Từ trước đến nay chiến trường luôn là nơi tàn khốc nhất, da ngựa bọc thây, sinh tử khó dò.
Mặc Khí nói là để Bối Nhi đi cùng hắn nhưng trên thực tế lại để nàng ở một
thành nhỏ gần chiến trường, chính hắn một mình đến chiến trường. Mặc Khí nói sẽ thường xuyên về nhà nhưng vừa đi đó đã nửa năm, thư nhà cũng rất ít.
Nàng thật sự lo lắng, chỉ có thể liên tục xem tinh tượng
kiểm tra bình an. Tinh tượng thể hiện Mặc Khí bình an không có việc gì,
càng ngày càng đi lên. Long khí trên người Mặc Khí càng ngày càng thâm
hậu, ẩn ẩn có xu hướng muốn lướt qua Mặc Vương, qua không lâu nữa Mặc
Quốc cũng nên đổi quân chủ. Nàng luôn chờ mong bởi vì có nàng ở đây, Mặc Khí không cần trở thành một bạo quân mới được, nếu không đến lúc đó lại máu chảy thành sông.
Cũng không biết có phải liên tiếp sử dụng
thuật bói toán hay không, thân thể nàng càng ngày càng dễ mệt mỏi, thời
gian ngủ cũng càng ngày càng dài, cả người giống như sắp thối rữa ở trên giường. Hơn nữa sau khi quỳ thủy tới, đặc trưng nữ tính của nàng từng
ngày lại càng thêm rõ ràng, nếu không phải nàng không để người khác tới
gần, chuyện nữ giả nam trang chỉ sợ đã sớm bị phát hiện.
Bối Nhi nghĩ, chờ Mặc Khí trở về nên cho hắn biết nàng là nữ nhi, chỉ tiếc nàng cũng không chờ đến một ngày này.
Lại một lần nữa chiến sự nổi lên, một thiếu niên mặc khôi giáp khóc lóc vào cửa, quỳ gối trước mặt Bối Nhi nói tướng quân một mình trúng mai phục
của quân địch, sinh tử chưa biết.
Bối Nhi biết nàng nên bình
tĩnh, tinh tượng vẫn biểu hiện đây là thời điểm Mặc Khí tung bay, cũng
không có nguy hiểm sinh tử. Nhưng nàng vẫn ngăn không được nghi ngờ,
nghi ngờ chính thuật xem bói của mình. Nàng khống chế không được mà nghĩ cảnh tượng một mình Mặc Khí bị quân địch mai phục như thế nào, vạn
nhất... vạn nhất...?
Giờ phút này nàng không phải các chủ đời thứ mười bốn của Vọng Tinh Các, nàng là một nữ nhân, một nữ nhân bình
thường nhớ mong người nhà.
“Hắn ở nơi nào?”
“Bẩm thiếu gia, lần cuối cùng tướng quân xuất hiện là ở trong rừng Vị Hà.”
Bối Nhi nhấp môi, nàng biết trận chiến này ở khu vực xung quanh Vị Hà,
chẳng qua tại sao Mặc Khí ngốc như vậy, luôn thích xông vào tuyến đầu.
Nàng không biết tình trạng hiện tại như thế nào nhưng nàng muốn đi tìm
hắn, cho dù như thế nào đều phải thấy hắn mới được.
“Dẫn ta đi.”
“Nhưng mà ngài...”
Binh sĩ do dự nhìn đôi mắt Bối Nhi, nhìn không thấy đến chiến trường không phải tìm chết sao?
“Dẫn... ta.. đi...!” Nàng gằn từng chữ một, giọng nói kiên quyết khiến binh sĩ
không dám do dự, nàng nhanh chóng chuẩn bị y phục gọn nhẹ lập tức lên
đường.
Dọc theo đường đi, binh sĩ liên tiếp nhìn Bối Nhi với ánh
mắt tò mò, thật sự không thể trách hắn, tốc độ của hắn đã xem như tương
đối lợi hại, đi ngang trong quân doanh nhưng Bối Nhi đều chuẩn xác không sai đuổi kịp hắn, tốc độ cũng không phân cao thấp với hắn.
Chẳng lẽ người trong gia đình tướng quân đều là quái vật sao? Hắn nghĩ như
vậy, dưới chân lại không dám chậm trễ, giữ chặt tốc độ dẫn Bối Nhi đi.
Gió nhẹ thổi tới, Bối Nhi dừng lại.
“Thiếu gia mệt mỏi sao? Nếu không đi nữa, tướng quân thật sự sẽ có chuyện bất
trắc!” Binh sĩ rất sốt ruột, mồ hôi đầy đầu muốn Bối Nhi nhanh đuổi kịp, chỉ tiếc Bối Nhi vẫn đứng bất động như cũ. Lòng hắn trầm xuống từng
chút từng chút đến khi nàng từ từ mở miệng.
“Ngươi là người nào?
Phía trước không hề có mùi máu tươi, nơi đây không phải chiến trường.”
Nếu là ngày xưa nàng đã sớm phát hiện nhưng quan tâm sẽ bị loạn, nàng
nhất thời không kiểm tra đã trúng gian kế, hy vọng lúc này nàng phát
hiện được cũng không phải quá trễ.
“Thật không hổ là đệ đệ của
Mạc Tử Khanh, nhanh nhạy giống hệt hắn.” Binh sĩ thu hồi sự cung kính
trên mặt, ánh mắt lạnh băng: “Chỉ tiếc, hiện tại đã quá muộn.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT