48.

Vé máy bay của Lục Cảnh Tu đã đặt sẵn, giữa trưa bọn họ đi tới nhà hàng gần đó ăn trưa, sau đó tranh thủ chạy đi siêu thị. Sở Tầm vốn chỉ muốn mua vài loại trái cây, nhưng Lục Cảnh Tu cứ như mấy bác gái cuồng mua hàng điên cuồng quét thức ăn trên quầy trưng bày xuống, cái gì thức ăn khô hay đồ ăn vặt đều có cả.

Điều này làm người bán hàng của siêu thị vui vẻ muốn chết, vẫn luôn vây quanh hai người đẩy mạnh tiêu thụ, nói cái này tốt, cái kia cũng không tệ. Lục Cảnh Tu mới đầu còn kiên nhẫn nghe một tí, nhưng khi phát hiện Sở Tầm không nhất định sẽ thích thứ họ đề cử, anh liền tự mình mua đồ cho Sở Tầm.

Sở Tầm thật sự không nhịn nổi, ngăn cản anh: "Đừng mua nữa, xách không nổi đâu."

"Mình lái xe tới mà, lo gì, anh đi rồi ai xách cho em? Lần này mua nhiều, lần sau em đỡ phải mua." Lục Cảnh Tu không để bụng, chất xe đẩy hàng cao như cái núi nhỏ đi tính tiền. Sở Tầm sợ có đồ rớt, vẫn luôn đề phòng nhìn quanh xe đẩy.

Lần này họ lái xe của Lục Cảnh Tu về nhà, siêu thị cách tiểu khu của họ không xa, khoảng năm phút đi xe.

Sau khi xe đỗ xe, Sở Tầm xuống xe trước, nâng cốp lên, nhìn một cốp chất đầy thức ăn mà buồn rầu. Khi cậu đang suy nghĩ làm thế nào để chất đống này xuống thì nghe có người hô một tiếng "Sở Tầm", quay đầu lại, cậu phát hiện người gọi là huấn luyện viên thể hình.

"Lâu rồi em chưa tới phòng tập thể thao, như vậy không được a, còn vài bài vẫn chưa học xong mà." Huấn luyện viên vỗ vai Sở Tầm, lại nhìn một xe toàn đồ ăn vặt kia, nghẹn họng trân trối, có chút hối hận với lời mình vừa nói.

Sở Tầm cũng không muốn đi tập thể hình nữa, nhưng huấn luyện viên đúng lúc có ở đây, nhờ gã mang đồ ra giúp cũng được.

Huấn luyện viên tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn, chỉ là khi thấy Lục Cảnh Tu vẫn có chút chột dạ, giúp xong liền chạy đi.

Lục Cảnh Tu vô cùng cảnh giác, anh đã quên trừ Hà Dục ra vẫn còn rất nhiều ong bướm bay quanh Sở Tầm, mà cậu lại là một bé thỏ dễ lừa, chỉ cần dùng chút thủ đoạn đã bị lừa tới tay người khác rồi.

Aiii, phải cách xa lâu như vậy, Lục Cảnh Tu đúng là không yên lòng, hay là mang theo Sở Tầm cùng đi? Dù sao Sở Tầm dạo gần đây không có lịch trình gì.

Lục Cảnh Tu vừa mới nói ra đã bị Sở Tầm từ chối, nếu cậu đi với Lục Cảnh Tu, chắc chắn sẽ bị lộ. Hiện tại bụng cậu chỉ hơi phình ra, nhưng khi ăn thức ăn tanh sẽ ói, nếu chuyện này xảy ra thường xuyên, Lục Cảnh Tu chắc chắn sẽ sinh nghi.

Lúc trước Lục Cảnh Tu không hề hoài nghi, nhưng dạo gần đây, anh mơ hồ cảm thấy Sở Tầm đang gạt anh chuyện gì đó.

Hình như là cố gắng tránh né không muốn thân thiết với anh, nhưng chiều nay máy bay sẽ cất cánh, anh chưa kịp nói cái gì, đã phải bay đi rồi.

Lần này lên phi cơ anh đã nghỉ ngơi một chút, xuống phi cơ còn phải tham gia một buổi đàm phán mới.

...

So với Lục Cảnh Tu đang bận tối tăm mặt mũi, Sở Tầm có thể nói là khá rảnh rỗi. Nếu đã quyết định giữ lại đứa bé, Sở Tầm hôm sau lập tức gọi điện thoại cho bệnh viện nói mình không phá thai. Bệnh viện còn tưởng rằng Sở Tầm sợ hãi nên tuỳ tiện uống thuốc phá thai bậy bạ, ở đầu dây bên kia vô cùng tận tâm khuyên nhủ, nói mấy loại thuốc ba không (không nguồn gốc xuất xứ, không có dấu kiểm dịch, không an toàn cho sức khoẻ) muốn uống phải cẩn thận, bệnh viện có thuốc tê, sẽ không đau vân vân.

Sở Tầm giải thích nửa ngày mới nói rõ mình muốn giữ lại đứa bé, bệnh viện lập tức tỏ vẻ họ có thể liên hệ một bệnh viện nước ngoài từng đỡ đẻ thành công cho một trường hợp giống cậu, muốn cậu an tâm.

Nhưng dựng phu mang thai đủ tháng không nên ngồi máy bay, bệnh viện kiến nghị Sở Tầm nên chờ tới trung kỳ mang thai mà xuất ngoại đến bệnh viện kia.

Sở Tầm cảm thấy chờ một chút không sao cả, dù gì bệnh viện trong nước này vẫn là theo tiêu chuẩn nước ngoài. Cậu tìm một cái cớ cho việc lâu ngày không ra cửa, sau đó sinh đứa bé này dưới tình huống Lục Cảnh Tu không biết gì là được rồi.

Đứa bé này dù gì cũng là do cậu sinh ra, lúc đó mọi chuyền đều như ván đã đóng thuyền, Lục Cảnh Tu sẽ không nhẫn tâm đến mức bỏ đứa bé đi đâu.

Dù gì cũng là cốt nhục của anh mà.

Sở Tầm tính toán chu toàn mọi chuyện, lòng lập tức thoải mái không ít, nôn nghén cũng không quá rõ ràng, còn ăn thêm được một chén cơm đầy.

Làm một dựng phu, chính bản thân còn chưa ổn định cuộc sống đã sắp chào đón một sinh mệnh khác, dù sao cũng có chút thấp thỏm.

Bệnh viện ở Bắc Thành này nửa tháng sẽ tới kiểm tra sức khoẻ cho Sở Tầm một lần, bác sĩ cũng tỉ mỉ nói cho cậu giai đoạn này nên bổ sung cái gì, chẳng hạn như vitamin tổng hợp hay canxi gì đó, nhưng cũng không cần quá nhiều. Ăn quá nhiều sẽ dẫn đến thai nhi phát triển lớn, đến lúc đó sẽ khó sinh, cho nên giai đoạn đầu phải khống chế tốt thể trọng thai nhi, đứa bé lớn nhanh lắm, nếu thể trọng biến đổi mà không can thiệp sớm, lúc đó đã chậm rồi.

Còn có cả rạn da nữa, Sở Tầm lần đầu nghe nói nếu đứa bé sinh trưởng quá nhanh, bụng sẽ bị căng, gây các vết rạn, mang thai đúng là chuyện không dễ dàng.

Vì thế khi ở nhà Sở Tầm điên cuồng vơ vét các bài học khi mang thai, gồm cả khi mang thai phải chú ý cái gì. Thật ra giai đoạn mang thai trước cậu là mơ mơ màng màng mà trải qua, đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói đứa bé rất khoẻ mạnh, điều này làm Sở Tầm có niềm tin rất lớn vào đứa bé. Nhưng cậu ăn tuỳ tiên như vậy vẫn nuôi lớn được đứa nhóc này sao?

Nhưng việc này một khi đã tìm hiểu rồi liền không dừng lại được, trừ thời gian tìm hiểu về quá trình mang thai, Sở Tầm còn tìm tòi một đống kiến thức về trẻ sơ sinh, ví dụ như nên uống sữa bột loại gì, mua tã giấy của hãng nào, ban đêm trẻ khóc thì làm sao, cậu thậm chí còn tìm mọi thứ liên quan tới con nít, rất nóng lòng muốn thử.

Cũng may cậu sớm phát hiện ra bản thân chưa mua đồ đạc chuẩn bị cho mang thai, cấp tốc đặt mua một đống chai nọ lọ kia, còn mua cả tinh dầu xoa bụng, nghe nói có thể phòng ngừa bị rạn da.

Tuy bác sĩ nói cái này không cần thiết, nhưng Sở Tầm cảm thấy có còn hơn không, cậu không muốn bị rạn da đâu.

Lục Cảnh Tu đi công tác một tháng, chờ đến khi anh về cậu lấy lòng anh một chút, sau đó tìm một lý do qua loa lấy lệ là như công tác là được rồi.

Nhưng thời gian sinh đứa bé ra cũng lâu lắm, vài tháng... đủ để cậu quay một bộ phim.

A? Quay phim? Đúng rồi, cậu có thể nói với Lục Cảnh Tu mình xuất ngoại quay phim mà!

Đạo diễn rất nghiêm khắc... không cho thăm ban, cũng không cho diễn viên làm công việc khác trong lúc quay!

Lý do này là vì bất đắc dĩ phải sinh đứa bé thôi, khi sinh đứa bé ra, đoàn phim đóng máy. Nói mơ hồ như vậy, phim trong nước nhiều thế, sẽ không ai phát hiện ra đâu.

Sở Tầm vô cùng vui vẻ, cảm thấy quyết định tốt nhất từ trước đến giờ là làm diễn viên, thời gian công tác tự do rất thoải mái. Bảo sao giới giải trí có nhiều tin đồn ngoại tình như vậy, minh tinh muốn làm chút chuyện xấu, bạn lữ nào có thể xác định hành tung chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play