Sở Tầm không cảm thấy đói, cậu tìm một vị trí thoải mái nằm bên cạnh Lục Cảnh Tu, lẳng lặng nghĩ xem phải làm sao với đứa bé trong bụng mình.
Suy nghĩ cả đêm, Sở Tầm vẫn là không nỡ bỏ đi đứa trẻ. Lúc đầu cậu còn sợ hãi chùn bước, nhưng có thể là do có Lục Cảnh Tu bên cạnh, hoặc là do thiên tính, khi Sở Tầm nghĩ đến trong bụng cậu có một đứa bé mang một nửa huyết mạch của mình, lòng liền mềm nhũn.
Yêu thương lớn hơn sợ hãi, ít nhất bây giờ thái độ của cậu đối với việc sinh con không hoàn toàn là bi quan nữa.
Huống gì đứa bé này vẫn là con cậu và Lục Cảnh Tu.
Công việc có thể tạm thời dời lại, chờ sinh đứa bé xong cậu lại tiếp tục là được. Ý tưởng này cũng không quá bất khả thi, cậu đã lăn lộn giới giải trí nhiều năm, tích luỹ được kha khá fan, đình công một năm cũng sẽ không có vấn đề gì lớn, chỉ cần các fan không biết cậu mang thai là được. Nhưng có một vấn đề khác khó giải quyết hơn, đó là có nên nói cho Lục Cảnh Tu biết mình có thai hay không.
Sở Tầm vô cùng phiền não, hiện tại mình sống chung với Lục Cảnh Tu rất tốt, nếu anh biết cậu mang thai, có khi nào sẽ nghĩ cậu là quái vật không? Sở Tầm thử đặt mình vào vị trí của Lục Cảnh Tu, chính cậu còn không chấp nhận được việc đàn ông có thể có thai, huống chi là Lục Cảnh Tu theo chủ nghĩa đàn ông đích thực?
Bản thân là đồng tính luyến ái vốn đã cực khổ, huống chi khi hẹn hò, bạn trai mình còn mang thai con mình!
Nhưng không nói cho Lục Cảnh Tu, cậu sinh đứa bé này làm sao?
Nếu cậu là con gái thì tốt rồi, không cần phải che che giấu giấu, có thể vui vẻ nói với bạn đời mình rằng mình có thai, cả gia đình sẽ chào đón một sinh mệnh mới. Sở Tầm nắm chặt áo sơ mi đang nằm trên đất của Lục Cảnh Tu, buồn bực thở dài.
Phiền quá đi.
Nhưng chuyện của Lục Cảnh Tu cũng không làm cậu buồn bực lâu, Sở Tầm mới nằm xuống chừng nửa giờ, điện thoại Lục Cảnh Tu đã reo vang. Cậu vốn muốn nhấn từ chối để Lục Cảnh Tu nghỉ ngơi, ai ngờ anh đã thức dâỵ, duỗi tay mò điện thoại thì sờ trúng tay Sở Tầm: "Ngoan, đưa anh điện thoại, anh xem xem có phải chuyện gì gấp không..."
Sở Tầm đành phải đưa điện thoại qua.
Lục Cảnh Tu ngồi dựa vào đầu giường xử lý công việc. Anh vốn không ngủ đủ, lúc này quầng thâm dưới mắt càng thêm rõ ràng. Lục Cảnh Tu khi làm việc luôn rất nghiêm túc, miệng mím lại, mày hơn nhăn, là bộ dạng Sở Tầm thích nhất, cậu không nhịn được giơ tay sờ sờ khoé miệng anh, lại bị Lục Cảnh Tu nắm lấy.
Lục Cảnh Tu một tay cầm điện thoại, một tay đánh chữ, ngoài miệng lại nói lịch trình của bản thân cho Sở Tầm: "Công việc bên kia của anh chỉ mới bắt đầu, chỉ có thể ở lại nhà nửa ngày, buổi chiều phải lên máy bay đi về."
Có lẽ là công việc tạm thời đã xong, Lục Cảnh Tu quay sang chăm chú nhìn mặt Sở Tầm, hơi cúi đầu hôn khoé miệng cậu: "Hôm nay ăn gì, sao miệng ngọt thế?" Ngoài miệng nói vậy, tay lại không thành thật mò lên.
Sở Tầm có chút ý loạn tình mê, thân thể cậu vẫn luôn rất nhạy cảm, Lục Cảnh Tu chỉ cần dùng chút thủ đoạn là đã có thể làm cậu mềm cả người. Chờ đến lúc da cảm thấy lạnh lẽo, Sở Tầm mới nhận ra quần áo trên người cậu đã bị cởi sạch, không khỏi hoảng sợ.
Cho dù là nam, Sở Tầm cũng biết vài tháng đầu mang thai không được làm chuyện giường chiếu. Vì vậy cậu giữ chặt tay Lục Cảnh Tu, lắp bắp tìm cớ: "Anh vẫn chưa ăn cơm mà, chúng ta ăn cơm trước đi."
Lục Cảnh Tu ngỡ Sở Tầm đang xấu hổ, nói: "Không sao hết... anh ăn em là đủ rồi." Nói xong còn muốn tiếp tục."
"Không được!"
Sở Tầm đẩy mạnh Lục Cảnh Tu ra, anh vốn dĩ không dùng sức, khi bị Sở Tầm đẩy ra vẫn giữ nét mặt mơ màng: "Làm sao vậy."
"Không ăn cơm làm sao được! Anh, anh bị đau dạ dày còn gì!" Sở Tầm hét lớn, nội tâm cũng loạn như cào cào. Cậu sợ Lục Cảnh Tu nhìn ra gì đó, mới nhanh nhẹn mặc quần áo vào, cố gắng tìm lời lẽ chính đáng, "Em đi hâm sủi cảo, chúng ta ăn trước đã."
Nói xong liền nhanh như chớp bưng sủi cảo chạy mất, chừa lại Lục Cảnh Tu bơ vơ trên giường.
Lục Cảnh Tu lười biếng duỗi eo, thở dài. Chồng mình mặc quần áo chạy mất rồi, thật ra cũng là do xót cho anh thôi, nhưng lần sau anh phải đòi lại mới được.
Sở Tầm ở nhà lăn tới lăn lui ăn không ngồi rồi, mà Lục Cảnh Tu vừa xử lý công việc vừa chơi với Sở Tầm, một buổi sáng trôi qua rất nhanh. Sở Tầm càng thêm rối rắm, lần này Lục Cảnh Tu phải đi tận một tháng, đến khi anh về nhà, cậu có nên cho anh biết chuyện này không?
"Anh có thấy nhà chúng ta có chút cô đơn không?" Sở Tầm không dám nhìn thẳng Lục Cảnh Tu hỏi, nói bóng nói gió, câu hỏi này nói ra vẫn có chút gian nan. Hỏi xong cậu lại thấy hối hận, rõ ràng bản thân chưa nghĩ kĩ đã hỏi: "Tủ lạnh hết đồ ăn rồi, chúng ta đi siêu thị đi."
"Được..." Lục Cảnh Tu dời mắt khỏi điện thoại, nghe Sở Tầm nói như vậy thì ngẩn người một chốc. Sở Tầm đang không muốn ở nhà một mình?
Lục Cảnh Tu bắt đầu nghĩ lại, cũng cảm thấy bản thân không tốt. Hai người chính thức quen nhau chưa lâu, còn đang ở trong giai đoạn cuồng nhiệt mà anh đã đi công tác hơn một tháng, đúng là không có trách nhiệm. Hơn nữa Sở Tầm là người không có cảm giác an toàn, cứ nhìn cậu luôn dính lấy Hà Dục đi thì biết.
Hà Dục... Lục Cảnh Tu buồn bực trọc cả đầu, tuy rằng rất không muốn, nhưng Sở Tầm vẫn luôn khang khác từ hôm qua. Lục Cảnh Tu rất chiều Sở Tầm, đành tạm thời rộng lượng nói: "Anh không ở nhà em cũng có thể đến tìm Hà Dục đi chơi nha..."
Sở Tầm quay đầu lại nhìn Lục Cảnh Tu, anh nhíu nhíu mày, vẻ mặt buồn thiu, rõ ràng là không muốn nói vậy, nhưng vẫn trái lòng.
"Nhưng đừng về quá trễ là được, buổi tối vẫn phải ở nhà."
Lòng Sở Tầm ê ẩm, Lục Cảnh Tu tốt đến thế, cậu rất sợ phải mất đi Lục Cảnh Tu.
Không được, cậu không thể mạo hiểm, nếu cậu nói ra, cậu có thể nhận được trái ngọt, cũng có thể ăn kết đắng. Nếu Lục Cảnh Tu cắt đứt mọi thứ với cậu thì sao? Cậu không dám mạo hiểm, nhỡ Lục Cảnh Tu không chấp nhận được thì thế nào?
Cho dù khả năng thất bại có thấp hơn đi chăng nữa, Sở Tầm cũng không dám thử. Cậu đã quen có Lục Cảnh Tu bên cạnh, sống cuộc sống không có anh, cậu nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nhưng cậu cũng không thể bỏ đứa bé đi, vậy thì lén lút sinh đứa bé ra đi.
__________________________
nghichimte: sắp đến cột mốc 100 người follow rồi aaaa
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT