Triệu Tiểu Mạn ngồi dựa vào đầu giường, nhìn Bạch Văn Thu đang rót nước cho mình, cắn môi nói: "Văn Thu, nếu không ngày mai chúng ta về nhà đi."

Bạch Văn Thu dừng động tác lại, quay đầu lại bình tĩnh hỏi: Không phải em muốn ra ngoài du lịch sao?"

"Em, có thể là em bị cảm.” Triệu Tiểu Mạn lắp bắp tìm lý do.

"Phát sốt rồi?"

"Không..."

Bạch Văn Thu vẫn có thể phân biệt ra được bạn gái có mắc bệnh hay không, anh ta hơi trầm mặc: "Em không thích ở chỗ này sao?"

"Không phải!" Triệu Tiểu Mạn gấp gáp phản bác, "Nơi này rất tốt, em, em rất thích!"

"Vậy là không muốn anh và Bạch Diễm tiếp xúc?" Bạch Văn Thu không che giấu nghi ngờ của mình chút nào, "Đêm qua em đã mất hồn mất vía, em quen hắn ta? Hay là trước kia anh —"

"Không quen, em chưa từng gặp hắn ta!" Triệu Tiểu Mạn bối rối, ra vẻ ôm đầu: "Em thấy hơi đau đầu, muốn nghỉ ngơi trước."

Bạch Văn Thu lẳng lặng nhìn nhìn cô ta, Triệu Tiểu Mạn chột dạ trong lòng, đang muốn nói chút gì, chợt nghe thấy một tiếng khẽ than: "Uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi."

Thẳng đến khi Triệu Tiểu Mạn nằm xuống, Bạch Văn Thu mới đẩy xe lăn ra phòng khách.

Bọn họ ở chung phòng, trong phòng ngủ chỉ có một cái giường lớn, đêm nay anh ta chỉ có thể ngủ trên ghế sa lon.

Cho dù tất cả người thân bạn bè đều nói, anh ta và Triệu Tiểu Mạn đã từng yêu nhau cỡ nào, đối phương lại nỗ lực nhiều ít vì anh ta, nhưng từ đầu đến cuối anh ta đều không có cảm giác chân thực.

Anh ta không nhớ rõ.

Những lời thề non hẹn biển, tất cả chuyện cũ lãng mạn nghe được từ trong miệng người khác, anh ta đều không có ký ức.

Sâu trong nội tâm anh ta bài xích Triệu Tiểu Mạn, đương nhiên cũng không muốn cùng giường với đối phương.

Vì thế mà Bạch Văn Thu vẫn luôn áy náy, anh ta không thể cho tình yêu, chỉ có thể hết sức đền bù từ phương diện khác.

Cho dù như thế nào, nhất định anh ta phải gánh vác trách nhiệm “bạn trai”, hoặc là “chồng” sau này.

Chờ đợi một lát, Bạch Văn Thu cảm thấy phiền muộn, dứt khoát đẩy xe lăn đi ra ngoài.

Vẫn chưa tới 10 giờ, trong hoa viên có rất nhiều khách, Bạch Văn Thu liếc mắt liền nhìn thấy Bạch Diễm đứng dưới giàn hoa. Đối phương đang nói gì đó với một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, cô ta cười nói rạng rỡ, Bạch Diễm hơi cong hai mắt, hai người đứng cùng một chỗ ngược lại là cảnh đẹp ý vui.

Phiền muộn trong lòng Bạch Văn Thu càng tăng lên, không chút nghĩ ngợi đẩy xe lăn lên trước, "Có thể nói chuyện sao?"

Bạch Diễm thấy chỉ có một mình Bạch Văn Thu, hơi nhíu mày: "Triệu tiểu thư đâu?"

"Cô ấy nghỉ ngơi rồi."

Bạch Diễm biết sớm muộn gì Bạch Văn Thu sẽ tìm đến hắn ta, không ai không hiếu kỳ với quá khứ mất đi cả, liền gật đầu, "Đến phòng tôi đi."

Sau khi vào cửa, Bạch Diễm định pha trà cho Bạch Văn Thu, người sau lại từ chối không nhận: "Không cần, tôi không thích uống trà."

Bạch Diễm quay đầu lại, vẻ mặt khó hiểu cười cười, "Anh thật sự thay đổi rất nhiều."

"Sao vậy, trước kia tôi thích uống?" Bạch Văn Thu đã không cảm thấy bất ngờ, anh ta trong ấn tượng của Bạch Diễm, cùng với anh ta hiện tại hoàn toàn giống như hai người.

"Đâu chỉ thích, căn bản là không thể rời đi, ngay cả ban đêm cũng đều muốn uống." Bạch Diễm nửa đùa nửa thật nói: "Trà trong khách sạn đều là ông chủ Tạ tự xào, bây giờ tay nghề pha trà của tôi đã tiến bộ, còn muốn lấy ra để anh nếm thử đấy."

Bạch Văn Thu lại nghe được một điểm, "Ttrước kia chúng ta rất quen thuộc?"

Quen thuộc đến mức ngay cả thói quen buổi tối của tôi cậu cũng biết.

Thấy nụ cười của Bạch Diễm ngưng lại, Bạch Văn Thu cảm thấy trái tim bị đâm chọc, "Xin lỗi, tôi thật sự không hề nhớ gì."

"Không sao." Bạch Diễm đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, mượn gió lạnh thổi vào trong phòng để đầu óc thanh tỉnh chút, "Anh đến tìm tôi, là muốn hỏi chuyện trước kia?"

Thật ra lúc Bạch Văn Thu tới tìm Bạch Diễm cũng không nghĩ quá nhiều, lúc này lại nhẹ nhàng gật đầu, "Thuận tiện nói sao?"

Bạch Diễm nghiêng nửa người sang, dựa vào bệ cửa sổ, "Bây giờ anh biết những chuyện gì rồi?"

Bạch Văn Thu giản lược lại chuyện nghe từ người nhà bạn bè ra, trí nhớ của anh ta dừng lại tại ngày hai chân xảy ra chuyện, lúc ấy anh ta chỉ có 19 tuổi, tuổi tác vừa vặn, tiền đồ rộng lớn, là vận động viên đầu tiên của đội tuyển trượt tuyết quốc gia mới thành lập. Sau khi xảy ra sự cố, anh ta được đưa đến Mỹ trị liệu, đáng tiếc ba năm rồi mà hai chân vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, đành phải về nước. Sau khi về, anh ta ngẫu nhiên quen biết Triệu Tiểu Mạn làm điều dưỡng, hai người dần dần sinh tình cảm, xác định quan hệ yêu đương, ở chung rất hòa hợp, thẳng đến ba tháng trước anh ta mất trí nhớ...

Bạch Diễm yên tĩnh nghe, trong chuyện xưa của Bạch Văn Thu cũng không có mình, trong dự đoán, tất cả chuyện liên quan tới hắn ta đều bị xóa đi.

"Bọn họ nói anh chữa chân ở Mỹ? Vết thương gì mà phải chữa đến 3 năm?” Trong giọng nói của Bạch Diễm không che giấu vẻ trào phúng.

Bạch Văn Thu nhíu chặt mày: "Ý của cậu là họ lừa tôi? Hoặc là có chỗ giấu giếm?"

Bạch Diễm vô ý nói cho đối phương biết giữa hai người cũng không tính là vui vẻ, suốt ngày cãi lộn, rồi lại có một cuộc tình khắc cốt ghi tâm, nhưng chung quy có chút khó khăn: "Anh cảm thấy thế nào?"

Bạch Văn Thu rất không thích loại giao lưu nói không rõ ràng này, mập mờ suy đoán vể 3 năm anh ta ở Mỹ, tất cả mọi người, gồm cả mẹ của anh ta. Anh ta cảm giác mình rơi vào trong sương mù, mà mỗi người bên ngoài sương mù đều không muốn ra tay giúp đỡ, mặc anh ta đầu óc choáng váng, không tìm được đường ra.

Anh ta có chút bực bội lấy một bao thuốc lá từ trong túi ra, "Có thể hút không?"

"Tùy ý."

"Cậu cần không?" Bạch Văn Thu khách khí hỏi một câu.

"Tôi cai rồi."

Bạch Diễm không nói trước kia anh không hút thuốc lá nữa, bởi vì không có ý nghĩa, nhưng khi hắn ta thấy rõ logo bao thuốc, trong lòng vẫn nhảy dựng lên.

Nếu như trùng hợp quá nhiều, còn có thể tính là trùng hợp sao?

Nghi ngờ trong lòng Bạch Diễm càng tăng, bỗng nhiên sinh ra xúc động truy cứu đến cùng: "Có phải bây giờ anh đổi sang uống cà phê rồi không?”

Bạch Văn Thu châm một điếu thuốc, thoáng nhíu mày: "Đúng."

"Thích nghe nhạc Liên Xô cũ?"

"Đúng."

"Thích nhất phim Mike Payne đạo diễn?"

Bạch Diễm hỏi bảy tám vấn đề liên tiếp, mỗi cái đều trúng hồng tâm.

Nhưng Bạch Văn Thu cũng không cho rằng đối phương hiểu rõ thứ mình yêu thích, từ mấu chốt trong câu hỏi của Bạch Diễm là "bây giờ".

"Trước kia tôi không thích những này?" Bạch Văn Thu cảm thấy rất hoang đường.

Bạch Diễm hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Hình xăm của anh vẫn còn chứ?"

Ngón tay Bạch Văn Thu run lên, khói bụi rớt xuống đất, trên mặt xuất hiện cảm xúc dao động lớn nhất đến nay, "Cậu biết tôi có hình xăm?"

"Trên cổ tay phải của anh, một ngọn lửa."

Bạch Văn Thu nhìn chằm chằm hắn ta một lúc lâu, vén ống tay áo lên, quả nhiên trên cổ tay có một ngọn lửa đỏ tươi, thiêu đốt mạch đập.

"Chẳng lẽ hình xăm của tôi đã sớm có?" Bạch Văn Thu khóa chặt mày rậm: "Nhưng đây là sau khi tôi quen Tiểu Mạn mới đi xăm, cô ấy cũng có một hình xăm giống tôi như đúc, trên vai."

Bạch Diễm kinh ngạc mở to mắt, chợt thấy cực kì buồn cười, trong lòng đột nhiên dâng lên một sự phẫn nộ: "Bọn họ lừa gạt anh, những thứ kia căn bản cũng không phải là anh thích..."

Xa xa có mấy đóa pháo hoa nổ vang trên màn trời.

Âm thanh hỗn loạn che giấu câu nói sau cùng của Bạch Diễm: "Là em thích."

11 giờ đêm, Bạch Diễm đi tới đại sảnh.

Tạ Phỉ đang đứng sau quầy lễ tân tính sổ sách, nghe thấy động tĩnh thì quay đầu lại, "Muộn như vậy mà Bạch tiên sinh còn chưa nghỉ ngơi sao?"

"Ngủ không được, muốn uống một chút rượu."Tạ Phỉ hiểu rõ, quay người lấy chai rượu đỏ Bạch Diễm cất trong đủ, đổ ra nửa non ly.

"Ông chủ Tiểu Tạ không uống sao?" Bạch Diễm nhận ly rượu, nhìn chằm chằm chất lỏng đỏ thẫm hỏi.

"Cảm ơn, tôi không cần."

Bạch Diễm nhún nhún vai, cười hỏi: "Có muốn nghe chuyện cũ không.”

Tạ Phỉ biết Bạch Diễm muốn thổ lộ hết những chuyện nhẫn nhịn trong đầu, lúc này khép sổ sách lại: "Tôi thích nghe chuyện xưa nhất."

Đương nhiên nhân vật chính của câu chuyện xưa chính là Bạch Diễm cùng Bạch Văn Thu.

Bạch Diễm 21 tuổi quen Bạch Văn Thu, khi đó Bạch Văn Thu mới tới Mỹ một năm, đã từng làm huấn luyện viên tại nhà, mỗi ngày đều sẽ đi tới một bệnh viện gần đó để khôi phục huấn luyện.

Hôm đó Bạch Diễm đến bệnh viện thăm bạn, cứ như vậy gặp được đối phương.

"Lúc mới quen, anh ấy cũng chỉ có 20 tuổi, không thích nói chuyện, có chút âm trầm."

Nhưng Bạch Diễm lại thích, không có nguyên nhân, không có cách nào giải thích.

Mới đầu, hắn ta chỉ có chút hiếu kì với chàng thanh niên đến từ nước lạ thôi, nhưng bất tri bất giác, hiếu kì biến thành chú ý, chú ý lại chuyển thành mong nhớ không dứt bỏ được, cuối cùng mong nhớ hóa thành tương tư tận xương.

Bạch Diễm bắt đầu liên tục xuất hiện bên cạnh Bạch Văn Thu, không để ý đối phương cự tuyệt lạnh lùng, lớn mật, nhiệt tình theo đuổi.

Hắn ta vì Bạch Văn Thu mà học tiếng Trung, học nấu canh, học xoa bóp; cũng viết thư tình, hát tình ca, tặng quà cho Bạch Văn Thu, theo đuổi hơn nửa năm, rốt cuộc đạt được ước muốn.

"Chúng tôi đã từng rất tốt, mặc dù bởi vì hai chân tàn tật nên tính cách của anh ấy rất mẫn cảm, tính khống chế rất mạnh, nhưng tôi rất hưởng thụ, cũng rất đắc ý vì được một người khắc chế điên cuồng vì mình, cho đến khi mẹ anh ấy biết chuyện của chúng tôi..."

Trước kia mẹ của Bạch Văn Thu ly dị, một mình nuôi con trai lớn lên, rất kỳ vọng vào anh ta, căn bản không có cách chấp nhận con trai biến thành đồng tính luyến ái.

Biết được sự tồn tại của Bạch Diễm, lúc này mẹ Bạch bay đến nước Mỹ, yêu cầu bọn họ lập tức chia tay, nhưng hai người nào chịu đồng ý? Thế là mẹ Bạch mẫu bắt đầu không ngừng quấy rối Bạch Diễm, thậm chí quấy rối cha mẹ và bạn bè của hắn ta.

Cho dù mẹ Bạch không tạo ra tổn thương thực chất gì, nhưng áp lực vẫn vạch ra một vết nứt giữa Bạch Diễm và Bạch Văn Thu.

"Ba, năm lần tôi có thể chịu, càng về sau, mỗi lần tôi đều bị mẹ anh ấy chọc tức, liền không khống chế nổi cãi nhau với anh ấy, nhưng anh ấy chưa từng đáp lời, chỉ buồn bực không lên tiếng mặc tôi phát tiết." Bạch Diễm tự giễu cười một tiếng, "Tôi tức giận đến hung ác, luôn động tay chân uy hiếp, nhưng tôi cũng không phải là thật lòng, tôi cho là anh ấy hiểu."

Lúc ấy Bạch Diễm thật sự tin tưởng, Bạch Văn Thu vĩnh viễn sẽ không chia tay với mình.

"Có một ngày mưa to, tôi lại ầm ĩ với anh ấy, nhịn tức giận lái xe, kết quả xảy ra tai nạn." Bạch Diễm nghĩ đến mấy năm trước, nụ cười trên mặt phai nhạt, "Cổ tay phải của tôi bị thương nghiêm trọng, có thể không cầm nổi bút."

Nhưng Bạch Diễm vẫn khá may mắn, tay phải vừa chữa khỏi, Bạch Văn Thu lại lần đầu nói đến việc chia tay.

"Anh ấy nói rất mệt mỏi, rất sợ hãi, không muốn gặp lại tôi, bởi vì tức giận với anh ấy mà xảy ra bất trắc, nhưng tôi không sợ hãi, dưới cơn giận đã đồng ý." Bạch Diễm nhìn chằm chằm cổ tay phải của mình, thấp giọng nói: "Tôi nghĩ anh ấy sẽ hối hận, kết quả một tuần, nửa tháng, một tháng, anh ấy không còn liên lạc với tôi nữa, rồi trở về nước."

Đương nhiên Bạch Diễm đã đi tìm Bạch Văn Thu, nhưng Bạch Văn Thu thay điện thoại, cũng không trả lời thư từ.

Mà Bạch Diễm chỉ biết là Bạch Văn Thu ở Bắc Kinh, nhưng Bắc Kinh lớn như vậy, hắn ta tìm hai tháng cũng không thu hoạch được gì.

"Cậu có biết ở đây là gì không?" Bạch Diễm tháo đồng hồ, lộ ra vết sẹo dữ tợn trên cổ tay, nói: "Là một hình xăm lá phong, đáng tiếc bị vụ tai nạn kia hủy đi. Trên cổ tay của anh ta là ngọn lửa, bởi vì tôi tên là Aidan, có nghĩa là ngọn lửa... Tên tiếng Trung của tôi là anh ấy lấy, cùng họ với anh ấy."

Nghe được câu này, Tạ Phỉ trở nên hoảng hốt khó hiểu.

"Có phải rất xấu không?" Thấy Tạ Phỉ nhìn chằm chằm vết sẹo sững sờ, Bạch Diễm mỉm cười.

Tạ Phỉ đè lại hoang mang trong lòng, lắc đầu.

"Tôi đã nói với anh ấy, sau khi anh ấy mất trí nhớ, người bên cạnh anh ấy che giấu sự tồn tại của tôi, tôi cũng không thấy bất ngờ chút nào.” Vẻ mặt Bạch Diễm lạnh xuống, "Nhưng tôi không thể nào chấp nhận được, trí nhớ thuộc về tôi lại bị đưa cho một người khác, người kia còn là bạn gái hiện tại của anh ấy, đây hoàn toàn là lừa gạt. Mỗi người đều đang gạt anh ấy, anh ấy thật đáng thương."

Tạ Phỉ không nghĩ tới thật sự có chuyện cẩu huyết như thế, thật lâu mới hỏi: "Vậy anh có nói cho anh ta không?"

"Nói một chút."

"Anh ta tin sao?"

Bạch Diễm mờ mịt: "Tôi không biết."

Trong ly chỉ còn một chút rượu, Bạch Diễm đặt ly lên trên quầy, liền nghe Tạ Phỉ hỏi: "Anh còn thích anh ta không?"

Bạch Diễm hơi rũ mắt, không lên tiếng.

Đáp án rõ ràng.

"Cho dù anh ta chỉ là bề bề?"

"Cái gì?"

Tạ Phỉ cho rằng không cần thiết giấu giếm, chuyện bán yêu đã được đưa ra ngoài sáng, thứ hai là quen biết Bạch Diễm hai tháng, hắn vẫn tin tưởng đối phương.

Nhưng Bạch Diễm nghe xong giải thích của hắn lại cười nói: "Chuyện xưa của cậu còn thú vị hơn cả tôi, bề bề là con mà lần trước cậu nấu sao? Tôi rất thích vị chua ngọt.”

Tạ Phỉ giật khóe mắt một cái: "Tôi nói thật đó."

Bạch Diễm chỉ nghĩ Tạ Phỉ cố ý đùa cho hắn ta vui: "Trong truyền thuyết của mấy người, bề bề cũng có thể biến thành yêu quái?"

"Không chỉ bề bề, cho dù là con kiến, con sên, con đỉa đều có thể tu luyện thành yêu, anh không được kì thị chủng tộc."

Tạ Phỉ đờ đẫn thuật lại lời Úc Ly, Bạch Diễm lại cười lớn tiếng hơn.

Nhưng rất nhanh, Bạch Diễm đã không cười nổi nữa, bởi vì Úc Ly đến đây.

Sau khi được chứng kiến Úc Ly thi triển pháp thuật, Bạch Diễm chỉ để lại một câu "Để cho tôi tiêu hóa đã", liền nện bước chân nặng nề rời đi.

Thấy thế, Úc Ly ghét bỏ đánh giá: "Chuyện bé xé ra to."

"Tự nhiên biết người mình thích biến thành bề bề, ai mà chẳng khó tiếp nhận chứ." Tạ Phỉ rất hiểu Bạch Diễm: "Đổi thành mèo mèo chó chó, độ chấp nhận sẽ cao hơn rất nhiều."

“Cậu thích mèo chó?"

Mặc dù giọng điệu của Úc Ly rất bình thường, nhưng Tạ Phỉ nào dám nhận: "Em chỉ lấy ví dụ thôi, động vật lông mềm mềm vốn được rất nhiều người thích..." Nói xong lại rất gấp gáp, nếu nguyên hình của Úc Ly không liên quan đến lông mềm, chẳng phải chọc tổ ong vò vẽ rồi sao?

Nào biết Úc Ly lại nhẹ nhàng gật đầu: "Cậu nói cũng có nhất định đạo lý."

Không biết có phải ảo giác hay không, Tạ Phỉ luôn cảm thấy Úc Ly thẳng lưng lên rất nhiều.

Có lẽ bởi vì cuộc đối thoại lần này, đêm đó Tạ Phỉ đúng là nằm mơ thấy một con vật lông mềm như nhung.

Giấc mơ lần này có vẻ như là sau trận đại chiến viễn cổ kia, địa điểm vẫn là trên cánh đồng trống ở Ký Châu, nhưng chiến tranh đã kết thúc.

Cát bụi tràn qua bùn đất máu tanh, đập vào mắt hài cốt khắp nơi trên đất.

Nam tử áo đen tay cầm chuông bạc, trong miệng niệm kinh văn huyền bí cổ xưa, giống như một khúc an hồn dễ nghe.

Hắn xuyên qua núi thây, đi qua biển máu, bỗng nhiên dừng bước.

Trong thi thể chồng chất, một con thú non gian nan leo ra, loạng choạng chạy về phía hắn, đáng tiếc chưa chạy được hai bước đã ngã nhào.

Nam tử bật cười, xoay người ôm lấy thú con, nó không ngừng giãy giụa, bốn móng vuốt vô lực đạp đạp, một đôi đôi mắt nhỏ hơi phiếm hồng, há miệng lộ ra một loạt răng sữa, hung hãn mà gào lên: "A! A!"

"Vật nhỏ đáng thương." Đáy mắt nam tử hiện ra vẻ thương hại: “Thôi, bây giờ dáng vẻ của ngươi như vậy, cũng coi như là bị ta làm liên lụy, sau này đi theo ta đi.”

- ---

Tác giả có lời muốn nói:

Lưu Ly: Cho nên các ngươi đã đoán được nguyên hình của bản tọa chưa?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play