm Lưu có ký quỹ nên ăn xong không thèm tính tiền, còn nói với tiểu nhị “thấy rõ chưa, đây đều là huynh đệ của ta, về sau bọn họ đến đây, tất cả đều tính cho ta”

Tiểu nhị liên tục gật đầu, Kim Chẩm Lưu lập tức vung tay lên ‘đi”

Ôn Mê cùng Kim Chỉ Đinh Lan đi điều tra tung tích thôn dân, mắt thấy đã rời xa Táng Tinh hồ, Kim Chỉ Đinh Lan nói “Ô các chủ, nơi đây không phải địa giới của Táng Tinh hồ, Kỳ tộc không tiện hỏi tới”

Ôn Mê cũng biết Kỳ tộc xưa nay không thích xen vào chuyện người khác, nay hỗ trợ điều tra là đã nể mặt Tiên Tâm các lắm rồi, liền đáp “vậy, Tam vương gia xin cứ trở về, thay ta cảm tạ Kỳ vương”

Kim Chỉ Đinh Lan khom người đáp lễ

Đúng lúc này, đám người Liễu Phong Sào đi tới

Liễu Phong Sào lập tức kể lại chuyện bị bốn mươi chiến ưng của Kim Chẩm Lưu đánh lén hôm qua

Ôn Mê cau mày nói “Tam vương gia, việc này Kỳ tộc có biết không?”

Kim Chỉ Đinh Lan sắc mặt khó coi, hỏi “Thái tử, sao lại có việc này?”

Kim Chẩm Lưu thản nhiên “ta chỉ muốn thử tài bọn họ, hơn nữa ta cũng đâu biết ai”

Kim Chỉ Đinh Lan rất muốn mắng nhưng ngại thân phận thái tử của hắn, chỉ có thể nói ‘thiên…bốn mươi chiến ưng đâu?” Tên này người Kỳ tộc bọn họ cũng không thể nói ra miệng

Chốc lát sau, bốn mươi chiến ưng xuất hiện, quỳ rạp trước mặt Kim Chỉ Đinh Lan

Kim Chỉ Đinh Lan nói “chuyện đêm qua, các ngươi mau khai thật, nếu có nửa lời giả dối, đừng trách bổn vương hạ thủ vô tình”

Kim Ưng đại diện bốn mươi chiến ưng đáp “Tam vương gia, đêm qua chúng ta bảo hộ Thái tử ra hồ du ngoạn, thấy bốn người đánh nhau với tám trăm người. Thái tử thưởng thức bọn họ võ công cao cường, liền để chúng ta giao thủ với bọn họ, nếu bại sẽ xăm hai chữ cá muối trên mặt chúng ta. Ta thấy bọn họ võ nghệ bất phàm, nên mới xen lẫn trong đám thôn dân, ý đồ đánh lén” Sau đó thuật lại toàn bộ sự việc

Nghe miêu tả đến đoạn Vi Sinh Từ đối đầu với bốn mươi chiến ưng, Kim Chỉ Đinh Lan nhịn không được đưa mắt nhìn thoáng qua. Hắn đã nghe danh Vi Sinh thế gia, vì thế thức thời hỏi “Vi Sinh thế gia luôn không can thiệp việc giang hồ, không ngờ lại cùng Tiên Tâm các giao hảo tốt như thế”

Ôn Mê cười khổ “Vi Sinh thiếu chủ thân thể không khỏe, ở Yên Vũ Hư Lam điều dưỡng”

Kim Chỉ Đinh Lan gật đầu “đã nghe uy danh của Vi Sinh thế gia, Kỳ tộc vẫn luôn kính ngưỡng, chuyện hôm qua cũng là không tốt, mong Vi Sinh thiếu chủ không lấy làm phiền lòng” Ngôn từ khách sáo, có ý không muốn đắc tội Vi Sinh thế gia nhưng Vi Sinh Từ không hề để ý tới hắn khiến Kim Chỉ Đinh Lan nghi hoặc, nếu kết thù với vi Sinh thế gia thì thật không tốt

Ôn Mê hiểu ý hắn, nói “Vi Sinh thiếu chủ xưa nay kiệm lời nhưng không có địch ý, Tam vương gia đừng giận”

Kim Chỉ Đinh Lan lúc này mới yên tâm, dù sao tính tình người Vi Sinh gia trước giờ cũng luôn cổ quái, nói sang chuyện khác “việc này chỉ là ngoài ý muốn, không phải ý của Kỳ tộc, thỉnh Ôn các chủ giải thích với Vi Sinh gia chủ vài lời”

Ôn Mê đáp ứng “đương nhiên”

Lam Tiểu Sí cà khịa “ngoài ý muốn? Nếu không phải do Kim Chẩm Lưu, hôm qua chúng ta đã bắt được thôn dân, nói không chừng còn có thể tìm ra chủ mưu phía sau”

Kim Chỉ Đinh Lan gật đầu “Tiểu Sí cô nương nói đúng, nếu là lỗi của Kỳ tộc, chúng ta nhất định sẽ cùng Tiên Tâm các tra được nơi thôn dân mất thích mới thôi”

Ôn Mê chắp tay “làm phiền Tam vương gia”

Kim Chỉ Đinh Lan đáp lễ “là việc phải làm”

Hai bên chia nhau điều tra manh mối

Kim Chỉ Đinh Lan hỏi “đêm qua bốn mươi chiến ưng tổn hại thế nào?”

Kim Ưng do dự một lát mới khom người đáp “sáu người bị phế võ công, một người cụt tay, bảy người bị trọng thương, những người khác đều bị thương nhẹ”

Kim Chỉ Đinh Lan giật mình “bọn họ thì sao?”

“Liễu Phong Sào bị thôn dân quấn lấy, nội lực hao tổn quá độ, phế phủ nhất định bị thương. Mộc Hương Y vô sự, Lam Tiểu Sí bị thương nhẹ, độc của chúng ta không hề ảnh hưởng tới nàng. Vi Sinh Từ bị thương nhẹ”

“Võ công của Vi Sinh Từ thế nào?”

“Hồi Tam vương gia, nếu không phải hắn đột nhiên thất thần, ta tuyệt không có cơ hội đào tẩu’

Kim Chỉ Đinh Lan quay sang nói với Kim Chẩm Lưu “mấy tiểu hữu ở Tiên Tâm các đều cùng tuổi với Thái tử, Thái tử rảnh rỗi thì đi lại thân cận với bọn họ một chút, đừng gây thêm chuyện”

Kim Chẩm Lưu gật đầu “Sào Sào và Hương Hương đều là huynh đệ tốt của ta, chỉ tiếc là yêu thiếp thứ ba mươi sáu của ta không biết đến khi nào mới bằng lòng nhìn thẳng ta. Còn có Vi Vi mà ta ngưỡng mộ nhất, không biết đến khi nào mới bằng lòng để ta bao nuôi”

Kim Chỉ Đinh Lan cạn lời

Kim Ưng thấy chủ tử nhà mình sắp bị đánh, vội nói “Tam vương gia, hôm qua, sau khi đám người Liễu Phong Sào rời đi thì ta cũng đi, quả thật không biết phương hướng của tám trăm người kia”Thực ra sau đó Kim Chẩm Lưu dẫn bọn họ đi tắm suối nước nóng, đâu còn bụng dạ lo lắng đám thôn dân kia

Kim Chỉ Đinh Lan phất tay ra lệnh “lui ra đi”

Hôm sau, Ôn Mê và Kim Chỉ Đinh Lan rốt cuộc cũng điều tra được manh mối của thôn dân, bọn họ phát hiện ra thi thể bị dã cẩu cắn xé ở cạnh bờ sông Dung Thiên, cách Bát Bảo đài ba mươi dặm

Khi đám người Ôn Mê đến nơi, nhìn thấy thi thể thôn dân kia đầu mình hai nơi, xem vết thương trên gáy liền biết là do Tà Câu Âm Đằng của Mộc Hương Y gây ra.

Ôn Mê vừa nhìn thoáng qua Mộc Hương Y, Lam Tiểu Sí đã lên tiếng “lúc đó tình huống nguy cấp, chúng ta cũng không muốn đả thương người, phải trách Kim Chẩm Lưu kia kìa, ai bảo hắn quấy rối làm chi”

Ôn Mê thở dài, không nói gì, tiếp tục xem xét

Kim Chỉ Đinh Lan nói “thôn dân này hình dùng vật đại bổ gì đó”

Ôn Mê cũng nghiêng người xem xét, nói “giống như dùng Hạo thiên căn” Hạo thiên căn là một loại rễ thực vật có thể khiến người ta kích phát tòa bộ lực lượng, trong giang hồ cũng có môn phái dùng nó làm thuốc

Kim Chỉ Đinh Lan nghi hoặc “là vô ý dùng sao?”

Ôn Mê đáp “nếu là vô ý dùng, vật ấy sẽ không làm thần trí bị lạc. Bọn họ vì sao không về nhà lại vây công đám người Phong Sào?”

Kim Chỉ Đinh Lan gật đầu ‘thi thể ở nơi này, những người khác tất nhiên không xa, sẽ tìm ra”

Tiên Tâm các và người Kỳ tộc đều không ít, sau khi xác định được phạm vi, tìm kiếm cũng nhanh hơn

Không lâu sau có người đến báo “Các chủ, ở thâm sơn phía trước phát hiện ra một sơn động, bên trong có dấu hiệu người sống nhưng địa thế trong động phức tạp, không dám tiến vào. Đệ tử đã cho người canh chừng bên ngoài cửa động”

Ôn Mê và Kim Chỉ Đinh Lan nhìn nhau, cùng nói “dẫn đường đi”

Lam Tiểu Sí cũng đi theo, lại bị Ôn Mê ngăn cản “lui ra phia sau ta đi”

Lam Tiểu Sí mất hứng. Kim Chỉ Đinh Lan cũng nhìn hắn, xem ra Ôn các chủ rất quan tâm tới nữ nhi nha

Đi đến trước cửa động, Ôn Mê sai người châm đuốc, nhìn thấy bên trong có dấu vết của con người. Lam Tiếu Sí cũng dò xét chung quanh, Vi Sinh Từ đi theo sau nàng, một tấc không rời

Kim Chẩm Lưu đi theo sau Vi Sinh Từ “Vi Vi, ngươi ra giá đi, muốn bao nhiêu tiền đều được”

Kim Chỉ Đinh Lan chỉ biết thở dài theo Ôn Mê đi vào trong. Càng vào trong liền ngửi được hương vị quái dị, Ôn Mê nhíu mày, Kim Chỉ Đinh Lan cũng kinh ngạc. Nam nữ trưởng thành đều có thể nhận ra hương vị giao hoan ái muội này

Ôn Mê quay đầu, đang tính cho Lam Tiểu Sí cùng các nữ đệ tử khác lui ra ngoài nhưng Lam Tiểu Sí lẩn như trạch, đã nhanh chóng dẫn đầu đi vào

Chỉ thấy nam tử bên trong quần áo đều không chỉnh tề, giống như có một nam nhân đang hút hết tinh nguyên của bọn họ. Tình cảnh khiến người ta đỏ mặt

Lam Tiểu Sí chỉ mới nhìn thoáng qua đã bị Ôn Mê kéo đi, bất mãn lầm bầm “Ta còn chưa nhìn rõ ah”

Ôn Mê và Kim Chỉ Đinh Lan nhìn thấy tình cảnh bên trong, sắc mặt cũng có phần xấu hổ. Có không ít thôn dân đã tinh tẫn nhân vong. Thượng Thiên Như Thủy của Ôn Mê lập tức ra khỏi vỏ, Kim Chỉ Đinh Lan cũng thủ sẵn Hoa Lan Đâm trong tay, hai người hợp lực cùng nhau tấn công kẻ đang làm ác trong động

“Đánh đi” Lam Tiểu Sí hưng phấn “người bên trong là ai?”

Liễu Phong Sào nhìn thoáng qua, mặt đỏ tai hồng, nói “xem ra là Đồng Nhan Quỷ Mỗ chuyên thuật thải bổ nổi danh trên giang hồ”

Kim Chẩm Lưu cũng thò đầu nhìn, thèm nhỏ dãi nói “thải bổ thuật sao?”

Mộc Hương Y liếc hắn một cái, thấy Hạ Vũ Đài cũng muốn tiến lên xem, liền nói “vẫn không nên nhìn thì hơn”

Hạ Vũ Đài vậy mà không cãi lại hắn, chỉ hỏi “vì sao?” Tò mò là thiên tính của con người nha, vừa nhìn thấy một mảng da trắng bóc, nàng nhịn không được mà hô lên một tiếng.

Ôn Mê tức giận, đã bảo các ngươi không được nhìn, cố tình không ai chịu nghe

Lam Tiểu Sí lại hỏi “Đồng Nhan Quỷ Mỗ này là nam hay nữ? Nghe thanh âm thì giống nam nha”

Liễu Phong Sào có chút xấu hổ nhưng vẫn trả lời nàng “nghe nói hắn là người lưỡng tính, bất nam bất nữ”

Hai mắt Lam Tiểu Sí sáng lên “thật sự?” Lập tức cúi người muống xông vào trong lại bị Liễu Phong Sào ngăn cản

Trải qua mấy hiệp, trận chiến bên trong cũng đã chấm dứt, dù sao cũng là Ôn Mê và Kim Chỉ Đinh Lan cùng ra tay, dù là Đồng Nhan Quỷ Mỗ cũng phải bó tay chịu trói thôi. Cho nên khi Lam Tiểu Sí vọt vào, Đồng Nhan Quỷ Mỗ đã là một thi thể, nàng muốn xốc lên xem, bao kiếm của Ôn Mê đã đặt lên tay nàng

Lam Tiểu Sí bĩu môi, Vi Sinh Từ ở bên cạnh nhìn nàng như muốn hỏi, nàng lập tức cáo trạng “ta muốn nhìn, hắn lại không cho ta nhìn”

Vi Sinh Từ hỏi “đây là cái gì?”

Kim Chẩm Lưu vừa thấy thần tượng lên tiếng, lập tức lấy lòng trả lời “Vi Vi thân ái, đây là thi thể của Đồng Nhan Quỷ Mỗ”

Vi Sinh Từ lại hỏi “sao không thể xem?” Câu này là hỏi Ôn Mê

Ôn Mê cảm thấy nhức đầu nhưng vẫn giải thích “thi thể xích lõa bất nhã, nữ hài tử không nên nhìn”

Vi Sinh Từ lại hỏi “ta vẻ cho nàng xem cũng không thể?”

Ôn Mê cạn lời, vậy thì thành xuân cung đồ rồi, nhưng biết có nói hắn cũng không thông, chỉ đáp “không thể”

Vi Sinh Từ quay sang hỏi Lam Tiểu Sí “sao lại muốn xem?” Thi thể rất khó coi nha

Lam Tiểu Sí “ngươi không nghe bọn họ nói sao?Nghe nói Đồng Nhan Quỷ Mỗ là người lưỡng tính, ta lớn như vậy còn chưa nhìn thấy người lưỡng tính là cái dạng gì nha”

Vi Sinh Từ tò mò “cái gì là người lưỡng tính?”

Mộc Hương Y đang tính lên tiếng đã bị Kim Chẩm Lưu cướp lời “Vi Vi, người lưỡng tính chính là cùng lúc có cơ quan sinh dục của cả nam và nữ, bình thường có thể chơi nữ nhân cũng có thể dùng như nam nhân”

Vi Sinh Từ nga một tiếng, Kim Chẩm Lưu liền sung sướng ôm ngực. Hắn trả lời ta, hắn đã trả lời ta

Vi Sinh Từ nghĩ nghĩ, nói với Lam Tiểu Sí ‘ta cho ngươi nhìn khí quan của ta, ngươi lại nhìn khí quan của mình, như vậy có thể tượng tượng ra người lưỡng tính là cái dạng gì chứ?”

Cả đám người đồng loạt nhìn hắn. Tiểu tử, thật ra là ngươi giả ngốc đúng không? Ngươi nhất định là đang giả ngốc đúng không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play