Hệ thống đột nhiên xuất hiện dọa Bối Nhi nhảy dựng, cũng may hiện tại tố chất tâm lý của cô khá cao, không có xuất hiện kinh hoảng, mặt ngoài
vẫn bình tĩnh như cũ.
“Lúc trước cũng làm như thế này?”
“Đúng.”
Sau đó gọi thế nào hệ thống cũng không xuất hiện.
Như thế là tốt, như thế là tốt, cô đã định trước sẽ không ở lại nơi này, chỉ cần Lâm Thư hạnh phúc, như thế nào cũng tốt.
Kết quả thi đấu cuối cùng vẫn phải đợi một thời gian nữa, Bối Nhi đoán Diệp Thần sẽ giữ cô ở lại thành phố S, trước đó dùng một ít thủ đoạn kiềm
chế Lâm Thư rồi mới giữ cô ở lại.
Cũng không biết hắn sẽ dùng cách gì.
Chẳng qua lần chờ đợi này lại chờ tới tận lúc tổ chức một buổi dạ hội nữa,
nhân buổi dạ hội này sẽ tuyên bố luôn thứ tự xếp hạng, cũng là lúc các
công ty đá quý ở thành phố S lôi kéo người.
Đêm đó Lâm Thư không ở khách sạn, nói là có việc gấp muốn xử lý, Bối Nhi đành phải tự mình đi tham gia dạ hội.
Phụ nữ xinh đẹp mặc kệ ở nơi nào đều được mọi người chú ý đặc biệt là người đẹp lại còn trang điểm tỉ mỉ, mới vào bàn đã bị một đợt lại một đợt
kính rượu bao phủ, Bối Nhi thoái thác tửu lượng của mình không tốt, chỉ
là hơi nhấp mấy ngụm.
Phàm là người có thân phận đều biết lần
trước người đàn ông Bối Nhi dẫn theo là Lâm đại thiếu gia ở thành phố H, tự nhiên không dám chuốc rượu cô, cười nói hai câu, không dấu vết mà
chụp mông ngựa Lâm Thư hai cái đã đi rồi.
Mặc dù biết hầu hết
những lời khen ngợi không phải thật tình nhưng nghe thấy những lời ca
ngợi này, trong lòng Bối Nhi vẫn vui vử, càng thêm nhớ nhung người đàn
ông hiện không ở bên cạnh.
Sau buổi Bối Nhi thu hoạch không biết
bao nhiêu lời khen ngợi với Lâm Thư nhưng mà kỳ quái chính là Diệp Thần
lại không xuất hiện.
Qua đêm nay cô lập tức sẽ rời khỏi thành phố trở về thành phố H, Diệp Thần sẽ thật sự không bắt lấy cơ hội, chẳng lẽ Diệp Thần từ bỏ?
Ngồi trên xe trở về khách sạn cô vẫn không nghĩ ra vì sao Diệp Thần lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy, chẳng lẽ cô dùng
thuốc còn chưa đủ nặng?
Trong xe tự dưng xuất hiện một mùi hương, Bối Nhi ngửi xong có chút mơ màng sắp ngủ, không đến vài phút đã thật sự ngủ rồi.
Khi tỉnh lại cô bị người ôm chặt lấy, thân thể cô giống như khảm vào trong
sự ôm ấp của người đàn ông nhưng mà cô lại biết người ôm cô không phải
Lâm Thư.
“Tỉnh rồi? Đói sao? Anh đi gọi người chuẩn bị đồ ăn cho
em nhé?” Biểu tình của Diệp Thần có chút hưng phấn, trong ánh mắt giấu
không được sự đắc ý, anh làm sao có thể không như ý, cuối cùng anh đã
cướp về người con gái thuộc về anh.
Bối Nhi trước sau cũng không
trả lời anh, cô không nghĩ tới cuối cùng Diệp Thần vẫn đưa cô về biệt
thự ở sơn trang Hồng Diệp, khóe miệng nở một nụ cười châm chọc, không
nghĩ tới Diệp Thần vẫn là kẻ không biết yêu người khác, ngày đó cô đã
nói quá khứ là bóng tối và nỗi sợ hãi , kết quả vẫn để cô trở về chỗ
cũ.
Cô phát hiện người đàn ông này làm sao mà chọc người chán ghét đến thế chứ?
“Đừng nóng giận, Lâm Thư có thể cho em anh cũng có thể cho, em muốn cái gì
thì nói với anh có được không?” Diệp Thần ôm Bối Nhi từ phía sau, đầu
chôn ở vai Bối Nhi, buồn bực nói.
“Lâm Thư có thể cho tôi tình
yêu, anh có thể chứ?” Thái độ cường ngạnh tránh thoát khỏi cái ôm của
Diệp Thần, anh ta chỉ chạm vào cô một cái, thân thể cô đã không thoải
mái, toàn thân khó chịu.
“...” Diệp Thần có chút nghèo từ, đối
với anh mà nói từ yêu này chính là một từ ngữ châm chọc, từ sau khi
người phụ nữ kia chết đi, anh đã không biết cái gì gọi là yêu.
Bối Nhi như là đoán trước được kết quả này, lạnh lùng cười.
“Nếu anh làm không được, vậy anh lập tức thả tôi đi, anh sẽ không muốn mạo hiểm đắc tội Lâm gia, cưỡng ép tôi ở lại chứ?”
“Lâm Thư? A, em cảm thấy cha mẹ của anh ta sẽ đồng ý để anh ta kết hôn với tính nô của người khác sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT