Hắn vừa đến, Liễu Phong Sào lập tức cúi đầu nhận lỗi ‘sư phụ, đệ tử vô năng, hôm qua gặp phải chuyện lạ, tiểu sư muội bị thương”
Ôn Mê trong lòng run lên, thân mình nhoáng một cái, đã không thấy
bóng dáng. Liễu Phong Sào ngây người, hắn còn muốn nói tuy nhiên chỉ là
vết thương nhỏ, nhưng cũng do đệ tử thất trách….Dù là người ngay thẳng
trung hậu nhưng lúc này hắn không khỏi có chút ghen tỵ, thân sinh quả
nhiên có khác
Liễu Băng Nham trừng mắt nhìn hắn, nghiệt tử, bảo bối của sư phụ ngươi mà ngươi cũng không bảo hộ tộ
Ôn Mê như một cơn gió vọt vào phòng Lam Tiểu Sí
Lam Tiểu Sí đang ngủ mơ màng, hàm hồ nói “cha, nhân gia còn muốn ngủ tiếp” Nói xong nghiêng người ngủ tiếp
Ngữ khí thân thiết như thế đương nhiên không phải nói với hắn nhưng
Ôn Mê không để ý, đưa tay vén chăn, thấy Lam Tiểu Sí tứ chi hoàn hảo
liền thở phào nhẹ nhõm. Sau đó bắt mạch cho nàng, không có nội thương
nhưng vẫn lo lắng hỏi “bị thương thế nào?”
Lam Tiểu Sí hí mắt, hồi lâu mới ý thức được mình đang không ở Vũ tộc, cuốn chăn bọc quanh người, vẫn không muốn rời giường, chỉ hỏi lại ‘cái
gì chứ?”
Ôn Mê nói “Phong Sào nói ngươi bị thương”
Lam Tiểu Sí xòe mu bàn tay trước mặt hắn, Ôn Mê nhìn thấy vết thương
nhỏ, tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống. Nhưng nhìn thấy chung
quanh vết thương xanh đen, liền hỏi “có độc sao?” Lập tức đặ tay lên
miệng vết thương, chậm rãi bức độc huyết ra, lại hỏi “rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lam Tiểu Sí ngạc nhiên “đồ đệ bảo bối của ngươi không nói cho ngươi biết sao?”
Ôn Mê tức giận “chưa kịp nói” Hỗn trướng, suýt chút nữa hù chết ta, còn dám hỏi với ngữ khí như vậy
“Chiều hôm qua, chúng ta tới Táng Tinh hồ” Nhắc tới chuyện này, Lam
Tiểu Sí liền tinh thần phấn chấn, khoa tay múa chân kể lại chuyện hôm
qua, khoa trương đến cực hạn, không để ý mình xiêm y không chỉnh tề
Ôn Mê phủ thêm ngoại bào cho nàng
Lam Tiểu Sí kể rất say mê “cực kỳ nguy hiểm nha. Tám trăm thôn dân xách côn mang thương, mắt lộ sát khí, quỷ ảnh phiêu phiêu…”
Ôn Mê sờ sờ đầu nàng, trong lòng cảm thấy ôn nhu vô hạn. Bảo bối này, nếu không có chuyện năm đó, nhìn nàng lớn lên là chuyện hạnh phúc cỡ
nào chứ
Liễu Phong Sào đứng trước cửa, nhớ tới lần trước thấy được Lam Tiểu Sí chỉ mặc áo lót nên không dám đi qua
Ôn Mê chờ Lam Tiểu Sí kể xong mới nói “ngươi cứ nói bị cư dân mất tích vây công là được rồi, nói nhiều”
Liễu Phong Sào cũng bật cười, nói “sư muội xuất diệu kế, quả nhiên
tặc nhân xuất hiện. Tiếc là đệ tử vô năng, không thể mang thôn dân mất
tích về”
Ôn Mê đứng dậy, nói “có thể thoát hiểm đã là may mắn. Vi Sinh thiếu chủ đâu?”
Liễu Phong Sào có chút căng thẳng, lắp bắp nói “hắn…hắn ở ngay bên cạnh”
Ôn Mê nhìn sang, hỏi “còn đang ngủ?” Từ lúc Vi Sinh Từ đến Thái Cực
Thùy Quang luôn đến rất sớm, ngủ nướng như hôm nay, e là đã xảy ra
chuyện. Trong lòng lo lắng, lập tức đi sang phòng cách vách
Lam Tiểu Sí lập tức gục xuống gối, ngủ tiếp
Ôn Mê vào phòng, thấy Vi Sinh Từ sắc mặt trắng bệch, không tới gần
cũng cảm giác được hắn suy yếu. Ôn Mê trong lòng kêu khổ, tiến lên gọi
“Tiểu Từ”
Vi Sinh Từ đương nhiên biết hắn đi vào, nhíu mày, không muốn để ý tới hắn, xoay người, hướng mặt vào tường
Ôn Mê lại nói “phải trị thương tốt mới có thể cùng Tiểu Sí Bàng ra
ngoài chơi nha” Khôn khéo như hắn đương nhiên có thể nắm được trọng điểm
Vi Sinh Từ lập tức duỗi tay ra. Ôn Mê bắt mạch cho hắn, là do mất máu quá nhiều, khí hư huyết yếu, ngoại thương lại không nghiêm trọng lắm,
liền nói “ta sẽ bảo Vân Thải Chân bốc thuốc cho ngươi, nhớ uống đúng
giờ”
Vi Sinh Từ không thích uống thuốc, mày nhăn thành một đoàn nhưng không cự tuyệt
Ôn Mê thở dài một hơi, hỏi Liễu Phong Sào “trên giang hồ, người có
thể đả thương Vi Sinh Từ không nhiều, ngươi có thể nhìn ra chiêu thức
của hắn không?”
“Chiêu thức lộn xộn, không giống công phu của một môn phái. Khi đó
nhiệt độ cơ thể của thôn dân rất cao, tim cũng đập nhanh, đồ nhi tiếc là không có lưu lại manh mối gì”
Ôn Mê duỗi tay đặt lên mạch môn tay phải của Liễu Phong Sào, hắn cũng bị thương, xem ra ngày hôm qua bọn nhỏ đã trải qua một trận khổ chiến.
Hắn vỗ vai Liễu Phong Sào, nói “cũng do sư phụ khinh suất, không biết
việc này nghiêm trọng như thế, không trách các ngươi” Sau đó phân phó đệ tử Tiên Tâm các đến Bát Bảo đài điều tra xem có manh mối gì không
Lúc này, cách Bát Bảo đài mười dặm, mười mấy hắc y che mặt, quỳ trước một kim y thiếu niên, cầu xin “công tử thứ tội”
Kim thiếu niên tức giận mắng “hỗn trướng. Các ngươi muốn nói với ta
là bốn mươi chiến ưng thiên hạ vô địch duy ngã độc tôn ngạo thị quần
hùng của ta bị một người treo lên đánh sao?”
Bốn mươi hắc y cúi đầu
Kim y thiếu niên cả giận “cút, tất cả đều cút hết cho ta. Bản công tử hiện tại nói cho các ngươi biết, đám phế vật các ngươi bị giải tán. Mỗi người tới chỗ Thanh Hôi nhận một ngàn lượng vàng phí tổn rồi cút hết
đi”
Bốn mươi hắc y gào khóc thảm thiết “công tử” Lại tiến lên ôm chân hắn, cầu xin “công tử, chúng ta sai rồi”
Kim y thiếu niên ngẩng mặt nhìn trời, ai thán “thôi, thôi, là thủ hạ
do mình huấn luyện, dù là một đống phân thì cũng chỉ có thể nhắm mắt mà
nuốt. Nhưng ta vì sao phải nuốt tới bốn mươi đống chứ” Thật khó chịu,
muốn khóc
Đệ tử Tiên Tâm các đến Bát Bảo đài cũng không điều tra được manh mối gì, ngay cả vết máu cũng đã bị rửa sạch
Khi Ôn Mê và Liễu Băng Nham đến, chỉ nhìn thấy một mảnh hỗn độn
Liễu Băng Nham nói “nhìn dấu chân, xem ra bọn nhỏ nói không sai”
Ôn Mê gật đầu, Liễu Phong Sào, Mộc Hương Y ở bên cạnh cũng lặp lại
tình hình chiến đấu hôm qua. Lam Tiểu Sí chơi đùa, Vi Sinh Từ yên lặng
chuyển động chung quanh nàng
Lam Tiểu Sí hỏi “Tiểu Từ, sắc mặt ngươi quá kém, hôm qua ngủ không ngon sao?”
Vi Sinh Từ cúi đầu ân một tiếng. Thật ra đầu rất choáng váng, mất máu quá nhiều, hơn nữa còn chưa ăn điểm tâm. Đúng ra là có thể ăn nhưng Ôn
Mê vội vã xuất môn, còn dẫn theo Tiểu Sí Bàng, nếu lỡ lại gặp người xấu
thì sao, cho nên hắn phải đi theo
Lam Tiểu Sí vỗ vỗ mặt hắn “sao lại gầy một vòng thế này? Có đói bụng không? Tìm cái gì cho ngươi ăn nha”
Vi Sinh Từ ngoan ngoãn gật đầu
Lam Tiểu Sí đi đến bên Táng Tinh hồ, Vô Sắc Cánh vừa ra, xiên lấy một con cá vừa lớn vừa béo. Nàng nhan chóng làm vảy, bỏ ruột, rửa sạch, bôi muối lên rồi dùng hai cái lá cây to bao lại, đưa cho Vi Sinh Từ “đến,
nướng chín đi”
Vi Sinh Từ nhận lấy, hai tay vận nội lực, chốc lát sau mùi thơm tỏa ra bốn phía. Một mẻ cá nướng ra lò
Lam Tiểu Sí xé bỏ lá cây, nhiệt khí tỏa ra, nàng lựa một miếng cá ngon nhất, thổi hai cái rồi nói “há miệng”
Vi Sinh Từ hé miệng, ngậm lấy miếng cá. Thực ra hắn không thích mùi
tanh của cá, nhưng khi thấy Lam Tiểu Sí cười hì hì hỏi hắn “ăn ngon
không?”Hắn lại cảm thấy thịt cá trong miệng vô cùng ngọt ngào, lập tức
gật đầu
Hạ Vũ Đài ở bên cạnh, thèm đến chảy nước miếng. Mộc Hương Y thấy thế
cũng đi đến bên hồ bắt cá, nướng chín rồi ném cho nàng. Hạ Vũ Đài đỏ mặt “ai thèm”
Mộc Hương Y không để ý tới nàng, lau mồ hôi xong tiến lên giúp Liễu
Phong Sào dựng lại hiện trường. Hạ Vũ Đài cầm con cá, cảm thấy không chỉ tay mà trong lòng cũng nóng bỏng, xé một mảnh cá nướng,cho vào miệng
Vi Sinh Kỳ nổi giận đùng đùng đuổi tới Bát Bảo đài, lúc sáng hắn đến
Yên Vũ Hư Lam, nghe Vân Thải Chân nói nhi tử hắn đêm qua huyết tẩy Thái
Cực Thùy Quang, thế nhưng lại không ai thông báo cho hắn biết. Vi Sinh
gia chủ bạo nộ, tới đây là khởi binh vấn tội nhưng vừa đến, nhìn thấy
nhi tử hắn và Lam Tiểu Sí sóng vai ngồi dưới một gốc cây khô. Vi Sinh Từ tay cầm cá nướng, Lam Tiểu Sí thì xé thịt cá đút cho hắn, vẻ mặt của Vi Sinh Từ như thể dù chết dưới hoa mẫu đơn cũng cam chịu. Hắn liền dừng
bước, nếu Tú nhi vẫn còn sống…Hắn thở dài một hơi, lửa giận ngập trời
hóa thành bất đắc dĩ, xoay người trời đi. Không một ai phát hiện ra hắn
đã đến đây
Ăn được hơn nửa con cá, Vi Sinh Từ nói “ta no rồi”
Lam Tiểu Sí thuận tay cầm con cá trong tay hắn, gặp lung tung, hoàn toàn tương phản với dáng ăn nhã nhặn của Hạ Vũ Đài
Hạ Vũ Đài vừa ăn vừa liếc mắt nhìn ra giữa sân, Mộc Hương Y và Liễu
Phong Sào đang giao thủ, diễn lại cảnh tượng đêm qua. Rõ ràng không có
nhìn thẳng, trong mắt chỉ có một mảnh góc áo nhưng nàng nhịn không được
tim đập như đánh trống.
Diễn tập xong, Ôn Mê liền hỏi “vẫn không tra được tám trăm thôn dân kia từ đâu mà đến?”
Liễu Thừa Long, đại đệ tử của Liễu Băng Nham tiến lên bẩm báo “hồ Các chủ, dấu chân của tám trăm người lại đột nhiên biến mất không dấu vết”
Ôn Mê gật đầu “quái lạ, hơn tám trăm người, dù che giấu thế nào vẫn phải có dấu vết mới đúng”
Lam Tiểu Sí chen miệng vào “chỉ có hai khả năng sẽ không có dấu vế”
Thấy Ôn Mê và Liễu Băng Nham quay đầu nhìn, nàng nhún nhún vai, nói tiếp “bay và bơi ah”
Ôn Mê lấy bên hông một khối ngọc bội bằng xương cá màu trắng “Thuận
Phong, cầm ngọc bội này đi đến Kỳ tộc. Việc này xảy ra cạnh Táng Tinh
hồ, thỉnh bọn họ hiệp trợ điều tra”
Liễu Thuận Phong tiến lên nhận lấy ngọc bội, cung kính đáp “dạ”
Lam Tiểu Sí không cho là đúng “nếu do Kỳ tộc làm, bọn họ có thể hỗ trợ tìm cái gì chứ”
Ôn Mê lắc đầu “việc chưa tra rõ, không thể nói bậy”
Lam Tiểu Sí cà khịa ‘vậy cha ta nói người Kỳ tộc chất thịt tươi ngon, hấp hay chiên đều là nhất tuyệt, không biết có phải thật hay không?”
Ôn Mê lập tức vỗ một cái lên đầu nàng
Kỳ tộc và Vũ tộc luôn đối địch nhau, nhưng đích thân Các chủ Tiên Tâm các đến, bọn họ vẫn phải nể mặt. Cho nên nhận được ngọc bội xương cá,
người Kỳ tộc đến rất nhanh
Khi thiếu niên dẫn đầu ba người đi đến trước mặt, Ôn Mê nhịn không
được mà lấy tay che mắt. Hắn đầu đội kim quan, mình mặc kim y, chân mang giày vàng, ngay cả quần cũng được dệt bằng sợi tơ vàng, bên hông đeo
đai ngọc, trên giày khảm bảo châu, toàn thân trên dưới phải hơn vạn
lượng hoàng kim
Đám người Lam Tiểu Sí nhìn thấy cũng trợn mắt há mồm. Vi Sinh Từ nhíu mày, đây là ai, thật chói mắt
Kim y thiếu niên đánh giá đám người Ôn Mê, hắn còn chưa lên tiếng,
một nam tử khí chất siêu phàm ở phía sau hắn đã mở miệng trước “Ôn các
chủ, đã lâu không gặp”
Ôn Mê tiến lên chào hỏi “Tam vương gia hảo” Có thể để Tam vương gia
của Kỳ tộc đứng phía sau thì kim y thiếu niên kia chín là thái tử Kỳ tộc rồi. Liền nói “vị này hẳn là Kỳ tộc thái tử Kim Chẩm Lưu?”
Lam Tiểu Sí giải thích “kẻ ăn mặc chói mắt kia chính là Kỳ tộc thái
tử Chẩm Lưu, người vừa lên tiếng là Kỳ tộc Tam vương gia Kim Chỉ Đinh
Lan”
Liễu Phong Sào giật mình “ngươi biết người Kỳ tộc?”
Lam Tiểu Sí gật đầu “biết, bọn họ từng cùng Tiên Tâm các liên thủ đột kích Vũ tộc”
Kim Chỉ Lan Đinh nhìn thoáng qua bọn họ, Ôn Mê liền giới thiệu “đây là tiểu nữ Lam Tiểu Sí”
Ánh mắt Kimh Chỉ Đinh Lan khẽ run, nói “Lam Tiểu Sí?”
Ôn Mê đáp “đúng là tiểu nữ, mười lăm năm trước bị Vũ tộc Lam Phỉ cướp đi, gần đây vừa tìm về”
Kim Chỉ Đinh Lan mỉm cười “khó trách”
Ôn Mê ngạc nhiên “Tam vương gia biết tiểu nữ?”
Kim Chỉ Đinh Lan chỉ chỉ hoa chuông trên đầu Lam Tiểu Sí “Vũ tộc Định Phong linh”
Ôn Mê và Liễu Băng Nham cả kinh, cùng quay đầu nhìn Lam Tiểu Sí. Hoa
chuông trên đầu nàng rất tinh mỹ nhưng cũng không có gì đặc biệt, bình
thường cũng không thấy nàng coi trọng, cho nên mọi người đều cho đó chỉ
là trâm hoa bình thường, không ngờ lại là Định Phong linh chí bảo của Vũ tộc. Lam Phỉ cứ vậy mà cho nàng làm trang sức đeo tùy tiện như thế?
Kim Chỉ Đinh Lan lại nói “không biết Ôn các chủ triệu hồi Kỳ tộc là có chuyện quan trọng gì?”
Ôn Mê phục hồi tinh thần, thuật lại tình hình đám người Liễu Phong
Sào bị tập kích hôm qua. Kim Chỉ Đinh Lan sắc mặt ngưng trọng, Ôn Mê lại nói “Bát Bảo đài ở gần Táng Tinh hồ, hơn tám trăm người đến rồi đi,
không có khả năng không một tiếng động. Tam vương gia có nhận được thông báo hoặc có nghe được dị động gì không?”
Kim Chỉ Đinh Lan chỉ hỏi lại “còn có việc này? Thỉnh Ôn các chủ thuật lại”
Kim Chẩm Lưu đánh giá chung quanh một chút, sau đó đi đến trước mặt
Lam Tiểu Sí, cao thấp đánh giá Vi Sinh Từ, nói “nhìn tiểu mỹ nhân bên
cạnh ngươi, ta liền biết ngươi là bằng hữu ta nhận định rồi”
Liễu Phong Sào và Mộc Hương Y đen mặt, Vi Sinh Từ không thèm để ý tới hắn, quá chói mắt, quá đáng ghét
Kim Chẩm Lưu lấy trong tay áo ra một viên trân châu cực lớn, mượt mà
oánh nhuận, đưa cho Vi Sinh Từ “hảo huynh đệ, đây là lễ vật gặp mặt”
Mộc Hương Y ho khan một tiếng, nói “tiểu mỹ nhân này là hảo bằng hữu của chúng ta”
Kim Chẩm Lưu ngạc nhiên “hả? Không phải thê tử của hắn sao?” Vừa hỏi vừa chỉ vào Vi Sinh Từ
Liễu Phong Sào vẻ mặt vặn vẹo “không phải”
Kim Chẩm Lưu quyết định “vậy bản thái tử sẽ làm bằng hữu với các ngươi”
Hạ Vũ Đài cả giận nói “ai muốn làm bằng hữu với ngươi”
Kim Chẩm Lưu lại lấy ra vài hạt trân châu, đưa cho mỗi người một viên “lễ gặp mặt, ai cũng có phần”
Hạ Vũ Đài đương nhiên không muốn nhận nhưng trân châu kia thực sự
xinh đẹp, ôn nhuận không tỳ vết, nữ nhân vừa thấy nó đều không muốn
buông tay. Nàng thật rối rắm, mấy nam nhân cũng rối rắm, chỉ có Vi Sinh
Từ lập tức quăng bỏ
Kim Chẩm Lưu đi đến bên cạnh Lam Tiểu Sí, tươi cười hỏi “mỹ nhân,
ngươi có nguyện ý theo ta về nhà, làm tiểu thiếp thứ ba mươi sáu của ta
không?”
Lam Tiểu Sí cười ngọt ngào, ngoắc ngoắc ngón tay với hắn “Chẩm Lưu thái tử, ngươi lại đây”
Ôn Mê sắc mặt trầm xuống, chưa kịp lên tiếng, Lam Tiểu Sí đã vung
chân, Kim Chẩm Lưu hô một tiếng, ôm lấy cổ chân. Thanh Hôi ở phía sau
hắn vẻ mặt thờ ơ, trên mặt chỉ kém không viết hai chữ ‘xứng đáng”
Kim Chẩm Lưu cả giận nói ‘Thanh Hôi, bản thái tử tốn mười vạn lượng
hoàng kim mời ngươi làm hộ vệ, ngươi bảo vệ bản thái tử như vậy sao? Mau đoạt lấy tiểu mỹ nhân cho bản thái tử”
Vi Sinh Từ tiến lên một bước, Thanh Hôi nhanh chóng trốn phía sau lưng hắn.
Kim Chẩm Lưu tức giận đến choáng váng, sao hắn lại có thủ hạ như thế chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT