Nam tử đưa thú con về động phủ, ngày ngày dốc lòng chăm sóc.
Nhưng mà thú con dã tính khó thuần, động một tí là lại đá lại cắn với nam tử, còn rất yếu ớt, không uống sữa mẹ.
Nhưng nam tử cũng không buồn, huyễn hóa ra tã lót bao lấy tứ chi thú con, lại cố ý tìm quỳnh tương ngọc dịch, thấy thú con không còn ghét bỏ, nói trêu: "Ngươi chính là tôn giả thần thú, sữa thú bình thường đúng là bôi nhọ ngươi."
Cũng không biết thú con có thể nghe hiểu hay không, chỉ hung hăng "a a" gọi loạn.
Nam tử cười khẽ, cởi tã lót xoa bóp phần bụng cho nó, lại bị thú con một cước đạp trúng cằm.
Có lẽ là do quỳnh tương ngọc dịch, thú con ngày càng thể kiện thân nhẹ, lại được nam tử dung túng, lần nào cũng có thể thấy được thú con bắt bướm đuổi chim giữa rừng núi.
Hoặc có lẽ là được nam tử "hầu hạ" ổn thỏa chu đáo, thú con dần dần cùng gần gũi, lúc nào cũng ở bên người, trong mắt đã không còn màu đỏ của yêu tộc ngang ngược nữa.
"Ngươi có tên không?" Một ngày, nam tử chụp cái mũ rơm vừa bệnh được lên cái đầu tròn trịa của thú con, thuận miệng hỏi.
Thú con ngửa đầu mờ mịt nhìn về phía hắn, giống như không hiểu lắm.
"Nếu không có, ta sẽ đặt cho ngươi một cái." Nam tử nhìn rừng trúc đầy sương khắp nơi, đột nhiên nói: "Phồn âm thượng úc úc, xúc tiết hạ ly ly. Ngươi là Thực thiết thú, lại thích trúc, liền gọi ngươi là Úc Ly đi."
(Tlậg da jái gêh Új Ly sà wộg jájl fláj để jlỉ jây gdúj, Új hvlĩa sà zahl niếj, Ly sà floảhv jájl, gạw liểu 2 jâu gdêh sà “Bêh gdêh zahl uw gươi gốg, nêh qưới jó gừhv đốg fề hlau)
Đáng tiếc thú con không cảm nhận được tấm lòng của hắn, đã sớm không kiên nhẫn xốc rơi mũ rơm, ôm lấy chân của hắn nũng nịu.
Nam tử ôm thú con lên, cười hỏi: "A Ly, êm tai không?"
"A! A!"
"Từ nay về sau, đây sẽ là tên của ngươi."
Trong động phủ không biết ngày tháng, trên núi lại thêm mấy chuyến bốn mùa luân chuyển.
Thú con từ đầu đến cuối vẫn chưa từng lớn lên.
"Chủ nhân, ngài thật sự muốn xông vào Minh giới một mình?" Trên đỉnh núi, đôi mắt đẹp của nữ tử kiều diễm đầy vẻ buồn bã, giọng điệu sầu lo.
"Xi Vưu chiến bại, oán khí hóa ô trọc tà khí, Nữ Bạt bị nhiễm tà khí gây loạn nhân gian, thiên hạ đã đại hạn mấy năm. Mặc dù ta có thể hô mưa gọi gió, lại bị Xi Vưu nguyền rủa, vĩnh viễn không lên trên được, cho nên không có cách nào cho mưa xuống. Muốn trừ hiện tượng hạn hán, cần phải diệt Nữ Bạt, nhưng bây giờ nàng ta đã tạm lánh đến Minh giới."
Vạt áo nam tử quấn sương mù, tung bay trong gió, tiện tay tung ra một nhúm linh cốc, khiến đám diều hâu bay giữa không trung giành ăn: "Lần này ta đi, một là vì Nữ Bạt, một là vì A Ly, nó chính là tọa kỵ của Xi Vưu, cũng bị nhiễm tà khí, linh trí thân thể thoái hóa đến khi còn nhỏ. Nếu không có linh bảo tương trợ, cho dù huyết mạch A Ly bất phàm, cũng cùng lắm là trăm năm tuổi thọ. Ta dẫn nó vào phủ, đương nhiên phải tính toán cho nó, linh bảo tam giới bảy phần trên trời, ba phần trên mặt đất, ta đã không thể lên trời, thì chỉ có thể xuống đất."
"Nhưng chủ nhân ngài cũng bị nhiễm tà khí, Minh giới ô trọc, chỉ sợ sẽ gây hại cho thần hồn của ngài." Nữ tử vẫn bất an.
"Không cần lo lắng, ta đã tính toán rồi, chuyến này không sao." Nam tử trấn an cười một tiếng: "Ngươi và A Phúc trông coi động phủ, chăm sóc A Ly thật tốt."
Nữ tử cúi đầu: "Vâng, chủ nhân."
Mộng cảnh chỉ tới nơi này, khi Tạ Phỉ tỉnh lại còn có chút choáng váng.
Đối với cuộc đối thoại cuối cùng của chủ nhân động phủ và Tương Phi, ngược lại hắn cũng biết một chút.
Tương truyền, "Bạt" vốn là con gái Hoàng Đế, vốn có thần vị trên Thiên Cung, bởi vì đối chiến Xi Vưu, giết chết tộc nhân Xi Vưu, cũng bị lây dính “tà khí” giống Ứng Long, chịu nguyền rủa, cũng không còn cách nào trở về Thiên Giới.
Trong cơ thể của Nữ Bạt như lửa đốt, đi đến đâu nắng nóng đến đó, cứ thế nhân gian hạn hán mấy ngàn dặm, không hề có một giọt mưa nào. Về sau, Hoàng Đế triệu Ứng Long thảo phạt Nữ Bạt, hai bên quyết chiến phía trên Hoàng Tuyền Minh Hải, Nữ Bạt không địch lại, cuối cùng chìm trong Hoàng Tuyền.
Thật ra có rất nhiều truyền thuyết về Nữ Bạt, kết cục cũng rất khác nhau. Có người nói Vu tộc đốt cháy thế thân Nữ Bạt, trợ nàng trở về Thượng giới; cũng có nói Nữ Bạt biến thành Hạn Bạt - thủy tổ cương thi, hoặc chính là bản thân của Hạn Bạt, nhưng kết hợp vơi mộng cảnh, Tạ Phỉ tìm ra một truyền thuyết phù hợp nhất từ trong trí nhớ.
Hắn chưa từng nghi ngờ vào tính chân thực của mộng cảnh, nếu như nói Yến Lai dựa vào con mắt nhìn trộm tàn ảnh quá khứ, vậy hắn chính là mượn giấc mơ. Còn vì sao có thể mơ tới mấy ngàn năm trước, chắc là có liên quan đến miếng vảy ngược kia.
Bây giờ Tạ Phỉ đã có thể tiếp nhận các loại truyền thuyết thượng cổ không thể tưởng tượng được kia, nhưng ngàn lần hắn không ngờ tới, thế mà nguyên hình của Úc Ly lại là tọa kỵ của Xi Vưu — Thực thiết thú?! Đó không phải là hoá thạch sống sinh sôi tám trăm vạn năm vẫn chưa tuyệt chủng, tạo ra ngoại hối, làm ngoại giao cho quốc gia, có được đông đảo fan cuồng trên thế giới - quốc bảo gấu trúc lớn sao!
Khó trách sẽ bị coi như là thú cưng, lại bị săn giết.
Ngẫm lại những thông tin mà Úc Ly cố ý vô ý tiết lộ, bỏ đi một phần khoác lác về bản thân, gấu trúc lớn hoàn toàn đủ tôn quý, đủ may mắn, uy mãnh hung hãn cũng không kém, chỉ là bây giờ đã bị "đáng yêu hóa". Mà gấu trúc lớn lông mềm mềm siêu đáng yêu, lại đúng là thượng cổ thần thú, cũng thuộc về huyết mạch đồng nguyên với gấu Bắc Cực, dù sao đều là loài gấu nha...
Phân tích hoàn mỹ, Tạ Phỉ triệt để phá án!
Hắn mở to mắt trong bóng đêm, nhớ tới đủ loại trong mộng cảnh, trong lòng mềm nhũn, chỉ tiếc không thể gào lên, hắn cũng rất thích cảm giác được gấu trúc ôm đùi.
Nhưng trong ấn tượng gấu trúc đều rất thích sữa mà, vì sao Úc Ly lại không giống?
Đương nhiên, Tạ Phỉ không dám hỏi, thậm chí còn không dám thẳng thắn cùng Úc Ly hắn đã biết, trực giác nói cho hắn biết, làm bộ không có chuyện gì mới là thượng sách.
Nhưng cho dù hắn cẩn thận từng li từng tí, cũng khó tránh khỏi để lộ vài thứ.
"Hôm nay cậu cứ nhìn tôi làm gì?" Trong bữa sáng, Úc Ly phát hiện Tạ Phỉ không có việc gì liền nhìn lén mình, hình như còn có chút chột dạ.
"Không, không có." Ánh mắt Tạ Phỉ lóe lên.
Úc Ly ho nhẹ một tiếng, "Cũng không phải là tôi không cho cậu nhìn, nhưng ánh mắt của cậu đừng quá rõ ràng."
"Ờ..."
Chờ Úc Ly trở về phòng ngủ bù, Tạ Phỉ tìm một bộ phim cẩu huyết mà Ngân Túc yêu nhất mở cho nó xem, thấy Ngân Túc mê mẩn, hắn lại liếc mắt ra hiệu cho A Phúc, "Anh A Phúc, có thể theo giúp tôi lên núi đào chút rau dại không?"
A Phúc còn chưa phát hiện mình bị ông chủ để mắt tới, chỉ nghĩ đối phương coi trọng mình, vui vẻ đáp ứng.
Phía sau núi có chút biến hóa so với trước đây, bởi vì từ một tháng trước chính phủ công bố quy hoạch đường sắt cao tốc, xác định sẽ vòng qua thôn Tịch Ninh, An Minh Dịch liền cho đội công trình tới sửa đường, chỉ là lúc này đang ăn Tết, trên núi mới không có người ngoài.
"Ông chủ, ngài nói khách sạn chúng ta thật sự có thể làm xong trong vòng nửa năm sao?" An Minh Dịch đã hứa hẹn sẽ điều động tất cả tài nguyên, xây xong khách sạn bằng tốc độ nhanh nhất, kỳ hạn công trình dự tính là nửa năm.
"Chắc là được, không phải trên báo nói có một khách sạn cao 30 tầng chỉ cần15 ngày là xây xong sao, nếu như chi ra được nhân lực chi phí, nửa năm vẫn dư dả." Tạ Phỉ không yên lòng nói: "Suối nước nóng cũng đã khởi công, An tổng nói 4-5 tháng là có thể mở cửa, đến lúc đó nhìn có phải hay không là biết."
"Khì khì, tôi và Tương Phi đang đợi suối nước nóng, từ khi nhập thế đến nay không có linh lực hộ thể, mỗi mùa đông đều rất gian nan, chỉ có lão đại không sợ lạnh —"
"Bởi vì nguyên hình của y là gấu trúc sao?"
Một câu bất ngờ dọa A Phúc lảo đảo ngã bổ nhào, đến khi rơi xuống mặt đất đã hóa ra nguyên hình.
"Tôi, tôi không nói nhé, tôi không hề nói một chữ nào nhé, là tự ngài đoán!" Con dơi nói tiếng người, hoảng sợ bay lung tung.
Tạ Phỉ một lời khó nói hết: "Anh A Phúc, anh có thể biến về trước được không?”
Cái mặt lông của con dơi lộ ra ý cười xin lỗi, nhìn qua thực sự khiếp người, cũng may rất nhanh nó đã biến trở về hình người.
"Ông chủ, sao ngài lại đoán được vậy?” A Phúc còn đang nghĩ lại có phải trong lúc vô tình mình tiết lộ cái gì hay không, nếu không sao ông chủ lại phải tìm đến mình.
Trên thực tế Tạ Phỉ chỉ cảm thấy A Phúc không giữ mồm giữ miệng, đầu óc cũng không dễ dùng, thuận tiện lời nói khách sáo thôi.
"Tôi mơ thấy." Tạ Phỉ không e dè thuật lại mộng cảnh, "Anh A Phúc có thể nói một chút chuyện trước kia cho tôi không?"
A Phúc nghe xong, chỉ cảm thấy vận số của Úc Ly đã hết, thực sự không có gì để giấu giếm, huống chi hắn ta đã sớm không nhịn được, hận không thể nói hết một mạch. Nhưng vì để thể hiện mình bất đắc dĩ và cẩn thận, hắn ta vẫn giả vờ, "Nếu ông chủ đã mơ thấy, tôi sẽ nói một chút vậy, nhưng ngài tuyệt đối đừng bán tôi nha."
Đơn giản mà nói, Úc Ly vốn là tọa kỵ của Xi Vưu, cực kì hung mãnh, nhưng trong cuộc chiến đã bị thoái hóa về hình thái suy yếu lúc nhỏ, được chủ nhân trước của động phủ nhặt về.
"Chủ nhân coi y như trẻ con mà nuôi, làm quần áo, làm giày, làm đồ chơi cho y..." A Phúc chua chua nói: "Ban đầu y còn không nhận tình, thường xuyên đấm đá chủ nhân, động một chút lại muốn chạy trốn, cuối cùng còn không phải mỗi ngày đuổi theo lưng chủ nhân như tùy tùng sao, mà lại đặc biệt bá đạo, không cho phép tôi và Tương Phi tiếp cận chủ nhân... giống y như ông cụ non!"
Tạ Phỉ không nhịn cười được, mặc dù trong mơ đã thấy một cảnh này, nhưng lại không biết chi tiết bên trong, nghe vậy cũng cảm thấy thú vị, nhưng hắn để ý nhất vẫn là chuyện sau đó trong mộng cảnh, "Sau đó thì sao?"
"Về sau chủ nhân vào Minh giới tìm chí bảo, trợ giúp lão đại huyễn hóa thành hình người, lại dạy y pháp thuật, tu luyện..." A Phúc nhặt ra từng màn êm tai trong trí nhớ để nói, nói đủ một giờ, cuối cùng buồn bã: "Hai trăm năm sau chủ nhân chết, trong phủ chỉ còn ba người chúng tôi, mỗi ngày mỗi đêm lão đại đều canh giữ ở trên đỉnh núi, mặc dù y không nói rõ, nhưng tôi cùng Tương Phi đều biết y đang chờ chủ nhân trở về."
Trái tim Tạ Phỉ đau đớn.
"Sau này linh khí khô kiệt, động phủ phong ấn, chỉ có một mình lão đại ở bên ngoài." A Phúc cũng nói không rõ vì sao khi Úc Ly thoái hóa thành dã thú lại không chết, "Thật ra lão đại cũng không biết, dù sao y cứ ngây ngốc sống tiếp như vậy, trong lúc đó cũng gặp phải nhiều lần nguy cơ sống chết, ví dụ như ngàn năm trước cây trúc nở hoa, trúc trên núi chết hết trong vòng một đêm, y không có cái ăn, suýt nữa thì chết đói, được phương trượng trong chùa cứu.”
Tạ Phỉ giật mình hiểu ra, lúc ấy A Phúc nói môi trường tự nhiên biến đổi lớn, hóa ra là chỉ trúc nở hoa.
"Trăm năm trước, y bị bọn săn trộm bắn trúng, cũng suýt nữa mất mạng, nhưng vào lúc nguy cấp, không hiểu sao phong ấn động phủ lại mở, lúc này chúng tôi mượn linh khí hóa hình người, đánh đám săn trộm kia gần chết." A Phúc yếu ớt thở dài, "rahật t có đôi khi tôi vẫn nghĩ, có lẽ là chủ nhân trong cõi u minh còn đang phù hộ y, dù sao chủ nhân thương y như vậy.”
Hắn có thể nghe được A Phúc vẫn có chỗ giấu giếm, chuyện liên quan đến chủ nhân trước của động phủ đều được nói lảng đi, nhưng quá khứ của Úc Ly gần như bị vạch ra sạch sẽ.
"Trên tư liệu nói trước kia trên núi có gấu trúc xuất hiện, sẽ không phải là ca chứ?" Tạ Phỉ tiếc nuối nói: "Tôi còn chưa từng thấy gấu trúc thật bao giờ đâu, thật muốn ca biến về nguyên hình một lần ghê…”
A Phúc đột nhiên trộm cười, "Ông chủ muốn nhìn nguyên hình của y cũng không phải không được, năm đó vừa nhập thế, lão đại biết có vật tên là máy ảnh thì cực kì ham mê, thẳng đến khi phim nhựa màu sắc sặc sỡ truyền tới, y mới chậm rãi mất hứng thú với việc tự chụp mình… Tuy nói đa số đã bị tiêu hủy, nhưng tôi vẫn vụng trộm giữ lại mấy tấm."
Trong lòng Tạ Phỉ vui mừng, cho A Phúc một ánh mắt “anh hiểu đó”.
"Tôi phải tìm xem, sợ bị lão đại phát hiện, tôi cất rất kỹ." A Phúc gãi gãi đầu, "Hình như là khảm trong gạch, là cục nào nhỉ?”
Hai người trở lại khách sạn đã đến giữa trưa, Tạ Phỉ bảo Tương Phi phụ trách cơm trưa trong khách sạn, mình thì hao tâm tổn trí làm một bữa tiệc măng mùa đông cho Úc Ly.
"Sao tất cả đều là măng?" Úc Ly đi đến bên cạnh bàn ăn, thấy mỗi món ăn đều có măng, lập tức nheo mắt.
"À, không phải em và anh A Phúc lên núi đào rau dại sao? Nhìn thấy không ít măng mùa đông, liền thuận tiện đào về." Tạ Phỉ đã sớm tìm xong lí do thoái thác, A Phúc cũng vội vàng gật đầu.
Úc Ly âm thầm thở phào một cái, giống như tùy ý nói: "Mặc dù măng mùa đông không hiếm, nhưng hương vị vẫn ngon, ăn cũng không sợ béo."
Cho dù giọng điệu nhàn nhạt, nhưng có thể nghe được đánh giá như vậy từ trong miệng y, đã là cực kì hiếm thấy.
Tạ Phỉ âm thầm buồn cười, mặt ngoài đứng đắn nói, "Đúng rồi, Bạch tiên sinh đâu? Buổi sáng em còn bảo anh ta trưa nay đến đây ăn cơm mà.”
Bây giờ Bạch Diễm cũng đã hiểu biết về chuyện bán yêu, cũng có thể tính như “người một nhà.”
"Ra ngoài chơi với một vị Bạch tiên sinh khác rồi." Tương Phi vừa nghĩ tới thế mà Bạch Diễm lại thích cùng giới, còn dám đến trêu chọc mình thì rất oán giận, thấp giọng chửi mắng: "Tên gay chết tiệt…”
Chỉ nghe "rầm" một tiếng, Úc Ly vỗ mạnh lên bàn, giận tím mặt: "Chuột chết! Dám mắng t — mắng Thúy Thúy!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT