Ba ngày sau, Bối Nhi và những thí sinh khác luân phiên giải thích thiết kế của bản thân và ý nghĩa của bản thiết kế.
Tác phẩm của Bối Nhi là một cặp dây chuyền cho các cặp đôi yêu nhau.
Mặt của dây chuyền giành cho nam chính là một bàn tay mở ra, của nữ chính
là một bàn tay nắm chặt, khi hai mặt dây chuyền hợp với nhau bàn tay to
vừa vặn ôm lấy nắm tay.
Diệp Thần ngồi ở phía dưới, ba ngày nay
đã khiến hắn chân chính hiểu được Bối Nhi thật sự đã thay đổi, không chỉ là tính cách, ngay cả thân phận địa vị cũng đã thay đổi, cô không còn
chỉ thuộc về một mình anh nữa, sẽ không ở biệt thự chờ anh ‘lâm hạnh’,
bây giờ cô đã thuộc về một người đàn ông khác, không, chính xác mà nói,
bây giờ cô thuộc về chính cô, nếu nói trước kia cô chỉ là một bụi cỏ
nhỏ, hiện tại cô đã là một đóa hoa nở rộ, chỉ cần đứng yên ở nơi đó đã
hấp dẫn toàn bộ ánh mắt.
“Vậy cô lấy linh cảm từ đâu?” Một nhà thiết kế lâu năm đồng thời cũng là giám khảo lần này thi đấu hỏi.
“Linh cảm của tôi bắt nguồn từ một đoạn thời gian mà tôi đã trải qua.” Bối
Nhi hít sâu một hơi: “Có một khoảng thời gian rất dài tôi luôn sống
trong bóng tối. Trong khoảng thời gian đó, tôi đã bị cầm tù, bị ngược
đãi... Tôi giống như nắm tay này, bị giữ chặt trong bóng tối, không có
cách nào trốn chạy và giải thoát... Sau đó tôi đã gặp một người, người
đó chính là chồng chưa cưới của tôi hiện tại, anh ấy giống như bàn tay
to lớn này, bao dung quá khứ của tôi, toàn bộ con người tôi, là anh ấy
đã chữa trị cho tôi, tôi mới có cơ hội ở chỗ này thực hiện lý tưởng của
mình...”
Một câu nói dài liên tục không ngừng nhưng không ai đánh gãy, ai cũng nhìn ra sự bi thương thống khổ trong lòng cô gái này,
không thể tưởng được một cô gái xinh đẹp ôn hòa như vậy sẽ gặp phải
những chuyện như thế, từ đáy lòng càng thêm chúc cho cô sau này gặp được hạnh phúc.
Sau khi Bối Nhi nói xong, cô khom người cúi chào, sau đó ngồi vào vị trí của mình, trầm tư.
Nghe xong những lời này trong lòng mỗi người đều hoặc nhiều hoặc ít có chút
khiếp sợ, nhưng khiếp sợ nhất chính là Diệp Thần, vốn dĩ anh chưa từng ở góc độ bình đẳng đối xử với Bối Nhi, tự nhiên thờ ơ với những thống khổ giãy dụa trong lòng cô, cho rằng sự dịu dàng của cô là điều đương
nhiên.
Khi tặng cô đi anh thấy phẫn nộ vì bị phản bội, sau đó
biết được chỉ là hiểu lầm anh hối hận, muốn một lần nữa có được sự dịu
dàng kia.
Rồi cô cũng trở lại nhưng sự dịu dàng kia lại không
giành cho anh, anh có cảm giác không cam lòng khi đồ vật thuộc về mình
bị cướp đi.
Càng không chiếm được càng muốn có được, càng chú ý càng nhìn thấy được những việc từ trước chưa bao giờ từng chú ý.
Giống như hiện tại, anh đã biết thì ra lúc ở cùng với hắn cô chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ. Cô bây giờ, hào quang bắn ra bốn phía là do một người đàn
ông khác bồi dưỡng ra, đối với cô anh là quá khứ không thể chịu đựng
được, đối với cô Lâm Thư lại là tương lai hạnh phúc.
Anh làm sao có thể đồng ý!
Bây giờ anh rất muốn lại một lần nữa cầm tù Bối Nhi, chỉ có chính anh mới
có thể nhìn thấy sự tốt đẹp của cô, làm cô lại một lần thuộc về chính
mình, chỉ yêu một mình anh mà thôi
Bối Nhi
biết trong ánh nhìn chăm chú của Diệp Thần tràn đầy sự nóng bỏng và
chiếm hữu đối với cô, cô không để ý đến, ngay cả liếc mắt cũng không
nhìn Diệp Thần một cái, hoàn toàn đối xử lạnh nhạt nhưng trong lòng lại
dâng lên sự phiền muộn không thôi.
Là thời điểm có thể thu lưới
nhưng cô luyến tiếc rời đi, luyến tiếc người đàn ông dịu dàng kia, cô
không biết những thế giới trước, hệ thống xử lý những chuyện này như thế nào, cô cũng không có thời gian hỏi, nếu có một ngày cô cứ như vậy biến mất, Lâm Thư sẽ làm sao bây giờ?
“Yên tâm, sau khi cô rời đi sẽ
để lại một cơ thể được phục chế lại, người đó sẽ kế thừa toàn bộ tình
cảm và ký ức của cô, thay thế cô sống tiếp ở chỗ này!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT