Hai người cùng nhau nằm ở trên giường, hai thân thể đồng thời cứng còng, chính giữa có một khoảng cách thật lớn khiến cho hai người không khỏi
xấu hổ, đều không mở miệng nói chuyện.
“Ai ~~~” Cuối cùng vẫn là
Bối Nhi mở miệng trước, nàng không biết Mặc Khí đã xảy ra chuyện gì,
nhưng biết Mặc Khí rất khẩn trương, khẩn trương đến mức nàng cũng cảm
giác được cả người hắn đang phát run. “Ngô chủ, tình hình bên ngoài như
thế nào?”
Bối Nhi ở bên cạnh xoay người một cái, khuôn mặt nhỏ
đối diện với hắn, thậm chí khi nói chuyện, hơi thở thơm ngát giống như
hoa lan lại như xạ hương, vô cùng dụ hoặc khiến hắn si ngốc nhìn chằm
chằm, luyến tiếc chớp mắt.
“Ngô chủ?”
“Sao? A, bên ngoài... Bên ngoài còn tốt, ngươi yên tâm đi, mọi chuyện đã có ta.”
Bối Nhi không cần bói toán cũng biết được tình huống bên ngoài nhất định
hỏng bét, nàng càng sợ quấy rầy kế hoạch của Mặc Khí, hơn nữa từ chỗ hắn tạm dừng, nàng cảm giác được hình như Mặc Khí có chuyện gì không thuận
lợi.
“Ngô chủ.”
Giọng nói của nàng nhàn nhạt, ở chung nhiều năm Mặc Khí vừa nghe đã biết ý tứ của nàng.
“Mặc Quốc khai chiến với Tề Quốc.”
Thế giới này cũng không phải chỉ có một Mặc Quốc, mà có năm quốc gia lớn
cùng tồn tại, những quốc gia nhỏ đông đảo cũng không đếm hết được. Quan
hệ giữa những quốc gia đó càng rắc rối phức tạp, kết thân lẫn nhau, đếm
kỹ quan hệ mà nói Mặc Vương còn muốn kêu Tề vương là cậu.
Mặc
Quốc vốn lấy chuyện nhìn sao bói toán để nổi danh, cũng nhờ có Vọng Tinh Các biết trước mọi chuyện, Mặc Quốc mới có thể từng bước phát triển lớn mạnh.
Nhưng hôm nay, các chủ Vọng Tinh Các không thấy.
Nàng chú ý tới giọng nói của Mặc Khí có một chút hưng phấn, có lẽ tin tức
nàng mất tích truyền bá ra ngoài cũng có phần của người nam nhân này,
bằng không nửa tháng ngắn ngủn Tề Quốc làm sao sẽ tấn công Mặc Quốc.
“Ngô chủ muốn làm cái gì?” Thái độ của Bối Nhi thật rõ ràng, đó chính là duy trì Mặc Khí.
“Ta muốn đi đến chiến trường!” Có lẽ thái độ Bối Nhi khiến hắn sung sướng,
hoặc là ánh trăng vừa đúng lúc, hắn ôm lấy Bối Nhi giọng nói ngăn không
được hưng phấn: “Ta muốn tòng quân, ta muốn Mặc Quốc không cần dựa vào
chuyện nhìn sao bói toán vẫn trở thành đại quốc!”
Bộ dáng tràn
ngập dã tâm của nam nhân nhất định rất soái khí, nàng chỉ tiếc hai mắt
của mình bị phong bế, nhìn không thấy bộ dáng của hắn. Đôi tay cầm lòng
không được xoa mặt hắn, ngón tay cẩn thận từng chút miêu tả ra bộ dáng
của nam nhân: “Ngô chủ muốn làm thì làm, Mặc Khanh vẫn luôn ở phía sau
ủng hộ ngươi.”
Mặc Khí bắt lấy tay nàng, hắn nuốt nước miếng: “Mặc Khanh đi cùng ta được không?”
Bối Nhi gật đầu: “Được.”
Mặc Khí cười, bàn tay vòng ra sau lưng nàng, mang theo một chút tiểu tâm tư bí mật của nam nhân, hoàn toàn ôm Bối Nhi vào trong hơi thở của hắn:
“Không còn sớm, chúng ta nghỉ ngơi đi.”
Lúc này Bối Nhi lại có vẻ hơi chần chờ, cho dù nàng cũng rất mệt nhọc nhưng còn có một việc nàng
còn không biết rõ ràng: “Ngô chủ, Vọng Tinh Các... Ta muốn biết bọn
họ...”
Động tác của Mặc Khí hơi dừng lại nhưng không trả lời câu hỏi của nàng, nhắm mắt lại ôm nàng thật chặt.
Bối Nhi đợi thật lâu cũng không đợi được câu trả lời của nam nhân, trong
lòng nàng chợt lạnh, đã biết được câu trả lời, hơn nữa vẫn là câu trả
lời kém cỏi nhất.
Đôi mắt nhắm chặt chậm rãi tràn ra một giọt
nước mắt trong suốt, nàng không tiếng động rơi lệ, cuối cùng cũng không
thắng nổi sự mỏi mệt tích lũy những ngày gần đây nên ngủ rồi.
Một lúc lâu sau Mặc Khí mới mở mắt, hưng phấn và cuồng nhiệt trong mắt đã sớm tắt, chỉ còn lại một chút phức tạp và áy náy.
“Thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi.”
Ta thật sự không có cách nào bỏ qua cừu hận, không có cách nào để bọn họ
không phải trả giá vì cái chết của mẫu phi, thật sự rất xin lỗi.
Ở chỗ Mặc Khí không nhìn thấy, Bối Nhi run rẩy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT